Tiến vào sa mạc mọi người mới biết được tại sao đoàn xe phải nhất định có mười chiếc xe mới có thể đi vào.
Chuyện khó khăn nhất trên đường đi không phải điều khiển trong sa mạc cũng không phải tìm kiếm phương hướng chính xác, mà là khi xe lún vào cát phải kéo ra ngoài.
Đầu tiên phải dùng dây thừng buộc chặt xe lún vào cát, một chiếc xe con khác kéo lấy chiếc xe này ở phía trước phải mở đủ tốc độ, người còn lại đều xuống xe hỗ trợ đẩy túm, thậm chí lấy xẻng xúc cát, tất cả mọi người cùng lên trận mới có thể lôi xe ra khỏi cát.Cực nhất là một lần ba chiếc xe đều bị lún, mọi người dưới trời nắng chang chang bỏ ra gần ba tiếng mới cứu được ra.
Tuy chuyện lún xe khiến tốc độ của bọn họ chậm lại, nhưng lại bỗng nhiên khiến cho Lý Thương Mạc lại thấy được một chút hi vọng.
Nếu như Diêu Bảo Châu cũng xảy ra sự cố lún xe, một mình cô chắc chắn không có cách nào đẩy xe ra ngoài, như vậy nói không chừng cô sẽ không đi được xa, cũng không đi được đến khu vực cấm và chỗ sâu trong hồ Lop Nur, mà ở phía bên ngoài hồ Lop Nur, vẫn có tín hiệu GPS yếu ớt, hơn nữa có khi sẽ có nhân viên tuần tra, không chừng có thể phát hiện ra cô.
Chỉ là trong lòng Lý Thương Mạc cũng rõ ràng, ở đây mênh mông như biển, mặc dù Diêu Bảo Châu ở bên ngoài hồ Lop Nur, nếu như cô không chủ động nghĩ cách liên lạc với bên ngoài, muốn tìm được cô vẫn giống như là mò kim đáy biển.
Năm ngoái có một sinh viên đi bộ muốn xuyên thành phố ma quỷ, nửa đường đi không nổi, đi đến Nhã Đan dùng tín hiệu điện thoại yếu ớt gọi cho bên cứu viện, nhưng mà bởi vì tín hiệu khi có khi không, tuy phái ra hơn 100 chiếc xe tìm kiếm cứu nạn cậu ta, nhưng phải sang đến sáng hôm sau mới thấy.
Lúc tìm được người, trong túi của cậu ta chỉ có một bình nước khoáng không và nửa cái bánh mỳ. Chỉ có điều thời gian cả đêm, người sinh viên này đã bị sa mạc hong khô rồi, tựa như một cỗ xác ướp.
Chuyện đó xảy ra ngay ở thành phố ma quỷ, nơi đó còn nhỏ hơn nhiều so với hồ Lop Nur.
Tuy Diêu Bảo Châu có xe và đồ tiếp tế, nhưng Lý Thương Mạc biết rõ thời gian của mình có hạn, nói không chừng buổi tối hôm nay chính là thời hạn cuối cùng của anh, bởi vì anh nhớ rõ Diêu Bảo Châu đã từng nói, buổi tối hôm nay có mưa sao băng.
"Tôi kiểm tra thời tiết gần đây, buổi tối hai ngày sau hợp lòng người, hơn nữa ánh trăng vừa vặn vận hành đến mặt sau địa cầu, không nhìn thấy ánh trăng, thích hợp nhất quan sát mưa sao băng."
"Chúng ta cùng ngắm mưa sao băng nhé."
"Ừ. Chúng ta cùng xem. Cho dù chúng ta ở phương nào, trên toà nhà cao tầng trong thành phố, trên sân khấu sáng chói, hay là trong sa mạc không người, trong khe cống ngầm dơ bẩn, chỉ cần ngẩng đầu là còn có thể nhìn thấy vì sao. Chúng ta vĩnh viễn cùng chung một bầu trời sao."
Lý Thương Mạc nhớ lại đêm đó Diêu Bảo Châu nói với anh. Khi đó cô nói, chỉ cần ngẩng đầu, bọn họ sẽ chung một bầu trời sao. Khi đó Lý Thương Mạc cho rằng Diêu Bảo Châu chỉ là bỗng nhiên phát tác chủ nghĩa lãng mạn cho nên mới nói lời buồn nôn như vậy, nhưng bây giờ mới biết được, khi đó cô đã hạ quyết tâm muốn tự mình rời đi.
Cô nói ngẩng đầu cùng chung một bầu trời sao, thực đúng là ý nằm trên mặt chữ.
Rạng sáng, có mưa sao băng Perseus, nghĩ đến đây là chuyện cuối cùng Diêu Bảo Châu muốn làm trên đời này. Lúc này ở chân trời xa xăm, Diêu Bảo Châu gửi lời mời cuối cùng tới anh.
Cho nên mưa sao băng có lẽ chính là cơ hội cuối cùng của anh.
"Khu bảo hộ lạc đà hoang đi hướng nào?" Lý Thương Mạc hỏi đội trưởng Lĩnh.
Lý Thương Mạc nhớ tới, Diêu Bảo Châu còn nói cô muốn đi xem lạc đà hoang, dựa vào lời nói trước đó của cô, xem lạc đà hoang là giấc mơ của anh trai, như vậy cô có lẽ sẽ đi đến khu bảo hộ lạc đà hoang tìm lạc đà hoang, sau đó lại tìm một chỗ lặng yên chờ đợi mưa sao băng vào ban đêm.
"Bên kia. Tổng diện tích hồ Lop Nur là 100 km², khu bảo hộ chiếm 78 km², chúng ta bây giờ thật ra chỉ là đi dạo ở bên ngoài mà thôi." Đội trưởng Lĩnh chỉ phương hướng, nhịn không được có chút hoài nghi hỏi: "Lần này các cậu tới là muốn nhìn lạc đà hoang sao?"
Thật ra cho đến bây giờ, đội trưởng Lĩnh cũng không rõ sao đám người này muốn đi xuyên hồ Lop Nur, hành trình của bọn họ không hề có kế hoạch, nôn nóng lại liều lĩnh, cũng không giống dân có tình rảnh rỗi đi thám hiểm.
"Ừ, có thể đi bên đó xem không?" Lý Thương Mạc cũng không giải thích.
"Không thể, khu bảo hộ có lệnh cấm, nghiêm cấm tất cả cá nhân và đoàn thể tự tiện tiến vào đấy. Trong đó có khu quân sự, hơn nữa cho dù cậu tiến vào cũng không nhất định có thể thấy được lạc đà hoang, nếu dễ dàng nhìn thấy như vậy cũng không phải là động vật quý hiếm rồi, các cậu không có kinh nghiệm thám hiểm, chúng ta đi quanh chỗ này một chuyến rồi về thôi."
"Không sao, không tiến vào khu bảo hộ, chúng ta tới gần một chút là được, nói không chừng vận khí tốt có thể gặp được lạc đà hoang du đãng đến gần thì sao?" Lý Thương Mạc thử khuyên bảo đội trưởng Lĩnh.
Đội trưởng Lĩnh do dự một chút, nếu chỉ là như vậy thì không sao, chỉ có điều lạc đà hoang chỉ sợ là thật sự nhìn không được, nhiều năm đi xuyên hồ Lop Nur như vậy, anh ta cũng chỉ gặp được lạc đà hoang một lần mà thôi.
"Vậy được rồi, nhưng thật sự không thể đi vào trong."
"Được, tôi tuyệt đối không để cho bọn họ đi vào trong." Lý Thương Mạc kiên định nói.
Đoàn xe lại tiếp tục đi trong chốc lát, thời tiết càng thêm nóng bức, đội trưởng Lĩnh cuối cùng mang theo đội ngũ dừng ở bên ngoài khu bảo hộ.
Mọi người xuống xe, nhìn sang.
Biên giới khu bảo hộ rất dài, liếc nhìn sang vậy mà cũng không nhìn tới cuối cùng.
"Chỗ này bị vây quanh hết sao?"
"Làm sao có thể, chỗ này chỉ là khu vực giáp ranh mà thôi, khu bảo hộ rất dài, các khu khác phần lớn không có biên giới, chỉ có thể đặt biển hạn chế thôi."
"Vậy có thể ngăn được người thám hiểm không?"
"Đương nhiên không ngăn được, cho nên hàng năm vẫn có rất nhiều người thám hiểm tránh thoát kiểm tra tiến vào khu bảo hộ, hàng năm đều có người mất tích ở chỗ này."
"Chúng ta tiếp tục đi lên phía trước lúc nào có thể đi đến nơi không có biên giới."
"Không phải nói không đi vào sao?" Trong lòng đội trưởng Lĩnh càng thêm nghi ngờ, cau mày lại nói: "Thật sự không thể đi, những người mất tích ở hồ Lop Nur ngay cả thi thể đều không tìm thấy."
"Tôi giống như người không muốn sống sao?" Lý Thương Mạc cười đến cà lơ phất phơ, dáng vẻ không đứng đắn nói: "Cho dù tôi không muốn, mọi người cũng muốn nha, chỉ là muốn check in ở khu biên giới không người, trở về giả vờ ngầu lòi, đúng không?"
Tuy trong lòng đội trưởng Lĩnh nghi ngờ, nhưng Lý Thương Mạc nói cũng rất đúng, lại nhìn sang, đám người này đều là ít rèn luyện, vẻ mặt không khôn khéo thì cũng là giảo hoạt, không giống như đám người sẽ cầm tính mạng đi chơi mạo hiểm, đều không có cái khí chất tinh thần này.
Người duy nhất có là Lý Thương Mạc, nhưng một mình anh ta cũng khó chống lại ý của đại đa số.
"Tôi cũng chỉ tò mò khu vực cấm là thế nào thôi."
"Được, mang các cậu đi khu vực cấm nhìn, nhưng cũng chả có gì khác đâu, nơi này là sa mạc, ở đâu cũng đều giống nhau cả thôi."
Đoàn xe đi về phía trước, tất cả mọi người rất mệt mỏi, rung động vừa mới bắt đầu đối với sa mạc cũng dần dần biến mất, cát vàng trước mắt, thấy cũng có chút mệt nhọc thẩm mỹ.
Đợi đến lúc mặt trời ngày càng dữ dội hơn, đội trưởng Lĩnh mới bảo dừng xe lại.
Vừa mới chạy một đoạn đường thật dài, đã không còn nhìn thấy cái gì biển cảnh báo rồi, đây đã là bên ngoài khu vực cấm, đội trưởng Lĩnh không chịu đi vào trong nữa.
"Mọi người ở nơi này tuỳ tiện chụp ảnh đi."
Mọi người dừng xe nghỉ ngơi, ăn gì đó bổ sung thể lực.
Tuy đoạn đường này rất vất vả, nhưng trong vùng không người này, có phong cảnh mà ở trong đô thị không cách nào tưởng tượng nổi. Mặc dù cơ thể mệt mỏi, nhưng kinh nghiệm hôm nay vẫn khiến lòng người chấn động, đều cảm thấy cho dù kết quả thế nào, chuyến đi này cũng không tệ.
Hồ Lop Nur nha, có mấy người đời này có thể xâm nhập loại địa phương này?
Lý Thương Mạc ăn chút gì đó, đi qua nói chuyện phiếm với đội trưởng Lĩnh.
Đội trưởng Lĩnh là người Tây Bắc, hay nói cũng hào sảng, trả lời mọi vấn đề Lý Thương Mạc không biết.
Lý Thương Mạc nhận được tin tức mình cần, sau đó nhân lúc mọi người nghỉ ngơi đi kiểm tra đồ tiếp tế ở bên trong xe của mình.
Đồ tiếp tế trên xe anh là của anh và người đại diện, tuy cố ý bỏ thêm nhiều nước trong xe này, nhưng cũng giới hạn trong vòng an toàn, cũng không thể lấy quá nhiều, cho dù buổi tối hôm nay anh đã tìm được Bảo Châu, hai người cùng sử dụng những đồ tiếp tế này, ở trong hồ Lop Nur một tuần cũng là cực hạn.
Nếu như một tuần sau bọn họ không tìm thấy đường ra, vậy thì thật sự phải chết ở chỗ này rồi.
Được rồi, hiện tại nghĩ những thứ này cũng vô dụng, tìm được người rồi tính sau.
Người đại diện nghỉ ngơi và hồi phục xong mới đi tìm Lý Thương Mạc.
"Một mình cậu ở đây đang suy nghĩ gì vậy?"
"Anh bảo với đội trưởng Lĩnh chuẩn bị về đi."
"Hả?" Người đại diện ngơ ngác, hỏi: "Chúng ta mới đến chưa được một ngày, phải trở về rồi hả? Tôi chơi còn chưa chán mà cậu đã chán rồi sao? Không giống phong cách của cậu nha."
"Ừ, anh không thấy ở đây quá nóng sao?" Lý Thương Mạc mặt không biểu cảm nói: "Hơn nữa lại đi thêm cũng nguy hiểm không nên."
Người đại diện cảm thấy mình càng ngày càng không hiểu nổi vị đại gia này trong nhà, nhưng vẫn tôn trọng ý kiến của anh. Người đại diện đi qua bên kia trò chuyện với phóng viên, nhìn ảnh mọi người chụp ở đoạn đường này, rất đẹp nha.
Có những tư liệu sống này trở về, thấy Lý Thương Mạc đày ải mình trong sa mạc, tìm về bản thân có lẽ cũng đủ rồi.
Người đại diện đi qua thương lượng với người trong đội ngũ đội trưởng Lĩnh một lát, mọi người cũng đều đồng ý trở về, dù sao một chuyến này đi hoàn toàn chuẩn bị không đầy đủ, mặc dù có chút không bỏ được, nhưng cũng không phải người thích mạo hiểm, phong cảnh hiện tại cũng nhìn rồi, tiền cũng đã kiếm được, ảnh cũng đã chụp, tin tức cũng đã có, trở về đều báo cáo được kết quả công tác, một đám người vô cùng vui vẻ chuẩn bị rời khỏi hồ Lop Nur.
Người đại diện đi đến bên cạnh xe Lý Thương Mạc, muốn mở cửa đi vào, lại phát hiện cửa xe kéo không ra.
"Để cho anh mày ngồi lên đi."
"Anh ngồi xe đội trưởng Lĩnh đi."
"Tại sao?"
"Buổi trưa quá nóng."
"Không phải mở điều hòa sao?"
"Nhìn anh nhiều thịt mỡ như vậy tôi nóng."
"Đệch!"
Người đại diện hận nhất người khác nói về cân nặng của anh ta, chỉ vào Lý Thương Mạc lườm, hổn hển đi, lại bị Lý Thương Mạc gọi lại.
"Anh."
Người đại diện nhức đầu, Lý Thương Mạc gọi anh ta là anh chắc chắn không có chuyện tốt.
"Làm sao vậy?"
"Những năm này làm phiền anh rồi, phải bỏ không ít tâm tư, sau này sẽ không để cho anh lo lắng nữa."
Người đại diện cười lạnh một tiếng nói: "Với tính cách của cậu mà không lo lắng là không thể nào, cậu không gây ra cho tôi mấy cái tin ẩn hôn, chưa lập gia đình sinh con tôi đã cám ơn trời đất rồi."
"Thực sự cám ơn anh."
"Cám ơn tôi thì trở về tiếp tục làm cây rụng tiền cho anh, anh mày đi đây."
Người đại diện đi rồi, Lý Thương Mạc nhìn người anh ta tròn xoe, bóng lưng mồ hôi chảy ròng ròng tự giễu cười. Không nghĩ tới, người một nhà ở bên trong sinh ly tử biệt lại chênh vênh thế này.
Không đầy một lát ở bên trong bộ đàm truyền đến tiếng đội trưởng Lĩnh, hỏi mọi người đã chuẩn bị tốt chưa, phải lên đường rồi.
Mọi người báo cáo số thứ tự xe mình, xác nhận tình huống của mình tất cả đều bình thường, Lý Thương Mạc cũng cầm lấy bộ đàm nói: "Xe số 10 tất cả đều bình thường, có thể xuất phát."
Cứ như vậy, đoàn xe lại lần nữa xuất phát chuẩn bị rời khỏi khu không người.
Vẫn giống như trước đó, mọi người bảo trì khoảng cách không xa không gần, hơn nữa luôn nói chuyện phiếm ở bên trong vô tuyến, trao đổi tình hình lẫn nhau, nói chuyện chọc cười giết thời gian.
Lý Thương Mạc trời sinh hài hước, luôn chọc cho mọi người cười, nhưng chỉ khơi mào chủ đề, rồi dần dần không nói lời nào, chỉ nghe mọi người nói.
Lại đi nửa giờ, bỗng nhiên một chiếc xe con báo cáo nói: "Các anh em, xe số 7 lún cát rồi, mọi người giúp đỡ chút."
Đội trưởng Lĩnh lập tức bảo mọi người dừng lại, trải qua phối hợp ngày hôm nay, mọi người đối với phương thức xử lý chuyện lún xe này đã là cưỡi mây đạp gió.
Cầm dây thừng, buộc xe, mọi người cùng đẩy, đồng tâm hiệp lực, không đến hai mươi phút đã kéo chiếc xe ra ngoài.
Buổi chiều sa mạc nóng đến muốn chết, trải qua một lần này, tất cả mọi người mồ hôi đầm đìa, đứng ở một bên nghỉ ngơi, sau đó chia thuốc cho nhau, tùy tiện nói chuyện phiếm.
Đúng lúc này, có người lại bỗng nhiên nói ra một câu.
"Không đúng."
"Làm sao vậy?"
"Đợi một chút, tôi đếm đã."
"1, 2, 3, 4, 5, 6, 7, 8, 9... Sao chỉ có 9 chiếc xe?"
"Cậu không đếm sai chứ, để tôi, 1, 2, 3... 7, 8, 9..."
"Đệch, thật sự là chín chiếc xe, còn có một chiếc đâu rồi?"
Trong nháy mắt mọi người sởn hết cả gai ốc, nghĩ đến những truyền thuyết về hồ Lop Nur, mùa hè trời nắng chang chang lại vẫn nhịn không được nổi da gà.
"Xong rồi!" Người đại diện kêu lên: "Là xe số 10 không thấy đâu! Xe Lý Thương Mạc không thấy đâu rồi."
Mọi người xem xét, quả nhiên là xe Lý Thương Mạc đi sau cùng không thấy rồi.
"Lý Thương Mạc đâu rồi?" Người đại diện hoàn toàn luống cuống, kích động kêu lên: "Lý Thương Mạc đâu rồi? Đệch, các người ai moá nó có thấy Lý Thương Mạc đâu không!"