Lý Thương Mạc là bị khát tỉnh, ngủ một đêm cả người có cảm giác cơ thể bị luộc. Làn da thay đổi mắt thường cũng có thể thấy được, thô ráp khô héo, Lý Thương Mạc cầm lấy chai nước muốn uống, dốc xuống lại không còn giọt nào.
Anh quay người đi tìm Diêu Bảo Châu, đã thấy Diêu Bảo Châu không ở trong lều vải. Lý Thương Mạc đi nhanh ra ngoài, nhìn thấy Diêu Bảo Châu đưa lưng về phía anh ngồi ở trần xe, đang ngắm vì sao.
Bầu trời như một sân khấu bán nguyệt xuyết đầy bảo thạch bao phủ sa mạc, Diêu Bảo Châu ngồi ở chính giữa sân khấu, vui vẻ khiến lòng anh vỡ nát.
Lý Thương Mạc leo lên trần xe, ngồi vào bên cạnh Diêu Bảo Châu.
"Có phải muốn chạy đi hay không?" Lý Thương Mạc hỏi.
Diêu Bảo Châu lắc đầu.
"Không phải em nói chỉ có buổi tối có thể chạy đi sao? Ban ngày không có sao, không thể chỉ dẫn phương hướng." Lý Thương Mạc lại hỏi.
"Hết xăng rồi."
Hai người im lặng một lúc, Diêu Bảo Châu mới lại mở miệng.
"Xin lỗi, em quá tự tin rồi, tuy dựa vào vì sao có thể phân biệt rõ phương hướng, nhưng vẫn là cần người lái xe có cảm giác phương hướng hoàn mỹ, nếu không có khả năng rất lớn vẫn là không đi được, chỉ có thể ở trong mê cung sa mạc. Hiện tại em cũng không biết chúng ta ở nơi nào, sợ là anh phải chôn xác cùng em trong đây rồi."
"Cái này có gì phải xin lỗi, tiến vào sa mạc anh đã chuẩn bị tâm lý không ra được rồi."
Lý Thương Mạc móc ra điếu thuốc, đang muốn tìm bật lửa Diêu Bảo Châu thò tay châm cho anh.
"Chuyên nghiệp nha." Lý Thương Mạc nhướn mày, vẫn là dáng vẻ lưu manh vô lại kia, rít hơi thuốc nói: "Từng châm cho ai thế?"
Tình hình trước mắt đã thế này, Lý Thương Mạc còn có thể thản nhiên thả lỏng như vậy, thậm chí ngay cả dáng vẻ không đứng đắn đều không thay đổi, Diêu Bảo Châu cảm giác mình thật sự không yêu lầm người.
"Này? Sao không nói lời nào?" Lý Thương Mạc cúi đầu nhìn chằm chằm vào mắt cô hỏi: "Thật đúng là đã châm cho người đàn ông khác? Ai thế?"
Diêu Bảo Châu bất đắc dĩ mỉm cười nói: "Không có, anh là người đầu tiên."
Lúc này Lý Thương Mạc mới thoả mãn, ngậm điếu thuốc, vươn tay ôm bả vai Diêu Bảo Châu, bá đạo lại dịu dàng.
"Chúng ta như vậy coi như là cùng trải qua quãng đời còn lại rồi." Lý Thương Mạc nói.
"Chưa từng nghĩ tới cùng trải qua quãng đời còn lại với em sẽ là người như anh."
"Hả?" Lý Thương Mạc nắm chặt cánh tay, quay đầu nhìn chằm chằm vào Diêu Bảo Châu nói: "Anh cho em một cơ hội, em nói lại một lần nữa."
Diêu Bảo Châu nhịn không được cười, thích một người có lẽ là mỗi câu anh nói đều có thể khiến bạn cười.
"Em vốn cho rằng mình chắc chắn sẽ cô độc sống quãng đời còn lại, một mình chết mục nát ở trong căn hộ xa hoa, sau đó bị mèo em nuôi xé xác ăn."
"Em từng nuôi mèo?"
"Vâng." Diêu Bảo Châu vươn tay ra, cho Lý Thương Mạc xem vết thương trên tay, "Chính là Alien nhà em cào đấy."
Vết sẹo trên tay Diêu Bảo Châu ngay từ lần đầu tiên Lý Thương Mạc đã chú ý tới, chỉ là không nghĩ tới vết thương này là do mèo cào đấy.
Lý Thương Mạc nhíu mày, nắm tay Diêu Bảo Châu nói: "Loại mèo này em nuôi làm gì?"
"Lúc em mới nhặt được tính tình nó không tốt, có lẽ bởi vì lớn lên quá xấu, cho nên bị rất nhiều ngược đãi, tính cách rất kỳ quái, cũng vô cùng không tin tưởng con người. Nhưng là hết cách rồi, mỗi ngày nó đều phải thay đổi thuốc, em chỉ có thể miễn cưỡng, mỗi ngày cũng bị cào mấy vết. Nhưng về sau thì tốt rồi, tuy vẫn là độc lai độc vãng, ngoài em ra ai cũng không để ý, nhưng cũng không bị ai bắt mất, chỉ cần em ở nhà, em đi tới chỗ nào nó cũng theo tới chỗ đó, con mắt luôn nhìn em, rất có linh tính đấy."
"Vậy Alien kia bây giờ đang ở đâu?"
"Ở nhà một người bạn của em."
Lý Thương Mạc lại phun một ngụm thuốc nói: "Vậy nếu em không trở về được, con mèo xấu kia không đợi được em chắc chắn rất thương tâm. Bởi vì em là người bạn duy nhất của nó."
Diêu Bảo Châu quay đầu nhìn Lý Thương Mạc, ánh mắt bỗng nhiên trở nên rất dịu dàng.
Lý Thương Mạc nhíu mày, nhìn về phía Diêu Bảo Châu hỏi: "Tại sao em lại nhìn anh như vậy?"
"Em cảm thấy anh là một người rất dịu dàng, không giống chút nào với bề ngoài." Diêu Bảo Châu nói.
"Hả? Anh? Dịu dàng?"
"Đúng vậy, anh vừa mới nói em là người bạn duy nhất của Alien, những lời này rất dịu dàng."
Vẻ mặt Lý Thương Mạc không hiểu.
"Những lời này rất dịu dàng." Diêu Bảo Châu còn nói.
Lý Thương Mạc cũng không nói nó bị chủ nhân từ bỏ thương tâm, mà là nói nó thương tâm vì đã mất đi người bạn duy nhất, chỉ một con mèo nhỏ anh đều có thể đặt mình ngang hàng vào hoàn cảnh người khác suy nghĩ theo góc độ của nó, cho nên anh thật sự là một người đàn ông vô cùng dịu dàng.
Lý Thương Mạc có chút không thú vị, cảm thấy một người đàn ông mình đồng da sắt bị khen dịu dàng, không phải là chuyện gì đáng để vui mừng.
"Còn nước không?" Lý Thương Mạc hỏi.
Diêu Bảo Châu nhìn miệng Lý Thương Mạc đều đã nứt ra.
"Không có nước, tất cả đều uống cạn rồi."
Lý Thương Mạc nhịn không được thở dài một hơi, hiện tại thật là cùng đường mạt lộ rồi.
Nhưng Diêu Bảo Châu thay đổi lời nói, nhướn mày, vẻ mặt đắc ý nói: "Mặc dù không có nước, nhưng là có thứ tốt hơn so với nước."
"Hả?"
"Em có rượu, rượu ngon lâu năm."
Lý Thương Mạc hơi kinh ngạc, với tình hình trước mắt này Diêu Bảo Châu vẫn có thể mang lại niềm vui cho anh.
"Em còn có đồ tốt như vậy?"
"Đương nhiên, em chuẩn bị đầy đủ hết mới đến đây đấy, chờ nhé."
Diêu Bảo Châu nhướn mày nhảy xuống xe, chỉ chốc lát sau cầm về hai bình rượu to tướng.
Lý Thương Mạc nhận lấy xem, là hai bình Vodka tinh khiết cao độ, một bình vẫn đầy, bình kia đã uống được nửa. Thoáng suy nghĩ một chút, Lý Thương Mạc biết ngay Diêu Bảo Châu mang hai bình rượu này để làm gì.
Uống chút rượu mạnh cũng tốt, mơ hồ chết rồi, so với cảm nhận cái chết đến từng chút một tốt hơn nhiều.
Anh nhận lấy uống một hớp lớn, vừa sặc vừa thoải mái.
Diêu Bảo Châu cũng nhận lấy uống một ngụm, sau đó tựa ở trên vai Lý Thương Mạc nhìn bầu trời.
"Anh nói xem vận mệnh có phải rất xảo trá hay không, lúc muốn chết thì không thành, chờ muốn sống lại không cho sống, dù sao đều là không cho ngươi ta đã được như ý nguyện." Diêu Bảo Châu nói.
"Bây giờ em muốn sống rồi hả?"
"Vâng."Hơi rượu bốc lên, Diêu Bảo Châu chóng mặt, có loại vui vẻ khi say rượu, cô kéo cánh tay Lý Thương Mạc, cười tủm tỉm nói: "Bởi vì hiện tại đã tìm được ý nghĩa để sống, giống như đi cố gắng giải mã vũ trụ, hiện tại em muốn hiểu rõ về anh."
Lý Thương Mạc nghiêng đầu cười, sau đó nói: "Có thể, em muốn biết gì về anh?"
Diêu Bảo Châu chóng mặt, cô từ từ nhắm hai mắt, vươn tay sờ mặt Lý Thương Mạc.
"Muốn biết tất cả biểu cảm của anh, biết rõ khi còn bé anh là dáng vẻ gì, muốn nghe người nhà bạn bè của anh nói về thời kỳ trưởng thành của anh phản nghịch thế nào, muốn biết anh thích màu sắc gì, thích mặc dạng quần áo gì..."
"Muốn biết khi đứng trước mặt anh, em sẽ nhìn thấy bộ phận nào đầu tiên."
"Anh thích ăn cay hay ngọt?"
"Anh thích vận động gì, anh thích chơi game không? Chơi game giỏi không?"
"Lúc anh tức giận sẽ hát ca khúc gì?"
"Bình thường anh đọc sách gì, thích nội dung cốt truyện khủng bố hay là văn nghệ?"
"Chuyện gì khiến anh vui vẻ hay đau khổ?"
"Lúc cảm xúc anh sa sút giải toả như thế nào? Hay là anh chưa từng bao giờ khóc..."
"Trước mặt người khác, giọng anh trầm ổn hay nhẹ nhàng?"
"Lúc anh sốt ruột có thể nói năng lộn xộn hay không? Hay anh là dạng người càng căng thẳng càng biểu hiện ra bình tĩnh?"
"Anh cười như thế nào? Cười toét miệng hay là che miệng cười? À, anh đều là nghiêng đầu cười đấy."
"Lúc anh ở bên bạn bè có biểu cảm thế nào? Lúc anh chỉ có một mình thì sao?"
"Anh có giấc mơ gì không? Anh muốn đi những nơi nào?"
"Anh hướng tới dạng sinh hoạt gì, hiện tại sống như thế nào?"
"Còn có quan trọng nhất, anh cảm thấy em là người như thế nào? Anh cảm thấy em có được không? Anh cũng muốn tìm hiểu về em giống như em với anh sao?"
"Anh muốn hiểu về em, có thể chứ?"
Diêu Bảo Châu vừa dứt lời, đã bị Lý Thương Mạc ngăn chặn bờ môi.
Bọn họ hôn rất nhiều lần, lúc này khiến người ta rung động hơn bất cứ lần nào, bởi vì không có tình dục, chỉ có dịu dàng.
Vào lúc sinh tử cuối cùng, bọn họ dựa vào bản năng dây dưa, cảm nhận sự dịu dàng trên người nhau, mặc dù cơ thể không quấn lấy nhau, lại cảm thấy chưa bao giờ thân mật như vậy. Tim kề tim, mà ngay cả nhịp đập đều thần kỳ thống nhất rồi.
"Bảo Châu, anh thật sự yêu em."
"Em cũng vậy, em cũng rất yêu anh."
Mặc dù chúng ta chỉ là bèo nước gặp nhau, là hai người sống ở thế giới khác biệt, nhìn thế nào cũng không xứng đôi, nhưng anh thật sự yêu em, em cũng thật sự yêu anh.
Thế giới cuối cùng trong sa mạc này, giống như một toà thành tình yêu đổ xuống, thành toàn cho tình yêu của hai người họ.
Hai người một người giơ chai Vodka, lại cùng uống một ngụm.
Diêu Bảo Châu cảm thấy như vậy thật ra cũng rất tốt, không có vụn vặt phí thời gian trong sinh hoạt, bản chất tình yêu mới có thể được bảo toàn, bọn họ có thể yêu nhau cho đến giây cuối cùng trong sinh mệnh.
Trước sau vẹn toàn.
"Em còn có gì tiếc nuối không?" Lý Thương Mạc hỏi Diêu Bảo Châu.
Diêu Bảo Châu lắc đầu.
"Tuy hoàn toàn có lỗi với Alien, nhưng bạn em là người lương thiện có trách nhiệm, Alien sẽ sống tốt."
"Vậy là tốt rồi."
"Anh thì sao?" Diêu Bảo Châu hỏi: "Anh có tiếc nuối không?"
Lý Thương Mạc im lặng một lúc, mới gật đầu.
"Có chứ."
"Gì thế?"
"Anh làm một chuyện sai, nhưng lại không thấy có lỗi, cũng không bị bất cứ trừng phạt gì."
"Ai cũng phạm sai lầm, đôi khi không kịp xin lỗi giống như là rất nhiều người không kịp tạm biệt, anh không cần để ở trong lòng, anh luôn nhớ mãi không quên đã là ăn năn rồi."
"Không phải sai lầm hời hợt."
"Vậy là chuyện gì?"
Lý Thương Mạc không nói lời nào.
"Chuyện gì em cũng có thể chấp nhận."
Diêu Bảo Châu có chuẩn bị tâm lý, cho dù Lý Thương Mạc thật sự là cái gì vua chịch, chân đạp mười chiếc thuyền, cô cũng có thể tha thứ quá khứ hoang đường của anh.
Lý Thương Mạc lại rít một hơi thuốc, Diêu Bảo Châu chú ý tới, tay của anh hơi run.
"Cái gì anh cũng có thể nói với em." Diêu Bảo Châu nói.
Lý Thương Mạc lại buồn bực rít mấy hơi, rốt cục mới mở miệng.
Giọng của anh rất nhẹ, rất khàn, nhưng lại rất rõ ràng.
"Anh từng giết một người." Lý Thương Mạc nói.
Diêu Bảo Châu giật mình, cảm giác say lập tức tỉnh một nửa, cô cũng không nghĩ tới là chuyện như vậy.