Vừa Trọng Sinh Liền Tiến Hóa Thành Nhân Ngư

Chương 18



"Cậu chủ, vị Lôi tiên sinh kia còn ngồi ở trong sân." Lúc trời tối, chú Lâm đi đến trước mặt Lâm Kỳ nói.

Tuy rằng ông không rõ vị Lôi tiên sinh kia có quan hệ gì với thiếu gia, nhưng ông có thể nhìn ra được, vị Lôi tiên sinh kia nhất định là có quen biết với thiếu gia nhà mình.

Với kinh nghiệm nhìn người nhiều năm của ông, ông có thể nhìn ra được, vị Lôi tiên sinh trong kia là một người chính trực, giữa thiếu gia và cậu ta có phải có hiểu lầm gì hay không?
"Đừng để ý đến anh ta, kệ đi." Xoa xoa thái dương có chút đau, Lâm Kỳ mở miệng nói.
Cậu cũng là một người thông minh, nếu nói lần đầu tiên cậu và Lôi Hình gặp mặt là ngẫu nhiên, lần thứ hai gặp mặt là bởi vì Lôi Hình muốn mua tinh hạch, nhưng lần thứ ba này tuyệt đối không phải là Lôi Hình thật sự muốn nhận làm tài xế!
Có lẽ, trước đây Lôi Hình dây dưa còn có nhiều lý do để có thể giải thích, nhưng lúc này, Lôi Hình đến đây tuyệt đối không thể giải thích bừa được nữa.

Làm sao mà một thiếu tướng với tương lai xán lạn lại chạy tới đây làm tài xế cho cậu làm gì? Nếu chưa nghĩ ra được gì, Lâm Kỳ cảm thấy đời trước mình sống cũng uổng.
Đối với một nam nhân như vậy, Lâm Kỳ cũng không biết nên đối mặt như thế nào.

Lý trí nói cho cậu biết, quan hệ giữa Lôi Hình và cậu chỉ là chuyện tình cờ.

Nếu không phải bởi vì Lâm Tiểu Cáp, bọn họ cả đời này e là chẳng có điểm chung nào để gặp gỡ cả.
Cậu đại khái có thể đoán được, Lôi Hình lần này đến đây là vì anh ta đã biết được Lâm Tiểu Cáp là con của anh ta.


Hèn chi buổi tối hôm đó ánh mắt Lôi Hình nhìn Lâm Tiểu Cáp nóng rực như vậy.
Nhưng chuyện làm Lâm Kỳ không ngờ chính là, Lôi Hình nếu đã biết hết thảy, sao không lập tức ngả bài với cậu, nói rằng anh phải đưa con về.

Lâm Kỳ tin tưởng, nếu lúc này cậu và Lôi Hình cứng đối cứng mà nói, người thua tuyệt đối là mình.
Đương nhiên, có một số việc cũng khó nói, dù sao Lâm Tiểu Cáp cũng là huyết mạch của Lâm gia, dưới tình huống tiềm lực của Lâm Tiểu Cáp cao như vậy, nếu cậu cầu cứu với Lâm gia chủ mà nói, có lẽ cậu cũng có chút phần thắng.
Nhưng tình huống nào cậu cũng không muốn xảy ra.

Cậu tuy rằng mềm cứng đều chơi, nhưng nguyên tắc làm việc của cậu là mình ít bị thiệt nhất càng tốt.

Hiện tại Lôi Hình dùng phương thức xử lý mềm này, với cậu mà nói không thể nghi ngờ là có lợi nhất.

Cậu vừa không phải lo lắng Lâm Tiểu Cáp sẽ lập tức bị mang đi, cũng không cần cầu viện Lâm gia.

Lúc thật sự cần thiết, cậu thậm chí có thể mượn Lôi Hình để chắn chuyện bên Lâm gia.
Nhưng mà nếu vậy thì tiện cho Lôi Hình quá, Lâm Kỳ lại cảm thấy không thoải mái, con là do cậu sinh, là do cậu nuôi, người kia dựa vào đâu mà chiếm tiện nghi của mình, còn muốn đi làm thân với con của mình, mình không kiện anh ta tội cưỡng gian thì biết thân đi! Muốn dùng chính sách dụ dỗ với cậu đúng không, cậu cũng muốn xem Lôi Hình có thể chịu đựng vì con tới đâu......
"Chú Lâm, chú có thấy Lâm Tiểu Cáp đâu không?" Qua một lúc ăn cơm tối xong, Lâm Kỳ phát hiện đứa nhỏ thường ngày luôn thích mình xoa bụng cho lại không thấy đâu.
"Thiếu gia, cậu chủ nhỏ đang chơi ở trong sân." Thấy thái độ Lâm Kỳ đối xử với Lâm Tiểu Cáp như con người, chú Lâm bắt đầu ý thức được chú sói con thiếu gia mang về hẳn là chính là tiến hóa giả bẩm sinh trong truyền thuyết, cho nên cũng càng thêm để bụng với cậu chủ nhỏ này.
Biết Lâm Tiểu Cáp đang ở đâu, Lâm Kỳ đứng dậy chuẩn bị đi xem con trai đang nghịch cái gì.

Mấy hôm trước bởi vì ở trong khách sạn, Lâm Tiểu Cáp cũng không có chỗ để chơi, vừa đến chỗ rộng rãi là nó tưng tưng ngay.

Lâm Kỳ không biết, cái sân hoa hoa cỏ cỏ có gì mà thằng bé chơi vui như vậy.
Hơn nữa, cậu vẫn chưa quên trong sân còn có một tên tà râm đang ở ì đây như hổ rình mồi với con của cậu đâu.

Nếu đứa bé ngốc nghếch của cậu không cẩn thận mà bị lừa bắt cóc, cậu biết tìm ai để khóc lóc đây.
Quả nhiên, Lâm Kỳ mới vừa bước ra sân, liền nghe thấy mấy lời dụ dỗ con nít......
Nhìn trời bắt đầu chiều, Lôi Hình đi lấy một chút đồ rồi nhanh chóng quay trở lại nhà Lâm Kỳ.

Tuy rằng anh không biết mình đã làm sai chỗ nào, nhưng Tiểu Kỳ không thích anh, như vậy là anh đã sai rồi.
Chuẩn bị đồ nghề cắm trại kỹ càng, Lôi Hình ở trong sân dựng hẳn một cái lều.

Tuy rằng nói anh là đại thiếu gia nhà họ Lôi, nhưng bản chất anh chính là một tên thô kệch.


Sau năm mười sáu tuổi đã bắt đầu ở bộ đội lăn lê bò lết, điều kiện khắc nghiệt gì mà chưa từng trải qua.
Cho nên, ngủ bên ngoài đối với anh chẳng có gì xa lạ, nhưng Tiểu Kỳ có thể cho anh ở nhờ thì càng tốt.

Vì mục tiêu được ở lại chỗ này, anh phải nỗ lực nhiều hơn mới được!
Ở phương diện theo đuổi đối tượng, Lôi Hình thừa nhận nếu so với Lê Viêm thì anh thua một trăm lần.

Chỉnh lều ngay ngắn, Lôi Hình nghe thấy phía sau có tiếng động, xoay người, anh kinh hỉ phát hiện, con trai yêu quý ra đây thăm anh! Vì thế Lôi Hình nói với cái giọng mấy ông chú hay đi dụ con nít: "Tiểu Cáp, Tiểu Cáp, lại đây, lại đây thì cho con đồ ăn ngon nè."......
Sau khi ăn cơm tối, Lâm Tiểu Cáp giống như một địa chủ mà đi tuần tra "lãnh địa" của mình.

Đi đến một nơi không có thảm cỏ, nhóc liền nhìn thấy ông chú sói đen buổi chiều tới nhà nhóc, ở trên "lãnh địa" nhà nhóc mà xây một căn nhà nhỏ.
Đối với chuyện này, Lâm Tiểu Cáp có chút không hiểu, daddy đã nói, nơi này là nhà của bọn họ, là địa bàn thuộc về bọn họ.

Ông chú sói đen này chạy tới đây xây nhà là có ý gì?
Nghe mấy lời lừa con nít của ông chú này, Lâm Tiểu Cáp có chút phẫn uất, hồi trước daddy đã nói, đừng để người khác lấy đồ ăn ra dụ.

Ông chú này đến nhà ở còn không có mà bày đặt dụ mình, nhất định không phải người tốt, cắn ổng!
Nhìn Tiểu Cáp sau khi nghe mấy lời của mình thì nhe nanh chạy tới, Lôi Hình lúc đầu con đang vui vẻ, nhưng khi cậu nhóc tới gần thì thấy có gì đó không đúng —— Tiểu Cáp sao lại nhe nanh với anh vậy?
Đối với lực cắn của con mình, lúc trước Lôi Hình cũng đã chịu một đòn rồi, vì sợ sẽ làm con mình bị thương, Lôi Hình vội vàng nghiêng mình.

Cho dù thằng bé không biết mình là cha nó, Tiểu Cáp cũng đừng thấy mình là cắn chớ......
Lần một không cắn được, Lâm Tiểu Cáp cũng không tiếp tục đuổi theo.

Daddy nói, chạy là thượng sách, chạy không được thì phá, nhóc làm hỏng căn nhà nhỏ kia, xem ông chú sói đen sẽ làm gì!
Nhìn Lâm Tiểu Cáp vui vẻ mà phá lều của mình, Lôi Hình có chút bất đắc dĩ.

Anh có nên nói Tiểu Cáp không hổ là con của mình, lực phá hoại y chang mình hồi nhỏ không....!Nhưng lều bị phá hư rồi, tối nay anh phải ngủ ngoài trời rồi.
Thấy Lâm Tiểu Cáp sau khi Lôi Hình nói thì xông lên phá lều, Lâm Kỳ nhịn không được cười khẽ —— Tiểu Cáp tuy rằng bình thường khá ngốc, nhưng có mấy lúc thật thông minh; ít nhất thằng bé không bị Lôi Hình lừa, còn biết phản kích.
"Tiểu Kỳ......" Thấy Lâm Kỳ xuất hiện, Lôi Hình đáng thương kêu, "Tiểu Kỳ, tôi bị ông nội đuổi ra ngoài, lều cũng bị Tiểu Cáp phá rồi, xin cậu cho tôi ở ké đi, tôi biết lái xe, biết nấu cơm, biết trông con, biết trải giường chiếu, biết làm ấm giường......" Mấy lời anh nói đều là thật đó, ông nói anh mà không cưới được vợ thì dọn đồ ra đường ở luôn đi.
"......" Nghe Lôi Hình nói, Lâm Kỳ đầy đầu hắc tuyến.

Cái tên nói dối không chớp mắt này, lúc chiều còn nói mình có xe có nhà, lúc này chạy đây xin ở ké.


Hơn nữa, cho dù muốn tìm chỗ ở ké, người Lôi Hình nên xin xỏ cũng nên là Lê Viêm chứ không phải mình.
"Tiểu Kỳ......" Thấy Lâm Kỳ không có biểu tình gì, Lôi Hình kéo khoảng cách của mình và Lâm Kỳ càng gần, tiếp tục nhẹ giọng xin xỏ, thiếu bước lay lay tay áo Lâm Kỳ thôi.
Bị Lôi Hình xin xỏ đến nổi cả một thân nổi da gà, Lâm Kỳ chậm rãi rút lui —— Người này bị vong nhập hả, một tên con trai vai u thịt bắp mà đi năn nỉ như vậy, anh ta cho rằng anh ta là Lâm Tiểu Cáp sao?
Ba nhát phá xong lều, Lâm Tiểu Cáp xoay người phát hiện ông chú sói đen kia lại dám đi quấy rầy daddy.

Vì thế nhóc đột nhiên nhào lên, một phát cắn vào mông đối phương—— người xấu thì đáng cắn!
"Ui daa ——" bởi vì lực chú ý đều đặt ở trên người vợ iu, Lôi Hình lại lần nữa bị con trai ba tuổi đánh lén thành công.

Mà lần này Lâm Tiểu Cáp cắn xong cũng không nhả ra liền, Lôi Hình nhảy vài cái bắt đầu chuẩn bị lăn lộn mới chịu há miệng......
"Lâm Tiểu Cáp, ba nói với con bao nhiêu lần rồi, miệng là dùng để ăn với nói chuyện, đừng có dùng nó để cắn người lúc không cần thiết, con có biết dơ lắm không!" Thấy Lâm Tiểu Cáp lại cắn mông Lôi Hình, Lâm Kỳ nắm lỗ tai Lâm Tiểu Cáp lạnh giọng nói.
Thấy daddy không vui, đầu Lâm Tiểu Cáp cọ cọ tay daddy lấy lòng —— không hiểu tại sao, nhóc muốn cắn người này, những người khác thì nhóc dùng móng vuốt thôi, không thèm cắn đâu.
"Được rồi, đi tắm rửa chuẩn bị nghỉ ngơi." Vỗ vỗ đầu Lâm Tiểu Cáp, Lâm Kỳ có chút bất đắc dĩ mở miệng nói.

Thật ra trong lòng cậu biết, nếu như so sánh với mấy đứa nhỏ cùng tuổi thì Lâm Tiểu Cáp đã rất thông minh, cho nên, đối với mấy trò con bò của Lâm Tiểu Cáp cậu vẫn bỏ qua.
"Tiểu Kỳ......" Thấy vợ iu sắp mang theo con trai rời đi, Lôi Hình xoa mông kêu—— vợ iu không cần anh, con trai còn cắn anh, trên đời này còn ai khổ hơn anh không?
"Anh cũng vào nhà đi, nhưng phòng ở thì anh tự dọn dẹp." Nhìn bộ dáng Lôi Hình chật vật, trong lòng Lâm Kỳ dâng lên một cảm giác sung sướng khó tả, tuy rằng cảm giác như thấy vui khi có người gặp hoạ, nhưng thật ra là vui khi mấy chuyện xưa cũ đã luôn đè nặng trong lòng cậu cuối cùng cũng được giải phóng bớt......
"Yayy!" Được Lâm Kỳ cho phép, Lôi Hình cũng mặc kệ cái mông đau của mình, cầm lấy ba lô đi theo Lâm Kỳ vào trong nhà.

Tuy phải bị đau một chút, nhưng cuối cùng anh cũng được bước chân vào nhà Lâm Kỳ.

Tiểu Kỳ quả nhiên rất dễ mềm lòng, xem ra chiêu này khá hữu dụng.
Đưa Lôi Hình đến một căn phòng dành cho khách, nhìn thấy anh cười như bị thiếu đánh, Lâm Kỳ mở miệng hỏi: "Cần tôi giúp anh thoa thuốc không?" Nói xong còn nhìn vết thương trên mông Lôi Hình.
Nghe mấy lời Lâm Kỳ vừa nói, Lôi Hình đột nhiên nhớ tới cảnh khi anh và Tiểu Kỳ ở trên đảo nhỏ, khuôn mặt tự dưng đỏ lên, vội vàng từ chối nói: "Không cần đâu, chuyện này tôi tự làm được rồi, cậu mang Tiểu Cáp đi tắm rửa đi."
Thấy Lôi Hình từ chối, trong lòng Lâm Kỳ hơi hơi có chút tiếc nuối.

Cái tên Lôi Hình này cũng thật là, mình chỉ cho anh ta ở nhờ mà thôi, có cần phải cười như trúng số mấy tỷ không? Làm hại cậu không thể nhân lúc bôi thuốc cho thì sát thêm chút muối vào vết thương —— hại cậu mừng hụt!.


Bình Luận (0)
Comment