Vừa Trọng Sinh Liền Tiến Hóa Thành Nhân Ngư

Chương 4



Editor: Giang Hi.
Beta: Giang Hi.
-----------
Lôi Hình vừa định đứng dậy lấy thịt cá, liền phát hiện mình vẫn đang trần truồng, đó giờ anh đều tùy tiện như vậy với mấy anh em.

Hôm nay bị một mỹ nhân nhìn chằm chằm mình lâu như vậy, Lôi Hình cảm thấy mình thật sự là một tên biến thái.
Lôi Hình có chút ngượng ngùng, mặc lại cái quần xà lỏn.

Lấy thịt cá, xuyên qua bắt đầu nướng.

Chỉ là ở giữa Lâm Tiểu Cáp tới tới lui lui chạy mười mấy lần, xem đến anh thực không bình tĩnh.
Tinh hạch trong nham động dưới sự vất vả cần cù lao động của Lâm Tiểu Cáp dần dần bị xếp thành một ngọn núi nhỏ.

Loại tinh thạch bậc một này cũng bán được giá kha khá, một viên cũng được hơn một vạn đồng, ngày thường Lôi Hình làm nhiệm vụ đều lười đi thu thập.

Nhưng ở đây chỉ mới hơn một giờ, Lâm Tiểu Cáp liền ngậm trở về thứ giá trị hơn một trăm vạn! Lôi Hình hôm nay mới biết được trước kia mình đã lãng phí cỡ nào!
Làm Lôi Hình cảm thấy thú vị chính là, con sói kia, mỗi lần ngậm đồ trở về, liền đáng thương hề hề nhìn chủ nhân của nó, vẻ mặt rất muốn ăn cá.

Làm tim anh ngứa đến không chịu được, hận không thể tiến lên xoa đầu con sói một phen, thuận tiện uy chút đồ ăn cho nó —— trừ việc hồi nãy tên nhóc này cắn anh, anh không thể không thừa nhận đứa nhóc này thật khiến người khác dễ có cảm tình.

Cái này gọi là yêu ai yêu cả đường đi lối về sao?

Thế nhưng con sói này rất có địch ý với anh thì phải.

Nhưng hình như có hơi sai sai nha, bởi vì phương hướng tiến hóa bẩm sinh của anh là sói, trước kia gặp vài con sói hoang ngoài dã ngoại, mấy con sói đều thân thiện với anh, thậm chí nguyện ý thân cận anh, nghe theo anh chỉ huy.

Chẳng lẽ là bởi vì này chỉ con sói này có chủ nên khác......
"Được rồi, đêm nay không cần ra ngoài, lại đây ăn chút gì đi." Rốt cuộc đã nướng xong đồ cho Lâm Tiểu Cáp, Lâm Kỳ vẫy tay với thằng con ngốc ngốc vừa về động đã trưng ra bộ mặt đáng thương kia.

Lâm Tiểu Cáp duy trì dạng sói tuy rằng đề cao năng lực chiến đấu, nhưng đồng thời năng lượng tiêu hao cũng tăng lớn, một bữa của thằng bé đủ để cậu ăn ba ngày.
Rốt cuộc nghe được daddy kêu mình tới ăn, Lâm Tiểu Cáp vội vàng nhổ hết đống tinh thạch trong miệng, chạy đến bên người daddy ngồi xong.

Nếu không phải daddy không cho nhóc ăn bậy ở bên ngoài, nhóc đã sớm tự mình đi săn.

Đương nhiên, vẫn là cá daddy nướng ăn ngon nhất, cho nên nhịn đói một chút cũng là đáng giá......
Ăn xong bữa tối của mình, Lâm Kỳ bắt đầu đút cá cho Lâm Tiểu Cáp từng miếng từng miếng.

Trên đảo này động vật thân lớn cũng không nhiều, cho nên đồ ăn của bọn họ vẫn là đến từ biển.
Nghĩ đến Lâm Tiểu Cáp cùng mình ăn cá đã ba năm, trong lòng Lâm Kỳ có chút không thoải mái.

Cậu thân là một người cha, thế nhưng lại để đứa nhỏ của mình sinh hoạt quá hoang dã, này thực sự là không nên.
Bất quá, không phải nói con nít ăn nhiều cá sẽ tương đối thông minh sao? Sao Lâm Tiểu Cáp vẫn cứ chậm chậm thế nhỉ? Chẳng lẽ đây là cái gọi là "Vật cực tất phản"? Có lẽ, cậu về sau nên cho Lâm Tiểu Cáp ăn chút não heo, não trâu để bồi bổ?
Nhưng, nghĩ đến sau khi trở lại xã hội nhân loại, cậu cùng Lâm Tiểu Cáp thế sẽ trở thành đối tượng nghiên cứu trọng điểm của đám Trung Nghiên Viện kia, Lâm Kỳ lại có chút rối rắm.
Cậu không quá hy vọng có thể chạy thoát khỏi sự khống chế của chính phủ Liên Bang, cậu chỉ hy vọng dưới chế độ hiện tại có thể dốc hết khả năng giành chút quyền lợi cho mình cùng Lâm Tiểu Cáp.

Đương nhiên, cậu tin tưởng chỉ cần cho cậu cũng đủ thời gian phát triển, một ngày nào đó cậu có thể làm lơ những cái gọi là quy tắc cùng chế độ đó.
Lâm Tiểu Cáp tự nhiên là không biết daddy của nhóc suy nghĩ cái gì, chỉ biết sung sướng ăn cá daddy đút đến miệng nhóc, thuận tiện giúp daddy liếm sạch sẽ tay.

Sinh hoạt xa hoa đối với nhóc mà nói có lẽ cũng không bằng hoang dã quơ giò đạp chân tự tại.

Chỉ cần có thể ở cùng với daddy, mặc kệ là sống như thế nào cũng cảm thấy hạnh phúc.
Lôi Hình nhìn con sói ngoan ngoãn ngồi bên canh chủ nhân đến hâm mộ.

Phải biết rằng nếu có thể thuần dưỡng sói đến ngoan như vậy, thông minh như vậy, anh cũng muốn nuôi một con.

Phải biết rằng, sói khác với chó, tính cách thuần dã không nói, còn nuôi cỡ nào cũng không thân nỗi.
Nhưng thấy người ta nuôi sói như nuôi con, Lôi Hình cũng có chút hiểu rõ.

Nếu về sau anh thật sự không có con nối dõi, anh cũng đi tìm một con sói con mà nuôi như con mình!
Nhưng mà, càng nhìn đãi ngộ của con sói này, Lôi Hình càng cảm thấy có cái gì đó sai sai—— anh bắt đầu có cảm giác ghen tỵ với con sói này, anh lớn như vậy còn chưa được đối sự tốt bằng nó đâu?
Coi người ta kìa, có mỹ nhân từng chút từng chút đút đồ ăn không nói, ăn xong còn có người giúp rửa mặt, đánh răng, gãi ngứa, vuốt lông......
Anh là một tiến hóa giả bẩm sinh, tiến hóa giả vừa sinh ra là có thể biến thân thành hình sói.

Nhớ rõ anh khi còn bé, bởi vì không biết khống chế năng lựu, không biết làm như thế nào để biến trở về hình người; mẹ thấy anh liền sợ hãi, vẫn luôn nói anh là một tên quái vật, cha càng là bận về việc quân sự, ngay cả ánh mắt cũng keo kiệt với anh.
Ba mươi năm trước, địa vị tiến hóa giả không bằng hiện tại.


Khi Tiến hóa giả vừa xuất hiện, đều bị xem như là quái vật.

Mãi đến khi Liên Bang phát hiện tiến hóa giả có năng lực chiến đấu rất mạnh, cùng Trùng tộc chiến đấu, tiến hóa giả nhiều lần thủ thắng, tiến hóa giả mới có địa vị hiện giờ.
Khi có một điều gì mới xuất hiện đều cần phải có một quá trình để tiếp thu, cho dù là hiện tại, rất nhiều người vẫn sẽ coi tiến hóa giả như quái vật.

Bụng người cách một lớp da, trên thế giới khó nhất hiểu không gì hơn lòng người.
Nhưng nghĩ đến mỹ nhân của mình cũng là một tiến hóa giả, còn rất thích sói, Lôi Hình cảm thấy phương hướng tiến hóa của mình rất đúng.

Nghĩ đến sau khi mình cua được mỹ nhân, cũng sẽ có đãi ngộ giống Lâm Tiểu Cáp, Lôi Hình ý dâm cười nhẹ ra tiếng......
Cảm nhận được ông chú kia nhìn chằm chằm mình còn cười đểu một tiếng, bảo Lâm Tiểu Cáp muốn làm lơ cũng không được.

Người này cũng đâu phải chỉ đáng ghét thôi đâu, ăn đồ ăn daddy chuẩn bị cho mình còn không nói, còn dâm dâm nhìn chằm chằm daddy, giống như daddy nhà nhóc cũng là đồ ăn vậy.

Cho dù daddy có thể biến thành cá, nhưng cũng là nhân ngư, không thể ăn!
Đột nhiên, cảm giác được trên tay của mình trống không, Lôi Hình phát hiện cá mình đang ăn dở trong tay đã biến mất! Không đợi phản ứng lại đã xảy ra chuyện gì, liền nghe thấy...
"Lâm Tiểu Cáp, đó là đồ người khác đã ăn, có nước miếng, mau nhổ ra cho ba!" Lâm Kỳ mới vừa giúp Lâm Tiểu Cáp chải chuốt lông lại, mới buông tay một xíu, liền thấy thằng con nhà mình giật cá của người ta!
Cậu sao không biết Lâm Tiểu Cáp có thói quen giành đồ ăn ở trong tay người khác? Cái tật xấu này nhất định phải sửa, ăn đồ người khác đã ăn qua, rất mất vệ sinh nha! Lỡ người nọ có bệnh gì, làm thằng con ngốc càng ngốc thêm, cậu nên kiếm ai chịu tránh nhiệm?
"......" Nghe được lời mỹ nhân nói, Lôi Hình đầy đầu hắc tuyến.

Cho dù anh biết mỹ nhân và thú cưng của cậu có cảm tình rất tốt, nhưng cũng không cần ghét bỏ thứ anh đã ăn qua như vậy chứ.
Hơn nữa, lúc trước đâu phải anh không phải chưa thử dút cho con sói kia, là nó căn bản không để ý tới anh, một bộ tiểu bộ dáng ngạo kiều, làm anh tâm ngứa đến không được.

Nhưng vì cái gì, lúc này sói kia rõ ràng đã ăn no, còn muốn cướp đồ trong tay mình? Anh có phải nên cảm thấy may mắn vì Lâm Tiểu Cáp chỉ là cắn cá trong tay anh, chứ không phải cắn luôn cả tay anh hay không?
Lâm Tiểu Cáp suy nghĩ rất đơn giản, nhóc không thích người xa lạ đang cầm trên tay đồ mà daddy chuẩn bị cho nhóc.

Cho nên, lợi dụng lúc người nọ đang thất thần, nhóc tiến đến cướp cá về —— thịt cá là của nhóc, daddy cũng là của nhóc!
Lâm Kỳ bất đắc dĩ nhìn Lâm Tiểu Cáp nhai mất miếng cá vừa cướp được.

Cậu làm sao mà nuôi ra một đứa con tham ăn đến thế? Giống như bị bỏ đói vài ngày vậy.
Bất quá, cậu thực hoài nghi tương lai Lôi Hình sẽ làm như thế nào để lên được vị trí nguyên soái kia, đồ ăn trên tay cũng bị thằng con mới ba tuổi nhà mình cướp đi; nếu hôm nay không phải con của cậu, Lôi Hình cầm trên tay không phải đồ ăn mà là vũ khí có tính sát thương, nguyên soái tương lai của Liên Bang khả năng đã sớm bị mất mạng!
Cảm thấy mỹ mãn ăn xong miếng cuối của mình, Lâm Tiểu Cáp đi đến bên người Lâm Kỳ nằm sấp xuống, trở mình, lộ ra cái bụng của mình, muốn được vuốt ve.
"Không có lần sau, nghe không?" Nắm lỗ tai Lâm Tiểu Cáp, Lâm Kỳ một bộ hận sắt không thành thép, nhưng cuối cùng vẫn là thua cái bụng lông xù xù mềm mụp của Lâm Tiểu Cáp.

Thứ này chính là tham ăn không sợ đánh! Nếu là thật sự đi trở về, cậu nhất định phải tìm dây xích xích thằng con hoang dã này lại, nếu không ngày nào đó bị người khác dùng một chút đồ ăn dụ dỗ mất.
Nhận được ánh mắt nghi ngờ cùng trách cứ của mỹ nhân, Lôi Hình không rõ tại sao —— rõ ràng là con sói kia cướp đồ ăn trên tay anh chứ anh có làm gì sai đâu, oan quá!
"Khi nào quân đội phái người tới?" Bảo Lâm Tiểu Cáp bò trên đùi của mình nghỉ ngơi, Lâm Kỳ nhìn Lôi Hình hỏi.

Người này nếu xuất hiện ở chỗ này, quân đội cứu viện là không có khả năng không tới
"Hả?" Không nghĩ tới mỹ nhân chủ động mở miệng cùng mình nói chuyện, Lôi Hình hơi hơi sửng sốt, đại khái tính toán một chút, trả lời nói, "Nếu không có gì ngoài ý muốn mà nói, ngày mai hẳn là sẽ có người đi tìm tới." Nhưng sao đối phương có thể khẳng định sẽ có quân bộ cứu viện? Người này biết thân phận của anh sao? Phải biết rằng, thân phận của anh vẫn chưa công khai với bên ngoài, người chân chính quen biết anh cũng không nhiều, biết thân phận anh liền càng ít.
Nhưng, Lôi Hình cẩn thận nghĩ lại cảm thấy không có khả năng, biết thân phận của anh, nhưng lại lạnh nhạt với anh như vậy, sau khi anh trưởng thành cũng chưa từng thấy.

Cho dù là không muốn nịnh bợ, cũng sẽ để cho anh chút mặt mũi......
Lâm Kỳ không nghĩ tới một vấn đề nhỏ của mình lại dẫn đến vô số suy nghĩ cho Lôi Hình.


Hỏi cái này bất quá là để tiện cho cậu đóng gói hàng từ bên ngoài đến này trở về.

Mà Lôi Hình có thể dẫn cậu đi hay không, căn bản là không ở trong phạm trù suy xét của cậu.
Độ ưu tiên của tiến hóa giả chỉ sau nữ nhân, người bên quân đội sẽ không ngốc đến mức để một tiến hóa giả lạc ở bên ngoài, mà không thu biên trở về lợi dụng.
Bất quá, cậu cũng không chuẩn bị trở về lăn lộn trong quân đội.

Trước không nói, quân đội phần lớn là tác chiến ở trên đất bằng, trên bầu trời, với cậu mà nói không có ưu thế quá lớn; hơn nữa cha của cậu đã hy sinh trên chiến trường, khiến cho cậu rất không thích quân đội.
Đời trước, căn nguyên cùa hết thảy bi kịch đến với cậu chính là quân đội.

Cấp trên đưa ra sai lầm, mới làm hại cha cậu chết trận.

Nếu cha cậu còn trên đời, những người đó tuyệt đối không dám động cậu.

Đúng, cậu là kẻ yếu, nhưng là kẻ yếu cũng có quyền được sống cùng lòng tự trọng!
Nghĩ đến đời trước, cậu đã trả lại gấp trăm ngàn lần cho những kẻ đã hại mình, Lâm Kỳ trong lòng liền không khỏi một trận khoái ý.

Cậu có không ít tật xấu, nhưng nhất định là có tính thù dai!
Lại nghĩ đến, ở đời này, mình còn chưa biết kẻ đã ứ ừ mình lúc mình mới hơn mười sáu tuổi là kẻ khốn nào.

Lâm Kỳ quyết định sau khi trở về nhất định hảo hảo điều tra một phen, đem tên đó cho Lâm Tiểu Cáp đè nhẹp lép.
Hiện tại mức độ xem trọng con nhỏ đối với mọi người đã vượt xa lúc xưa, huống chi Lâm Tiểu Cáp còn là tiến hóa giả bẩm sinh, quý giá cỡ nào cũng đủ biết.

Tuy rằng không biết Lâm Tiểu Cáp như vậy là bởi vì di truyền, hay là biến dị, nhưng Lâm Tiểu Cáp là của cậu, cậu tuyệt đối sẽ không bởi vì cái gọi là huyết thống kia đem quyền nuôi nấng con nhường một cộng lông nào cho bên kia!
Cảm giác được daddy tâm tình dao động, Lâm Tiểu Cáp mở mắt ra, dùng đầu lông xù xù cọ cọ bàn tay daddy.

Nhóc đại khái biết, sau khi người lạ này xuất hiện, sinh hoạt sau này của nhóc có lẽ sẽ khác đi.

Nhưng mà, khác thì sẽ khác như thế nào đây? Mỗi ngày thịt vẫn được ăn, chán vẫn được ngủ.
"Tôi muốn nghỉ ngơi, mời anh tự nhiên." Cảm giác được Lâm Tiểu Cáp cọ mình, Lâm Kỳ hiểu đứa nhỏ này muốn ngủ, vì thế dập đống lửa, nói với Lôi Hình.
Nói xong liền lại lần nữa gọi ra thủy cầu rửa sạch móng vuốt của Lâm Tiểu Cáp, mang theo nhóc nằm lên chiếc giường dùng cỏ khô cùng ít vải làm thành.

Lâm Tiểu Cáp tuy rằng có thể hình lớn, nhưng dù sao chỉ là đứa nhỏ ba tuổi, cho nên, làm người lớn, dỗ cho đi ngủ vẫn là nên.
Ôm thằng con nhà mình, Lâm Kỳ dùng cằm cọ cọ đầu lông xù xù của Lâm Tiểu Cáp, thấp giọng nói câu "Ngủ" liền an tâm nhắm lại mắt —— hôm nay trên đảo trừ bỏ thêm một người xa lạ, còn lại không gì khác xưa.
Nghe daddy nói, Lâm Tiểu Cáp thành thật bất động, luôn bị trở thành ôm gối, chuyện ai dỗ ai ngủ, Lâm Tiểu Cáp tỏ vẻ áp lực rất lớn.......


Bình Luận (0)
Comment