Vừa Xuyên Qua Liền Bị Đại Boss Để Mắt Tới

Chương 109


Gin liếc mắt thấy bóng lưng của Shinobu khuất mất ở hành lang, liền lắc đầu đi vào trong phòng.
Hắn đương nhiên là thấy được chuyện mờ ám giữa nàng và Mitsuri, mà nói là chuyện mờ ám thì cũng không đúng, dù sao thì nó diễn ra ở ngay trước mặt hắn a.
Căn phòng này cũng không lớn, nhưng lại đủ cho hắn sử dụng.
Nói cho cùng thì hắn cũng chỉ ngồi hoặc nằm một chỗ mà thôi, nên không cần phòng lớn làm gì.
Gin đi tới ngồi lên chiếc giường rồi nhắm mắt lâm vào trong yên lặng.

Sáng hôm sau.
Đang ngồi ở trong phòng minh tưởng Gin, lỗ tai hơi một chút nhúc nhích, sau đó liền mở toang mắt ra.
“Mấy tên nhóc đó làm gì mà ồn ào thế không biết.”
Từ sáng sớm hắn liền đã nghe thấy những tên kia la hét ầm ĩ, đôi khi hắn cũng bị âm thanh của bọn hắn làm cho mất tập trung.
Đông…đông…
“Gin-san, ta là Shinobu, ta vào được chứ?”
Âm thanh của Shinobu từ bên ngoài truyền vào.
“Vào đi.”
Hắn vừa dứt tiếng thì Shinobu liền đẩy cửa tiến vào, nhìn hắn hỏi: “Ngươi có cần ta giúp gì không? Chẳng hạn như là máu?”
“Không cần, ta không cần uống máu, chỉ cần ngủ là được.”
Gin lắc lắc đầu nói.
“Vậy là ngươi giống với Nezuko nhỉ?”
Nàng nghe hắn nói như vậy cũng mỉm cười một cái.
Mặc dù chuyện này nàng đã nghe Oyakata-sama nói từ lâu, thế nhưng lúc này nghe chính miệng hắn nói thì nàng vẫn là thở nhẹ ra một hơi.
“Ngươi cũng có thể xem như vậy.”
Nghe thấy nàng hình dung như vậy thì hắn cũng gật đầu một cái, nàng hiểu như vậy cũng không sai.
“Sắp tới trang viên sẽ tu sửa lại để tạo điều kiện cho ngươi đi lại vào ban ngày, đến lúc đó ngươi cũng không cần suốt ngày ẩn nấp trong này nữa.”
“Hả, cần gì phải phiền phức như vậy?”
“Đã ngươi là đối tác quan trọng thì cũng không nên quá bạc đãi ngươi nha.”
Shinobu chỉ là đối với hắn nháy mắt một cái rồi cười nói.
Nếu không xét đến những nguyên nhân riêng tư khác, thì lôi cái nguyên nhân là đối tác này ra dùng quả thật cũng không sai.
“Như vậy liền cám ơn ngươi trước.”
Gin thấy biểu hiện của nàng như vậy cũng không nhiều lời.
Bởi vì hắn biết, cô nàng này chỉ là tới thông báo cho hắn biết mà thôi, mọi chuyện nàng hẳn đã an bày tất cả rồi.
Không thể không thừa nhận, Shinobu mặc dù có chút xấu bụng, thế nhưng đó chỉ là xấu bụng trêu đùa mà thôi chứ không mang theo ác ý, trái lại nàng rất là tốt bụng, chăm sóc ngươi khác rất chu đáo và làm việc gì cũng chỉnh chu và nhanh chóng.
Gin cảm thấy kiếp trước mình cho nàng vào danh sách các waifu của mình quả thật là một quyết định đúng đắn.
“Được rồi, ta chỉ đến đây để thông báo cho ngươi một chút, ngươi tiếp tục nghỉ ngơi đi, ta còn có việc phải đi trước.”

Shinobu thấy hắn như vậy cũng không lại tiếp tục trò chuyện cùng hắn.
Cũng không phải là nàng không muốn cùng hắn nói chuyện, mà là nàng còn phải đi tiễn Mitsuri đi làm nhiệm vụ đâu.
Cô nàng kia từ hôm qua đến giờ tâm trạng có chút không bình thường nên nàng có chút lo lắng.
Nói xong nàng liền phất tay chào tạm biệt hắn rồi đi ra khỏi phòng.
“Cô nàng này quả nhiên có chút khó đoán a.”
Hắn lắc đầu một cái rồi một lần nữa lâm vào trong yên lặng.

— QUẢNG CÁO —
Lúc này ở ngoài sân.
“Lần này ngươi có đi cùng Iguro không?”
Shinobu từ trong nhà đi ra, nàng nhìn thân ảnh tóc hồng trước mặt rồi hỏi.
“Không, lần này ta sẽ hành động một mình.”
Mitsuri nghe hỏi như vậy liền nhẹ lắc đầu nói.
“Ồ, tại sao hắn lại không đi cùng?”
“Hắn muốn theo nhưng ta đã từ chối! Lần này ta cũng muốn đi một mình mà thôi.”
Thật ra nàng cũng muốn mượn lần nhiệm vụ này trở về nhà nhìn một chút, dù sao cũng đã một năm rồi không trở về.
Lý do cũng rất đơn giản, bởi vì cho đến khi trở thành trụ cột nàng mới biết, trong số những kiếm sĩ diệt quỷ ở đây thì nàng chính là người duy nhất có gia đình lành lặn nhất.
Mọi người còn lại đều có người trong gia đình bị quỷ sát hại.
Vì vậy nàng cũng thấy được việc còn một gia đình lành lặn là hạnh phúc đến cỡ nào, cho nên cũng dần dần bắt đầu trân trọng lấy gia đình mình.
Làm một kiếm sĩ diệt quỷ, ai biết mình sẽ chết lúc nào, nếu có cơ hội nàng cũng muốn trở về thăm nhà một chút trước khi quá muộn.
“Vậy ngươi hãy cẩn thận một chút.”
Thấy nàng như vậy, Shinobu cũng không dặn dò gì nhiều, bởi vì hiện tại Mitsuri đã rất mạnh rồi, miễn không làm gì ngu ngốc là sẽ không có chuyện gì.
“Ừm, ta biết rồi Shinobu-chan! Như vậy thì ta đi đây, tạm biệt!”
Mitsuri gật đầu cười nói.
Lần làm nhiệm vụ lần này có thể sẽ là lần cuối cùng nàng trở về thăm nhà đi.
Bởi vì theo như lời của Oyakata-sama nói, tựa hồ trận chiến cuối cùng cũng sắp đến gần rồi.
Một trận chiến quyết định sự tồn vong của Quân Đoàn Diệt Quỷ.
Mà trong một trận chiến như vậy, bất kể là ai thì cũng có thể sẽ chết.
Kể cả nàng cũng không ngoại lệ.

Pháo Đài Vô Cực.
Kibutsuji Muzan ánh mắt lạnh nhạt nhìn xuống tràn cảnh máu tanh ở phía dưới.
Hay nói chính xác hơn là nhìn xuống một thanh niên đang nằm quằn quại vì đau đớn kia.
Hắn chính là Hạ Huyền Nhất Enmu!

Kẻ còn sống duy nhất trong số các Hạ Huyền.
“Nếu ngươi có thể giết được thằng nhóc kiếm sĩ đeo đôi bông tai Hanafuda thì ta sẽ cho ngươi thêm máu của ta, giúp ngươi càng trở nên mạnh mẽ.”
Muzan “phu nhân” đối với hắn mỉm cười nói.
Khi hắn vừa dứt lời, cũng không đợi Hạ Nhất Enmu nói cái gì thì một tiếng đàn tỳ bà bắt đầu vang lên liên tục, dịch chuyển hắn ra ngoài.
Mà Muzan lúc này thì cũng đã xuất hiện tại căn phòng lớn khác.
Hắn ngồi xuống một cái ghế quay đầu nhìn về phía bên cạnh hỏi: “Thế nào Nakime? Ngươi đã sẵn sàng tiếp nhận thêm máu của ta sao? Cái ghế Thượng Tứ cũng đã bỏ trống được một thời gian rồi, cũng nên có người lắp đi vào.”
“Thần rất vinh dự khi có cơ hội nhận lấy máu của ngài, thưa chủ nhân.”
Tỳ bà nữ Nakime lúc này rất thành khẩn buông xuống cây đàn tỳ bà trên tay mà hạ thấp đầu xuống, đối với hắn dập đầu nói.
“Rất tốt! Ta rất mong chờ năng lực mới của ngươi đâu.

Hy vọng ngươi không làm ta thất vọng như những tên kia.”
Thấy bộ dáng của nàng như vậy hắn cũng rất vui vẻ nói.
Đơn giản là vì hắn thích nhất chính là những người trung thành cùng nghe lời.
Nói xong, bên cạnh Nakime đột nhiên xuất hiện một cây gai nhọn, nó nhẹ nhàng cắm vào trong cổ của nàng.
Ngay tức khắc, cơ thể của nàng lập tức run lên bần bật, cả người cũng không chịu được khống chế mà ngã lăn ra ôm lấy cổ của mình.
Muzan nhìn thấy nàng đang tiếp nhận quá trình biến đổi liền cười nhẹ một tiếng, sau đó phất tay một cái, bên cạnh liền xuất hiện một cái bàn nhỏ, trên đó nằm lấy mấy quyển sách.

— QUẢNG CÁO —
Hắn tuỳ tiện cầm lên một quyển trong đó rồi mở ra đọc.
Nhưng không được bao lâu thì hắn liền mở miệng nói: “Ngươi đoán nàng sẽ tiếp nhận được số lượng máu lớn như vậy sao, Uzume?”
Bầu không khí bắt đầu lâm vào tĩnh lặng.
Sau đó bổng nhiên có một giọng nữ vang lên: “Được.”
“Ha ha, đã ngươi nói như vậy thì nàng chắc chắn sẽ thành công a.”
Muzan nghe như vậy liền phá lên cười nói.
Trông bộ dạng của hắn đang rất là vui vẻ.
Cũng không phải là vui vẻ vì Nakime thành công, mà là vui vẻ vì hôm nay Uzume lại trả lời câu hỏi của hắn.
Đối với Uzume thì Muzan đơn giản là rất yêu thích.
Không phải là dạng tình cảm kia yêu thích, mà là đối với một công cụ hữu dụng sinh ra yêu thích.
“Ngươi không muốn hiện thân để trò chuyện một lát sao?”
“Không, nếu không có chuyện quan trọng, thì xin ngài đừng làm phiền ta, ta muốn được yên tĩnh.”
Âm thanh lại một lần nữa nói.
“Ngươi đã hơn hai trăm năm không chịu ra ngoài rồi đi.


Ngươi dự tính cứ như vậy mà ngủ suốt sao? Nên nhớ chuyện này cũng chỉ trì hoãn việc tiêu hao năng lượng, chứ không làm ngươi hồi phục lại năng lượng đâu.

Lần này ngươi nên đi ra ngoài giúp ta, ta sắp hết kiên nhẫn rồi!”
Muzan lúc này đã đóng lại quyển sách rồi bình tĩnh nói.
“Ngài chẳng phải đã lập ra cái gọi là Thập Nhị Nguyệt Quỷ sao? Đã có mười hai con quỷ mạnh nhất rồi mà ngài còn muốn ta giúp ngài?”
“Đừng nhắc đến bọn vô dụng đó! Bọn chúng quả thật là thành sự thì ít mà bại sự có thừa.”
Khi được nhắc đến vấn đề này, thì giọng nói của Muzan liền lạnh xuống, bởi vì hắn vừa phải tự tay xoá sổ hệ thống Hạ Huyền đâu.
“Chuyện này…chờ khi nào ngài thiếu nhân thủ lại nói.”
Âm thanh kia đối với Muzan nói một câu rồi lâm vào yên lặng.
“Được thôi, đây chính là ngươi nói.”
Muzan cười nhẹ một tiếng rồi nói.
Lần này coi như có cớ lôi nàng ra ngoài làm việc.
Phải nói dù Uzume có lười biếng cỡ nào đi chăng nữa thì năng lực của nàng là không thể bàn cãi.
Dù sao thì cũng nhờ sự trợ giúp của nàng mà hắn mới có thể còn khá lành lặn chạy thoát khỏi tên quái vật kia, chỉ bằng việc này thôi là hắn đã không có lý do giết nàng.
Cũng không phải là hắn biết ơn nàng, mà chỉ đơn thuần là vì thứ sức mạnh mà nàng đang sở hữu mà thôi.
Một con quái vật mạnh nhất mà hắn có!

Hiện tại đã là hai tuần trôi qua.
Trong thời gian này hắn mặc dù không có đi ra ngoài, thế nhưng là Shinobu cùng Kanae cũng thường xuyên ghé qua cùng hắn trò chuyện.
Chuyện này thì Gin đương nhiên là cũng không ngại rồi, dù sao thì dạo gần đây hắn tinh thần luôn căng cứng vì phải kiểm soát trạng thái kia, nên đôi lúc có người trò chuyện cùng thả lỏng cũng rất tốt.
Cũng vì rất hay trò chuyện cùng nhau nên quan hệ của bọn hắn hiện tại cũng có thể nói là đã đạt đến mức bạn bè rồi đi.
Mà nhắc đến chuyện này thì đột nhiên hắn nhận ra, hắn vậy mà có rất ít bạn.

Trong quá khứ Hachirou cũng có thể tính là một và cũng là một người bạn duy nhất của hắn.
Lúc này ở trong phòng Gin.
“Gin-san ngươi không ra ngoài sao? Shinobu tỷ tỷ đã giúp ngươi làm xong tất cả che chắn rồi đâu.”
Hắn có chút phiền muộn nhìn thiếu niên đang một mặt hưng phấn đối với hắn nói.
“Tanjirou tiểu ca, chẳng phải hôm nay ngươi có bài huấn luyện hồi phục chức năng sao? Làm sao còn đến làm phiền ta nữa rồi?”
Gin thở dài đối với Tanjirou nói, sau đó lại liếc mắt nhìn sang hai cái đầu đang lấp ló ngoài cửa kia.
— QUẢNG CÁO —
Một cái là hoàng mao, một cái là đầu heo.
Lúc này ở ngoài cửa…
“Híiiii, thật đáng sợ a.”
Zenitsu thấy Gin nhìn ra, liền hoảng sợ rụt lại đằng sau.
“Brrrrrr! Mạnh! Mạnh khủng khiếp! So với cái tên mặt thộn trói ta lúc trước còn mạnh hơn rất nhiều.”
Mà Inosuke thì cũng đang run lên cầm cập, cả người không thể di chuyển, miệng thì cứ liên tục lầm bầm nói.
Bản năng thú vật của hắn mách bảo người trước mắt là cực kì mạnh.


Hắn hoàn toàn không có cơ hội nào để sống sót nếu phải đối đầu trực tiếp.
Tanjirou lúc này cũng có chú ý tới ánh mắt của Gin, nên hắn liền nói: “Còn một chút thời gian nữa mới tới giờ luyện tập.

À mà, ta quên giới thiệu hai người bọn họ với ngươi, đây là Zenitsu cùng Inosuke, bọn hắn là bằng hữu của ta.”
Dù hắn mấy ngày trước đã qua đây, nhưng hôm nay mới là lần đầu tiên hắn mang theo Zenitsu cũng Inosuke.
“Là bằng hữu của ngươi sao? Mau mời bọn hắn vào đây a.”
Gin làm ra vẻ mặt bất ngờ nói.
“Không! Không, ta không vào!”
Zenitsu cả người run lẩy bẩy nói, bởi vì hắn nghe thấy ngữ khí của người kia tựa hồ không cơ hảo ý a.
Mà ở bên cạnh hắn Inosuke cũng không khá hơn nơi nào, hắn cả người như lên tăng xông một dạng run lên.
“Zenitsu, Inosuke, các ngươi không phải sợ, tuy Gin-san là quỷ nhưng hắn cũng giống như Nezuko vậy sẽ không tấn công con người a.

Đi, đi vào trong ta sẽ giới thiệu hắn cho ngươi.”
Tanjirou nhìn bộ dạng sợ hãi của bọn hắn như vậy cũng liền đi ra khuyên nhủ, hắn còn không quên dùng sức đẩy hai người vào trong.
“Đừng a, Tanjirou.

Không muốn! Đừng có đẩy ta vào a.”
Zenitsu lập tức gào lên, và bắt đầu kháng cự.
“Thôi nào tóc vàng tiểu ca, vào đây ta hướng dẫn ngươi cách tán gái.”
Đang lúc Zenitsu còn đang kịch liệt giãy giụa thì đột nhiên có một giọng nói vang lên, mà giọng nói này nói ra một câu tựa như là ma âm thu hút lấy hắn vậy.
“Tán gái?”
Zenitsu cả người ngây ra như phổng, có chút thất thần nói nhỏ.
“Đúng vậy, là tán gái.”
Gin ngồi xếp bằng trên giường, khuôn mặt của hắn nhẹ nhàng tươi cười nói.
Cả người đều bọc lộ ra một bộ dáng của thế ngoại cao nhân một dạng.
“Tiền bối xin chỉ giáo!!!”
Lúc này, vừa khẳng định lại nội dung của câu nói thì Zenitsu lập tức liền quỳ.
“Trở mặt nhanh vậy luôn?”
Tanjirou một mặt khinh bỉ nhìn lấy hắn nói.
Một lúc lâu sau…
Tanjirou một mặt bắt đắc dĩ đi ra ngoài, hắn hiện tại phải đi tham gia huấn luyện.
Khi hắn vừa mở cửa đi ra thì trong căn phòng lúc này liên tục phát ra âm thanh tung hô cùng thán phục của Zenitsu.
Dường như là hắn đã tìm được chân trời mới một dạng.
Cạch!
Đột nhiên cánh cửa lại một lần nữa mở ra.
“Úc, Inosuke ngươi cũng muốn đi luyện tập cùng sao?”
“Ta muốn đi tán gái! Tán gái làm cho ta mạnh lên!”
Tanjirou một mặt mộng bức, miệng vô ý thức phát ra tiếng: “Hờ….”.

Bình Luận (0)
Comment