Thời gian trôi qua thật lâu, Tamayo cuối cùng cũng thu lại động tác, đối với người thanh niên kia nói: “Cha ngươi bệnh tình đã rất nặng, ta không thể trị hết hoàn toàn được, chỉ có thể giúp hắn kéo dài thêm một chút thời gian mà thôi.
Ngươi cứ cho hắn uống thuốc của ta và đến đây mỗi tuần để điều trị thì mới có hiệu quả được.”
Người thanh niên kia cũng trầm mặc, sau đó liền ngẩng đầu nói: “Đa tạ bác sĩ đã cứu cha ta một mạng…”
“Cứu người là trách nhiệm của bác sĩ, ngươi không cần gánh nặng ở trong lòng.”
Tamayo lau lau hai bàn tay rồi nhẹ nhàng nói.
Người thanh niên kia sau khi liên tục cúi đầu tạ ơn thì cuối cùng cũng chịu cõng lấy người cha đi ra ngoài.
Trong căn phòng lúc này chỉ còn lại Tamayo.
Tamayo tháo xuống cái áo y tế đối với không khí nói một câu: “Ra mặt đi, vị khách nhân này.
Ngươi không cần phải liên tục sử dụng năng lực để đánh lừa thị giác của ta nữa.”
“Chậc chậc, không hổ con quỷ tự mình thoát khỏi nguyền rủa của Muzan, thật là không tầm thường a.
Ngươi đã phát hiện ta từ trước đi? Vậy mà còn có thể bình tĩnh trị bệnh cho những người khác a?”
Nhìn lấy thân ảnh từ từ hiện ra ở trước mặt, Tamayo ban đầu biểu hiện có chút kinh ngạc, nhưng ngay sau đó rất nhanh liền trở lại bình thường: “Ta cũng không cảm nhận được ác ý từ ngươi, mà trực giác nói cho ta biết ngươi tìm ta cũng không phải để gây hại cho ta.”
Gin liếc mắt nhìn vị mỹ phụ trước mắt này một cái, sau đó liền đi tới ngồi xuống ghế đối với nàng nói: “Trực giác? Trực giác của nữ nhân các ngươi thật mạnh a.”
“Vị tiên sinh này đến đây có chuyện gì sao? Ta chỉ là một bác sĩ mà thôi, cũng không tác dụng gì với một con quỷ hùng mạnh như ngươi đi.”
Tamayo nhìn chăm chú vào người thanh niên tóc trắng trước mặt nói.
Mà Gin cũng không quan tâm đến ánh mắt của nàng, hai tay vừa lục lọi các dụng cụ y tế trên bàn vừa dùng giọng điệu lơ đãng đối với nàng nói: “Không không, ngươi sai rồi!
Ngươi chẳng phải rất xinh đẹp sao? Đối với ta chỉ cần như vậy là đủ rồi.”
Tamayo nghe vậy khuôn mặt liền loé lên vẻ không thích, nói: “Các hạ thật biết đùa giỡn.
Nhưng ta là người đã có chồng con, mong ngươi đừng dùng những từ ngữ như vậy đối với ta.”
Gin thả tay xuống đứng lên hứng thú nhìn vào mắt Tamayo hỏi: “Ngươi rất yêu chồng con của ngươi sao? Ồ hô…ta làm sao thấy ánh mắt ngươi có rất nhiều cảm xúc đâu…yêu thương…thù hận…tội lỗi? Và hối hận?”
Nhìn thấy ánh mắt liên tục biến hoá của nàng, hắn tựa hồ thấy được thứ gì rất thú vị một dạng.
Tamayo nghe như vậy cũng cố thu lại tâm tình của mình, bình tĩnh ngẩng đầu nói ra: “Ngươi có ý tứ gì, Bạch Dạ Xoa tiên sinh? Nói ra ý nghĩ của ngươi đi…đừng có vòng vo nữa, chúng ta đều không còn trẻ nữa.”
“Ngươi quả nhiên là nhận biết ta, là Muzan nói cho ngươi sao?”
Đối với việc Tamayo nhận biết mình, Gin cũng không ngạc nhiên, bởi vì lúc hắn hiện thân thì đã nhìn thấy được biểu hiện kinh ngạc của nàng, lúc đó liền đã đoán được một hai.
“Không, Muzan không có nhắc đến ngươi, chỉ là trong một thời khắc đặc biệt mà vô tình nhìn thấy được mà thôi.
Bây giờ thì nói ra ý đồ của ngươi đi.”
Gin thấy nàng muốn đi thẳng vào vấn đề nên cũng không lại vòng vo nói: “Ngươi biết ta vậy hẳn cũng biết được quan hệ giữa ta và Muzan đi? Ta thấy giữa chúng ta có thể hợp tác một chút.”
“Hợp tác? Ta ngược lại cảm thấy giữa chúng ta cũng không có thứ gì để hợp tác cùng nhau cả.
Ta chỉ là một bác sĩ mà thôi cũng không thể cùng ngươi đi chiến đấu với Muzan được.
Mặt khác, ta cũng không tin tưởng ngươi, cho nên thật xin lỗi…Ta từ chối.”
Theo nàng mà nói thì người trước mắt này cũng không đơn giản, hắn có vũ lực cùng sức mạnh, ai biết ý nghĩ của hắn như thế nào, lỡ như đang trong thời khắc quyết định hắn đem nàng bán, như vậy liền xong, cho nên tốt nhất vẫn là không đồng ý.
Mà một nguyên khác nữa, chính là ánh mắt của người này nhìn nàng có chút là lạ…tựa như là gặp phải thứ yêu thích một dạng, khiến nàng cảm giác rất khó chịu.
“Đừng vội từ chối, nghe ta nói xong ngươi từ chối lại không muộn.” — QUẢNG CÁO —
Thấy Tamayo từ chối, Gin cũng không hoang mang mà rất bình tĩnh nói, bởi vì hắn biết mong ước của nàng là gì, nên cũng không sợ nàng chạy thoát.
“Như vậy chúng ta đi vào phòng khách nói chuyện đi, ta đột nhiên cũng muốn nghe lý luận của Bạch Dạ Xoa tiên sinh đây.”
Tamayo nghe vậy cũng bắt đầu trầm tư suy nghĩ, một lát sau nàng bổng dưng ngẩng đầu đối với Gin nói một câu, rồi quay người rời đi.
“Ta rất sẵn lòng tâm sự cùng Tamayo phu nhân a.”
Gin thấy vậy cũng mỉm cười bước theo sau.
…
“Ngươi nói muốn giúp ta chế tạo ra thuốc có thể biến quỷ thành người?”
Tamayo ngồi quỳ trên sàn nhà, biểu lộ rất kinh ngạc mà thốt lên một tiếng.
Cũng không phải là kinh ngạc vì loại thuốc biến quỷ trở lại thành người, mà là kinh ngạc vì hắn biết nàng cũng đang nghiên cứu về loại thuốc này.
“Đúng vậy.
Ta cùng ngươi đều muốn tiêu diệt Kibutsuji Muzan.
Kẻ thù kẻ thù là bằng hữu không phải sao? Cho nên hai người chúng ta cần phải ôm thành một đoàn để chống lại hắn a.”
Gin ngồi ở đối diện bình tĩnh nói.
Chỉ là hắn lúc này cũng không giống như Tanjirou ngồi sát bên nàng như nguyên tác, mà là ngồi cách xa xa khoảng 4m ở đối diện.
Điều này cũng chứng tỏ Tamayo bây giờ đang rất đề phòng hắn.
Nghe hắn nói như vậy nàng liền sâu sắc nhìn hắn một cái, rồi dùng ngữ khí rất nghi hoặc hỏi: “Ngươi tựa hồ biết rất nhiều về ta? Ngươi làm sao biết được? Chúng ta rõ ràng đã ẩn nấp rất kĩ, ngay cả Muzan cũng không tìm ra được bóng dáng của chúng ta chứ đừng nói là biết chúng ta đang làm những gì.”
Gin thấy nàng nghi hoặc như vậy cũng là cười cười, chỉ lên đôi mắt của mình rồi nói: “Do đây a.
Mắt của ta có thể nhìn thấy được tương lai, mà ngươi…thì ta đã quan sát từ rất lâu rồi, mọi thứ ngươi làm ta đều có thể nhìn thấy, kể cả những việc nhỏ nhất.”
Dù sao cũng là người xuyên việt, không trang bức về vấn đề này thì quá uổng phí a.
Tamayo nghe xong sắc mặt liền tối sầm lại, gượng cười nói: “Tiên sinh thật biết nói đùa…”
Đột nhiên lúc này…
Rầm!
Cánh cửa bị đá nát thành từng mảnh, ngay lúc đó một bóng trắng bay vào hướng về Gin đánh tới.
“Ngươi là tên khốn nào…lại dám nhìn trộm Tamayo đại nhân!!”
Yushiro bộ dạng dữ tợn, răng nanh mọc ra, bàn tay hoá thành trảo hướng về phía Gin đánh tới.
“Yushiro! Mau dừng tay!”
Tamayo hốt hoảng kêu lên một tiếng nhưng mọi thứ đã muộn, bởi vì Gin lúc này đã lấy tốc độ nhanh như chớp giơ lên cánh tay phải hướng về bóng trắng kia đập tới.
— QUẢNG CÁO —
Bành!
Yushiro tay còn chưa chạm vào Gin liền cảm thấy đầu óc quay cuồng, hắn cảm giác trong miệng đột nhiên xuất hiện nhiều khối cứng rắn lăn lộn.
Cả người hắn bị một lực cực mạnh tác động mà bay ngược ra đằng sau đâm thủng hai vách tường nhà rồi mới dừng lại.
Phun một ngụm máu tươi cùng gần mười cái răng ra ngoài, Yushiro vội vàng vặn lại đầu mình trở lại vị trí cũ rồi tức giận hô lên:
“Khốn kiếp…Tamayo-sama ngươi phải cẩn thận, kẻ trước mặt này rất mạnh.
Này, tên kia! Ta mặc dù không biết ngươi làm sao có thể vào được nơi này, nhưng có ta ở đây ngươi đừng hòng đụng vào ngài ấy dù chỉ một cái.”
Gin ngoáy ngoáy lỗ tai nhìn Tamayo hỏi: “Thứ gì? Thật ồn ào, hắn là gì của ngươi?”
“Hắn chỉ là tiểu bối mà thôi.
Mong tiên sinh đừng cùng hắn chấp nhất.”
Đối với Gin nói xong một câu, nàng liền quay người nhìn về hướng Yushiro lớn tiếng quát một cái: “Yushiro! Mau hiện hình đi, sao ngươi lại vô lễ như vậy? Ta đang cùng khách nhân nói chuyện quan trọng thì ngươi lại xông vào gây chuyện.”
Mà Gin cũng hứng thú nhìn qua, sau đó hắn liền thấy được, cách hắn khoảng chừng 5m, không khí đột nhiên bốc lên một làn khói màu đỏ đen, rồi sau đó thân ảnh của Yushiro cũng dần dần hiện ra ở trong mắt hắn.
“Thật là tàng hình? Vậy mà đã đến gần như vậy rồi? Nếu không chú ý thì thật sự không phát hiện ra a.
Mà năng lực này tựa hồ còn chưa hoàn thiện, nếu hoàn thiện có lẽ sẽ càng khó để phát hiện ra đi.”
Hắn đối với kỹ năng này của Yushiro rất hứng thú, dù sao có thể làm ẩn thân cả một toà biệt thự cũng rất là thực dụng.
“Chỉ là một chút tiểu xảo mà thôi, để tiên sinh chê cười rồi.
Yushiro mau tới đây!”
“Vâng! Tamayo-sama.”
Yushiro chạy nhanh lại gần Tamayo, lúc đi ngang qua Gin còn không quên liếc xéo một cái, hắn mặc kệ tên này là ai, chỉ cần dám tiếp cận Tamayo đại nhân hắn đều sẽ không cho phép.
Tamayo nhìn Yushiro một cái rồi nói: “Hắn gọi Yushiro, hiện tại hắn chính là người thân của ta.”
“A…Tamayo-sama, ta là người thân của ngài sao…thật hạnh phúc…”
Yushiro vừa nghe lời giới thiệu của nàng ngay lập tức liền lâng lâng đứng lên, ánh mắt sáng quắc nhìn lấy nàng.
Sau đó tầm mắt của hắn bắt đầu chuyển dời sang Gin ngay tức khắc liền thay đổi, hắn giọng nói có chút lạnh lẽo: “Ngươi là ai vậy? Mau đi đi, tránh xa Tamayo-sama ra một chút.”
Tamayo nghe vậy liền cau mày nhìn hắn nói: “Yushiro! Không được vô lễ, hắn là khách của ta, ngươi phải chú ý cử chỉ của mình, mau chào hỏi đi.”
“V-vâng, ta biết sai rồi, Tamayo-sama.”
Yushiro có chút hoảng hốt nói một câu, thế nhưng trong lòng thì thầm nghĩ: “Ngài ấy vậy mà cau mày? Đáng ghét…là do tên đó…hại ta bị mắng, rồi lại khiến cho khuôn mặt xinh đẹp đó phải nhăn lại, thật đáng ghét…”
“C-chào vị tiên sinh này, ta gọi Yushiro.
Rất hân hạnh được gặp mặt và cho hỏi ngài là ai vậy? Làm sao lại tới được đây? Ngài cùng Tamayo-sama có quan hệ gì vậy? Khi nào thì ngài mới rời khỏi nhà của chúng ta đây?”
Dù là đang mắng thầm trong lòng, nhưng Yushiro vẫn cố gắng đối với Gin nặn ra một nụ cười thân thiện nói.
“Ồ…chào Yushiro nha, ta tên là Gin, ngươi có thể gọi ta là Gin tiền bối, Gin gia gia đều có thể.
Ta nha chính là tới đây để khám bệnh a.
Còn về quan hệ giữa ta và Tamayo thì ngươi có thể coi là tiền bối của nàng.
Mà còn Tamayo nữa, sau này ngươi có thể gọi là ta Gin ca ca, hay gọi Onii-chan đều có thể.”
— QUẢNG CÁO —
Gin cảm giác tên này có chút thú vị nên liền mở miệng trêu chọc vài câu, lúc trước khi hắn xem anime thì cũng không thấy tên này có gì lạ, thế nhưng hiện tại tiếp xúc trực tiếp thì cảm giác lại khác.
Tựa hồ có thể mua vui cho hắn trong thời gian sắp tới a.
Yushiro (°ㅂ°╬)!: “Cái gì? Gia gia? Ngươi bao lớn? Còn kêu Tamayo-sama gọi ngươi là ca ca?”
Gin bắt đầu làm ra vẻ nhớ lại nói: “Tính toán sơ sơ ta hẳn đã sắp 950 tuổi đi, dù sao thì thời gian cũng khá lâu rồi, nên không thể tính toán chính xác được.”
“C-cái gì? 950 tuổi, ngươi cho ngươi là Kibutsuji Muzan sao?”
Yushiro nghe xong cũng hết hồn, cái này mẹ nó là lão quái vật a.
Trước giờ hắn chỉ biết được có một mình ngài Tamayo là người sống lâu nhất ngoài Muzan mà thôi.
Dù sao hắn nghe ngài ấy kể lại trận thanh trừng loài quỷ năm đó rất là khủng khiếp, hầu như ngoài ngài ấy cùng Kibutsuji Muzan ra thì toàn bộ những con quỷ khác đều bị tiêu diệt sạch sẽ, đến nỗi những con quỷ mới sinh ra bởi Muzan cũng không thể sống quá lâu được.
“Bạch…Gin tiên sinh, ngươi đừng trêu chọc hắn.
Chúng ta đi vào chuyện chính đi.
Còn Yushiro, ngươi giải quyết chuyện lấy máu xong chưa?”
Tamayo lập cũng không thể tiếp tục ngồi nhìn, nàng lên tiếng cắt ngang bọn hắn.
Yushiro nghe giọng nói của Tamayo liền ngay lập tức lấy lại tinh thần, nghiêm túc đáp: “Vâng, chuyện đó ta đã giải quyết xong thưa Tamayo-sama, còn những người kia ta đã khiến cho bọn hắn tự mình rời đi rồi.”
Tamayo gật đầu, lại đối với Gin nói: “Để hắn cùng nghe được chứ? Dù sao hắn cũng tham gia trong nghiên cứu tìm ra thuốc biến quỷ thành người.”
“Không thành vấn đề.
Nhân tiện cho ta hỏi, Tamayo ngươi thích người lớn tuổi hơn hay nhỏ tuổi hơn?”
Gin một mặt không quan trọng khoát khoát tay, sau đó dùng ánh mắt quái dị liếc nhìn hai người trước mắt nói.
Tamayo bị hỏi có chút sững sờ đơ ra đó: “?”
Còn Yushiro thì đột nhiên đỏ mặt quát lên, nhưng lại len lén liếc nhìn vị mỹ phụ nhân xinh đẹp ở bên cạnh: “Này!!”
Sau một hồi trì trệ, Tamayo nhanh chóng trở lại bình thường nói: “Gin tiên sinh thật biết đùa giỡn, ta chỉ xem Yushiro là hậu bối của mình mà thôi.
Nếu như Gin tiên sinh còn nói chuyện không đâu thì chúng ta cũng đừng nói tới chuyện hợp tác nữa.”
Nàng cũng không phải là người ngu, đương nhiên hiểu ra ý tứ trêu chọc của Gin, cho nên cũng có chút tức giận.
Cứ tưởng tượng đột nhiên có một ngày khi ngươi cùng con cháu của mình đi dạo lại bị hỏi với ý tứ như vậy thì sẽ biết tâm tình của nàng hiện tại.
“Xin lỗi, xin lỗi…là ta thất lễ, do lâu rồi không được trò chuyện thoải mái nên có chút không kiềm chế được.”
Mà Gin cũng nhận thấy được trong lời nói của nàng mang lấy nộ khí nên cũng dừng lại, nên cũng biết được mình đùa có chút quá trớn, liền mở miệng xoa dịu nàng.
Thế là hai người bọn hắn liền bắt đầu cuộc trò chuyện, cũng không có chú ý tới vẻ mặt hôi bại gục xuống đất của Yushiro ở bên cạnh.
“Hậu bối…hậu bối…chỉ là hậu bối…”.