Vườn Thực Vật Quỷ Quái

Chương 30

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Không đề cập tới chuyện đình công tiêu cực của khổng tước fan boy số một của Ma tôn, chế tác của cả video vẫn rất thành công.

Vì vậy, sau khi vài chữ to "Hiện diện xuất sắc, làm bạn hoa mắt mê mẩn" trên lông đuôi sáng rực của khổng tước biến mất, Trần Tĩnh xoay người sang chỗ khác trưng cầu ý kiến của các sinh viên.

"Cũng còn thời gian, bằng không chiều nay chúng ta đến vườn thực vật này thử?"

"Đi."

Bất luận là thực sự có hứng thú về thực vật có, hay là yêu thích động vật nhỏ thật sống động trong video quảng cáo, hoặc vốn chính là fan trung thành của gấu trúc Nguyên Bảo, phần lớn sinh viên đều bị vườn thực vật mới mở này gợi lên hứng thú.

Vì vậy Trần Tĩnh gọi lại tiểu đạo sĩ đưa đồ ăn: "Tiểu sư phụ, xin chào, cho hỏi đạo sĩ có biết vườn thực vật Quỷ Quái này ở đâu không?"

Có lẽ là hai ngày nay có nhiều người hỏi câu này rồi, tiểu đạo sĩ mí mắt chưa từng nháy một cái. Cậu ta để gà hầm ngân hạnh ở giữa bàn, mỉm cười, lộ ra hai lúm đồng tiền chọc người thích.

"Biết nha, rau dưa và thịt trứng trong quán chúng tôi đều mua ở đó, ăn rất ngon, các vị thí chủ không nếm thử một chút ư?"

Nhìn cậu ta cấp lực thừa nước đục thả câu, đẩy mạnh tiêu thụ kinh doanh trong quán mình như vậy, Trần Tĩnh vừa buồn cười vừa đành chịu, gắp một miếng thịt gà.

Vừa cho vào miệng, ánh mắt của cô không khỏi mở to.

Món này, cũng quá ngon đi!

Thịt mềm, nước canh đậm đà, có chứa một mùi thơm ngát không nói ra được dược liệu gì, nhai vài cái, thịt không hề dai, mà giống như muốn thả hết tất cả những vị tươi giấu sâu trong thịt gà, như bom nguyên tử loại nhỏ bạo tạc rung động nụ vị giác, khiến người ta kìm lòng không đậu muốn nuốt luôn đầu lưỡi.

Việc này cũng chưa tính, cũng không biết có phải ảo giác hay không, khi thức ăn cuối cùng cũng lưu luyến từ yết hầu chảy vào dạ dày, Trần Tĩnh có thể cảm nhận được một sự ấm áp khiến người lười biếng từ trong bụng, từ dưới bốc lên, dần dần khuếch tán khắp toàn thân, cơn mệt mỏi do leo núi tới trưa đều tan thành mây khói trong sự ấm áp này.

"Tôi cảm giác mình còn có thể tái chiến năm trăm năm." Một nam sinh bên cạnh cô tự lẩm bẩm, đồng thời thật nhanh cướp thêm một miếng thịt gà vào chén mình.

Lúc Trần Tĩnh nhìn lại, trong đĩa trống rỗng, cứ như gió xoáy lướt qua, đừng nói là thịt gà, ngay cả một trái ngân hạnh đều không còn.

Quá mất mặt.

Cô nhìn các sinh viên như đói bụng ba ngày đang vùi đầu ăn, quả quyết xoay người nói với tiểu đạo sĩ: "Thêm một phần!"

"Thật ngại quá, thí chủ." Tiểu đạo sĩ thuần thục nói: "Món đặc sắc của quán chúng tôi hạn chế cung ứng, mỗi bàn chỉ bán một phần."

Trần Tĩnh: "..."

"Vậy làm phiền hãy nhanh mang những món sau lên, nhờ đạo sĩ."

Bằng không tình cảm bạn bè của đám cao thủ diệt mồi trên bàn cơm này, chỉ sợ cũng sẽ tan biến vào hôm nay thôi.

"Được rồi!" Tiểu đạo sĩ thanh thúy đáp lại, bấm hai cái trên máy order trong tay, hỏi Trần Tĩnh: "Các thí chủ còn muốn nghe về chuyện của vườn thực vậy Quỷ Quái không?"

"Muốn!" Trần Tĩnh như đinh đóng cột.

Không chỉ muốn, quả thực càng tò mò hơn được không?

Các bạn học của cô cũng nhao nhao từ chén cơm ngẩng đầu lên, muốn biết là ai nuôi ra con gà ngon như vậy, thuận tiện dời lực chú ý, để cái bụng đừng hát bài Không Thành Kế nữa.

Ngay cả nữ sinh gặp nửa đường vào sáng hôm nay, tên là Lương Thư Mỹ, cũng tập trung tinh thần nhìn tiểu đạo sĩ. Có lẽ do tác dụng của tác, trên gương mặt trắng bệch của cô có chút huyết sắc, tay cũng không còn ôm bụng nữa, cả người trông có tinh thần không ít.

"Vườn thực vật Quỷ Quái là Vân Tu tiên sinh tiến sĩ thực vật học từ hải ngoại đầu tư sáng lập một vườn thực vật hoang dã thể loại phổ cập khoa học quy mô lớn. Được chủ quán Huyền Khải chân nhân của quán chúng tôi nhiệt tình mời, nằm ở khu vực phong cảnh tự nhiên xinh đẹp tuyệt trần, thảm thực vật phong phú, môi trường sinh thái bảo hộ rất tốt đó chính là núi Thanh Thành – khu thắng cảnh Đô Giang Yển. Trong vườn tổng cộng chia thành 12 khu triển lãm, sở hữu hơn 1200 giống cây sinh trưởng ở các quốc gia khác nhau, khu vực và môi trường tự nhiên khác nhau, trong đó có 63 thực vật quý cần bảo hộ trọng điểm quốc gia, 3 loại thực vật cần bảo vệ cấp một quốc gia. Theo nguyên tắc chung "Người và tự nhiên hài hòa phát triển", hiện tại trong vườn thực vật có nhiều loài động vật hoang dã đáng yêu đang sinh sống, như cáo đỏ, báo, sóc bay, sơn ca, bạc má lớn, di vằn, cùng với công xanh và gấu trúc động vật cần bảo hộ cấp một quốc gia..."

(quán của đạo quán chứ không phải quán của quán ăn)

"Chờ đã." Cậu ta đang lưu loát thuyết minh đột nhiên bị cắt ngang.

Nữ sinh lúc nãy kêu tên Nguyên Bảo kinh ngạc nói: "Gấu trúc là Nguyên Bảo à? Chẳng phải nó vẫn ở sau núi Thanh Thành sao?"

"... Không sai." Trên gương mặt tròn vo của tiểu đạo sĩ hiện ra một nụ cười khổ, cậu ta tự giễu nói: "Trước kia là như vậy. Nhưng từ sau khi vườn thực vật dời tới, nhưng lại ghét bỏ hoàn cảnh chỗ chúng tôi không tốt, Nguyên Bảo ôm gậy trúc, suốt đêm dọn nhà."

"Phì ——" Nghe cậu ta nói vậy, không chỉ nhóm Trần Tĩnh, ngay cả mấy du khách bàn bên cạnh đều cười văng.

"Nguyên Bảo cũng được coi là tính là gấu đực IQ cực đỉnh trong tộc gấu nhỉ, dọn nhà còn biết đem theo lương khô ha ha ha, còn có tiền đồ hơn chồng tôi!"

"Gấu khôn lựa cành mà đậu, Cổn hiền chọn chúa mà thờ. Nơi này không giữ Cổn, tự sẽ có chỗ giữ Cổn, Nguyên Bảo thật quyết đoán!"

(*câu này được thay đổi từ câu "chim hiền lựa cành mà đậu, tôi hiền chọn chúa mà thờ")

"Cách làm ác nhất chẳng lẽ không phải hai chữ "suốt đêm" này sao? Đêm không trăng nhạn bay cao, ta lăn đêm chạy trốn ha ha ha nhân loại môi cá nhám đều đuổi không kịp."

"Núi Thanh Thành sau lưng Cổn giơ khăn tay vẻ mặt buồn rầu: Bạn yêu ơi, hãy về đi bạn yêu ơi, không có bạn thì bình chọn khu du lịch cấp 5A năm sau của mình biết làm sao bây giờ?"

"Nguyên Bảo: Cút, ông làm không công nhiều năm như vậy mi có phát tiền lương cho ông không? Keo kiệt! Ông theo Tào rồi! Tìm không thấy đâu!"

"..."

Tiểu đạo sĩ trong tiếng cười ha ha của các du khách bất đắc dĩ nhún vai.

Không sai, Nguyên Bảo linh thú hộ sơn của Thanh Thành Phái bọn họ vừa biết có vị tu sĩ đại năng ngụ ở núi Thanh Thành liền lén chạy tới khảo sát rồi. Sau khi nếm thử trúc của Vân Tu, mặc dù bị hồ ly tinh và miêu yêu bắt ăn trộm ngay tại trận thưởng cho nâu hai bên mắt (→ Chú thích: Cơ mà cũng không nhìn ra), nó vẫn dứt khoát quyết nhiên tay xách nách mang, suốt đêm đến nhờ cậy vườn thực vật Quỷ Quái.

Đối mặt với Huyền Tín Nữ Quan đến đây chất vấn, Nguyên Bảo nói lời chính nghĩa: "Sư thái, bà cũng phải nghĩ vì ông chứ, ông cũng là con gấu đực phải sống để nuôi gia đình, không có tiền lương làm sao mà được?"

"Hơn nữa, xã hội hiện đại nha, tự do bình đẳng pháp trị công bằng. Người chú trọng quyền con người, gấu cũng phải chú trọng quyền gấu nha, ông còn là quốc bảo, động vật cần bảo hộ cấp một quốc gia, làm sao có thể vẫn không danh không phận mà làm công nhân nhập cư trái phép cho người ta được?"

Huyền Tín Nữ Quan: "..."

Thanh Thành Phái bạc đãi mi chỗ nào? Có ăn có uống có đệ tử định kỳ chải lông cho mi, trúc linh tuyền đủ cả, còn có một đàn du khách yêu gấu trúc thành si suốt này đuổi theo sau mông không não mà call, hở tí thì là mông của Bảo tui thiệt đẹp, giống như một cái màn thầu trắng đen, đúng là 666!

*666: ngầu quá, giỏi quá

Cuộc sống còn sướng hơn cả minh tinh!

"Thanh Thành Phái chúng tôi là danh môn chính phái, sao lại nuôi ra loại gấu tham hư vinh như mi chứ!"

Huyền Tín Nữ Quan không nghĩ tới linh thú hộ sơn nhà mình ở chung với du khách lâu, học được tuyệt kỹ miệng lưỡi bén nhọn. Bà tức xì khói, phẫn nộ rút kiếm, nếu không phải Vân Tu liều mạng ngăn cản, suýt chút nữa đã gọt trụi lông nửa mông bên kia của nó luôn rồi.

Vân Tu rất sợ động vật cần bảo hộ cấp một quốc gia đổ máu ở chỗ của y, bèn vội vàng hoà giải ——

"Huyền Tín chân nhân, xin bớt giận. Không bằng thế này đi, vị... yêu tu Nguyên Bảo này cứ coi như được cử tới chỗ chúng tôi phục vụ đi, biên chế tại Thanh Thành Phái cũng bất tiện. Về sau nếu rảnh thì đến chỗ chúng tôi làm việc, hỗ trợ hấp dẫn du khách, chúng tôi phát linh thạch cho nó."

Huyền Tín Nữ Quan suy nghĩ, cảm thấy như vậy không tệ, linh thú làm việc ở vườn thực vật, cũng sẽ không có chuyện cứ hai ba ngày không có chuyện gì làm, nửa đêm ngồi xổm ngoài sơn môn đòi tiền lương. Lần trước bị du khách ngẫu nhiên đi ngang qua chụp được, trên mạng còn truyền lưu tin tức giả như "Gấu trúc núi Thanh Thành nửa đêm ăn thịt người", mà muốn bác bỏ tin đồn trên truyền thông cũng mất cả đống thời gian.

Thuận tiện còn có thể học thêm từ chỗ đại yêu thủ hạ của Vân Tu tiền bối, thật sự là có lợi mà vô hại.

Vì vậy bà khách khí nói với Vân Tu: "Vậy Nguyên Bảo liền phiền Vân tiền bối rồi nếu như nó không chịu làm việc tiền bối cứ nghiêm phạt, không cần nể mặt bần đạo."

Nguyên Bảo: "..."

Vân Tu và Huyền Tín Nữ Quan hai người đạt được cái mình muốn, tất cả đều vui vẻ, kẻ mất mãn duy nhất ở hiện trường chỉ sợ cũng chỉ có một gấu trúc tâm cơ Nguyên Bảo thôi.

Gã mở to hai mắt, hít sâu một hơi để cái bụng hai màu trắng đen của mình thoạt nhìn càng tròn, càng đáng yêu, móng gấu thật dày gãi gãi lỗ tai tròn, đáng thương nghiêng đầu nói với Vân Tu: "Thực sự không thể làm việc chính thức sao?"

Vân Tu: "..."

Nhìn quốc bảo nỗ lực bán manh, y thực sự không đành lòng cự tuyệt, vì vậy chỉ có thể trái lương tâm có lệ nói: "Chờ ngươi được đánh giá là nhân viên ưu tú rồi tính tiếp."

Từ đây, trở thành viên sủng của vườn thực vật liền biến thành mục tiêu phấn đấu quan trọng nhất trong đời gấu của gấu trúc Nguyên Bảo.

──

Tiểu đạo sĩ là tiểu đồ đệ của Huyền Tín Nữ Quan, cùng chung mối thù với bà. Mấy sư huynh đệ cùng nhau dùng tiền lên mạng mua gối ôm hình Nguyên Bảo cho sư phụ luyện kiếm.

Huyền Tín Nữ Quan kiếm pháp sắc bén, chưa được hai ngày liền đâm gối ôm thủng lỗ chỗ, bông gòn bay loạn, vậy mới xem như tiêu diệt ngụm ác khí trong ngực.

Nghĩ tới hình dáng sư phụ tức thành con cá nóc vào mấy ngày hôm trước, tiểu sư phụ đang giới thiệu cho các du khách cho thêm ít hàng lậu, chỉ dẫn cho họ: "Mọi người đến vườn thực vật, muốn gặp Nguyên Bảo cũng rất dễ, hai ngày nay chắc đến kỳ động dục của nó rồi, cứ luôn đi theo sau mông con khổng tước xanh trong video, bị mổ nhiều lần cũng không đi."

Gì

Gì?

Các du khách có chút thường thức đều cảm thấy sai sai chỗ nào, cuối cùng vẫn là Lương Thư Mỹ mở miệng trước, cô do dự hỏi: "... Khổng tước xòe đuôi, là đực đúng không?"

Thấy mọi người nhìn qua, Lương Thư Mỹ có chút ngượng ngùng cười cười: "Bình thường tôi thích xem thế giới động vật."

Một con gấu đực, còn là một con gấu đực bình thường không thích xuất đầu lộ diện, thỉnh thoảng khi bị du khách chụp ảnh không phải đang ăn trúc uống nước thì là đang ngủ móc vảy chân, suốt ngày đi theo sau lưng một con khổng tước đực xinh đẹp, còn bị mổ cũng không chịu đi, đây không phải chân ái... đây chính là tác phong có vấn đề á!

Làm một sinh viên nghệ thuật tâm tư cẩn thận, cảm tình phong phú, Trần Tĩnh không khỏi phát tán tư duy, nghĩ ra vài cái độc thoại nội tâm cảm động sâu sắc vì Nguyên Bảo ——

#Tình yêu vượt chủng tộc#

#Em là chim đực, tôi vẫn yêu#

#Sử thi tình yêu gấu và chim #

#Mặt đất ôm bầu trời#

...

Xa xa, gấu trúc Nguyên Bảo đang đuổi theo sau lưng khổng tước xanh sau ăn bụi khó hiểu đánh một cái hắt xì lớn.

"Đừng chạy nha khổng tước huynh đệ," Mấy ngày nay gã đều lấy ra hết lượng vận động cả năm, tận tình khuyên bảo khổng tước: "Chúng ta nói chuyện phiếm đi, ta nói nè đến cuối tháng kiểm tra đánh giá ấy ngươi hãy dẫn nhóm điểu huynh đệ thủ hạ của ngươi bầu cho ta nha, sau khi huynh đệ ta được làm việc chính thức thì mời bữa ăn ngon ha."

Khổng tước yêu vẫn duy trì nguyên hình, bị gã quấy rầy phiền phức vô cùng, nỗ lực áp chế ý muốn xòe đuôi từ bản thân mình (→ Chú thích: Khi đánh nhau khổng tước cũng xòe đuôi nha).

Hắn quay đầu lại dùng sức mổ hùng miêu yêu, kết quả tên này da dày thịt béo, căn bản không sợ mổ.

Lại ngại Ma tôn đang ở cách đó không xa, vì hình tượng của mình, khổng tước nhịn rồi nhịn. Cuối cùng, khi hùng miêu yêu lại liếm mặt tới sau mông hắn đòi bỏ phiếu thì không nhịn được nữa.

Khổng tước không phát uy, ngươi cho ta là gà mái!

"Bầu, bầu, bầu, bầu cái tiên nhân bản bản nhà ngươi."

*tiên nhân bản bản: linh vị/quan tài người đã chết: cha, tổ tiên (tiếng lóng Tứ Xuyên dùng để mắng người)

Không thể không nói, bị hùng miêu yêu quấn chừng mấy ngày, chính sự gì khổng tước đều làm không xong, tiếng lóng Xuyên thật ra lại học rất giỏi.

Hắn xòe đôi cánh hoa lệ, chạy lấy đà mấy bước, vù vù bay lên giữa không trung, nhắm ngay mặt hùng miêu yêu quạt hai cái, cực kỳ vang.

Sau đó, khổng tước ngẩng đầu cao giọng kêu một tiếng rõ to, gọi đến vô số tước điểu bay lượn chung quanh ——

"Lại quấn lấy lão tử không buông thì hãy xem lão tử cho ngươi biết cái gì gọi là làm gà con mổ thóc!!!"

Bị một đám mỏ chim nhọn hoắt ra sức mổ mổ mổ là kết quả gì, nhìn đám buôn lậu ma túy toàn thân không có miếng thịt ngon ở Tam Giác Vàng thì sẽ biết.

Khổng tước ngẩng đầu, khinh thường hướng về phía gấu trúc kêu một tiếng.

Hắn chính là tộc trưởng của đám chim này, khi chưa theo hầu Ma tôn thì suốt ngày dẫn bọn nó đi gây lộn giành địa bàn ở quỷ quái giới, cho tới bây giờ chưa từng biết sợ.

Hắn siêu hung dữ á!!!

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Khổng tước: Lão tử, khổng tước, khi chưa theo hầu Ma tôn là lão đại của quỷ quái giới, nhớ năm đó lão tử cầm trong tay hai thanh đao dưa hấu, dẫn dắt một đám tiểu đệ từ đằng đông quỷ quái giới chém tới đằng tây quỷ quái giới, còn chém mất ba ngày ba đêm, máu chảy thành sông...

Hùng miêu yêu:... Hiện tại thì sao?

Khổng tước: Sau khitheo hầu Ma tôn, liền rửa tay gác kiếm một lần nữa làm chim, dựa vào bán đứngnhan sắc cùng với vì Ma tôn kêu 666 mà sống ^_^...
Bình Luận (0)
Comment