Vườn Thực Vật Quỷ Quái

Chương 41

Lập trình viên Tiểu Hắc tới rất nhanh.

Ngày thứ hai sau khi Lương Thư Mỹ đưa số WeChat cho Vân Tu, anh đã đeo ba lô tới vườn thực vật Quỷ Quái rồi.

Giám đốc Ngưu tự mình đi tiếp đãi vị ngoại viện này.

"Hoan nghênh hoan nghênh." Gã nhảy xuống xe điện, vừa đi vừa nhiệt tình gật đầu chào.

Tiểu Hắc đứng bên trái cổng vào vườn thực vật, trên người anh mặc trang phục tiêu chuẩn của lập trình viên, áo sơ mi ca rô, quần jean, đeo kính gọng đen, trông có hơi ngốc.

Thấy giám đốc Ngưu đưa tay ra với mình, anh vội vàng cầm bằng hai tay, hơi khom người nói: "Xin lỗi, cho ngài thêm phiền toái."

"Đâu có đâu có, là tôi phải cám ơn cậu đồng ý vườn thực vật Quỷ Quái hỗ trợ ấy chứ."

Thấy vị lập trình viên này có chút cẩn trọng, giám đốc Ngưu không nói thêm nữa, kêu anh lên xe, từ trong xe móc ra cái bộ đàm, "Tiểu Hàn, chờ ta ở ký túc xá nhân viên một lát, có vị chuyên gia mới tới cần ngươi giới thiệu cho mọi người."

Nhất thời đều im lặng.

Không lâu lắm, xe tham quan quẹo qua mấy khu vườn, ngừng trước một tòa nhà bà tầng màu xanh thẫm.

Phòng ký túc xá nhân viên nơi này thật khác biệt. Tầng trên cùng bốn phía trang trí đầy lồng chim lòe loẹt, hình dáng màu sắc thậm chí chất liệu đều không cái nào giống cái nào, rất sặc sỡ, thẩm mỹ hết sức đặc biệt; tầng dưới cùng thì dùng hàng rào gỗ vây hai bên đường, con đường bên trái dùng trúc dựng trần nhà, bên trong xây cái máng, phủ kín cỏ khô, nhìn từ không gian chia cắt lớn nhỏ, giống như là chuồng heo và chuồng trâu, con đường bên phải để bốn năm cái nhà chó size lớn nhất bằng gỗ, bên trong trải đệm nhung, nhìn thoải mái cực kỳ.

Phong cách một lời khó nói hết, có hơi mô-đen khác người.

Thấy vẻ khó có thể hình dung trên mặt Tiểu Hắc, giám đốc Ngưu có vẻ tự hào giới thiệu với anh: "Vườn thực vật chủng tôi vẫn giữ vững nguyên tắc chung người và tự nhiên hài hòa phát triển. Động vật nhân viên đều là thành viên của vườn thực vật chúng tôi, cho nên trong ký túc xá nhân viên cũng cố ý giữ lại vị trí thích hợp cho chúng."

Yêu quái của vườn thực vật đều có hai nơi bất động sản, hình người ở trong phòng, hình yêu ở bên ngoài, tự do lựa chọn, hoàn toàn tôn trọng cá tính và nhu cầu tu hành của nhân viê (→ Chú thích: Dù sao rất nhiều yêu quái đều có lúc mỗi tháng có một lần không tiện, ví dụ như bạn lại không thể không cho lang yêu vào mấy ngày trăng tròn nhìn trăng thét dài).

Giám đốc Ngưu hết sức thưởng thức bố trí chuồng trâu, mỗi tuần thể nào cũng phải ngủ bên trong mấy ngày. Nửa đêm làm thêm giờ đói bụng, kéo cỏ khô lót bên dưới ăn, so với lúc ở trạng thái hình người thì tiêu sái nhiều.

Ừm, giám đốc Ngưu vẫn luôn là một vị yêu quái tốt tính gian khổ giản dị chịu thương chịu khó, ăn cỏ, sản xuất ngành kinh doanh, thật là tuyệt dzời!

Đây có thể khiến hùng miêu yêu Nguyên Bảo hâm mộ muốn chết, không chỉ một lần lẩm bẩm không công bằng, còn lén viết băng rôn cổ vũ (→ Chú thích: Đây là một con gấu mèo đã trải qua quá trình hồng vệ binh sáu mươi năm, có cá tính, cũng có văn phong, nếu không bạn cho rằng gã hắn những lá thư đòi lương đưa cho Huyền Khải chân nhân kia đều do ai viết), nói gì mà muốn nâng cao băng rôn hai mươi bốn chữ, yêu yêu ngang hàng, không thể kỳ thị chủng tộc, gã cũng nhà trúc trong rừng...

Sau đó bị khổng tước dẫn đám chim mổ một trận.

Gã đem băng rôn chữ to đến nhà chung của điểu yêu ngoài bìa rừng, tiểu điểu trong tộc mới học biết chữ, mỗi ngày đi theo đọc tự do bình đẳng công chính pháp trị, khổng tước sắp tức điên rồi! Điểu yêu là động vật quần cư, chế độ gia trưởng, đi theo chim đầu đàn có thịt ăn, nếu cũng tự do bình đằng, thế sao lăn lộn ở quỷ quái giới chớ, di chuyển cũng không biết nên bay theo ai!

Hắn đã sớm không ưa con gấu này rồi, chẳng phải cơ thể có hai màu đen trắng hay sao? Suốt ngày đều ham ăn lười làm, mỗi ngày toàn chọn nằm ở nơi nhiều người, không phải gãi bụng thì là móc chân (→ Chú thích: Nguyên Bảo đang cố gắng bán manh ra sức làm việc), còn dám đuổi theo hắn đòi làm nhân viên ưu tú!

Nếu không đạt được nhân viên ưu tú thì quấy phá sự hài hòa trong tộc của hắn, đúng là quá tâm cơ, gấu tâm cơ! Ý đồ đáng chết!

Khổng tước sức chiến đấu siêu quần, đuổi theo Nguyên Bảo mổ một trận, suýt mổ trụi mông của gã.

"..."

T^T

Nguyên Bảo che cái mông trụi, hết sức tủi thân. Không phải chỉ xin phòng ký túc xá nhân viên thôi sao? Đồng nghiệp khác đều có phúc lợi này, mà gã không có, đây không phải kỳ thị thì là cái gì?

Gã cũng không nghĩ xem, gã nhưng là con gấu trúc hoang dã, quyền sở hữu thuộc về quốc gia. Chia phòng cho gã thì ra cái gì, đó chẳng phải là chiếm dụng tài sản quốc gia sao?

...

Trở lại ký túc xá nhân viên.

Sừng điêu Hàn Giác đã chờ ngoài cửa từ sớm, thấy xe điện dừng lại, thật thà tiến lên đón, "Giám đốc Ngưu."

(thật ra "giác điêu" cơ mà những chương trc đã dùng sừng điêu rồi cũng thuận miệng hơn nên mình ko đổi (Thật ra là lười đổi:<))

"Tiểu Hàn à, để tôi giới thiệu cho cậu." Ngưu Phát Tài và hắn hai mắt nhìn nhau, thấy Hàn Giác gật đầu, nụ cười trên mặc lại sâu hơn một tầng.

"Người này là Trần Mặc tiên sinh lập trình viên mà tiểu thư Lâm Thư Mỹ giới thiệu đến làm trang web chính thức cho vườn thực vật chúng ta, cậu dẫn cậu ấy đi làm quen các đồng nghiệp, sau đó dẫn cậu ấy đến phòng máy, tôi kêu Tiểu Chu ở đó chờ hai người, cậu phải giới thiệu người ta đàng hoàng vào đó."

Hai chữ "Đàng hoàng" bị gã cố ý nhấn mạnh, giác điêu nghe vậy, hiểu ý gật đầu, "Yên tâm đi giám đốc Ngưu."

Ngưu Phát Tài hiền hòa gật đầu cười với Trần Mặc, tạm biệt họ.

Có lẽ là giác điêu mắt to mày rậm, vẻ ngoài quả thực không có tính công kích gì, Trần Mặc không cẩn trọng như lúc đối mặt với Ngưu Phát Tài, dần dần lời qua tiếng lại với hắn.

"Đừng khách sáo như vậy, kêu ta Tiểu Hắc là được." Anh nói: "Nghe chị Lương nói, trong vườn thực vật có một vị cao nhân, mấy ngày trước giúp chị ấy giải quyết vấn đề khốn khổ thật lâu, phải không?"

"Chắc vậy." Sừng điêu gãi đầu, "Chủ vườn chúng tôi rất lợi hại, là tiến sĩ tốt nghiệp trường nổi tiếng từ nước ngoài về, rất giỏi về phòng chữa bệnh hại thực vật."

Tiểu Hắc ánh mắt lấp lóe, "Chị Lương khen vị cao nhân này kiểu như có trên trời dưới đất có một không hai, tôi nghe cũng rất tò mò, tôi có thể may mắn gặp anh ấy một lần không?"

"Chủ vườn chúng tôi không thường ở ký túc xá nhân viên," Giác điêu nghiêm túc suy nghĩ, trả lời: "Trong mười ngày có thể ở đây một ngày đã không tệ rồi, muốn gặp y anh phải thử vận khí."

"Vậy giờ làm việc thì sao? Chắc anh ấy cũng phải ở phòng làm việc chứ? Phòng làm việc của chủ vườn ở đâu?"

"Tôi không biết nha."

Giác điêu hỏi ba không biết, xoay đầu lại đối diện Tiểu Hắc, vẻ thành khẩn thật thà trên gương mặt chữ quốc khiến người ta hoàn toàn không thể nào hoài nghi.

"Thật là có lỗi," Hắn nghiêm túc nói: "Tôi chỉ làm việc lâm thời thôi, mới đến không bao lâu, bình thường chỉ phụ trách quét sân."

"Tôi cái gì cũng không biết." (Ủaa Nhiếp đạo nhập kìa:>>)

Tiểu Hắc: "..."

Vân Tu và Cố Lâm Uyên lúc này quả thật không có trong vườn thực vật.

Hai người bọn họ nhận được tin nhắn của Lương Thư Mỹ, gặp mặt cô ở một quán ăn cay Tứ Xuyên trong thành phố.

Lương Thư Mỹ đặt một phòng riêng, lúc hai người đến nơi, Lưu Húc còn chưa tới.

"Hai anh chờ một chút," Cô gọi một bình mao tiêm rót đầy cho hai người, có chút áy náy, "Gã thường xuyên như vậy. Tôi nói với gã muốn mời bạn đại học ăn cơm, gã sẽ đến."

Lấy tính cách thích lấy le của Lưu Húc, sẽ không bỏ qua cơ hội biểu hiện chủ quyền trước mặt bạn bè.

Quả nhiên, qua chừng mười mất phút, cửa phòng bị đẩy ra, thanh niên mặc đồ hàng hiệu nổi tiếng toàn thân đi thẳng vào.

Gã cao chừng một mét tám, bề ngoài trông cũng cường tráng, nhưng Cố Lâm Uyên nhìn mặt gã một cái, liền cụp mắt bĩu môi.

Sắc mặt vàng khè, quầng mắt thâm đen, xương gò má hiện màu đỏ ửng mơ hồ, trên mí mắt có hai đường đen mảnh, vận linh lực nhìn thì có thể thấy rõ ràng, như vật sống trôi lơ lửng.

Người này có một gương mặt thất đức chết yểu bị sét đánh, cơ mà lại rất đào hoa, nếu không dùng tà thuật thì mới là gặp quỷ.

Không cần nhìn Cố Lâm Uyên cũng biết, mang tai của tên Lưu Húc chỉ sợ cũng xanh đen rồi, tầng tầng lớp lớp đều là ký hiệu sau khi làm chuyện xấu do tiểu quỷ in lên.

"Thư Mỹ, không giới thiệu một chút, vị này là?"

Sau khi vào cửa Lưu Húc còn mặt đầy không kiên nhẫn, chờ thấy Vân Tu rồi, ánh mắt lập tức sáng lên, hắng giọng, kéo cái ghế qua ngồi bên cạnh y.

Một con sơn tước hóa thành nguyên hình, đứng trên bệ cửa sổ: "..."

Hắn trộm nhìn long ma tôn chân nguyên trôi lơ lửng, lúc nào cũng sẵn sàng hóa thân phun lửa, lại nhìn phàm nhân không có một chút cảm giác, còn chuẩn bị nắm bàn tay Vân Tu đang để trên đầu gối.

Sơn tước: Ta kính nể dũng khí của ngươi, nhưng ngươi cũng sắp lạnh rồi.

...

Cuối cùng Vân Tu không để Lưu Húc rơi vào tay Cố Lâm Uyên.

Y và Cố Lâm Uyên hai mắt nhìn nhau, sau khi chắc chắn chính là người này, đôi mắt biến trở về màu bạc, nhàn nhạt nhìn gã một cái.

Tinh thần lực cấp bậc pháp thánh dễ dàng đánh tan tinh thần của người bình thường, vẻ mặt Lưu Húc thẫn thờ, như bù nhìn thẳng tắp đứng lên, đi tới chân tường, đứng yên.

"Bùa Đào Hoa là cậu bán cho Lương Thư Mỹ?"

"... Phải."

"Cậu chính là chủ shop online đó?"

"... Không phải."

"Vậy cậu biết hắn không?"

"... Biết."

"Nói đi, các người quen biết thế nào."

Lưu Húc thành thật há miệng, từng chữ từng câu giải thích quá trình gã và chủ shop online quen biết.

"... Mẹ tôi vẫn luôn tin đạo giáo." Gã nói: "Từ nhỏ tôi đã theo bà đến một vài đạo quán nổi tiếng thắp nhang. Sau đó bà bị bệnh phong thấp, không tiện leo núi, bèn thường xuyên kêu tôi thay bà đi dâng hương."

"Hôm đó, tôi mới lên núi, một con đê tiện có mới nới cũ gọi điện thoại chia tay tôi..."

Bởi vì bị bạn gái cũ đá, Lưu Húc hùng hùng hổ hổ đi ra sau núi, thấy có tảng đá, liền thuận chân đá xuống núi.

"Bang" một tiếng, đá lăn xuống.

"Dừng tay!"

Gã còn muốn đá nữa, từ thềm đá có một đạo sĩ trung niên ba mươi bốn mươi đi tới, sắc mặt khó coi gọi Lưu Húc, nói gã đã vỡ chậu cỏ của mình.

"Tôi vốn không định để ý đến hắn," Lưu Húc nhớ lại: "Kêu đạo sĩ kia cút ngay đừng cản đường."

"Mẹ nó ông nói có cỏ thì có cỏ à, tôi còn đ* mẹ ông đây này." Gã hùng hùng hổ hổ xoay người, nhận định vị đạo sĩ này đang ăn vạ.

"Có bệnh."

Sắc mặt đạo sĩ trầm xuống, giơ tay lên làm một động tác, từ trong cổ tay móc ra một lá bùa, bất ngờ vẽ mấy đường.

Lá bùa vẫn không nhúc nhích dựng đứng giữa không trung, theo chu sa in ở giữa hiện ra, Lưu Húc phát hiện cơ thể mình lại không động đậy được.

Gã liều mạng giãy giụa, nhưng không hề có tác dụng, thần chí vẫn thanh tỉnh, từ cổ trở xuống lại giống như bị thứ gì cố định, hoàn toàn không thể nào nhúc nhích.

Lúc này mới cảm thấy sợ, Lưu Húc hoảng sợ hô to với đạo sĩ: "Tôi sai rồi, buông tôi ra! Ông muốn bao nhiêu tiền tôi đều bồi thường cho ông!"

Đạo sĩ nghiêng mặt qua một bên, ánh mắt trông có chút âm lãnh, hắn vốn định muốn giơ tay lên xé lá bùa, chẳng biết tại sao, lúc đưa tay đặt lên lá bùa đột nhiên đổi ý.

Tiến lên trước hai bước, dùng đao rạch tay Lưu Húc, để máu của gã rơi vào giữa lá bùa. Đạo sĩ xếp lá bùa trong tay thành một người giấy.

Hắn nhổ một cây cỏ dại từ ven đường, dùng mặt bên hình răng cưa nhẹ nhàng rạch một cái trên bắp đùi người giấy.

"Rẹt." Theo tiếng tờ giấy rách, Lưu Húc hoảng sợ thấy ở vị trí tương tụ trên quần thể thao màu xám nhạt của của hắn lan ra vệt máu.

"Tiền có ích lợi gì?" Đạo sĩ ngước mắt lên, quan sát Lưu Húc trên dưới, hài lòng nở nụ cười: "Tôi không cần tiền, tôi cần một con chó nghe lời."

...

"Đây chính là người cho cậu Bùa Đào Hoa?"

Lưu Húc gật đầu.

"Trước khi bán tôi có dùng thử mấy lần, phát hiện vô luận cô gái ưu tú như thế nào đều không cách nào kháng cự tác dụng của nó. Cho dù hôm trước các cô ấy còn khinh thường tôi, chỉ cần đốt cỏ tình yêu trộn với nước cho các cô uống, các cô sẽ giống như một con chó cái, ngoan ngoãn nằm lên giường tôi..."

"Chát" một tiếng, Lương Thư Mỹ rốt cuộc không nhịn được, dùng hết sức lực toàn thân, hung hãn cho gã một bạt tai.

Vân Tu không ngăn cản, mà là gia tăng lực khống chế tinh thần, để ánh mắt vừa thoáng thanh tỉnh của Lưu Húc lại hỗn độn tiếp.

"Đạo sĩ kia tên gì?" Y hỏi.
Bình Luận (0)
Comment