Vườn Thực Vật Quỷ Quái

Chương 49

Khi nhận thấy không ổn, Tiểu Hắc lập tức túm tri chu yêu lên, mặt đất dưới chân chợt lóe ánh sáng vàng, muốn dùng độn thổ rời đi.

Anh còn thật chuyên nghiệp, trước khi đi còn không quên đem theo con tin.

Tri chu yêu bật cười, ngoan ngoãn để anh túm cánh tay mình.

"Ây, sao anh cứ luôn u mê không tỉnh thế." Gã than thở một câu, cảm thấy mình

"Câm miệng! Nếu không bây giờ tao lấy mạng mày!"

Một khắc sau, Tiểu Hắc cảm thấy toàn thân mình cứng đờ, mất đi năng lực hành động.

"Cậu ――" Anh khiếp sợ nhìn tri chu yêu.

Trên tay tri chu yêu dùng chút lực, giống như nhổ cà rốt lôi nửa người dưới của Tiểu Hắc đã lún xuống đất sâu mấy tấc lên.

Gã phủi bụi trên tay, giẫm một cước lên vai Tiểu Hắc, nghiền một cái, để lại một dấu giày hằn sâu.

"Ha ha." Tri chu yêu không che giấu nữa, nhìn xuống cười gằn nói: "Bắt cóc ta? Hãm hại ta? Coi ta làm tế phểm, làm con tin? Muốn giết ta?!"

"Ai cho mi dũng khí? Bộ tưởng lão tử yếu thật sao?!"

Giờ khắc này, biểu tình hung tợn trên mặt tri chu yêu còn giống nhân vật phản diện hơn Tiểu Hắc.

Mấy năm nay, Bắc Thần Quân ở quỷ quái giới kết thù không biết bao nhiêu, chỉ có một yêu duy nhất có thể ám toán được hắn, thậm chí thiếu chút nữa thành công, đó chính là Chu Phong. Đổi sang nhân gian giới, nó tương đương với ám sát thành công tổng thống Milliken vậy, đem ra ngoài có thể khoe cả đời.

Mặc dù những ngày qua Chu Phong làm cu li thấp bé trong vườn thực vật, yên lặng như gà, đan áo len hơn mấy chục cái, trông vừa nhát vừa khiêm tốn, nhưng nó không hề che giấu được vâng sáng lão đại giới ám sát chói lọi của gã.

"Chơi trốn tìm trước mặt lão tử, hả?" Tri chu yêu ngồi xổm xuống, nắm cằm Tiểu Hắc, "Chát" cho anh một bạt tai.

"Rất có dũng khí đó! Lão tử năm đó vì trèo lên vị trí tâm phúc của Bắc Thần Quân, mà dọn nhà vệ sinh của Ma cung ba năm, mi còn chưa sinh đâu!"

"Nói! Ai cho mi dũng khí!"

Nói rồi, cổ tay gã nhú ra một cây gai nhọn màu đen, đâm lên cánh tay Tiểu Hắc.

Như điện giật rót nọc độc vào cơ thể, Tiểu Hắc đau đến nỗi toàn thân co giật.

Thật ra tri chu yêu cũng đau lòng, nhưng gã không có biểu hiện ra.

Đây cũng không phải là độc nhện thông thường, mà là thuộc giải độc nhện, lấy độc công độc, đặc biệt hiếm hoi. Độc tố chân chính, vào buổi sáng lần đầu tiên bắt tay với Tiểu Hắc tri chu yêu đã mượn độc châm cực nhỏ rót vào cơ thể anh rồi.

Trước mắt tối rồi sáng, ảo thuật bao phủ trước mắt Tiểu Hắc biến mất. Lúc này anh mới phát hiện nơi mình đang ở đâu còn là ký túc xá của Hôi Hôi, mà là hành lang bị bọn họ đi vòng, nghe nói cuối hành lang là nhà vệ sinh nữ!

Không biết bắt đầu từ khi nào, gã lại đã lâm vào ảo giác tri chu yêu dùng kịch độc bện ra mà không tự biết.

Trên mặt đất phá mở một lỗ lớn thật sâu, đồ được chôn bên trong sớm đã tan biến không còn dấu tích, màu đen trống rỗng trong đang "ục ục", róc rách chảy ra toàn là máu tươi.

Chu Phong không giống hùng miêu yêu, mấy cái vụ này gã là dân trong nghề, vừa ngửi thấy mùi máu đã biết mình không bắt sai người.

"Chát." Gã lại cho Tiểu Hắc một bạt tai, tát tỉnh anh, sau đó hung tợn tra hỏi: "Nói! Mùi máu người nồng như vậy, từ đâu tới?!"

Trong vườn thực vật trước mắt chỉ mình hắn có sở trường hỏi cung, chỉ cần có thể hỏi rõ chân tướng trước khi ma tôn đến, nói không chừng ma tôn cao hứng, cũng không cần gã đan áo len nữa.

Yêu luôn phải có mơ ước mà!

"Mày, mày ――" Tiểu Hắc kích động, lời nói đổi thành tiếng Nhật: "Làm sao mày biết..."

"Nói tiếng người!"

Lại có thêm nọc độc rót vào, Tiểu Hắc đau trợn trắng hai mắt.

"Đã bảo rồi lão tử không hiểu ngoại ngữ!"

Nhân loại này sao cứ không thức thời như thế chứ?

"A a a!" Kế hoạch chú tâm chuẩn bị thật lâu hoàn toàn tan vỡ, lại không ngừng bị làm nhục, Tiểu Hắc không thể kiềm được, đưa bàn tay rạch bên ngoài khối vụn xi măng sắc bén, dính đầy máu tươi ấn xuống đất.

Sức mạnh quỷ dị từ năm ngón tay xông ra, màu đỏ đậm chói lọi kết thành phù trận xem không hiểu, Tiểu Hắc ở trong huyết quang ác độc nguyền rủa: "Lại dám phá hư kế hoạch vĩ đại của thần linh! Là địch với thần bạch long! Chúng mày chết hết đi!!!"

Thần bạch long là quỷ gì?

Tri chu yêu chỉ biết đánh Cố long quân khắp quỷ quái giới không địch thủ thôi, trong lòng gã chế giễu, đang chuẩn bị tát anh thêm cái nữa, đột nhiên cảm thấy dưới chân trống rỗng, bùn đất xi măng như mất đi lực đỡ đột nhiên gãy lìa từ giữa, rơi xuống chỗ trống xuất hiện đột ngột.

Tri chu yêu theo bản năng túm Tiểu Hắc, đầu ngón tay bắn ra mạng nhện, nhảy tới giữa không trung. Chỉ thấy sơn thể bắt đầu từ đỉnh, cứ như domino vậy, nối nhau ngã đổ về lỗ đen được sinh ra ở giữa.

"Đây là..."



Núi sụp.

Ngoài cổng vườn thực vật ngoài mọi người cũng cảm thấy dưới chân chao đảo.

Cố Lâm Uyên hóa thành hình rồng, hất đầu ném Vân Tu lên lưng mình, thuận móng túm luôn Lương Thư Mỹ.

Vô Vi chân nhân đạp la bàn bay lảo đảo.

Các yêu tu có thể bay trong trận đều hóa thành nguyên hình, khổng tước vỗ cánh, bị mấy điểu yêu kỳ Trúc Cơ thồ trên lưng, giám đốc Ngưu bản thể quá nặng, sừng điêu và cẩm kê sư huynh muội hợp lực mới kéo gã trôi lơ lửng cách đất ba thước.

Giám đốc Ngưu chân tâm thật ý thở dài nói: "May mà Nguyên Bảo không ở đây."

Nếu không điểu yêu không đủ nhân viên, e rằng phải lật xe.

Nguyên Bảo lão sư được giám đốc Ngưu nhớ nhung lúc này cũng không tốt hơn chỗ nào, gã là gấu trúc đâu có biết bay, giờ phút này đang lảo đảo muốn ngã nàm bò trên bệ cửa sổ sân thượng, cong mông duỗi móng vuốt ôm đại thụ ngoài cửa.

"Cứu ——mạng ——"

Giữa dãy núi quanh quẩn tiếng kêu gào thê lương của gấu trúc.

"Ầm" một tiếng, nhà lầu rốt cuộc không địch lại trọng lực tâm trái đất, ầm ầm sụp đổ.

Nguyên Bảo mắt nhắm thót tim, quả quyết giương ra hai chân trước, nhào ra cửa sổ

"Ôm... ôm được rồi?"

Nguyên Bảo lão sư kinh hỉ mò tới một nhánh cây, còn chưa buông xuống trái tim đang lơ lửng, trong khoảng khắc liền nghe thấy một tiếng "Rắc rắc".

Dạo này trong vườn thực vật gã cơm nước quá tốt, toàn thân lại mập ba mươi cân, ép gãy nhánh cây to bằng bắp đùi.

"Không —— muốn —— đâu —— mà —— à——"

Dư âm lượn quanh xà nhà.

"... Ủa?"

Nửa giây sau, không cảm thấy đau Nguyên Bảo lão sư ti hí mở mắt ra, sờ mông, kinh hỉ phát hiện mình không những không té dập mông, mà lại bay, chẳng những như vậy, còn càng bay càng cao, đã có thể chạm tới đỉnh cây rừng xanh biếc rồi, cảm giác này nhẹ nhàng đến mức toàn thân gã đều muốn cất cao tiếng hát.

"Câm miệng!"

Mới vừa hát được một âm tiết Nguyên Bảo lão sư lập tức cảm thấy trên mông bị người mắng, còn là cảm giác quen thuộc.

"Té chết ngươi giờ!" Mấy chục điểu yêu ra sức quạt cánh, linh lực kết thành một tấm lưới, phía trên đang nâng Nguyên Bảo lão sư.

"Nếu không phải ngươi là con gấu chúng ta tộc trưởng thích chửi, mỗi ngày không chửi tâm tình không tốt ngay cả lông chim đều không sáng nữa, quỷ mới muốn cứu ngươi đó!"

Nguyên Bảo lão sư dùng bàn chân gấu gãi đầu một cái, lần đầu tiên cảm giác được, hóa ra ôm đùi khổng tước còn có lợi ích thế này.

Ừm, sau này có thể ôm nhiều lên.



"Bên trong sơn thể vốn bị móc rỗng, bốn vách thạch huyệt bố trí bùa chú gây nổ liên hoàn, một khi bị kích động, có thể nổ trọc một ngọn núi."

Vân Tu cau mày, nâng pháp trượng, thông qua câu thông với cây sinh mệnh lấy được cảnh tượng bên trong sơn thể được pháp thuật hình chiếu phản xạ giữa không trung.

Linh Minh Phái cũng không biết đã bắt đầu bố trí từ lúc nào, bên trong ngọn núi này bị thuật độn thổ móc ra một thạch thất trên trăm thước vuông, trên bốn vách chu sa viết chằng chịt phù văn, bốn phía lõm vào trong chảy xuôi máu tươi róc rách.

Bên trên thạch thất có mười mấy đường ống giăng khắp nơi, đường kính bằng nắm đấm người trưởng thành, khoét rỗng vách núi, quanh co đi tới các kiến trúc trong vườn thực vật.

Mọi người mắt lạnh quan sát, vẫn là Vô Vi chân nhân phát hiện điều không ổn trước nhất.

"Đây là..." Ông nhìn dưới chân, cả kinh nói: "Đây chẳng phải là mười hai tiếp điểm của sao sáu cánh sao?"

Quán Tâm chân nhân bây giờ cũng bay trên trời. Linh Minh Phái gà ngại chó ghét, mọi người tại đây không ai muốn cứu họ, vẫn là Vân Tu nhìn không được, thuận tay gọi ra mười mấy nhánh cây mây, để bọn họ hưởng thụ đãi ngộ giống Hạc Tâm chân nhân.

Nghiên cứu trận pháp nhiều năm, Quán Tâm chân nhân có thể nói là trừ người sáng tạo ra Đại Xà Huyết Sắc Trận hiểu rõ trận pháp này nhất, mặc người dù bị dây mây quất choáng váng sưng đầu, lăn lộn kịch liệt giữa không trung, lão vẫn gian nan nhận ra trận pháp lần hai trong pháp thuật hình chiếu.

Khảm vào trong pháp trận lần một, tiếp điểm hoàn toàn phù hợp, nhưng mạch pháp trận nghịch nhau, phối hợp huyết sát lực cường đại ở tâm trận, đây chính là một Liên Hoàn Trần coi tất cả vật sống trong trận pháp lần một làm hiến tế, kêu gọi ma vật âm độc mạnh mẽ.

Một khi pháp trận lần hai kích hoạt, người bên trong trận pháp, thậm chí tất cả mọi người trên ngọn núi này, đều thập tử vô sinh, trở thành tế phẩm.

"Hạc Tâm!" Quán Tâm chân nhân chợt hiểu ra, khó có thể tin nhìn về phía sư đệ.

Bản thân Quán Tâm chân nhân cũng không phải thuộc tính thổ, bố trí trận pháp giai đoạn đầu toàn do Hạc Tâm chân nhân một lực hoàn thành. Lão chưa từng nghĩ tới sư đệ vậy mà lại phản bội mình!

Hạc Tâm chân nhân nhắm hai mắt lại, trên mặt là sự bình tĩnh.

"Có biện pháp không?" Cố Lâm Uyên hỏi Vân Tu.

Chỉ là một ngọn núi bị nổ sụp mà thôi, nếu là ở quỷ quái giới, hắn có vô số phương pháp xử trí. Nhưng thế giới này linh khí mỏng manh, tùy tiện hành động có lẽ sẽ bị thiên đạo để ý, vì vậy tốt nhất vẫn nhờ pháp thuật thực vật của Vân Tu giúp đỡ.

"Không thành vấn đề."

Quỷ quái nhắm mắt, màu tóc đen nhanh từ từ biến thành trắng bạc, tai dài xinh đẹp cũng từ giữa tóc mai mọc ra. Mũi nhọn pháp trượng của y chỉ vào cây sinh mệnh cao lớn, thầm đọc một đoạn quỷ quái ngữ dài dòng.

Cây sinh mệnh vốn đã đủ cao lớn thuận theo nguyện vọng người làm phép, dần dần trầm xuống theo núi đá rơi xuống. Rể cây chui vào kẽ đá chặt chẽ, cố định sơn thể đang phân tán, cành khô mở rộng bốn phía, nâng lên vách núi sụp đổ, nó càng lúc càng cao, càng lúc càng lớn, cuối cùng lại như đỉnh thiên lập địa, từ thật sâu bên trong sơn thể nhô lên, khỏe khoắn tránh thoát trói buộc hắc ám, giương tàng cây, đón ánh mặt trời, giãn ra mỗi một cành lá xanh biếc.

Quang minh sáng chói xuyên qua cành lá sum xuê, linh động nhảy trên phiến lá như bích ngọc, chiết xạ ra chùm tia sáng, cảnh tượng này đẹp đến nỗi khiến người ta nhất thời im lặng.

"Không hổ là cây sinh mệnh."

Trầm mặc hồi lâu, Cố Lâm Uyên cuối cùng cũng chỉ có thể thở dài nói như vậy.

"Đúng vậy." Trên mặt Vân Tu dâng lên một nụ cười mỉm hoài niệm.

"Nó là một cành cây của thế giới chi thụ, là mẹ của tất cả quỷ quái."

Ngay cả một cành khô của thế giới cũng có thể chịu tải được, nâng một ngọn núi tất nhiên cũng chỉ là chuyện nhỏ.

"Quyết định." Vân Tu nhìn thân cây sinh mệnh sinh cơ bừng bừng, chỉ dẫn Cố Lâm Uyên: "Chúng ta xây cất trên cây một kiến trúc lớn bằng thủy tinh công nghiệp, phân chia khu vực khác biệt, lại di chuyển tất cả thực vật phù hợp lên đó. Sau này đây chính là kiến trúc mũi nhọn của vườn thực vật chúng ta!"

"... Ừm, vườn thực vật trên cây lớn nhất thế giới, lấy cái này quảng cáo, ngươi cảm thấy thế nào?"

Cố Lâm Uyên còn có thể nói gì? Hắn vừa nhìn thấy nụ cười trên mặt Vân Tu, trong đầu đều là: Được được được. Đúng đúng đúng. Xây xây xây. Dù sao hắn có tiền mà.

Chính là một con rồng không có nguyên tắc như vậy đó.

Vô Vi chân nhân: "..."

Ông tha hồ suy nghĩ quang cảnh sau khi tu sửa bằng thủy tinh.

Vườn thực vậy lấy cây sinh mệnh làm nền móng, đừng bảo là thế giới nữa, dù là một phần trên địa cầu, dùng hai chữ trân quý sợ rằng đều không đáng để miêu tả.

==

Với bộ này mình nửa muốn tiếp nửa muốn dừng mn ạ cứ thấy chán chán thế nào ấy hiu hiu
Bình Luận (0)
Comment