Vườn Trẻ Thiên Đình

Chương 1

Ra là Thiên Tôn nha… Thiên Tôn!

Thiên giới có một thuyết pháp: ‘Thương hải tang điền nhất luân hồi’, có nghĩa là khi bãi bể biến thành nương dâu, hoặc nương dâu biến thành bãi bể, trời đất sẽ có một biến động lớn.



Núi Thương Trạch ven bờ Đông Hải, quanh năm mây mù bao phủ, tùng xanh bách biếc, sức sống bừng bừng. Có người nói nơi đây là chốn nghỉ chân của thượng cổ thần thú Bạch Trạch, tia sáng may mắn bao trùm trăm dặm. Đế vương chốn nhân gian đăng cơ, cử nhân đi thi, thậm chí sạp nhỏ khai trương, cũng đều tới chỗ này làm lễ, hi vọng được lây chút cát tường.

Năm mới năm cũ lại giao nhau, mùa đông sắp qua, mùa xuân chưa đến, thế gian nghênh đón tân niên. Không khí náo nhiệt lan tới núi Thương Trạch, quấy nhiễu mộng đẹp của thần thú Bạch Trạch.

Bạch Trạch tỉnh lại sau giấc ngủ say, cảm thấy lỗ tai lành lạnh, vươn móng vuốt muốn cào cào, lại phát hiện ra móng vuốt rất nhẹ, không có chút sức lực nào. Đôi mắt mông lung của y mở ra, muốn nhìn sắc trời một cái, thế nhưng trước mặt lại là một mảng u lam, tôm biển màu xanh xám cong cong càng bơi qua thành hàng trước mặt, vẽ ra gợn nước nhàn nhạt.

Trong động phủ vậy mà có tôm biển bơi vào, xem ra cần phải quét tước dọn dẹp… Chờ đã, tôm biển!

Vì sao lại xuất hiện tôm biển? Tất nhiên là động phủ bị chìm! Bạch Trạch giật mình một cái tỉnh lại, phát hiện cả người mình ngâm ở trong nước, mao mao toàn thân đều ướt đẫm! Kinh ngạc há hốc mồm, nước biển ùng ục ùng ục tràn vào trong miệng, mặn đắng mặt chát, Bạch Trạch nhanh chóng phun ra, đứng dậy bơi lên phía trên mặt nước.

Bốn chân đạp mây, Bạch Trạch đứng vững trên mặt nước, vẫy vẫy bọt nước trên người, đưa mắt nhìn bốn phía. Quần núi đã bị nước biển nhấn chìm, chỉ còn dư lại một đỉnh núi, trồi lên mặt biển tạo thành một hòn đảo biệt lập khoảng ba trượng vuông, trên đó có một tảng đá dựng đứng, khắc hai chữ “Thương Trạch” rất rõ ràng.

Dùng pháp lực hong khô bộ lông, Bạch Trạch duỗi móng vuốt ra, chụp vào trong nước biển, mò ra một con tôm biển bự, quăng về phía không trung, con tôm biển kia liền biến thành hình người, là tôm binh của Đông Hải Long Cung.

Tôm binh bị thượng cổ thần thú uy nghiêm làm cho sợ hãi, run lẩy bẩy, lập tức quỳ gối trên mặt biển hành lễ.

“Nơi này nguyên bản là vùng núi cao, sao đột nhiên lại biến thành biển rộng?” Bạch Trạch là thần thú duy nhất có thể ở hình dạng thú mở miệng nói tiếng người, lời nói khi trong hình thú mang theo thanh âm tuyên cổ bất biến xa xưa thê lương.

“Khởi, khởi bẩm thượng thần, nơi này đã biến thành biển rất nhiều năm rồi.” Tôm binh nhận ra Bạch Trạch, thoáng thở phào nhẹ nhõm. Bạch Trạch chính là thú mang đến điềm lành (thụy thú), biết ngôn ngữ bách thú, thông hiểu chuyện vạn vật, hướng thiện hướng nhân: “Chỉ có nơi ngài ngủ, vừa mới bị chìm.”

Bạch Trạch ngủ trong sơn động, vị trí gần trên đỉnh ngọn núi, hiện tại thủy triều dâng, nước vừa mới tràn vào.

Nhắm mắt rồi mở mắt, không ngờ đã bãi bể nương dâu. Bạch Trạch hơi xúc động, chẳng qua mao mao đầy mặt, nên căn bản không nhìn ra cảm xúc gì, y hỏi: “Bây giờ là lúc nào?”

“Sắp hết năm.” Tôm binh vẻ mặt thâm trầm nói.

“…” Bạch Trạch lườm một cái, y hỏi là đã trải qua bao nhiêu năm, nhắc tới hết năm làm cái gì: “Tết đến nên ăn chút tôm chiên.”

Tôm binh vẻ mặt hoảng sợ co thành một cục: “Ngài, ngài không phải thú cát tường sao?” Lời nói ra, sao lại khủng bố giống như thượng cổ hung thú thế chứ!

Bạch Trạch toàn thân trắng như tuyết, mình sư tử sừng dê, tôm binh nơm nớp lo sợ liếc mắt nhìn trộm, vừa nhìn thấy, lại nhất thời quên luôn sợ hãi. Thượng cổ thần thú uy vũ có trí tuệ có tầm nhìn trong truyền thuyết, thực ra chỉ là một cục lông bự có sừng dài, khá giống mèo, lại hơi chút giống hồ ly, đầu tròn xoe, trông không giống như người nhìn xa trông rộng.

“Ngươi đi đi.” Bạch Trạch dùng móng phía sau đạp đạp lỗ tai, ra hiệu cho tôm binh có thể rời đi, còn mình thì lăng không hư bộ, biến ra mây dưới móng, bay lên phía chín tầng trời.

Động phủ xung quanh đều bị chìm, cũng cảm thấy không ngủ được nữa, chi bằng đi lên thiên đình điểm danh. Huống hồ sắp đến tết, phải đến bàn với Ngọc Đế chuyện ban thưởng.

Đẩy ra ba mươi ba tầng Phù Vân Lộ, mới thấy được tầng chín mươi chín Thiên Ngoại Thiên.

Trên chín tầng trời, cung điện mênh mang, mái cong bảo các, hào quang bốn phía. Tiên hạc múa chốn mây khói lượn lờ, dưới cầu bạch ngọc nước chảy róc rách.

Thảo nào Bạch Trạch ngủ đến quên thời gian, chốn thần tiên, luôn luôn không thay đổi, y ngủ trăm nghìn năm, thiên đình vẫn như cũ.

“Ôi, Bạch Trạch Thần Quân, đã lâu không gặp!” Vừa qua khỏi Nam Thiên Môn, liền gặp được hai người quen một cao một thấp.

Tiên nhân cao cao, da mặt đỏ sẫm, đôi mắt to như chuông đồng, cách rõ xa đã bắt đầu chào hỏi. Người này tên là Thiên Lý Nhãn, trời sinh thần thông, mắt nhìn ngàn dặm, chuyện gì cũng không lọt qua nổi mắt của hắn.

Còn người lùn kia, sắc mặt xanh xám, đôi tai nghe tiếng gió to như quạt hương bồ, chính là huynh đệ sinh cùng lúc – Thuận Phong Nhĩ, tai có thể nghe ngóng tám hướng, bất cứ câu nói nào cũng không lọt khỏi tai của hắn.

Bạch Trạch gật đầu với bọn họ, không muốn nói nhiều với hai người này. Nhưng hai huynh đệ trời sinh lắm mồm kia không có ý định buông tha y, hai ba bước đã chạy tới, Thiên Lý Nhãn cười hì hì nói: “Ta thấy núi Thương Trạch bị chìm, bèn liếc nhìn về phía Đông Hải, vừa rồi trông thấy lông ngươi ướt nhẹp.”

“Ôi chao.” Âm thanh của Thuận Phong Nhĩ nghe khá là hàm hậu, thế nhưng lời nói ra lại chẳng hàm hậu chút nào: “Trăm năm trước ta đã nghe thấy âm thanh dòng nước tràn vào, đang muốn đi nhắc nhở ngươi đấy.”

Bạch Trạch hất mao mao trên mặt, không cảm xúc trừng Thuận Phong Nhĩ một cái, vẫy đuôi rời đi, không thèm để ý đến hai người bọn họ.

“Động phủ nơi bọn ta ở có một cái ổ mèo, nếu như ngươi không có chỗ để ngủ, trước tiên đến chỗ bọn ta ráng ở tạm xem sao?” Thiên Lý Nhãn nhướn mày khiêu khích, mời Bạch Trạch đi đến nhà mình.

Ổ mèo… Bạch Trạch không thể nhịn được nữa, nhấc móng, một tát đem Thiên Lý Nhãn đang tiện hề hề đánh bay, Thuận Phong Nhĩ nhanh chóng gọi mây đuổi theo huynh đệ nhà mình.

Bạch quang đột nhiên xuất hiện, ánh sáng rực rỡ quanh thân chậm rãi thu lại, cục lông cỡ bự biến mất, đổi thành một nam tử thân hình thon dài. Tiên bào tuyết trắng, tay áo rộng như mây bay, khuôn mặt tuấn mỹ vô song, mang theo nét ôn hòa độc nhất của thụy thú.

Liếc mắt nhìn bóng lưng hai huynh đệ rời đi, Bạch Trạch thở dài, đi về phía Lăng Tiêu Điện.

Vượt qua cầu bạch ngọc, bước lên bậc thềm linh thạch, ngẩng đầu là có thể nhìn thấy bảo điện Lăng Tiêu tráng lệ. Ngọc Đế mỗi ngày đều ở đây xử lý việc tiên giới, gặp mặt chúng thần tiên, thi thoảng mở yến hội. Mỗi khi tiên nhạc vang lên, thật là nhã trí (tao nhã). Chỉ là hôm nay, dường như quá mức yên tĩnh.

Trước điện Lăng Tiêu, thường ngày đều có thiên binh đứng hầu, tiên quan ngồi đầy thềm ngọc, bây giờ thì trống vắng, không có lấy một vị tiên nhân. Bạch Trạch cảm thấy ngạc nhiên, vừa đi vào phía trong cung điện, vừa nhìn ngó xung quanh, bất thình lình va vào một đứa bé ở trước mặt.

Bạch Trạch đỡ lấy nhóc con suýt chút nữa đã ngã chỏng vó, lui về phía sau một bước, vừa nghi hoặc lại cẩn thận liếc mắt nhìn, thiên đình có thêm đứa nhỏ khi nào?

Tháng ngày trên thiên đình luôn luôn không thay đổi, đại đa số thần tiên đều thành tiên đã ngàn năm, cho dù vừa đứng vào hàng ngũ được ban tiên, thì cũng đã ở nhân gian tu luyện nhiều năm. Tuy rằng sau khi thành tiên có thể thay đổi vẻ bề ngoài, nhưng rất ít người sẽ chọn biến thành tiểu hài tử, dù là người củ sen vĩnh viễn không trưởng thành – Na Tra, dáng dấp cũng là thiếu niên.

Đứa bé kia chỉ cao có ba thước (~91 cm), nhưng lại cực kỳ xinh đẹp, trên người mặc bộ tiên y thanh ngọc tay áo rộng, đầu đội mũ thông thiên lung linh, quanh người rực rỡ điềm lành, xem ra không hề tầm thường. Bạch Trạch cảm thấy mặt đứa nhỏ này trông hơi quen quen, nhưng lại không nhớ ra đã gặp ở nơi nào.

Bạch Trạch là thú mang đến điềm lành, đối xử với trẻ con luôn rất thân thiện, liền cười khom lưng chào hỏi nó: “Ngươi là ai nhỉ? Ta tên Bạch Trạch, sao trước đây lại chưa từng thấy ngươi?”

Đứa bé kia liếc Bạch Trạch một cái, vẻ mặt lạnh lùng nhẹ nhàng vung tay áo rộng, đứng chắp tay: “Nhìn thấy bản tọa, vì sao không hành lễ?” Rõ ràng âm thanh mềm nhũn ngọt ngào, lại nói ra câu uy vũ thô bạo.

Bạch Trạch nhất thời bị nghẹn, đây là con cái nhà ai, càn quấy thế này!

Làm một thượng cổ thần thú, hơn nữa còn là thú phụ trợ ban điềm lành đến cho thiên hạ, địa vị của Bạch Trạch ở trên tiên giới rất cao. Nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có nhi tử của Ngọc Đế mới dám nói chuyện với y kiểu này. Y giơ tay, ôm lấy đứa bé kia, nhanh chân bước vào trong điện Lăng Tiêu, định tìm Ngọc Đế bàn chuyện nhân sinh!

“Thả bản tọa xuống!” Đứa nhỏ trong lòng Bạch Trạch rất bất mãn với hành vi tự ý ôm nó lên của y, giãy giụa muốn xuống.

“Ngoan, không nghe lời ăn thịt ngươi nha!” Bạch Trạch hù dọa bé con trong ngực, đưa tay nhẹ nhàng vỗ mông nhỏ mềm mềm kia một cái.

Đứa nhỏ vốn đang liên tục vặn vẹo đột nhiên đỏ mặt lên, cả người cứng đờ nhìn y.

Thấy đứa nhỏ không động đậy nữa, Bạch Trạch cười híp mắt ôm nó đi về hướng bên trong.

Trong cung điện lặng lẽ, không có sáo trúc tấu nhạc, cũng không có tiên nữ khởi vũ (múa), Ngọc Đế ngồi trên bảo tọa của mình, dường như đang dùng ấm ngọc uống rượu giải sầu, vừa ngẩng đầu lên thì thấy Bạch Trạch ôm đứa nhỏ mặc thanh y tay áo rộng đi tới, một ngụm rượu ngon vừa uống vào phun hết cả ra ngoài.

Bạch Trạch ghét bỏ tránh về phía sau một bước.

“Ngươi, hai ngươi…” Ngọc Đế chỉ chỉ đứa bé trong ngực Bạch Trạch, rồi lại chỉ chỉ Bạch Trạch.

Nhìn cái phản ứng này của Ngọc Đế xem, quả nhiên là chột dạ. Bạch Trạch thổi thổi râu mép không tồn tại ở hình người, trừng đôi mắt ôn hòa, chất vấn: “Bệ hạ có nhi tử mới, sao lại không thông báo cho chúng thần?”

Nếu như Ngọc Đế có nhi tử mới, thì phải mở tiệc mời thần tiên khắp chốn, y làm thần thú nên đương nhiên là khách quý. Nhưng bây giờ lại âm thầm nuôi lớn thế này, còn nuôi đến phách lối thế nữa, nếu như Ngọc Đế mà không nói ra được nguyên nhân, hừ hừ!

Nghe xong chất vấn của Bạch Trạch, sắc mặt Ngọc Đế vi diệu vô cùng, khù khụ một lát, mới sâu kín nói: “Chớ nói bậy, đó là Thiên Tôn.”

À há, hóa ra là Thiên Tôn a… Thiên Tôn!

Trong tam giới, được gọi là Thiên Tôn chỉ có một. Phù Lê Nguyên Thủy Thiên Tôn, vị thần có pháp lực cao nhất trong thiên giới.

Bạch Trạch cứng người quay đầu lại, nhìn về đứa bé trong lòng, vừa vặn đối diện với cặp mắt xinh đẹp kia. Trầm tĩnh như đầm, không có chút rung động nào, đáy mắt thâm thúy, chất chứa vô vàn đạo lý huyền diệu.

Tóc gáy toàn thân trong nháy mắt dựng lên, Bạch Trạch đem quăng bay đứa nhỏ trong ngực.

Tiên bào thanh ngọc không gió mà bay, thân ảnh nho nhỏ xoay chuyển lại đấy, vững vàng đứng giữa không trung, sau đó chậm rãi hạ xuống đất. Thiên Tôn đại nhân cao ba thước, liếc mắt một cái đã dọa Bạch Trạch sợ, lại trừng Ngọc Đế cố ý hù dọa người một cái, phất tay biến ra một tấm thảm ngọc, khoanh chân ngồi xuống. Thảm ngọc nâng Thiên Tôn bay giữa không trung, vừa vặn đứng cao ngang Bạch Trạch.

Bạch Trạch yên lặng ngồi xổm xuống, đó là Thiên Tôn á, dù có biến thành bé con thơm mùi sữa, thì vẫn cứ là Thiên Tôn! Không phải thứ một con thú như y có thể tùy tiện ôm! Vừa nãy bởi vì đứa bé kia không chịu cho ôm, y còn vỗ nhẹ một cái lên mông Thiên Tôn.
Bình Luận (0)
Comment