Vương Bài Hãn Phi, Manh Phu Dưỡng Thành (Vương Phi Kiêu Ngạo, Dưỡng Nên Phu Quân)

Chương 152

“A Lung, mở cửa.”

“Nàng nghĩ rằng một cánh cửa có thể ngăn cản được ta à?”

“A Lung, nếu nàng không mở cửa, ta liền phá cửa.”

Trước cửa thư phòng phủ Võ vương, đám người làm tỳ nữ nhìn thấy một màn này --- Võ vương gia bí hiểm, anh minh thần võ của bọn họ đang cô đơn đứng trước cửa thư phòng, dùng lời nói lạnh như băng đe dọa Võ vương phi cũng anh minh.

Nhưng không biết có phải do bọn họ bị ảo giác hay không, luôn cảm thấy lời đe dọa của vương gia chả có tí lực uy hiếp nào hết. Thậm chí có chút… có chút giống con mèo kiêu ngạo làm nũng đòi được yêu thương.

A ~ Ảo giác, ảo giác! Tại sao bọn họ lại nghĩ về vương gia như thế chứ? Nếu bị vương gia biết, bọn họ có chín cái mạng cũng không bồi thường đủ!

“A Lung, ta nói lần cuối, ta…”

Ánh mắt Trưởng Tôn Vinh Cực u ám, hình như sắp đến ranh giới bùng nổ rồi. Kế đó, hắn nhìn thấy cửa thư phòng mở ra, hai mắt hắn sáng lên, nhưng khi nhìn rõ người đi ra là ai, đôi mắt liền ảm đạm xuống.

Hắn thản nhiên nghiêng đầu qua một bên, xuyên qua khe hở cửa mở, vội vã muốn nhìn bóng dáng ai đó.

Dáng vẻ này bị Mộc Tuyết vừa đi ra thấy được, miệng nàng ta vểnh lên suýt không nhịn được cười.

“Vương gia.” Thấy Trưởng Tôn Vinh Cực muốn bước vào cửa, Mộc Tuyết không nhanh không chậm nói: “Lung tỷ tỷ nói, tạm thời không muốn gặp ngài.”

Ánh mắt lạnh lùng bức người của Trưởng Tôn Vinh Cực liếc xéo Mộc Tuyết, giống như chả thèm để bụng lời nàng ta nói, chớp mắt một cái bóng dáng hắn liền biến mất ở trước cửa, đến trước mặt Mộc Tuyết, chặn đường của nàng ta.

Quả nhiên, hắn không có đi vào. Mộc Tuyết lạnh nhạt nhìn Trưởng Tôn Vinh Cực, nhỏ giọng nói: “Vương gia, ta muốn đi chuẩn bị cơm trưa cho Lung tỷ tỷ.”

“Bây giờ A Lung mới ăn cơm trưa!” Giọng điệu Trưởng Tôn Vinh Cực không được tốt.

Mộc Tuyết nhìn sắc trời, lúc này ăn cơm cũng không tính là muộn.

Trưởng Tôn Vinh Cực thấy nàng ta không trả lời, đôi mắt trầm lắng có thể đè chết người: “Để A Lung gặp ta.” Giống như còn suy nghĩ chưa đủ, lại tăng thêm một câu: “Để A Lung nói chuyện với ta.”

“Vương gia, ta không phải ánh mắt hay cái miệng của Lung tỷ tỷ.”

Trường Tôn Vinh Cực không kiên nhẫn nói: “Ngươi để ý nàng.”

Tuy rằng hắn không muốn nói lời này, cũng không dễ chịu.

Mộc Tuyết nhìn vẻ mặt của hắn, khóe miệng không kiềm được vểnh lên, nhẹ giọng nói: “Vương gia, ta thấy lần này Lung tỷ tỷ giận thật đấy, cho nên…”

“Ngươi làm cho nàng nguôi giận.” Trưởng Tôn Vinh Cực bá đạo ra mệnh lệnh.

Mộc Tuyết nói: "Người nào buộc chuông thì người đó phải tháo chuông.”

“A Lung không thèm gặp ta, lại càng không muốn nói chuyện với ta!” Ai đó không nhẫn nại được nữa, đem uất ức và đè nén trong lòng bộc phát ra.

Giọng điệu này giống như đứa trẻ bị uất ức, không cam lòng lại thấy khó chịu.

Mộc Tuyết thấy vậy, buồn cười làm sao, thầm nghĩ sớm biết có ngày này, cớ gì lúc đó lại làm như vậy. Cư nhiên dám đen Thủy Lung nhốt vào phòng… khụ. Chuyện không thích hợp với thiếu nhi, vẫn là đừng nghĩ thì hơn.

“Tạm thời vương gia cứ chờ một chút đi, qua mấy ngày nữa, Lung tỷ tỷ sẽ hết giận thôi.” Lung tỷ tỷ cũng không phải loại người tức giận thì bắt chẹt người khác, huống hồ đối phương là Trưởng Tôn Vinh Cực.

Sắc mặt Trưởng Tôn Vinh Cực đột nhiên lạnh lùng, nghiêm túc: “Ta đã chờ hai ngày rồi.”

Mới có hai ngày, nhưng ngươi đem Lung tỷ tỷ nhốt trong phòng ba ngày bốn đêm đó! Mộc Tuyết không đem lời này nói ra, bộ dạng bụng thì thương, sức không giúp nổi: “Vương gia cũng biết tính cách của Lung tỷ tỷ rồi, chuyện nàng đã quyết định thì không ai khuyên được.”

Trưởng Tôn Vinh Cực im lặng một hồi.

Mộc Tuyết tiếp tục đi về phía trước.

“A Lung không nói với ta, ta liền giết ngươi.” Lời nói âm trắc.

Mộc Tuyết bị khí thế kinh khủng chèn ép, run lên, nhìn sắc mặt Trưởng Tôn Vinh Cực, nhẹ nhàng nói: “Vương gia, nếu tiếp tục nói nữa sẽ bỏ lỡ thời gian ăn trưa của Lung tỷ tỷ.”

“Còn không đi mau!” Khí thế lạnh lẽo kinh khủng nát vụn.

Mộc Tuyết nhếch môi cười bước đi, nhớ tới bộ dạng vừa bực mình vừa buồn cười của Trưởng Tôn Vinh Cực. Xem ra, vương gia thật lòng yêu thương Lung tỷ tỷ, rõ ràng là người bá đạo nhưng chuyện gì cũng thỏa hiệp với Lung tỷ tỷ.

Chờ Mộc Tuyết mang cơm vào thư phòng, cũng đem chuyện gặp Trưởng Tôn Vinh Cực kể cho nàng nghe.

“Lung tỷ tỷ, vương gia thật sốt ruột.” Mộc Tuyết hé miệng cười.

“Thấy rồi.” Ngay cả nàng cũng cười trộm, bộ dạng hiện tại của con mèo kia như thế nào, làm sao nàng không tưởng tượng ra được chứ.

“Lung tỷ tỷ dự định chừng nào mới tha thứ cho vương gia?”

“Chờ đến bữa tiệc hoàng gia rồi nói.” Thủy Lung nhàn nhạt đáp lời, đồng thời cấp tốc giải quyết bữa trưa, rồi tiếp tục nghiên cứu hải đồ.

Mộc Tuyết nghĩ thầm: Vậy thì vương gia phải xoắn xuýt thêm vài ngày nữa, không biết vương gia chịu được hay không.

Trên thực tế, Trưởng Tôn Vinh Cực đương nhiên không nhịn được. Theo thời gian trôi qua, hắn càng buồn bực, tặng biết bao nhiêu đồ tốt cho Thủy Lung, vừa uy hiếp vừa dụ dỗ.

Đồ hắn tặng Thủy Lung đều nhận hết, nhưng nàng không có ý muốn nói chuyện với hắn. Ngay cả buổi tối cũng không chịu ngủ chung giường với hắn. Khi Trưởng Tôn Vinh Cực đánh lén hết lần này đến lần khác, nàng liền đóng gói trở về phủ quận chúa.

Bài xích rõ ràng như thế, khiến Trưởng Tôn Vinh Cực hết cách. Nếu là trước đây, hắn có thể đem Thủy Lung trói lại, nhưng hiện giờ hắn không xuống tay được, hắn biết nếu mình thật sự làm như vậy, chỉ làm mọi chuyện càng mâu thuẫn hơn.

Tin tức Trưởng Tôn Vinh Cực và Thủy Lung cãi nhau ầm ĩ, cũng không biết làm sao, liền bị truyền ra bên ngoài.

Bên ngoài bàn luận hết sức náo nhiệt, Thủy Lung hoàn toàn không biết, tâm tư của nàng đều đặt trên hải đồ.

Trưởng Tôn Vinh Cực thì khác.

Ngày hôm nay, hắn thay đổi thói quen thường ngày đi tìm Thủy Lung, ngược lại đi tụ hội với đám con em quyền quý.

Chủ đề tụ hội lần này là chuyến đi săn mùa đông năm nay, Trưởng Tôn Vinh Cực xuất hiện khiến mọi người giật nảy mình, hơn nữa hắn đi có một mình. Tâm tư đám con em quyền quý bắt khi nghe chuyện vợ chồng họ cãi nhau bắt đầu rục rịch.

“Tỷ phu, ngươi…tỷ đâu?” Bạch Thiên Hoa bước đến bên cạnh Trưởng Tôn Vinh Cực trước tiên, nhỏ giọng hỏi hắn.

Trưởng Tôn Vinh Cực không trả lời Bạch Thiên Hoa, A Nhĩ Mạn cười ha ha ha đi tới, vẻ mặt có chút hả hê: “Ai yu! Nghe nói ngươi với yêu nghiệt kia cãi nhau, chính là vì chuyện khiêu vũ của ngày đó à? Ta nói, ngươi cũng đừng hẹp hòi quá, chẳng phải chỉ là nhảy múa một bản thôi sao, ngay cả sợi tóc của yêu nghiệt bọn họ cũng… Ặc! Ngươi đừng có nhìn ta như vậy, thật dọa người!” Câu kế tiếp không nói thành lời, bởi vì ánh mắt hung tàn âm trầm của Trưởng Tôn Vinh Cực, khiến hắn ăn không tiêu.

“Cung, tên.” Âm thanh Trưởng Tôn Vinh Cực tựa như băng vụn rơi lả tả.

Nô bộc vội vã đem cung tên đưa cho hắn.

“Không phải đi săn vào mùa đông à?” Trưởng Tôn Vinh Cực lạnh nhạt, chậm rãi nói: “Lên ngựa, vào rừng.”

Mọi người đều có dự cảm không tốt, nhưng bị khí thế Trưởng Tôn Vinh Cực áp bức, cả đám không dám có ý kiến, ngoan ngoãn lên ngựa.

Trên thực tế, dự cảm lúc đầu của bọn họ rất chính xác.

Trận đi săn này hồn nhiên trở thành một mình Trưởng Tôn Vinh Cực biểu diễn, hắn không những săn thú, mà còn săn người! Toàn bộ động vật có sinh mạng bị hắn nhìn thấy đều trúng mũi tên trí mạng. Còn người thì một mũi tên liền rơi khỏi ngựa. Nếu gặp người hắn không quen thì được tặng thêm vài mũi tên nữa, hoặc đem con người tag him trên mặt đất, hoặc ghim trên thân cây. Nếu kẻ nào dám phản kháng, lại thê thảm hơn, nhất định phải chảy chút máu.

Như thế này thì ai mà chẳng biết, thằng nhãi này căn bản đang khó chịu, đem bọn họ ra xả giận.

Đáng tiếc địa vị không sánh bằng, đánh không đánh lại, chỉ có thể chịu khổ nuốt vào bụng, khổ ép chịu đựng con mèo cáu kỉnh này xả giận.

Trong số đó, người thê thảm nhất chính là Bạch Thiên Hoa và A Nhĩ Mạn.

Lúc này, quần áo hai người tả tơi, mặt mũi bầm dập, biểu tình đau khổ ai oán, cực kì giống như cúc hoa khuê nữ bị người ta làm bẩn.

“Đi theo ta.” Giọng nói đầy sát khí và máu tanh, Trưởng Tôn Vinh Cực lười biếng ra lệnh với Bạch Thiên Hoa và A Nhĩ Mạn.

Bạch Thiên Hoa và A Nhĩ Mạn mang dáng vẻ cô dâu nhỏ đi theo hắn.

Trận đi săn vào mùa đông này bị Trưởng Tôn Vinh Cực tàn sát bừa bãi phải kết thúc sớm.

Phủ quận chúa.

Hiếm khi Thủy Lung ra khỏi thư phòng, chuẩn bị đi tới sân luyện võ thư giản gân cốt, bỗng nhiên nghe tiếng kêu thảm thiết, xé ruột gan ~

“Tỷ, tỷ nói chuyện với tỷ phu đi, tỷ tha thứ cho tỷ phu đi! Vợ chồng làm sao có thể thù nhau qua đêm! Tỷ! Đệ cầu xin tỷ, vì hạnh phúc của đệ, tỷ hãy để ý tỷ phu đi~~~”

Thủy Lung chưa kịp lấy lại tinh thần, tiếp theo sau, âm thanh của A Nhĩ Mạn truyền đến.

“Yêu nghiệt! Mau đem con mãnh thú của nhà ngươi về đi! Mặc kệ ngươi dụ dỗ, lừa gạt hay liều mạng, chỉ cần làm cho hắn ngoan hiền trở lại là được, đừng…đừng để hắn chạy lung tung ở ngoài đường nữa!!”

Không chỉ như vậy, phía sau là đám người làm, nữ tỳ trong phủ quận chúa.

“Vương phi, cầu xin ngài, nói chuyện với vương gia đi!”

“Vương phi, nếu ngài tiếp tục mặc kệ vương gia, bọn này liền sống không nổi nữa! Hu hu hu…”

“Vương phi à vương phi, tiểu nhân nguyện ý làm trâu bò cho ngài mười đời liên tục, chỉ cầu ngài đừng giận dỗi vương gia nữa!”

Thủy Lung lặng thinh nghiêng đầu nhìn lại, sau đó…liền thấy một đám mang vẻ mặt bi phẫn, tha thiết, thành khẩn cầu xin nhìn nàng.

Về phần người đóng vai chính, Trưởng Tôn Vinh Cực lạnh nhạt ngồi trên ghế mây, con ngươi nhìn chằm chằm nàng, không nói gì thưởng thức trà.

“Tỷ~” Bạch Thiên Hoa rưng rưng nước mắt nhìn Thủy Lung.

Ánh mắt Thủy Lung nhìn hắn và A Nhĩ Mạn, liền thấy bộ dạng nhếch nhác cùng vết thương trên mặt.

Bạch Thiên Hoa thì tàm tạm, chỉ có A Nhĩ Mạn bị đánh bầm dập đến cha mẹ hắn cũng nhận không ra con trai mình. Chứng tỏ, Trưởng Tôn Vinh Cực thật sự bùng nổ rồi.

Nếu không, A Nhĩ Mạn sẽ không bị đánh thành bộ dạng như thế này, còn dám chạy đến trước mặt mình làm chuyện bẽ mặt.

“Yêu nghiệt! Cuối cùng ta bái phục rồi! Các ngươi hục hặc nhau một lần, ít nhiều cũng liên lụy người chung quanh chết sớm!!!” A Nhĩ Mạn mang vẻ mặt cầu xin, nói với Thủy Lung: “Nể tình chúng ta hợp tác với nhau, cho ta chút mặt mũi, bớt giận đi, đừng gây sự nữa được không?”

“Học thật nhanh ha!” Cuối cùng Thủy Lung cũng lên tiếng.

Mắt Trưởng Tôn Vinh Cực lóe sáng, tay cầm ly trà siết chặt.

Sắc mặt lạnh nhạt của hắn không hề biến đổi, chỉ có con ngươi dao động đã để lộ tâm tình thiết tha của hắn. o(n_n)o
Bình Luận (0)
Comment