Vương Bài Quân Bỉ: Ông Xã Kiêu Ngạo Sủng Có Thời Hạn

Chương 127

Chín giờ tối.

Ánh trăng vấn vít phủ lên mặt đất một lớp ánh sáng màu bạc bí ẩn.

Quán bar Mị sắc.

Tiếng nhạc mạnh mẽ cùng tiếng nói chuyện ồn ào như đan xen vào nhau.

Không khí ngập tràn mùi thuốc lá và mùi rượu.

Ánh đèn liên tục nhấp nháy.

Lâm Vận ngồi đối diện với Phượng Tử Hề, giơ cao chiếc cốc lên, nheo mắt nói to, "Đã cất công đến đây rồi, tối nay không say không về!"

Phượng Tử Hề liếc xéo Lâm Vận, khóe miệng lộ ra ý cười. Cô cũng nâng chiếc cốc lên: "Không say không về!"

"Phụt--" Doãn Thu không thể nhịn cười khi nghe lời này, cô đưa tay vỗ nhẹ vào vai Lâm Vận: "Quân đội không cho phép uống rượu!"

Lâm Vận lẩm bẩm: "Đây không phải là quân doanh, ai dám quản chứ!"

Hàng mi cong của Phượng Tử Hề khẽ rủ xuống, môi ưu nhã nhấp một ngụm vang đỏ.

Phong thái lười biếng nhưng lại mang theo sự quyến rũ...... thực khiến người ta không thể dời mắt......

Lâm Vận bị Phượng Tử Hề thu hút, khuôn mặt như ngập trong trong tầng mây đỏ rực: "Hề Hề, cậu thay đổi nhiều quá"

Không chỉ lớn lên càng thêm phần xinh đẹp, mà ngay cả khí chất cũng trở nên cao quý vô cùng... Người ngoài nhìn vào có khi còn tưởng lầm là tiên nữa hạ trần.

Doãn Thu nhấp một ngụm rượu, tiến lại gần Lâm Vận nói "Nếu cậu vào quân đội trong một tháng, ắt hẳn sẽ có thay đổi lớn!"

Tim Lâm Vận túa máu: "..."

Doãn Thu, cậu có thể dừng ngáng chân mình không!

Lúc này, một thanh âm dữ dội vang lên, đám người Lâm Vận quay lại nhìn xung quanh, phát hiện cách đó không xa có một tên ăn mặc lòe loẹt đang ức hiếp một cô gái.

"Bộp-" Doãn Thu nheo mắt, tay phải hung hăng đấm mạnh lên mặt bàn, đột nhiên đứng lên nói một cách giận dữ: "Hừ, dám bắt nạt một cô gái yếu ớt, xem mình dọn sạch lũ rác rưởi đó thế nào!"

"..." Đồng tử Lâm Vận nheo lại, đôi mắt rơi trên bàn tay Doãn Thu.

Đấm mạnh như vậy!

Sẽ không đau đấy chứ!

Phượng Tử Hề vẫn không nhúc nhích, đôi mắt tràn ngập ý cười. Môi đỏ nhếch lên một vòng cung quyến rũ... Mặc dù cô không nói, nhưng trên cơ thể tản ra luồng khí vô cùng lạnh lẽo...

Phía bên kia, cô gái nhỏ khóc trong bất lực: "Đừng, tôi không muốn đi với các anh!"

"Chết tiệt, nhanh lên!" Người đàn ông có mái tóc vàng hoe thể hiện sự thiếu kiên nhẫn trên khuôn mặt, ánh mắt anh ta ẩn chứa sự khinh miệt.

Đôi mắt của Doãn Thu thêm lạnh lùng, cô bước nhanh qua, giơ nắm đấm lên giáng mạnh vào mắt người đàn ông: "Bắt nạt một người phụ nữ yếu đuối chỉ có thể là tên rác rưởi, cặn bã!"

"Ah-" Người đàn ông lùi lại hai bước, lấy tay che mắt và hét lên đau đớn.

Một người đàn ông khác đứng đó, trong mắt hiện lên ánh nhìn thèm khát, anh ta nở một nụ cười thô tục: "Ái chà, ở đâu ra một mĩ nữ có cá tính như vậy!"

Doãn Thu liếc thấy người đàn ông đang chăm chăm nhìn vào khuôn ngực đang nhấp nhô vì bất bình của mình, cả cơ thể bỗng tăng thêm lửa giận, liền nhanh chân đá vào hạ bộ của tên khốn đó.

"Aaaaa" Người đàn ông không ngờ Doãn Thu lại hành động thế này, đôi mắt sục sôi sự tức giận của một con ác thú.

Một nụ cười quỷ quyệt xuất hiện trên khuôn mặt anh ta, vài giây sau đó, giọng nói nham hiểm vang lên trong không trung: "Shit, mày dám đá tao!"

Doãn Thu nhấc chân lên đá thêm một phát nữa: "Tôi thích đá đấy thì sao!"

Lần này, tên đàn ông may mắn thoát được đòn tấn công.

Rất nhanh, đồng bọn của gã đã dâng lên, bao vây Doãn Thu.

"Aaaa-" Doãn Thu bị đánh từ phía sau, khuôn mặt hơi nhăn lại, cô gằn lớn "Gan lớn đấy, còn dám đánh lén!"

Khuôn mặt xinh đẹp của Phượng Tử Hề có chút biến đổi. Khóe miệng cô tùy ý gợi lên một đường mờ nhạt.

Cô đứng dậy, từng bước tiến về phía đám người, giọng nói như sông băng Bắc cực cất lên khiến người khác nghe mà run rẩy: " Lũ khốn, muốn nộp mạng à?"
Bình Luận (0)
Comment