Vương Bài Quân Bỉ: Ông Xã Kiêu Ngạo Sủng Có Thời Hạn

Chương 133

Hạ Nhất Hải đẩy cánh cửa bước vào, nhạy bén phát hiện ra bầu không khí trong phòng thẩm vấn có chút kỳ lạ.

Phượng Tử Hề uể oải ngước mắt lên, khuôn mặt thanh tú không biểu lộ cảm xúc, cô lặng lẽ ngồi đó, như thể hòa làm một với bóng tối.

Khuôn mặt nghiêm túc của Hạ Nhất Hải nở một nụ cười, giọng nói sang sảng của anh phá vỡ sự im lặng trong căn phòng: "Mọi thứ đã được làm sáng tỏ, các cô có thể về!"

Phượng Tử Hề đứng dậy, gật đầu với Hạ Nhất Hải rồi đi ra ngoài.

Viên cảnh sát trẻ nhìn theo bóng lưng của những người vừa bước ra, nét mặt có chút khó hiểu: "Trung sĩ Hạ, có phải đám côn đồ kia do mấy cô gái đó đánh không?"

Trông dáng vẻ bề ngoài rất giống mấy nữ sinh mong manh, yếu đuối, không ngờ lại mạnh đến vậy!

Đôi mắt đen của Hạ Nhất Hải lấp lánh ý cười, giọng nói sang sảng của anh ta  cất lên: "Hahaha... Đúng là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong, kĩ thuật đáng để học hỏi!"

"Ồ--" Viên cảnh sát trẻ trả lời lơ đãng.

Hạ Nhất Hải vỗ vai chàng trai trẻ, nói nghiêm túc: "Người trẻ tuổi đừng nên quá kiêu ngạo, nếu không, rất khó lĩnh hội tri thức thật sự!" 

Chàng trai này là sinh viên tài năng của trường cảnh sát. Sau đó tiến vào cục cảnh sát với điểm số rất cao.

Tự cậu ta nghĩ rằng năng lực của bản thân rất tuyệt vời, nhưng thực chất lại không phải như vậy!

Người cảnh sát trẻ hạ mắt nhìn xuống, sâu thẳm trong đáy mắt ẩn chứa một thứ cảm xúc không tên!

-

Đêm buông, ánh trăng sáng đã lan tỏa khắp các nẻo đường, bầu trời rực rỡ ánh sao.

Sau khi rời đồn cảnh sát, Phượng Tử Hề lái xe về thẳng Giai Viên.

Doãn Thu ngồi ở ghế lái phụ, gió phảng phất thổi qua mặt cô, mang đến cảm giác vô cùng sảng khoái...

Lúc này, một chiếc xe tải màu đen đang lao lên rất nhanh nhưng vẫn mơ hồ nhìn thấy bên trong có một người đàn ông mặc đồ màu xám đang kẹp chặt một đứa bé dưới nách, tay phải bịt chặt miệng đứa bé lại...

"Hề Hề, đuổi theo xe phía trước!" Trái tim Doãn Thu đập loạn, dường như có một điều gì đó xẹt qua tâm trí cô, nhưng cô lại không thể nắm bắt được nó, tuy nhiên giác quan thứ sáu của người phụ nữ mách bảo, chiếc xe đó chắc chắn có vấn đề!

Phượng Tử Hề đạp mạnh chân ga, chiếc xe như một cơn gió lao lên phía trước...

Lâm Vận ở hàng ghế sau nhanh chóng thắt dây an toàn: "Doãn Thu, cậu phát hiện ra điều gì bất thường à?"

Doãn Thu lắc đầu: "Không, nhưng cảm giác có gì đó không ổn! "

"... " Lâm Vận không nói nên lời.

- -----------------

Đêm, đèn từ các phương tiện giao thông khiến việc nhìn đường thêm phần khó khăn.

Xe cộ đi lại trên đường cũng rất đông đúc...

"---" Phượng Tử Hề đã vượt xe phía trước, mắt cô liếc về phía gương chiếu hậu, đợi chiếc xe của mình cách chiếc xe phía sau tầm một mét. Cô đánh tay lái sang trái, trực tiếp sang đường.

Tài xế kia sợ đến nỗi phải phanh gấp.

Doãn Thu đưa hai tay lên không trung làm động tác dừng lại. Cô nhìn qua chiếc xe phía sau thăm dò, sắc mặt trở nên nghiêm trọng: "Hề Hề, nhầm xe rồi!"

Đôi mắt Phượng Tử Hề lóe lên tia sắc lạnh, hai tay cô ôm chặt vô lăng. Trong đầu như đang trình chiếu lại một thước phim.

Vài giây sau, cô đột nhiên dừng lại ở một phân đoạn đáng ngờ. Khóe miệng cong lên một đường cung khát máu. Tay cô bẻ tay lái sang trái, chân ga đạp mạnh hết mức "vèo--",  qua chừng một phút, chiếc xe đã biến mất không dấu vết.

Người lái xe nhìn làn khói mù mịt, mỉm cười. Anh ta rút điện thoại ra, bấm số: "Xong rồi!"

Sau khi cúp điện thoại, chân phải anh ta nhẹ nhàng nhấn chân ga, chầm chậm lái xe trên đường.

- ----------------

Mà Phượng Tử Hề sau khi biết mình bị lừa, cô nhấc điện thoại lên, lạnh lùng nói: "Chiếc xe mang biển số QK5643, chạy theo hướng đông nam có vấn đề, hiện giờ cách đồn cảnh sát khoảng tầm 1km"

Nói xong, cô nhanh chóng cúp điện thoại, đột ngột đổi hướng lái, qua khe cửa kính, một cơn gió phảng phất thổi qua.
Bình Luận (0)
Comment