Vương Bài Quân Bỉ: Ông Xã Kiêu Ngạo Sủng Có Thời Hạn

Chương 145

Thế giới chết chóc bao quanh bỗng nhiên bừng sáng, giống như mặt trời ấm áp xuất hiện giữa mùa đông lạnh giá sưởi ấm toàn bộ cơ thể.

Đây có lẽ là cảm giác từ địa ngục đến thiên đường...

Đôi mắt của Đoàn Thiên Tường dần nhòe đi, đôi môi anh ta khẽ run lên: "Tốt rồi... tốt rồi..."

Một giọt nước mắt lăn xuống từ khóe mắt... Đó là giọt nước mắt của sự bất ngờ, hạnh phúc...

Khuôn mặt nghiêm túc của Hạ Nhất Hải cũng nở một nụ cười, ánh mắt dịu đi vài phần: "Cảm ơn mọi người!"

Doãn Thu lắc đầu, nở một nụ cười tự tin: "Đây là điều chúng tôi nên làm!"

Hạ Nhất Hải nghe vậy, trong lòng càng thêm tò mò về thân phận của mấy cô gái này!

Lúc này, Đỗ Minh xuất hiện với một bát cháo trên tay, nhìn thấy một tốp người đứng ở hành lang, vẻ mặt có chút khó hiểu, cuối cùng đôi mắt anh ta rơi trên người Hạ Nhất Hải: "Trung sĩ Hạ, ngọn gió nào mang anh tới đây vậy?"

" Hahaha... "Hạ Nhất Hải ngửa đầu cười lớn:" Hôm nay cao hứng nên đến đây đi dạo! "

Anh ta có thể không cao hứng hay sao?

Đầu tiên, bắt được đám côn đồ!

Sau đó, áp giải được bọn bắt cóc!

Trong một ngày có đến hai vụ được xử lý, quả thực nên ăn mừng mới phải!

Đỗ Minh: "..."

Có quỷ mới tin!

Trên đời có ai nhàn rỗi lại ghé qua bệnh viện đi dạo!

Tuy nhiên, anh ta là một người đàn ông thông minh, nghĩ đến cậu bé trong phòng cấp cứu, trong đầu đã lờ mờ đoán ra điều gì.

Đỗ Minh khẽ gật đầu rồi đẩy cửa bước vào: "Cháo đến rồi!" 

Lời nói vừa rơi xuống, anh ta nhìn hàng mi đen dài của Tiểu Tây khẽ run lên. Giây tiếp theo, đôi mắt to tròn mở ra, tò mò nhìn môi trường lạ lẫm xung quanh...

"Tỉnh rồi, tỉnh rồi, thực sự tỉnh lại rồi!" Khuôn mặt lão Lưu hiện lên sự phấn khích tột độ.

Trong cuộc đời làm nghề y, ông chưa gặp một cô gái nào vừa xinh đẹp lại vừa tài giỏi như vậy...

Đỗ Minh cũng nhìn đứa bé đang nằm trên giường bệnh với ánh mắt phấn khích, chúa ơi!

Thực sự tỉnh dậy rồi!

Người phụ nữ lạnh lùng này đến từ đâu vậy!

Tuổi còn trẻ thế nhưng y thuật lại vô cùng cao siêu!

Tiểu Tây nằm trên giường không biết mình đang ở đâu, khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé lộ ra vẻ bối rối...

Chợt nhớ lại điều gì, sắc mặt cậu bé dần trở nên nhợt nhạt, đôi mắt đen láy ngập tràn nỗi sợ hãi, còn khuôn miệng nhỏ nhắn thì không ngừng run lên...

" Kẻ xấu, kẻ xấu, có kẻ xấu bắt Tiểu Tây!" Tiếng kêu non nớt vang lên trong không khí.

Phượng Tử Hề nhanh chóng bước tới, đưa tay ra vỗ nhẹ vào lưng đứa nhỏ, đôi mắt cô nhìn xuống: "Đừng sợ, tất cả điều đó đều không phải sự thật!" Giọng của cô nhẹ nhàng trấn an...

Tiểu Tây dần dần trấn tĩnh lại, ánh mắt tò mò dừng trên người Phượng Tử Hề: "..."

Chị gái xinh đẹp này đang nói gì vậy!

Cậu nghe mà không hiểu gì hết!

Khuôn mặt hiếm khi dao động của Phượng Tử Hề xuất hiện nụ cười ngọt ngào, giọng nói mềm mại của cô vang lên trong không khí: "Đó là một hoạt động để kiểm tra cảm xúc của những người thân trong gia đình. Mọi người muốn biết cha mẹ Tiểu Tây yêu Tiểu Tây đến mức nào! "

Nỗi sợ hãi của Tiểu Tây nhờ những lời nói của Phượng Tử Hề mà dần dần tiêu tan, cậu bé chớp chớp mắt, ngây thơ hỏi:" Tại sao những người đó lại bịt miệng Tiểu Tây lại! " Thật lạ!

Phượng Tử Hề đưa tay ra xoa xoa mái tóc mềm mại của Tiểu Tây: "Bởi vì họ sợ rằng Tiểu Tây sẽ tiết lộ nơi Tiểu Tây đang ở, nếu hành tung bị tiết lộ thì sẽ bị coi là  gian lận!"

Tiểu Tây chớp mắt: "..."

Hóa ra là như vậy!

Thì ra hai người đó không phải là kẻ xấu!

Ánh mắt của những người có mặt trong phòng cấp cứu ánh lên sự ngưỡng mộ: "..." 

Không thể phủ nhận rằng Phượng Tử Hề rất am hiểu tâm lí người khác!

Chỉ nói vài câu đã giúp cho Tiểu Tây thoát khỏi bóng ma sợ sệt... 

Đôi mắt sáng rỡ của lão Lưu ẩn hiện ý cười hiền hậu, ông đưa tay vuốt ve hàng râu dài. Cô gái này không chỉ có ngoại hình đẹp, y thuật cao siêu mà y đức cũng vô cùng cao quý...

Một cô gái tài sắc vẹn toàn như vậy, tại sao bây giờ lão mới gặp được!
Bình Luận (0)
Comment