Vương Bài Quân Bỉ: Ông Xã Kiêu Ngạo Sủng Có Thời Hạn

Chương 165

Phượng Tử Hề khẽ nhướn mày, đôi mắt lóe lên tia sáng lạnh lẽo: "Không cần nói, chỉ cần nhìn!"

Giọng nói lạnh lùng mang theo hàm ý không thể giải thích được.

Khóe miệng Lâm Vận co giật: "..."

Một lúc sau, tiếng chuông di động đột nhiên vang lên.

Phượng Tử Hề rút điện thoại ra, là số của Dạ Lăng Mặc.

Bàn tay thon dài hơi chững lại, sau vài giây do dự, cô lướt trên màn hình cảm ứng, nói với giọng điệu rất thiếu kiên nhẫn: "Có việc gì không?"

"Cô không thấy tin nhắn?" Giọng nam trầm khàn gợi cảm vang lên qua điện thoại.

"..." Đôi môi ửng hồng của Phượng Tử Hề tạo thành một đường thẳng, hàng mi tựa cánh bướm non khẽ động.

Tất nhiên cô đã đọc, chỉ là không muốn phản hồi mà thôi!

Dạ Lăng Mặc không thấy người kia trả lời, khuôn mặt lập tức đen lại, ánh mắt tỏa ra hàn khí: "Phượng Tử Hề, coi như cô lợi hại!"

Giọng nói trầm khàn mang theo hơi lạnh thấu xương.

Sau đó, không chờ Phượng Tử Hề phản ứng, Dạ Lăng Mặc liền cúp điện thoại.

Phượng Tử Hề liếc xuống màn hình, đôi mắt tràn đầy chán ghét: "..." 

Anh ta có bệnh à?

Cô đã hứa sẽ mua quần áo cho anh ta rồi!

Còn muốn gì nữa!

Doãn Thu liếc nhìn dãy số trên điện thoại với ánh mắt khó hiểu: "Hề Hề, có phải tổng chỉ huy vừa gọi điện không?"

Phượng Tử Hề nhét điện thoại vào túi, không chút để ý mà nói: "Ừ, hỏi xem mình đã đọc tin nhắn hay chưa! "

Cô đâu có ngốc!

Sao biết được anh ta mặc size gì mà không xem tin nhắn!

Lâm Vận tham gia cuộc trò chuyện, cô ướm hỏi: "Hề Hề, cậu có cảm thấy tổng chỉ huy Dạ đối với cậu rất đặc biệt không!"

Phượng Tử Hề nghe xong lời này thì bật cười "Rất đặc biệt!"

Lâm Vận vui mừng, nghĩ rằng Phượng Tử Hề cuối cùng cũng nghĩ thông suốt rồi. Ai ngờ câu tiếp như một gáo nước lạnh dội xuống.

"Đặc biệt muốn ức chết mình!"

Doãn Thu không hổ danh là fan cứng của Phượng Tử Hề, gật đầu liên tục: "Đúng, đúng, lúc huấn luyện luôn luôn khi dễ Hề Hề!"

"..." Mí mắt của Lâm Vận co giật không kiểm soát, nội tâm không ngừng trách móc: Hóa ra tổng chỉ huy Dạ là người như vậy!

- ------------

Một giờ sau, ba người xuất hiện ở hiệu thuốc.

Phượng Tử Hề dự định mua một số loại thảo mộc để làm thuốc cho ba vị lão nhân.

Đặc biệt là bà nội Dạ, căn bệnh của bà phải được kiểm soát, sau đó mới từ từ điều trị!

"Hề Hề, học y có chán không?" Lâm Vận đi đến chỗ Phượng Tử Hề thì thầm.

Phượng Tử Hề nâng mí mắt lên, nói: "Nếu thực sự yêu thích thì sẽ không chán!"

Lâm Vận gật đầu đồng ý.

Lúc này, có tiếng náo động bên ngoài xen lẫn tiếng khóc quen thuộc.

Phượng Tử Hề hơi nghi hoặc, liền nhấc chân bước ra ngoài.

Từ xa, cô đã nhìn thấy Lưu Vân Lan ngồi trên mặt đất với khuôn mặt tái nhợt, nước mắt chảy ra giàn giụa. Trong vòng tay là Tiểu Tây đang bất tỉnh.

Trong lòng vô cùng căng thẳng,  Phượng Tử Hề vội tăng tốc bước tới.

Doãn Thu rẽ đám đông: "Mọi người nhường đường một chút!"

"Mau gọi xe cứu thương!" Giọng nói run rẩy của Lưu Vân Lan vang lên trong đám đông.

Phượng Tử Hề cúi xuống ôm lấy Tiểu Tây, sải bước về phía hiệu thuốc.

Lưu Vân Lan nhất thời không phản ứng, cho đến khi bóng lưng kia dần biến mất, cô mới đứng dậy đuổi theo.

"Cô..." Vừa nói ra một chữ, đã bị Doãn Thu ở bên cạnh cắt ngang: "Tới đó xem sao đã!" 

Lưu Vân Lan nghe thấy giọng nói quen thuộc, trên khuôn mặt hiện ra sự đau đớn cùng chua xót: "Là các cô à! "

"Y thuật của Hề Hề rất tốt, cô phải tin cậu ấy! "Doãn Thu không biết y thuật của Phượng Tử Hề tốt đến mức nào!

Nhưng cô tin Phượng Tử Hề!

Lưu Vân Lan gật đầu, cô đương nhiên tin vào y thuật của Phượng Tử Hề!

Sáng sớm nay, lúc đưa Tiểu Tây đến bệnh viện gặp lão Lưu...

Lão Lưu đã vô cùng ngưỡng mộ mà kể cho cô câu chuyện trong phòng cấp cứu hôm trước.

Còn nói ông ấy cực kì mong muốn một ngày nào đó y thuật sẽ sánh kịp với Phượng Tử Hề, nếu vậy có nằm mơ cũng sẽ mỉm cười thật tươi!

Còn lão Lưu là ai?

Là một danh y lỗi lạc của Trung Quốc!

Nếu ông ấy đã nói vậy, cô còn nghi ngờ y thuật của Phượng Tử Hề kém cỏi hay sao!
Bình Luận (0)
Comment