Vương Bài Quân Bỉ: Ông Xã Kiêu Ngạo Sủng Có Thời Hạn

Chương 22

Phượng Tử Hề nhắc gói thuốc lên, đi ra ngoài ban công cẩn thận tách dược liệu ra.

Lâm Vận từ trên giường bò dậy, nghi hoặc đi đến ngồi xổm xuống đất, tay phải chống cằm: “Hề Hề, cậu làm gì vậy?”

Phượng Tử Hề chẳng thèm ngẩng đầu lên nói: “Chế thuốc——”

Lâm Vận kinh ngạc thốt lên, không khỏi đưa mắt nhìn bạn, nội tâm lại cực kì kiêu ngạo cùng tự hào, Hề Hề của cô thực lợi hại a!

Ánh mắt cực nóng cứ dán chặt lên người Phượng Tử Hề làm khóe miệng cô không kìm được cứ giật giật, ngẩng đầu nhìn Lâm Vận, vẻ mặt không biết phải làm sao nói: "Cậu đi chơi lung tung đâu thì đi đi, đừng quấy rầy tớ!"

Lâm Vận bi thương nhìn Phượng Tử Hề, bộ dạng kia tưởng như là chịu ủy khuất rất lớn vậy đó! Mắt Phượng Tử Hề giật giật, trên trán chảy xuống vài vạch đen dài: "_____"

Người ngoài không biết còn nghĩ cô ấy là diễn viên luôn đấy!

Dáng vẻ này, thần thái này so với diễn viên chuyên nghiệp còn nhập vai hơn ba phần chứ không ít đâu!

Lâm Vận thấy Phượng Tử Hề chẳng thèm phản ứng lại, đành phải phủi mông đi vào phòng, nắm vật lên giường đếm sao.

Cũng sắp tốt nghiệp đại học rồi, cô cũng phải tìm cho mình con đường sau này thôi.

Nếu sớm biết Hề Hề sẽ vào quân đội thì lúc trước khi lãnh đạo đến trường trưng binh*, cô đã đi báo danh rồi!

(*gọi ra đầu quân)

Cũng chẳng biết lần trưng binh sau là bao giờ nữa đây a!

——

Thời gian trôi mau, nháy mắt đã tới 7 giờ buổi tối

Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa nhẹ nhàng, Lâm Vận duỗi duỗi cổ, hướng ra ban công hét lên: "Hề Hề, có người gõ cửa!"

Phượng Tử Hề: “Tớ không rảnh, cậu ra mở đi!”

Lâm Vận nhìn người đang bận bận rộn rộn kia, khẽ bĩu môi: "____"

Đúng là rất bận!

Cô đi tới, vừa mở cửa đã thấy Liễu Duyệt đứng đấy, nháy mắt nở nụ cười sáng lạn, thân mật kéo tay đối phương: "Dì ơi____"

Liễu Duyệt nở nụ cười ôn nhu: "Ân, Hề Hề đâu rồi con?"

Lâm Vận đưa tay chỉ bóng người vẫn đang bận rộn kia, ủy khuất nói: "Dì ơi, Hề Hề bỏ rơi con!"

“Phụt ——” Liễu Duyệt nhịn không được cười ra tiếng, duỗi tay xoa xoa đầu an ủi cô: “Vận vận, Hề Hề sau khi vào bộ đội đã thay đổi rất nhiều, giờ dì cũng không biết được nó nghĩ gì, nhưng mà, nó chắc chắn rất thích con!”

Lâm Vận nghe vậy, mắt lại lấp lánh ánh quang, dáng vẻ kích động: "Thật ạ, Hề Hề thật sự thích con sao?"

Trên ban công, Phượng Tử Hề khóe miệng hơi hơi méo: “_____”

Lời này nghe qua, thực có vài phần ái muội!

Liễu Duyệt không nghĩ tới Lâm Vận lại phản ứng mạnh mẽ như vậy, mắt hơi đưa, sờ sờ mũi, da đầu cũng muốn căng lên rồi: "Chắc là____ không sai đâu!"

Hiện tại tính cách của Hề Hề hơi quỷ dị, không dễ nắm bắt, bà cũng không dám khẳng định cái gì cả.

Lâm Vận cũng mặc kệ, cô trực tiếp đem lời này coi là thật sự, đồng thời cũng quyết định sau khi về trường sẽ xin đăng kí đi vào quân đội!

Liễu Duyệt đi ra ngoài ban công, thấy nơi này chất đầy những viên thuốc màu đen, nghi hoặc: “Hề Hề, con đang làm gì thế?”

Nếu bà nhìn không lầm, thì đây toàn là thuốc viên sao.

Phượng Tử Hề nhún vai, cực kì bình tĩnh đáp: “Đúng như mẹ thấy đấy, lúc trong quân doanh có theo một vị quân y già học một chút. Mẹ, con cũng chế một ít thuốc bổ cho mẹ đấy!"

Đây quả là một lí do hoàn mỹ!

Vừa dứt lời, Liễu Duyệt đã lộ ra vài phần kích động, nước mắt lại dâng lên, lóe qua, run rẩy cầm một viên thuốc lên xem, giống như là thấy được bảo vật vô giá trên thế gian vậy, cánh môi khẽ run: "Tốt____ tốt____"

Liên tiếp nói mấy chứ "tốt" liền.

Phượng Tử Hề không hiểu tại sao Liễu Duyệt lại kích động như thế, thậm chí còn có suy nghĩ, người mẹ mà cô tiện nghi có được có khi nào phát điên rồi không?

Liễu Duyệt vốn luôn luôn ôn nhã hiền thục thấy Phượng Tử Hề nhìn mình bằng ánh mắt quái dị cũng biết bản thân kích động quá mức, vội đưa tay lau nước mắt, hít một hơi thật sâu, áp chế tất cả kích động xuống đáy lòng: "Hề Hề, vừa rồi ông ngoại gọi điện đến nói muốn gặp con đấy!"

Mắt Phượng Tử Hề hơi sáng lên: “Ân, sáng mai con sẽ sang nhà ông ngoại!”

Ông ngoại Liễu cả đời chỉ có một đứa con gái là Liễu Duyệt. Vì thế, ông bà Liễu luôn rất cưng chiều con gái, làm tất cả để có thỏa mãn tâm nguyện của con mình, chẳng hi vọng gì chỉ muốn nó được hạnh phúc mà thôi

“Được, để mẹ đi chuẩn bị!” Liễu Duyệt rời đi trước, còn không quên liếc nhìn đống thuốc kia.

——

Sáng sớm ngày hôm sau, những tia sáng đầu tiên len lói xuyên qua cửa sổ, chiếu tỏa khắp gian phòng, tựa như phủ lên một lớp lụa thần bí.

Phượng Tử Hề khẽ mở mắt ra, ngay lập tức nhìn thấy đầu Lâm Vận vẫn rũ bên mép giường, một chân vắt lên cái tủ đầu giường, tóc loạn thành đống, khóe miệng còn chảy xuống dòng chút lỏng khả nghi.

Mắt cô giật giật, khóe miệng không ngăn được có chút run rẩy: "____"

Người này là ai thế? Tư thế ngủ quá xấu rồi!

Cô nhấc chân lên đá một cái, ngay sau đó, liền nghe được ——

“ Ầm——” âm thanh vang lên, phá vỡ sự yên tĩnh của buổi sớm.

Nhưng mà, biểu hiện kế tiếp của Lâm Vận càng làm cho Phượng Tử Hề câm nín.

Chỉ thấy cô duỗi tay xoa xoa mông một chút rồi lại tìm vị trí thích hợp, cuộn mình lại, tiếp tục ngủ.

“Heo ——” Phượng Tử Hề kéo kéo miệng, thấp giọng nói.

Chỉ có heo mới có thể bị như vậy mà vẫn ngủ được!

Cô rời giường đi đến trước tủ quần áo, mở cửa, bên trong đều là một đống quần áo rực rỡ sắc màu.

Khuôn mặt không tí phấn trang điểm nháy mắt đen lại.

Cái kiểu quần áo đẹp thì đẹp mà trẻ con như này cô làm sao mặc được, hả?

________^_^

Lời tác giả: mọi người đoán xem đến nhà ông ngoại sẽ xảy ra chuyện gì?

Trở về rồi, lại đã xảy ra chuyện gì?

Editor: muốn biết mời ngày mai lại ghé qua nà! Đọc chap này tui có cảm tưởng một bầu trời hoa bách hợp nó ở đây. Mạc ca ca, anh hông giữ vợ là mất đó nha! Tiện thể xin mọi người ghé qua phần tin một chút xem hộ tui nhé! Iu thương!
Bình Luận (0)
Comment