Mắt Phượng Tử Hề hơi nhíu lại, đáy mắt hiện lên một tia lạnh lẽo, nháy mắt đã giữ chặt được tay Liễu Trường Đông khiến y chẳng thể nhúc nhích được.
Liễu Trường Đông giãy giụa vài lần, vẫn chẳng làm gì được, y liền nhấc chân lên đá.
Phượng Tử Hề lộ ra nụ cười lạnh, khóe miệng gợi lên độ cong tà mị, quả nhiên là cặn bã!
Nhấc chân, lấy tốc độ như tia chớp hướng chân đối phương đá tới.
“A ——” tiếng gào đau đớn muốn chết vọng ra tận phía chân trời.
La Quế Lan thấy ông chồng nhà mình bị đá, mắt đã muốn phun ra lửa, duỗi tay phải ra trực tiếp nắm lấy tóc Phượng Tử Hề.
Ai ngờ, một màn này lại đúng lúc bị Liễu Duyệt ngồi bên trong nhìn thấy.
Cái đồ tiện nhân kia lại dám đánh Hề Hề của bà, thật quá giỏi rồi đấy!
Bà lập tức xông đến, duỗi tay hung hăng nắm lấy tóc La Quế Lan, ánh mắt tràn ngập sát khí: "Dám đánh Hề Hề nhà tôi, tôi đánh chết bà!"
Vừa nói xong, bà đã nâng tay lên, hung hăng giáng xuống mặt La Quế Lan.
“A —— Liễu Duyệt, cái đồ tiện nhân nhà mày, tao phải giết mày!” La Quế Lan không ngờ một Liễu Duyệt luôn luôn ôn nhu lại đánh đá như thế, trên mặt đã đau đến biến hình luôn rồi, da đầu tê dại tựa như có nặng cả ngàn cân.
Bà ta vung tay đánh lung tung trong không khí, vừa mới chạm tới đầu của Liễu Duyệt đã lại bị Phượng Tử Hề đá cho một cái.
“A —— đau quá, đau quá!” lúc này La Quế Lan đã đau muốn chết, trên mặt không hề có tí màu máu nào, nước mắt cũng cuồn cuộn chảy ra ngoài, hai tay rũ xuống, xoa xoa chỗ bị đá.
Liễu Duyệt nhìn bà ta chậm chạm ngồi xổm trên mặt đất, bộ dạng cũng không giống đang giả vờ, mới chậm rãi buông tóc bà ta ra, nói: “Đáng đời, ai bảo bà dám đánh Hề Hề nhà tôi!”
Liễu Duyệt vốn luôn luôn là thục nữ, lần đầu tiên làm thử một người đàn bà đanh đá, cảm giảm cũng không tệ lắm!
Liễu Trường Đông thấy bà vợ nhà mình bị đánh, y hung dữ nhìn về phía Phượng Tử Hề, ác độc nói: “ Gia giáo một chút cũng không có, Phượng gia dạy mày đối xử với người lớn như vậy sao, kiêu ngạo, ương ngạnh, không coi ai ra gì. Nếu tao mà có đứa con gái nhiw mày, tao nhất định sẽ bóp chết nó luôn.....”
“Bang ——” nghe được giọng nói lải nhải, Phượng Tử Hề lộ ra vẻ thiếu kiên nhẫn, trực tiếp đánh qua một cái bạt tai, giọng nói lạnh lẽo: “Tôi là người như thế nào, không cần ông tới bình luận, nhưng thật ra ông ——”
Ý cười lạnh nơi đáy mắt Phượng Tử Hề càng thêm rõ ràng, lại thêm một bạt tai đánh tới: “Bà ngoại tôi chu cấp cho các người đi học, mỗi tháng còn cho các người phí sinh hoạt, không ngờ nuôi dưỡng nhiều năm như vậy, cuối cùng lại nuôi ra mấy con sói mắt trắng*!”
(*bạch nhãn lang: chỉ kẻ vong ân bội nghĩa, tâm địa hung tàn)“Bốp bốp bốp——” lại thêm mấy cái cái tát giáng xuống, khiến Liễu Trường Đông hai mắt đều có sao Kim quay mòng mòng, mặt mũi sưng vù.
Người chung quanh thấy một màn này, không hẹn mà cùng rùng mình một cái, giống như rơi vào vực sâu không đáy.
Phượng Tử Hề không chút để ý buông tay Liễu Trường Đông ra, vừa lúc đối phương chẳng còn tí sức lực nào để phản ứng lại, cô nhấc chân mạnh mẽ đá một cú, lập tức đá bay Liễu Trường Đông ra xa hơn thước.
“A ——” tiếng gào thét tê tâm liệt phế vang lên trong không trung.
Ngay sau đó, “Hự——” Liễu Trường Đông hệt như con diều đứt dây, rơi phịch xuống mặt đất.
Bà ngoại Liễu không yên tâm hai mẹ con Phượng Tử Hề, vừa uống được miếng nước cũng đã nhanh chóng đi ra.
Thấy một màn này, sợ đến ngây cả người, thân mình giống như vừa mới bị sét đánh vậy, đứng im tại chỗ không hề nhúc nhích.
Hề Hề nhà bà từ lúc nào lại trở nên tài giỏi như thế rồi?
Lúc này trong đầu bà lão chỉ có dánh vẻ mạnh mẽ cùng bá đạo của Phượng Tử Hề, hoàn toàn chẳng quan tâm Liễu Trường Đông có bị Phượng Tử Hề đánh chết không.
Liễu Phi thấy anh trai nhà mình bị Phượng Tử Hề một chân đá ra ngoài, rốt cuộc cũng phản ứng lại.
Mắt hắn lập lòe lửa giận không thể nào ngăn chặn được, giống hệt như một con báo châu Mỹ đang phẫn nộ, hận không thể một ngụm cắt chết Phượng Tử Hề.
Nhưng hắn có đầu óc hơn Liễu Trường Đông, biết Phượng Tử Hề rất lợi hãi nên không tay không công kích.
Nhìn xung quanh một chút, thấy cách đó không xa có một cây gậy thô, đáy mắt hắn hiện lên ý cười nham hiểm. Hừ, tiểu tiện nhân, xem ông đây có đánh chết ngươi không!