Vương Bài Quân Bỉ: Ông Xã Kiêu Ngạo Sủng Có Thời Hạn

Chương 62

Từ Tư Kiều bị thái độ của Phượng Tử Hề kích thích, ngọn lửa vốn đè dưới đáy lòng, bùng lên một cái, trong mắt đã đỏ rực tựa như là mãnh thú đang phát cuồng, giọng rống gào lên: "Phượng Tử Hề, đừng tưởng rằng mới thắng có một lần liền chả coi ai ra gì!"

Phượng Tử Hề tỏ vẻ cạn lời, người này bệnh không nhẹ đâu!

Có bệnh phải trị!

Cô nhẹ nhàng lắc đầu, không muốn nói nhiều với kẻ điên, xoay người rời đi.

Nhưng mà, mới đi được một bước, Từ Tư Kiều đã duỗi tay nắm lấy ống tay áo của cô.

Tai Phượng Tử Hề vừa nghe, lập tức giữ chặt tay đối phương, làm một chiêu quăng qua vai vô cùng xinh đẹp mà ném cô ta lên đất.

Ngay sau đó, một tiếng ‘ a ——’ thảm thiết vang lên trong không trung.

Mọi người ở phía xa không hẹn mà cùng nhìn về phía này, chỉ thấy Từ Tư Kiều chật vật nằm bò trên mặt đất, trên mặt lộ ra vẻ thống khổ, khóe mắt ẩn hiện nước mắt.......

Cô ta dường như đã nghe thấy tiếng xương cốt vỡ vụn ra rồi.

Vết thương vừa mới tốt hơn một chút, bây giờ lại càng thêm nghiêm trọng!

——

Văn phòng đội trưởng

Dạ Lăng Mặc đứng bên cửa sổ, nhìn thấy cảnh này, môi mỏng gợi cảm khé gợn lên độ cong khó thấy.

Đường Hạo Vũ gõ cửa đi vào, thấy Dạ Lăng Mạc đứng phát ngốc ở kia, nhấc chân đi qua: "Xem cái gì thế?"

Dạ Lăng Mặc nhấp miệng không đáp, đôi mắt đen láy ấp ủ tia cảm xúc khó hiểu, cô rốt cuộc là ai?

Đường Hạo Vũ thấy gã kia không đáp, nhẹ nhàng thở dài một hơi, theo tầm mắt nhìn qua, thấy ngay Từ Tư Kiều quằn quại trên mặt đất, trên mặt còn rất đau đớn, nước mắt trong suốt dưới ánh dương tà cứ lấp la lấp lánh.

Mà Phượng Tử Hề lại đang đứng bên nhìn xuống, khuôn mặt xinh đẹp không chút biểu tình, ánh mắt không chút gợn sóng, cũng chả có lấy một tia đồng cảm gì cả!

“Ai ——” Đường Hạo Vũ ai một tiếng, vội vàng chạy ra ngoài.

Nơi nào có Phượng Tử Hề, nơi đó sẽ có rắc rối!

Phượng Tử Hề vô tội trúng đạn, nếu không phải mấy kẻ không có mắt kia cứ tìm đến cô gây phiền toái thì sẽ chẳng có chuyện gì đâu đấy nhé!

——

Ánh mắt trời bỏng rát chiếu lên người Từ Tư Kiều, thế nhưng lại không hề có chút độ ấm nào, ngược lại cả cơ thể cô ta lại như rơi vào vực sâu lạnh buốt......

Cô ta híp mắt nhìn Phượng Tử Hề ở trên cao, lòng rơi vào đáy vực, cực kì đau đớn.....

Vừa rồi còn nói muốn đánh bại Phượng Tử Hề, đảo mắt cái đã bị người ta quăng ngã trên mặt đất rồi.

Động tác của Phượng Tử Hề quá nhanh, chả biết ra chiêu thế nào, mãi đến khi trên người truyền đến đau đớn......

Cô ta mới biết mình bị quăng ngã!

Đúng lúc này, Đường Hạo Vũ đi đến phía bên này, bước chân của anh ổn định, bộ dạng nghiêm túc, cả người đều tản ra khí chất quân nhân, giọng nói lạnh lẽo có chưa hàn ý: "Lại làm có trò quỷ quái gì thế?"

Phượng Tử Hề sờ sờ chóp mũi, nhún vai nói: “Tôi chỉ là phòng vệ chính đáng thôi!”

Đường Hạo Vũ khom lưng nâng Từ Tư Kiều dậy, ánh mắt sắc bén dừng trên người cô ta, gằn từng chữ: "Rốt cuộc chuyện ra sao?"

Ánh mắt sắc bén như lưỡi dao nhọn đâm thẳng vào trái tim người ta.

Từ Tư Kiều không dám đối diện với Đường Hạo Vũ, cô ta hơi hơi cúi đầu, nói hết sạch chuyện vừa xảy ra, không sót một chữ.

Cô ta hoài nghi Phượng Tử Hề có khuynh hướng bạo lực.

Từ Tư Kiều nghĩ đến khả năng này, vội vàng ngẩng đầu nhìn Đường Hạo Vũ nói: “Đội trưởng, Phượng Tử Hề động một cái là đánh người, cô ta không thích hợp làm quân nhân!”

Phượng Tử Hề đứng lặng ở kia, sắc mặt trấn định, không e dè đón nhận ánh mắt dò xét của Đường Hạo Vũ.

Khóe miệng giơ lên ý cười lạnh lùng, thích hợp hay không thích hợp làm quân nhân, cũng chưa đến phiên Từ Tư Kiều định đoạt!

Mà là do cô—— Phượng Tử Hề định đoạt!

Ánh mắt lạnh lẽo của Đường Hạo Vũ xuất hiện thêm vài phần nghi hoặc, hành động của Phượng Tử Hề càng lúc càng làm người ta khó lý giải!

Chính lúc này, một dáng người thon dài đang nghênh diện đi đến, cả người hắn đều mang theo vẻ cương nghị thiết huyết của một quân nhân chân chính, không giận mà uy.
Bình Luận (0)
Comment