Vương Bài Quân Bỉ: Ông Xã Kiêu Ngạo Sủng Có Thời Hạn

Chương 72

Sau khi Từ Thanh Trạch ý thức được điểm này, theo phản xạ kéo tay Phượng Tử Hề chạy ra sân tập.

Phượng Tử Hề bị hành động của cậu ta làm cho mụ mị, trong mắt hiện lên vài phần nghi hoặc.....

Nhưng mà, hành động lần này của Từ Thanh Trạch đã làm cho lửa giận tích tụ của Dạ Lăng Mặc nháy mắt bùng nổ, tiếng gọi đinh tai nhức óc lại mang theo hơi lạnh thấu xương truyền đến: “Từ Thanh Trạch, đứng lại!”

Vừa dứt lời, Từ Thanh Trạch lập tức dừng chân, thấp thỏm bất an nhìn Dạ Lăng Mặc: “Lão đại, có chuyện thì từ từ nói, ngàn vạn lần đừng nóng giận!”

Ánh mắt khát máu của Dạ Lăng Mặc dừng trên người hai người kia, cả người đều tản ra hơi thở hắc ám, độ ấm trong không gian lập tức tụt xuống mấy độ

Từ Thanh Trạch run rẩy, trong lòng liên tục kêu khổ, sao lại đắc tội vị tổ tông này kia chứ?

Phượng Tử Hề thoát tay Từ Thanh Trạch, nhấc chân hung hăng đá hướng đầu gối cậu, lạnh giọng nói: “Nam nữ thụ thụ bất thân!”

Nói xong, lập tức đi về phía ký túc xá.

Dạ Lăng Mặc nhìn bóng dáng cô gái kia, chỗ sâu nhất trong đáy mắt hiện lên một tia ý cười, môi mỏng gợi cảm bất ngờ gợn lên ý cười nhàn nhạt, lại không quá rõ ràng.....

Giống như rất vừa lòng với hành động vừa rồi của Phượng Tử Hề vậy.

Ân!

Nhìn qua không giống phụ nữ lả lơi vấn ong bắt bướm!

Hy vọng cô ở quân đội càng đi càng xa!

Lúc này Dạ Lăng Mặc chỉ cảm thấy Phượng Tử Hề là nhân tài hiếm có

Anh luôn luôn yêu quý nhân tài, tự nhiên phải chú ý nhiều hơn tới đối phương!

Nhưng nghĩ vẫn chỉ là nghĩ, không cạnh họe Phượng Tử Hề vài câu, cả người anh lại không thoải mái: “Phượng Tử Hề, sau này mời chú ý tác phong, tân binh không được phép yêu đương!”

Bước chân Phượng Tử Hề dừng lại một chút, khuôn mặt ửng đỏ nháy mắt đen lại, khó coi đến cực điểm, tức giận rống to: “Mắt anh mù à a, là cậu ta lôi kéo tôi chạy, nói cái em gái nhà anh đó!”

Từ đàn ông chết tiệt, đến tiện nam nhân, lại đến gã đàn ông không biết xấu hổ, hiện tại lại vinh hạnh thăng lên gã đàn ông bị mù mắt!

Mãi đến khi bóng dáng người con gái biến mất nơi đáy mắt, Dạ Lăng Mặc mới ngước mắt nhìn về phía Từ Thanh Trạch, ánh mắt sâu thẳm như lốc xoáy không thấy được đáy.

Từ Thanh Trạch cảm giác một làn hơi lạnh buốt bốc lên từ bàn chân, theo bản năng lui lại mấy bước, kéo dãn khoảng cách của hai người……

Cậu ta nở nụ cười còn khó coi hơn khóc: “Lão đại, có phải em đắc tội anh chỗ nào không?”

Muốn chết quá a!

Tim sợ tới mức muốn nhảy ra ngoài luôn rồi!

Từ nhị hóa đến bây giờ còn không biết chính mình nơi nào đắc tội người nào đó!

Đuôi mày Dạ Lăng Mặc hơi nhíu lại, suy nghĩ sâu xa một lát, đáy mắt hiện lên ánh sáng lạnh lẽo làm cho người ta sợ hãi: “Chạy quanh sân tập ba mươi vòng!”

Anh cũng không biết Từ Thanh Trạch có đắc tội anh hay không

Tóm lại, thấy anh khó chịu là được rồi!

“Gào ——” Từ Thanh Trạch tru lên một tiếng, ngoáy lỗ tai, làm bộ dạng thấy chết không sờn, đáng thương hề hề nhìn Dạ Lăng Mặc, dùng giọng điệu thương lượng nói: “Lão đại, có thể hạ bớt chút không?”

“Ba mươi lăm vòng!” giọng nói lãnh khốc không mang theo một tia cảm tình.

“A —— muốn điên rồi!” hai tay Từ Thanh Trạch ôm lấy đầu, lắc lắc qua trái qua phải.

Vì sao người tổn thương luôn là cậu?

Ai có thể nói cho cậu biết không, vì sao?

Từ Thanh Trạch làm một bộ bất chấp mọi giá, nhìn Dạ Lăng Mặc lại nói: “Lão đại, rốt cuộc em đắc tội anh ở đâu, để em chết một cách rõ ràng đi! ”

Đôi mắt đen láy của Dạ Lăng Mặc hơi lóe, môi mỏng gợi cảm nhấp thành một đường thẳng tắp: “Cậu còn nói nữa thì lại thêm năm vòng!”

Từ Thanh Trạch nghe được lời này, hoàn toàn hết hy vọng.

Cậu lặng lẽ xoa xoa khóe mắt: “……”

Thật đau lòng!

Thật buồn bực!

Thật muốn khóc!

Dạ Lăng Mặc nhìn bóng dáng cậu chàng, tay phải vuốt ve môi mỏng, đôi mắt đen lại hiện lên ánh mê mang, lẩm bẩm: “Ít bao đồng, ít chịu tội!”

——

Bên này, Phượng Tử Hề vừa đến ký túc xá, đã bị Trần Nguyệt Hồng ban A ngăn cản: “Phượng Tử Hề, nghe nói cô lại đánh Từ Tư Kiều?”

Khóe môi Phượng Tử Hề ngăn không được giật giật, người này sai lại đến nữa rồi?

Cô ngước mắt nhìn về phía cô gái kia, trong mắt không hề gợn sóng, lướt qua đối phương: “Đồn đại không thể tin!”

“Thiết ——” Trần Nguyệt Hồng rõ ràng không tin, cô nàng đuổi kịp bước chân của Phượng Tử Hề: “Mặc kệ người khác tin hay không, dù sao tôi tin!”

Doãn Thu bưng chậu đi tới, nghe được hai người nói chuyện, vội vàng thò lại gần: “Hề Hề sẽ không chủ động động thủ đâu!”

Trần Nguyệt Hồng dùng ánh mắt hoài nghi nhìn Doãn Thu: “……”

Quả nhiên là khuê mật tốt!

Mặc kệ Phượng Tử Hề làm gì, ở Doãn Thu trong mắt vĩnh viễn là đúng!

Không thể phá được

Cô cũng muốn một khuê mật tốt như thế!

------ lời nói ngoài lề ------

Vì cảm giác được sát khí, sợ Phượng Tử Hề vô tội chịu tai ương, nên Từ Thanh Trạch mới lôi kéo tay cô chạy!

Nhưng mà, trong mắt nam chủ, lại đặc biệt chói mắt, trong lòng thực không thoải mái….

Từ Thanh Trạch căn bản không ý thức được nam nữ khác biệt, là tâm tư nam chủ không thuần khiết đó…. Ha ha ha….
Bình Luận (0)
Comment