Từ Thanh Trạch nhìn bóng dáng mỗ nam đấm ngực, tỏ vẻ mệt tim lắm rồi.
Người này lại loạn cái gì?
Nói thì hay lắm, muốn tháng sau thi đấu lấy giải nhất cơ!
Nhưng không huấn luyện, lấy giải nhất thế quái nào?
Vẻ mặt Phượng Tử Hề cũng mờ mịt, mới vừa đánh đến hăng say, sao đã kết thúc rồi?
Doãn Thu ghé sát vào Phượng Tử Hề bất mãn nói: “Hề Hề, cậu nói chỉ huy trưởng rốt cuộc làm sao thế hả?”
Cô nàng còn chưa bắt đầu đó!
Phượng Tử Hề nhún vai: “Khả năng là dượng cả tới!”
Giọng điệu trêu chọc rõ ràng.*
(*Con gái tới tháng là dì cả đến, chị thấy anh khó ở nên trêu là dượng cả đến. Dượng là chồng của dì nhé)“Ha ha ha!” Doãn Thu quên cả uể oải, cười ha ha, dừng một chút, hạ giọng: “Cậu nói chỉ huy trưởng có bạn gái chưa?”
Đuôi mày Phượng Tử Hề nhíu nhíu: “Cậu thích Dạ ma đầu!”
Doãn Thu lập tức duỗi tay che miệng cô lại, trợn mắt: “Muốn chết à, ngàn vạn lần đừng có mà nói bậy!”
Cô nàng còn không dám tới gần chủ huy trưởng, nào có dũng khí mà thích anh cơ chứ.
“Không có thì tốt, nếu không đến chết thế nào còn chả biết đâu, ma đầu kia tâm tình bất định, thực lực lại mạnh, vẫn là không nên chọc đến làm gì!” Phượng Tử Hề vuốt ve cằm, tự đáy lòng nói.
——
Ký túc xá ban D.
Phượng Tử Hề đổi sang thường phục, nhếch chân bắt chéo, nằm trên giường, nửa khép mắt.
Doãn Thu bò lên giường, dò ra nửa cái đầu, duỗi tay chọc chọc cánh tay Phượng Tử Hề: “Hề Hề, thứ Bảy định làm gì?”
Phượng Tử Hề mở mắt ra, hé nhìn cô nàng: “Ngày đó có việc rồi.”
“Nga ——” ánh mắt Doãn Thu hiện lên vài phần mất mát.
Thứ Bảy còn định cùng Hề Hề huấn luyện.
Phượng Tử Hề nghe ra mất mát của cô, hơi hơi mỉm cười, ghé sát vào bên tai cô nàng; thấp giọng nói một câu.
Nháy mắt, trên mặt Doãn Thu đã lộ ra nụ cười sáng lạn, như đóa hoa mùa xuân nở rộ.
“Được, cậu cũng đi nghỉ ngơi đi, tớ trước ngủ một chút!” Phượng Tử Hề duỗi tay đẩy đẩy cô nàng.
——
Văn phòng chỉ huy trưởng.
Dạ Lăng Mặc nhếch chân bắt chéo, lười biếng ngồi trên ghế, trong đầu không ngừng hiện lên cảnh vừa rồi.
Anh không biết mình bị làm sao nữa.
Tầm mắt cứ cố ý lại vô tình dừng trên người Phượng Tử Hề!
Anh duỗi tay xoa xoa mày, hai mắt đen láy nhìn chằm chằm chỗ nào đó không hề có tiêu cự.
Lúc này, Từ Thanh Trạch từ bên ngoài đi vào, tùy tiện ngồi trước mặt người đàn ông, lớn tiếng oán giận: “Lão đại, vì sao ngưng hẳn huấn luyện, chẳng lẽ anh không biết tháng sau là phải thi đấu rồi sao?”
Dạ Lăng Mặc làm lơ oán giận của cậu, hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Cậu nhìn trúng nhân tài, nhưng trong mắt người đó chỉ có người khác, cậu sẽ làm thế nào?”
“Ách ——” Từ Thanh Trạch nghe được lời này, đều ép bực tức vào trong bụng, sờ sờ vành tai, nghiêm túc suy nghĩ, hỏi: “Anh đối với người đó có tốt không?”
Dạ Lăng Mặc gật đầu: “……”
Anh tự nhận là cũng không tệ lắm!
“Là nam hay nữ?”
“Cái này rất quan trọng sao?” Dạ Lăng Mặc không mặn không nhạt hỏi một câu.
Từ Thanh Trạch xấu hổ cười: “……”
Đó, trong mắt lão đại chỉ có nhân tài, không có nam nữ!
“Lão đại, làm gì phải rối rắm như vậy, chỉ cần người đó huấn luyện thật tốt là được rồi, đến lúc đó tham gia kì thi tuyển bộ đội đặc chủng, anh sẽ chính là lão đại của người đó rồi!” Từ Thanh Trạch không rõ Dạ Lăng Mặc rối rắm cái gì.
Đồng tử Dạ Lăng Mặc hơi hơi co chặt, nói thì nói là thế, nhưng trong lòng vẫn không thoải mái!
Nhưng, vì sao không thoải mái, đến bây giờ vẫn chưa rõ ràng nữa!
Anh duỗi tay vuốt ve lồng ngực đang khó chịu, đáy mắt hiện lên tia u ám: “Cậu đi ra ngoài, tôi muốn nghỉ ngơi!”
Trong mắt anh hiện lên vẻ mệt mỏi cùng lạnh kẽo.
Từ Thanh Trạch khó tin nhìn anh, cậu ta vừa mới nghe được cái gì!
Nghỉ ngơi!
Lão đại, thế mà nói muốn nghỉ ngơi!
Từ khi hai người quen nhau tới nay, chưa từng thấy lão đại nghỉ ngơi vào ban ngày đấy
Có khi vì nhiệm vụ, ba ngày ba đêm đều không cần nghỉ ngơi!
Dạ Lăng Mặc thấy cậu ta còn chưa rời đi, trên mặt lộ ra vẻ không kiên nhẫn, giọng điệu lạnh lẽo: “Còn không đi?”