Vương Bài Quân Bỉ: Ông Xã Kiêu Ngạo Sủng Có Thời Hạn

Chương 85

Doãn Thu thấy trong mắt Phượng Tử Hề không hề có một tia tham luyến, trong lòng không khỏi vui mừng, ở sau lưng cô, hô to: “Hề Hề, châu linh chi này tặng cho cậu!”

Linh chi tuy rằng trân quý, nhưng vẫn kém xa tình cảm của hai người!

Khóe miệng Phượng Tử Hề nâng lên: “Không cần đâu, cậu cứ cất cẩn thận đi!”

Linh chi dại chính là khả ngộ bất khả cầu!*

(*ý nói, chỉ có thể hữu duyên mới gặp không thể cầu ép được.)

Trong lúc nói chuyện, cô đã nắm chặt dây thừng được bện từ nhánh cây, nhảy xuống dưới động.

Sau khi rơi xuống đất, cô lấy đèn pin trong ba lô ra.

Ánh sáng chiếu toàn bộ động....

Làm người kinh hỉ chính là, trên vách đá còn có mấy cây châu linh chi dại…… Nhìn qua còn có khả năng già tuổi hơn cây linh chi Doãn Thu lấy được kia....

Doãn Thu đứng bên trên, thấy dưới động phát ánh sáng, vội vàng ra tiếng: “Hề Hề, cậu có đèn pin à?”

“Ân —— muốn xuống dưới xem trong này có cái gì không?” Phượng Tử Hề vừa nói vừa thật cẩn thận đào linh chi ra, bỏ vào ba lô……

Doãn Thu trầm tư một lát, kiểm tra nhánh cây cẩn thận mới lại xuống dưới thêm lần nữa

Thấy trên vách đá còn có hai cây châu linh chi, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, duỗi tay xoa xoa mắt, định thần nhìn lại, quả thật không không phải xuất hiện ảo giác……

“Hề Hề —— còn hai cây châu linh chi!” Doãn Thu kích động chớp chớp mắt.

Phượng Tử Hề hơi hơi mỉm cười, kéo ba lô ra, bên trong đã có ba cây châu linh chi: “Nơi này vẫn còn, vận khí của chúng ta không tồi, tuy rằng có mạo hiểm, nhưng cũng có kinh hỉ…… Cho nên nói, mạo hiểm cùng kinh hỉ luôn luôn song song tồn tại!”

“Oa —— thật nhiều!” Doãn Thu quơ chân múa tay, kích động không thôi……

Linh chi dại giống với rau cải trắng, một bẹn là một cây……

Thế này thì Doãn Thu cảm thấy vedts thương trên người cũng không tính gì cả……

Kinh hỉ cùng mạo hiểm luôn luôn song song tồn tại, hy vọng có thể mạo hiểm thêm nhiều lần nữa..…… Doãn Thu yên lặng nghĩ.

Phượng Tử Hề lại đào ra hai cây châu linh chi đưa cho Doãn Thu: “Hai cái đổi một gốc thế nào?”

Doãn Thu bị ngữ khí trêu ghẹo của cô chọc cười, sau đó nói: “Chỉ cần một gốc cây là được!”

Phượng Tử Hề đặt hai cây châu linh chi vào tay Doãn Thu, lại rút ra châu linh chi vốn đặt trong túi, dương môi nói: “Châu linh chi này rễ đã bị cậu làm đứt, nói ra thì dược tính sẽ thiếu chút!”

Trong lòng Doãn Thu cảm động đến rối tinh rối mù……

Phượng Tử Hề dùng đèn pin quét qua hang động lần nữa, thấy bên dưới vẫn còn không ít dược liệu.

Ví như hà thủ ô, thiên ma……

Mười phút sau, hai người mới bò ra khỏi động……

——

Sân tập cho tân binh.

Dạ Lăng Mặc tựa như sát thần xuất thế, đứng lặng vị trí, chỉ thở thôi cũng làm cho người ta đông cứng……

Ánh mắt thâm thúy lạnh lẽo đến mức làm trời quay cuồng đất sụp nứt

Giọng nói như từ trong địa ngục truyền ra: “Vẫn chưa tìm được người?”

Mấy người Trình Nghi run run đứng ở kia, trong mắt phủ kín sợ hãi……

Từ Thanh Trạch thấy mấy người kia hai chân nhũn ra, môi run rẩy, đi lên trước một bước, lớn tiếng nói: “Không có!”

Dừng một chút, nhìn mỗ nam đầy hồ nghi: “Anh nói xem có phải Phượng Tử Hề về nhà rồi không?”

Lông mày thật dày của Dạ Lăng Mặc hơi hơi nhíu, cảm thấy lời này có vài phần có lý.

Môi mỏng nhấp thành một đường thẳng tắp, một câu cũng không nói, nhấc chân đang định đi về phía văn phòng.

Một tiếng nói thình lình vang lên làm anh dừng bước chân: “Buổi sáng, tôi mơ mơ màng màng nghe thấy Phượng Tử Hề nói với Doãn Thu, dậy nhanh lên...…”

Hơi thở lạnh lẽo của Dạ Lăng Mặc ập đến trước mặt, ép đến sắc mặt cô gái kia tái nhợt, hai chân phát run……

Ánh mắt sắc bén như hùng ưng bắn về phía đối phương, giọng nói lạnh băng mang theo vẻ bất mãn: “Sao không nói sớm?”

Cô gái kia sợ tới mức sắp khóc, ánh nước lóe lên, giọng nhỏ như muỗi kêu: “Chỉ huy trưởng, tôi cho rằng đó là nằm mơ.”

Ô ô ô…… Chỉ huy trưởng thật là khủng khiếp!

Dạ Lăng Mặc thu lại uy áp, xoay người đi về phía văn phòng……

Anh lấy hồ sơ Phượng Tử Hề từ trong ngăn kéo.

Dạ Lăng Mặc cầm lấy ống nghe, ấn mấy con số, chỉ lát sau, bên kia truyền đến một giọng nói mềm mại tinh tế: “Ai đấy ạ?”

“ Là nhà của Phượng Tử Hề sao?”

“Phải ——” trong lòng Liễu Duyệt trào ra dự cảm không tốt, tay phải nắm chặt ống nghe....

“Đây là quân khu, Phượng Tử Hề cô ấy……” Dạ Lăng Mặc nói còn chưa xong, khuôn mặt hồng nhuận của Liễu nháy mắt tái nhợt như tờ giấy, tay phải buông lỏng, ống nghe rơi trên mặt đất…… Hai mắt vô thần……

Hề Hề gây hoạ!
Bình Luận (0)
Comment