Vương Bài Quân Bỉ: Ông Xã Kiêu Ngạo Sủng Có Thời Hạn

Chương 92

Vài giây sau, Phượng Tử Hề thu lại ý cười, tay phải vuốt ve cái cằm tinh xảo, gằn từng chữ nói: "Nhưng mà, đến lúc đó có thể bán mấy viên thuốc cho anh, so linh chi giá trị còn cao hơn nhiều!"

Từ Thanh Trạch trừng mắt cứng lưỡi: "......"

Là thật chứ, là thật chứ?

Hạnh phúc tới quá đột ngột, cả người giống như sắp bay lên vậy......

Dạ Lăng Mạc vốn chiếm thượng phong lập tức bất mãn, đôi mắt đen láy gắt gao ấn lên người Phượng Tử Hề, giọng trầm thấp mang theo một tia áp lực: "Của tôi đâu?"

Khóe môi Phượng Tử Hề ngăn không được mà run rẩy, sao cô lại thấy Dạ Lăng Mặc cao lãnh OOC* rồi thế nhỉ?

(*OOC là Out Of Character, tính cách nhân vật thay dổi 180 độ._.* có thể hiểu đơn giản là anh 2 mặt ý)

Dạ Lăng Mặc thấy cô không lên tiếng, khí thế cường đại ập đến, khuôn mặt tuấn lãng bao trùm trong lớp băng sương thật dày, độ ấm xung quanh nháy mắt lạnh đi mấy độ.

Phượng Tử Hề biết mình không phải đối thủ của Dạ Lăng Mặc, lập tức vuốt mông ngựa: "Cho anh một viên!"

Lời vừa dứt, độ ấm bỗng chốc khôi phục lại bình thường, mỗ nam nâng cằm lên, ngạo kiều nhìn Từ Thanh Trạch!

Trên trán Phượng Tử Hề chảy ra mấy dấu đen, sau đó tròng mắt chuyển động, đáy mắt vẽ ra ý cười giảo hoạt.

Cô phất phất tay: "Tôi đi trước!"

Sau khi nói xong, bằng tốc độ cực nhanh vọt về ký túc xá: "Doãn Thu, đi theo tớ!"

Doãn Thu lập tức bò dậy khỏi giường, đứng bên cạnh Phượng Tử Hề, ghé sát vào cô: "Đi đâu?"

Phượng Tử Hề chớp mắt, khóe miệng gợi lên một độ cung thần bí, ném cho cô nàng hai chữ: "Bí mật!"

Cô xách túi, ra ngoài.

Vừa đến ngã rẽ, lại thấy Đường Hạo Vũ đi thẳng đến.

Phượng Tử Hề lộ nụ cười bỉ ổi, tay phải đưa lên chào: "Đội trưởng, hôm nay là ngày tốt để mở bếp đó!"

Ấn đường Đường Hạo Vũ nhảy nhảy, đôi mắt nghiêm túc hiện lên một tia bất đắc dĩ, còn tưởng rằng cô gái nhỏ này đã quên rồi chứ!

Phượng Tử Hề để ghé sát vào Đường Hạo Vũ, mở túi ra, cười khanh khách nói: "Đội trưởng, mượn phòng bếp dùng một chút, hôm nay muốn ăn chim nướng!"

"Cô bắt đấy à?!" Đường Hạo Vũ sắc mắt nhìn chú chim nhỏ kia, không cần đoán cũng biết là chuyện thế nào!

Phượng Tử Hề hất cằm lên, giữa mày đầy vẻ tự tin, khuôn mặt chỉ to như bàn tay lộ ra vẻ cười sáng lạn: "Đương nhiên rồi!"

"Đi theo tôi!" Đường Hạo Vũ nhéo nhéo ấn đường, bất đắc dĩ nói.

--

Khu bếp.

Cực kì sung sướng.

Xung quanh tràn đầy không khí ấm áp.

Nhóm nam binh thấy có hai vị mỹ nữ tới, vội vàng dừng việc trong tay, sôi nổi nhìn lại.

Phượng Tử Hề sờ sờ chóp mũi, trên mặt lộ ra chút xấu hổ, hình như quấy rầy tới mọi người rồi.

Mỗ nữ giơ giơ tay lên, khóe miệng gợi lên ý cười: "Chào mọi người, tôi là tân binh Phượng Tử Hề, rất vui được làm quen với mọi người!"

Doãn Thu cũng không cam lòng yếu thế: "Tôi là Doãn Thu ban D."

Vẻ mặt trưởng ban khu bếp hiện lên vẻ nghi hoặc rõ rệt, ánh mắt dừng trên người hai người, sau đó lại ngẩng đầu nhìn về phía Đường Hạo Vũ: "Đội trưởng, đây là ý gì?"

"Không có ý gì cả, mấy cô ấy chỉ mượn phòng bếp dùng chút thôi!" Đường Hạo Vũ nói.

Ánh mắt Phượng Tử Hề thanh triệt mang theo vẻ trí tuệ nhìn về phía trưởng ban khu bếp.

Mặt chữ điền, làn da ngăm đen, ánh mắt bình lặng, ổn trọng thành thật......

Sau khi hiểu rõ ý của đội trưởng, chỉ về một cái bếp lò ở hướng khác: "Các cô dùng cái kia!"

Phượng Tử Hề hơi hơi nheo mắt lại, đáp một cái chào theo nghi thức quân đội, giọng nói thanh thúy mười phần truyền khắp mọi góc: "Rõ --"

Cô lấy ra khỏi túi một con chim nhỏ màu xanh lục, tay phải giương lên, vứt cho Doãn Thu: "Phân công hợp tác!"

Nói xong, cô lấy ra một cái chậu.

Cắt tiết, rút lông, mổ nội tạng......

Hai người bận mà vui vẻ vô cùng......

Đường Hạo Vũ tay ôm ngực, nghiêng người dựa vào vách tường, ánh mắt tìm tòi nghiên cứu nhìn chăm chú vào Phượng Tử Hề.

Cô gái nhỏ này dường như thường xuyên làm mấy chuyện như thế này lắm thì phải!
Bình Luận (0)
Comment