Chương 11: Kỳ chuyển nhượng chính thức mở cửa
Tác giả: Điệp Chi Linh | Editor: Chan
Sau lễ bế mạc, diễn đàn eSports lớn nhất trong nước bất ngờ mọc lên một bài viết hot với tiêu đề: “Có ai ship CP kỳ phùng địch thủ Thánh Vực này không?!”
Chủ thớt đã cắt riêng toàn bộ phần tương tác giữa hai người trong trận All-Star dựng thành một video edit đầy màu sắc, hào hứng viết:
“Tự nhiên thấy hai người này ship CP quá trời luôn! Có đồng đạo không???”
Trong video, hai tuyển thủ có nhan sắc cực cao tương tác với nhau lại có cảm giác “chemistry” rõ rệt. Lập tức thu hút vô số người hóng hớt.
Bình luận phía dưới rôm rả:
“Chủ thớt edit đẹp đấy, cho một like!”
“Khoan… chẳng phải hai người này là kẻ thù truyền kiếp à? Đối thủ một mất một còn mà cũng ghép CP được sao?”
“Hai người này ghim nhau từ lúc ra mắt rồi đó. Còn nhớ đợt tranh giải Tân binh năm ngoái không, fan hai nhà cãi nhau suốt ba ngày ba đêm, leo cả top hotsearch cơ mà.”
“Liên minh: Ai hiểu cho sự khổ tâm của tôi~”
“Hai người thực lực đều mạnh, điểm cá nhân ngang nhau, trao giải cho ai thì bên kia cũng không phục, fan xé nhau nát cả diễn đàn. Thế là phải chia đôi giải để dập lửa.”
“Kết quả là gì? Hai nhà từ đó trở thành fan tử chiến luôn.”
“Chủ thớt tự giữ mạng nhé… dám ship hai người này không sợ fan hai bên ‘xé xác’ à?”
Chủ thớt ngoi lên đáp: “Ủa? Em mới vào hố Thánh Vực dạo gần đây không biết gì về thù oán lịch sử đâu ạ. Nhưng mà… đọc các bác kể lại xong thấy càng ship mạnh hơn á!”
“Tương ái tương sát, ai hiểu được cảm giác CP này chứ???”
Rất nhanh, có người hưởng ứng: “Hiểu! Hiểu lắm luôn!! Chủ thớt hiểu tui quá!”
“Tui cũng ship cặp này từ lâu rồi, mà lạnh tới Bắc Cực luôn, siêu hiếm người đu, đến cái siêu chủ đề cũng chẳng có.”
“Diễn đàn eSports tụi fan only mạnh lắm, CP fan như tụi mình không dám hó hé đâu~”
“Lan Bắc đúng là có số mệnh kỳ lạ thật. All-Star hôm nay còn bốc trúng nhau cả hai lượt, tui xem mà cười muốn xỉu.”
“CP oan gia mới là đỉnh nhất. Chính kẻ thù mới là người đặc biệt nhất~”
“Tui luôn cảm thấy ánh mắt Lan Lan nhìn North… có chút cưng chiều ấy. Chẳng lẽ mình ảo tưởng?”
“Tui cũng thấy thế! North bắt cậu ấy nhảy điệu xác sống, cậu ấy nhảy liền, nhảy xong còn hỏi có hài lòng không nữa cơ~”
“Có vẻ cũng khá đông người ship cặp này đó? Hay là tụi mình lập một siêu chủ đề CP trước đi?”
“Cùng động não đặt tên cho CP nào~”
“Giờ các CP hot trong eSports đều tên 4 chữ cả: ‘Nhật Nguyệt Đồng Huy’, ‘Phong Vũ Đồng Chu’, ‘Vùng Đất Phương Viên’… Hay mình cũng chọn tên bốn chữ?”
“Tên bốn chữ dễ gây sốt hơn! Quyết định vậy luôn!”
Vậy là một nhóm fan CP rục rịch mở bình chọn đặt tên CP trên diễn đàn.
Chưa đầy một tiếng sau lễ bế mạc, siêu chủ đề CP của Trần Bắc Hà và Sở Tinh Lan chính thức ra đời.
Tên siêu chủ đề là: #Tinh Hà Lan Bắc#
Giới thiệu: “Siêu chủ đề CP của hai tuyển thủ eSports Thánh Vực: Thâm Lan (Sở Tinh Lan) & North (Trần Bắc Hà). Góc nhỏ tự vui, tự fangirl, không làm phiền người ngoài.”
Ban đầu ai cũng tưởng ship cặp “kẻ thù định mệnh” này sẽ rất ít người theo, nhưng không ngờ siêu chủ đề vừa lập chưa đầy một tiếng, đã vượt mốc 50.000 lượt theo dõi.
Cộng đồng CP fan sốc tập thể:
“Cái quái gì vậy?! Nhiều người ship hai người này vậy hả?!”
Thì ra rất nhiều người đã âm thầm ship cặp này, chỉ là vì fan only đôi bên hay “hỗn chiến” nên CP fan không dám lộ mặt, sợ bị chửi oan.
Bây giờ có siêu chủ đề riêng rồi, cuối cùng họ cũng có chỗ để giao lưu đồng đạo.
Chỉ trong thời gian ngắn, #Tinh Hà Lan Bắc# trở nên náo nhiệt chưa từng thấy.
Fan bắt đầu “khảo cổ”, tìm lại các video cả hai từng chung khung hình để “cắn đường”.
Một fan tìm lại được đoạn từ lễ bế mạc S3 năm ngoái: Hai người cùng ôm cup tân binh, đứng cạnh nhau chụp ảnh trên sân khấu.
Lúc đó: North còn tóc đen, cười tươi như nắng. Sở Tinh Lan mỉm cười dịu dàng. Cả hai mới 18 tuổi, đứng sát vai nhau nhìn về phía ống kính.
Trong mắt CP fan: Khung hình đó… chẳng khác nào ảnh cưới.
Trần Bắc Hà và Sở Tinh Lan hoàn toàn không hề hay biết về chuyện đang rầm rộ trên diễn đàn.
Sau khi về lại khách sạn, Sở Tinh Lan lập tức lấy điện thoại gọi cho đoàn trưởng đội Hừng Đông – Chu Ngôn: “Ngôn ca, ngày mai cửa sổ chuyển nhượng mở chính thức rồi. Anh giúp em đăng hồ sơ chuyển nhượng lên hệ thống đi.”
Đầu dây bên kia rõ ràng khựng lại, sau vài giây im lặng là một giọng nói đầy kinh ngạc: “Cậu nói gì cơ?! Cậu muốn chuyển nhượng?”
Sở Tinh Lan giọng bình tĩnh: “Ừm, hợp đồng giữa em và Hừng Đông sẽ kết thúc sau mùa giải này. Em không muốn gia hạn nữa.”
“Đệt… sao lại vậy?” Chu Ngôn bật dậy khỏi giường như lò xo bật, không tin nổi: “Vì thua trận chung kết, hay là vì bị anti chửi trên mạng nên áp lực quá lớn à? Về rồi từ từ phân tích lại, mùa sau cố gắng thêm là được mà…”
“Ngôn ca.” Sở Tinh Lan nhẹ nhàng cắt lời: “Xin lỗi anh. Sẽ không có mùa sau đâu. Em muốn rời đội ngay khi mùa này kết thúc.”
Chu Ngôn nghẹn họng. Anh biết rõ tính cách của Sở Tinh Lan. Tuy bên ngoài hiền hòa nhã nhặn, nhưng một khi đã quyết định chuyện gì, không ai lay chuyển được.
“Hồ sơ xin chuyển nhượng em đã soạn sẵn. Em vừa gửi vào email của anh, anh kiểm tra nhé.”
“Hay là cậu suy nghĩ lại đi. Anh hẹn sếp lớn nói chuyện, cậu về rồi mình bàn lại, đừng vội quyết định.” Nói xong Chu Ngôn nhanh chóng cup máy.
Sở Tinh Lan cũng đành cất điện thoại, day day trán, khẽ thở dài.
Câu lạc bộ chắc chắn sẽ tìm mọi cách giữ cậu lại, bởi vì Sở Tinh Lan là một trong những tuyển thủ top đầu về cả thực lực lẫn giá trị thương mại, Hừng Đông chắc chắn không muốn để mất “cây hái tiền” này.
Nếu không phải bất đắc dĩ, anh cũng chẳng muốn rời đội. Nơi này đã gắn bó với cậu suốt hai năm qua với tư cách là đội trưởng. Anh đã cố gắng hết sức để vực dậy cả đội…
Nhưng, rất nhiều chuyện không thể thay đổi chỉ nhờ nỗ lực của một người.
Nếu muốn cứu vớt Hừng Đông, phải cải tổ từ huấn luyện viên trở xuống. Mà huấn luyện viên hiện tại là người mà câu lạc bộ bỏ tiền tỷ ra mời về, không dễ gì mà sa thải.
Vậy thì chỉ còn cách anh là người rời đi.
**
12 giờ trưa ngày hôm sau, Sở Tinh Lan cùng các đồng đội trở lại căn cứ câu lạc bộ Hừng Đông.
Căn cứ của đội nằm ở ngoại ô thủ đô, cả đội ngồi xe riêng trở về. Trên xe, Sở Tinh Lan luôn đeo tai nghe, im lặng suốt quãng đường, chỉ có huấn luyện viên Elon và Vân Tiêu là tán gẫu rôm rả.
Hai tiếng sau, xe tới căn cứ câu lạc bộ.
Đoàn trưởng Chu Ngôn đã đợi sẵn ở cổng, thấy xe dừng, anh lập tức chạy đến: “Tinh Lan, đi với anh, sếp muốn gặp cậu.”
Huấn luyện viên và các tuyển thủ còn lại đều sững người, đồng loạt quay sang nhìn.
Sở Tinh Lan vẫn giữ gương mặt điềm tĩnh, gật đầu rồi đi theo Chu Ngôn vào tòa nhà.
Cả hai lên thẳng văn phòng tầng 3.
Bên trong, có một người đàn ông tầm 40, Alpha, mặc âu phục chỉnh tề.
Tổng giám đốc Vu là cổ đông của một công ty niêm yết, thấy eSports phát triển mạnh nên bỏ vốn đầu tư đội tuyển. Ông ta không hề am hiểu về game, kỹ năng chơi còn thua cả người mới. Bình thường, việc vận hành câu lạc bộ đều do Chu Ngôn đảm nhiệm, chỉ khi nào có chuyện quan trọng như tuyển thủ chủ lực xin chuyển nhượng thì ông mới đích thân ra mặt.
Sở Tinh Lan chủ động chào hỏi: “Chào tổng giám đốc Vu.”
Ông Vu cười niềm nở: “Tinh Lan, ngồi xuống nói chuyện chút nào. Tôi nghe Chu Ngôn nói cậu định không gia hạn hợp đồng nữa? Muốn chuyển nhượng sao?”
Sở Tinh Lan không ngồi, từ tốn nói: “Đúng. Hợp đồng kết thúc sau mùa này, tôi không muốn gia hạn.”
Ông Vu vẫn tủm tỉm cười: “Chẳng lẽ vì điều khoản gia hạn chưa đủ hấp dẫn? Câu lạc bộ đã đưa ra mức phí 5 triệu để giữ cậu, đó là mức phí thuộc top đầu trong ngành rồi. Nếu cậu cần, tôi sẵn sàng cộng thêm 1 triệu mỗi năm.”
Ông ta đưa một hợp đồng mới ra trước mặt Sở Tinh Lan: “Về hợp đồng livestream với nền tảng Tiểu Hùng cũng có thể thương lượng lại. Tôi sẽ bảo họ nâng tỷ lệ chia doanh thu quà tặng cho cậu.”
“Còn về tiền đại diện quảng cáo, câu lạc bộ cũng có thể chia thêm phần cho cậu.”
“Tinh Lan à, cậu là đội trưởng, đã quen thuộc với Hừng Đông rồi, sang đội mới lạ nước lạ cái liệu có quen được không? Ở lại đi, câu lạc bộ thật sự muốn giữ cậu.”
Chu Ngôn cũng nhẹ giọng khuyên: “Phải đó Tinh Lan. Năm xưa khi đội trưởng Thiệu Thành giải nghệ, cậu đã hứa sẽ tiếp tục dẫn dắt đội này mà…”
Nhắc tới đội trưởng cũ, tim Sở Tinh Lan khẽ nhói. Cậu cúi đầu, khẽ nói: “Em đã cố gắng hết sức rồi… Xin lỗi, em không thể thực hiện lời hứa với đội trưởng Thiệu.”
Tổng giám đốc Vu nhíu mày: “Ý cậu là nhất định phải đi? Không còn cách nào thương lượng sao?”
Sở Tinh Lan điềm đạm đáp: “Trừ khi các anh đuổi huấn luyện viên Elon và thay vị trí AD của Vân Tiêu, giao lại quyền chọn đội hình cho tôi.”
“…”
Cả sếp và đoàn trưởng đều chết lặng, không tin nổi mà nhìn nhau.
Trong giới eSports xưa nay luôn là huấn luyện viên thay đổi tuyển thủ, chưa từng có tuyển thủ nào ngược lại đòi đổi huấn luyện viên cả!
Nếu chuyện này bị lộ ra, Sở Tinh Lan chẳng phải sẽ bị mang tiếng là “tuyển thủ bá quyền”, coi trời bằng vung à?!
Chu Ngôn lập tức hỏi: “Tinh Lan, em với Elon có hiểu lầm gì sao?”
Sở Tinh Lan điềm tĩnh nói: “Không có hiểu lầm. Chỉ đơn giản là bất đồng quan điểm.”
Tổng giám đốc Vu nhíu mày, cố gắng kìm nén cơn giận: “Elon là huấn luyện viên mà chúng tôi bỏ tiền tỷ mời từ Bắc Mỹ về. Anh ta có kinh nghiệm hai mùa quốc tế, từng dẫn dắt đội tuyển giành Á quân.
Mùa này, thành tích của Hừng Đông trong vòng bảng cũng đâu tệ.
Chung kết không như ý thì về phân tích lại, mùa sau đánh tiếp. Cậu cần gì phải lấy chuyển nhượng ra để đe dọa bọn tôi?!”
Sở Tinh Lan ngẩng đầu lên, nở một nụ cười nhạt: “Tôi không đe dọa ai cả. Hợp đồng kết thúc, có gia hạn hay không là quyền của tôi. Nếu câu lạc bộ đồng ý với đề xuất thay huấn luyện viên Elon và AD Vân Tiêu, để tôi tự chọn lại đội hình thì tôi có thể ở lại. Còn nếu không được thì tôi sẽ rời đi. Chỉ đơn giản là lựa chọn hai chiều, không ai nợ ai cả, đúng không ạ?”
Mặt tổng giám đốc Vu đen như đít nồi: “Cậu nghĩ câu lạc bộ này không thể thiếu cậu à? Vì cậu mà phải đổi huấn luyện viên, còn phải đổi luôn cả AD chính sao? Gọi cậu là đội trưởng, cậu tưởng đội này thành sân sau nhà mình rồi hả?!”
Một bên là huấn luyện viên và AD phải ra đi, một bên là tôi ra đi. Sở Tinh Lan đã ném cho câu lạc bộ một “tối hậu thư”. Trong giới eSports chưa từng có tuyển thủ nào dám đối đầu công khai với câu lạc bộ như thế.
Chu Ngôn nhanh chóng bước lên hòa giải: “Tinh Lan, bình tĩnh một chút…”
Ánh mắt Sở Tinh Lan kiên định: “Ngôn ca, em rất bình tĩnh. Theo quy định của liên minh, tuyển thủ hết hạn hợp đồng có quyền chủ động xin chuyển nhượng, câu lạc bộ không được phép ngăn cản với bất cứ lý do gì.”
Anh quay đầu lại, nhìn thẳng vào tổng giám đốc: “Xét đến chuyện hai năm qua hợp tác khá vui vẻ, tôi chỉ mong chúng ta chia tay trong hòa bình.”
Tổng giám đốc Vu gằn giọng: “Cậu cứ về trước đi. Khi nào thay đổi suy nghĩ, thì quay lại tìm tôi.”
Khi Sở Tinh Lan vừa bước ra khỏi văn phòng thì chạm mặt Elon, huấn luyện viên đang vội vã chạy đến, rõ ràng vừa bị sếp gọi lên “nói chuyện”.
Elon vốn không thích anh.
Hai người ngoài mặt chưa từng cãi vã nhưng Sở Tinh Lan không đếm nổi bao nhiêu lần, trong giai đoạn BP, Elon không cho anh chọn tướng sở trường mà ép buộc dùng pháp sư hỗ trợ để hỗ trợ Vân Tiêu ăn mạng.
Đó cũng là lý do khiến mùa này Vân Tiêu có chỉ số đẹp như mơ, gần 80% số mạng giết được là do Sở Tinh Lan dọn sẵn để cậu ta last hit.
Dĩ nhiên, nếu trận đấu thắng thì chơi gì cũng không thành vấn đề. Nhưng sự chèn ép ngầm và bài xích này, Sở Tinh Lan đã cảm nhận rõ ràng.
Mùa này chỉ số cá nhân của anh đã rơi khỏi top 10 liên minh, trên mạng còn liên tục có người mỉa mai: “Thực lực của Thâm Lan giờ không còn như xưa.”
Vì đội, anh không ngại ngùng mà sẵn sàng chơi hỗ trợ. Nhưng cái cốt lõi là: Chiến thuật của Elon hoàn toàn khác biệt. Ông ta ưa chuộng đội hình “đẹp mắt” nhưng thực chất rất kém ổn định, thiếu tính thực dụng, dễ bị lật kèo bất ngờ.
Cả mùa giải này đã bao lần Sở Tinh Lan phải gồng mình gánh đội, kéo đội khỏi bờ vực thất bại.
Anh đã mệt mỏi lắm rồi.
Chỉ cần Elon không rời đi, thì ở lại chỉ khiến anh ngày càng kiệt quệ hơn.
Thà đôi bên buông tay. Đấu đá nội bộ, mưu tính hạ bệ nhau, không đáng chút nào.
Trong văn phòng.
Elon vào sau, vẻ mặt “oan ức” nói: “Tôi với Lan Thần có mâu thuẫn gì đâu? Tôi luôn đặt lợi ích đội tuyển lên hàng đầu mà. Có lẽ Lan Thần thấy tân binh giành spotlight của mình nên không vui? Hay là mùa sau để cậu ấy làm chủ lực cũng được?”
Chu Ngôn hơi nhíu mày: “Tinh Lan chưa bao giờ là người tính toán cá nhân. Không thể dung hòa chút nữa được sao?”
Tổng giám đốc Vu đập hợp đồng lên bàn, giận dữ: “Tôi thấy là các cậu chiều nó quá rồi đấy! Cái gì mà không thay huấn luyện viên thì chuyển nhượng? Nó tưởng không có nó thì Hừng Đông sụp chắc?!”
Elon sững sờ mở to mắt: “Cái gì? Cậu ta… đòi chuyển nhượng?”
Chu Ngôn cố gắng hòa giải: “Chắc Tinh Lan chỉ nói trong lúc nóng giận thôi. Hay để tôi liên hệ đội trưởng Thiệu Thành, nhờ anh ấy khuyên cậu ấy?”
Tổng giám đốc Vu quát: “Khuyên cái gì?! Người đã một lòng muốn nhảy việc, ép giữ lại làm gì? Cho nó đi! Ngày mai đăng hồ sơ lên cổng chuyển nhượng!”
Ông ta ngừng một chút, rồi lạnh lùng nói thêm: “Câu lạc bộ đã đổ bao nhiêu tiền vào nó rồi. Giá khởi điểm là 10 triệu! Để xem đội nào dám mua, xem nó còn dám ngồi đó đòi ra điều kiện với tôi không!”
Chu Ngôn: “……”
Elon đột nhiên sáng mắt: “Tổng giám đốc Vu, tôi có một ý tưởng. Nếu Thâm Lan đã muốn đi thật, vậy chúng ta có thể mua thêm một tuyển thủ AP giỏi về, ví dụ như…”
Elon ghé sát tai Tổng giám đốc Dư, thần thần bí bí không biết nói cái gì.
Tổng giám đốc Vu bỗng nở nụ cười: “Ý tưởng hay đấy. Cậu đi liên hệ đi.”
Chu Ngôn đứng bên cạnh nhìn cảnh tượng ấy, lòng ngổn ngang trăm mối. Với tư cách là đoàn trưởng của đội, anh đã đồng hành cùng các tuyển thủ của Hừng Đông suốt bốn mùa giải.
Hừng Đông từng là đội mạnh trong Liên minh, đặc biệt là mùa giải S3, khi có đội trưởng Thiệu Thành là AD và Sở Tinh Lan là AP tạo nên liên minh song C, họ đã lọt vào chung kết và giành ngôi Á quân.
Mùa trước, họ cách chức vô địch chỉ một bước chân.
Nhưng tiếc thay…
Đội trưởng Thiệu Thành phong độ sa sút, chọn giải nghệ. Hai người còn lại trong “thế hệ vàng” thì…một người giải nghệ, người kia bị huấn luyện mới đẩy lên ghế dự bị.
Và giờ… đến lượt Tinh Lan rời đi.
Toàn bộ công thần đời đầu gần như đã không còn ai.
Chu Ngôn có linh cảm cực kỳ xấu, có lẽ thời kỳ đỉnh cao của Hừng Đông đã qua. Mùa giải S3 chính là đỉnh cao cuối cùng… Sau đó, chỉ còn lại con dốc đi xuống.
**
Trưa hôm sau, Trần Bắc Hà cùng các đồng đội ngồi máy bay trở về căn cứ Bắc Mục.
Trên máy bay, cậu ngủ một giấc ngon lành, tóc tai rối bù như tổ quạ. Vừa bước ra khỏi sân bay, cả đội lập tức lên xe riêng về thẳng căn cứ.
Trần Bắc Hà mở điện thoại với vẻ đầy phấn khích: “Giờ này chắc cửa sổ chuyển nhượng mở rồi nhỉ?”
Cậu bấm liên tục như bay, mở ngay trang web chính thức của Liên minh Thánh Vực.
Tốc độ mạng nhanh như chớp, giao diện quen thuộc hiện lên. Trang chủ hiện rõ thông báo bằng dòng chữ đỏ chói:
“Cửa sổ chuyển nhượng Thánh Vực mùa S4 chính thức mở hôm nay.”
Trần Bắc Hà bấm vào xem danh sách chuyển nhượng. Kết quả, bức ảnh ở vị trí đầu tiên trên danh sách khiến cậu trợn tròn mắt.
“Wtf?!”
Cậu choáng váng, dụi mắt liên tục.
Nhìn kỹ lại một lần.
Không sai được.
Tuyển thủ chuyển nhượng: Hừng Đông – Thâm Lan.
Trần Bắc Hà: “???”
Không phải Sở Tinh Lan là đội trưởng của Hừng Đông sao?? Sao tự nhiên lại… lên sàn chuyển nhượng rồi???”
Đầu cậu lúc này lít nha lít nhít toàn dấu chấm hỏi, lộn xộn như tổ ong vò vẽ.
Hết chương 11