Chương 25: Cậu có ngửi thấy pheromone của tôi không?
Tác giả: Điệp Chi Linh | Editor: Chan
Sáng hôm sau, Trần Bắc Hà ngủ một mạch tới tận 10 rưỡi.
Mới tỉnh chưa được bao lâu, điện thoại đột nhiên đổ chuông, hiển thị tên người gọi là “Ba O”.
Trần Bắc Hà đặt tên cho hai người cha của mình lần lượt là “Ba A” và “Ba O”. Người gọi điện lần này là ba Omega Tạ Dật. Trần Bắc Hà vội vàng bắt máy: “Ba ơi, có chuyện gì vậy?”
Đầu dây bên kia vang lên giọng nói nhẹ nhàng ôn nhu: “Bắc Bắc, ba vừa thấy hot search, con phân hóa thành Omega thật à?”
Tạ Dật có giờ giấc sinh hoạt rất điều độ. Tối qua khi tin hot search nổ ra, ông đã đi ngủ nên không biết. Đến giờ nghỉ giữa tiết ở trường mới nhìn thấy, lập tức gọi điện xác nhận.
Trần Bắc Hà ngoan ngoãn đáp: “Ba ơi, là thật. Con đang ở bệnh viện. Đừng lo, pheromone đã được kiểm soát rồi.”
Tạ Dật lo lắng: “Con đang ở bệnh viện số 3 Thành phố Tinh đúng không? Ba đến thăm con ngay.”
Trần Bắc Hà gãi đầu: “Không cần đâu ba, con thật sự không sao mà…”
Tạ Dật kiên quyết: “Phân hóa thành Omega không phải chuyện nhỏ. Ba đến ngay đây.”
Trần Bắc Hà đành chịu thua: “Được rồi… Khoa pheromone, phòng số 6.”
Sau khi bác sĩ khám lại tổng quát cho Trần Bắc Hà, xác nhận tình trạng ổn định, ông nói: “Hôm nay có thể xuất viện rồi.”
Trần Bắc Hà mặt mày rạng rỡ: “Tuyệt quá, cảm ơn bác sĩ!”
Bác sĩ dặn dò: “Hôm qua cậu đến viện mà không mang theo miếng dán chặn pheromone Omega. Tôi đã kê sẵn một hộp, lát nữa nhớ thay miếng mới vào.”
Trần Bắc Hà hỏi: “Lấy ở quầy thuốc đúng không ạ?”
Bác sĩ đáp: “Bạn của cậu vừa mới lấy giúp rồi.”
Trần Bắc Hà sững người, “bạn” mà bác sĩ nói chắc là Sở Tinh Lan ở phòng bên.
Quả nhiên, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa. Bác sĩ ra mở, Sở Tinh Lan mỉm cười bước vào, tay xách hai túi giấy.
Anh hỏi bác sĩ: “Bác sĩ, cậu ấy sao rồi ạ? Có thể xuất viện chứ?”
Bác sĩ gật đầu: “Xong thủ tục xuất viện là đi được.”
Sở Tinh Lan: “Cảm ơn bác sĩ.”
Anh tiễn bác sĩ ra ngoài rồi đi tới ngồi bên giường Trần Bắc Hà, quan tâm hỏi: “Có chỗ nào thấy không khỏe không?”
Trần Bắc Hà lắc đầu: “Tối qua ngủ một giấc ngon lành, tỉnh dậy thấy khoẻ hẳn. Không còn khó chịu gì nữa.” Cậu vừa nói vừa duỗi người, ánh mắt lướt qua túi đồ trên tay Sở Tinh Lan: “À đúng rồi, bác sĩ nói có kê miếng dán pheromone mới. Là cậu lấy giúp tôi à?”
“Ừ, tôi tiện tay lấy hộ, mua luôn chút đồ ăn sáng.” Anh lấy miếng dán ra khỏi túi, đưa cho Trần Bắc Hà, nhẹ giọng hỏi: “Cậu biết dùng chứ?”
Trần Bắc Hà cười tươi: “Giống như miếng dán vết thương thôi, dán lên tuyến thể là được chứ gì.” Vừa nói, cậu vừa xé vỏ, dùng khăn lau sạch vùng gáy.
Phía sau gáy vốn đã được y tá dán sẵn một miếng lúc nhập viện. Trần Bắc Hà tháo cái cũ ra rồi dán cái mới lên khắp cổ của mình.
Sở Tinh Lan: “……”
Hôm qua lúc Trần Bắc Hà phân hóa, anh đang bị nhốt trong phòng ngủ, đầu óc mơ hồ nên không kịp ngửi thấy mùi pheromone của đối phương. Sau đó vào viện, bác sĩ tiêm thuốc ức chế liều mạnh, lại thêm miếng dán chặn nên đêm qua hoàn toàn không ngửi được gì.
Nhưng lúc này, Trần Bắc Hà vừa tháo miếng dán cũ, một mùi hương đặc biệt ngay lập tức lan tỏa trong không khí.
Một hương hoa ngọt ngào dễ chịu khiến người ta liên tưởng đến một cánh đồng oải hương tím ngắt vô tận, gió nhẹ thổi qua mang theo mùi thơm thanh mát khiến người ta say đắm và mê mẩn.
Sở Tinh Lan khựng người lại, lưng cứng đờ, lập tức nín thở, giọng khàn khàn: “Bắc Bắc, sau này đừng tháo miếng dán trước mặt Alpha nữa, biết không?”
Trần Bắc Hà ngẩn ra: “Ồ, cậu ngửi thấy pheromone của tôi hả?”
Sở Tinh Lan: “…… Đương nhiên.”
Đồ ngốc này thản nhiên tháo miếng dán chặn trước mặt một Alpha, để pheromone thơm ngát lan ra như vậy chẳng khác nào k*ch th*ch bản năng, dụ người ta đánh dấu mình.
Sở Tinh Lan ra sức kiềm chế nhịp tim đang đập thình thịch, nghiêm túc nói: “Miếng dán chặn pheromone dùng để ngăn phát tán mùi hương. Tốt nhất là thay lúc không có ai hoặc trong nhà vệ sinh.”
Trần Bắc Hà hùng hồn nói: “Tôi cũng là lần đầu làm Omega, không có kinh nghiệm mà.”
Cậu ngập ngừng một chút rồi tò mò hỏi: “Mà nói thật, pheromone của tôi có mùi gì vậy? Tôi tự ngửi thì thấy không rõ lắm.”
Sở Tinh Lan mỉm cười dịu dàng đáp: “Là mùi hoa oải hương, rất thơm.”
“Hoa oải hương?” Trần Bắc Hà im lặng hai giây, gãi đầu rồi chọc ghẹo: “Màu tím thực sự trở thành màu may mắn của tôi… Nhưng mùi hoa coi như dễ chấp nhận, miễn không phải kiểu… mùi đậu hũ thối hay sầu riêng là được.”
Sở Tinh Lan nhỏ giọng nhắc nhở: “Dán miếng chặn vào đi.”
Trần Bắc Hà ừ một tiếng, dán lại miếng mới, rồi tiếp tục càu nhàu: “Làm Omega phiền phức ghê, sau này ngày nào cũng phải thay cái này hả?”
Sở Tinh Lan: “Ừ, tốt nhất thay sau khi tắm mỗi ngày.”
Trần Bắc Hà thở dài: “Tôi cứ tưởng mình sẽ phân hóa thành Alpha nên kiến thức về Omega chẳng để tâm mấy. Sau này nếu tôi làm gì sai, nhớ nhắc tôi đấy.”
Nói xong, cậu quay đầu lại, chỉ chỉ sau gáy: “Nhìn giúp tôi xem, hình như tôi dán lệch rồi.”
Sở Tinh Lan nuốt khan, ánh mắt lướt đến vùng gáy trắng nõn của Trần Bắc Hà. Miếng dán quả thật bị lệch, vừa nhìn là biết tay nghề gà mờ.
Anh bất đắc dĩ bước tới, cúi người cầm miếng dán lên: “Đưa tay đây.”
Trần Bắc Hà ngoan ngoãn đưa tay ra, Sở Tinh Lan nhẹ nhàng nắm lấy, dẫn dắt cậu tìm đúng vị trí sau gáy: “Cảm nhận được chưa? Nhớ kỹ chỗ này, sau đó dùng hai tay giữ hai bên mép miếng dán, canh đúng trung tâm rồi dán vào, như vậy sẽ không bị lệch.”
Trần Bắc Hà: “Ồ, cảm ơn nhé.”
Nhìn người bạn trúc mã trước mặt mình chẳng hề có chút cảnh giác nào, Sở Tinh Lan cảm thấy tim mình mềm nhũn. Đúng là quen biết từ nhỏ có khác. Bắc Bắc thực sự rất tin tưởng mình. Dù giờ đã là Omega vẫn không hề tránh né hay e dè gì với một Alpha như mình.
Tốt quá rồi…
Anh vẫn có thể tiếp tục ở bên cậu ấy dưới lớp vỏ trúc mã.
Sở Tinh Lan âm thầm thu lại ánh nhìn từ gáy cậu, đổi chủ đề: “Ăn sáng trước đã. Tôi mua cháo bò mà cậu thích nhất đấy. Ăn xong rồi đi làm thủ tục xuất viện.”
Trần Bắc Hà: “Ok.” Đọc Full Tại TruyenGG.vision
Cậu nhận lấy cháo, cắm cúi ăn ngon lành.
Vừa ăn xong, cửa phòng bệnh bất ngờ bị đẩy ra. Hai người đàn ông ngoài 40 bước vào.
Người đi đầu là một Alpha cao hơn 1m88, ngũ quan anh tuấn, bước đi mạnh mẽ, gương mặt đầy vẻ sốt ruột. Người theo sau là một Omega cao khoảng 1m78, mặc sơ mi quần tây chỉnh tề, khí chất ôn hòa, thư sinh.
Sở Tinh Lan giật mình, lập tức đứng dậy chào: “Chào chú Trần, chào chú Tạ.”
Trần Dục sửng sốt, nghi hoặc hỏi: “Cậu là ai?”
Trần Bắc Hà nói: “Cậu ấy là Tiểu Lan ở dưới lầu, cha không nhận ra à?”
Trần Dục đánh giá Sở Tinh Lan từ trên xuống dưới một lượt, bỗng ngẩn người: “Ồ? Tiểu Lan? Lâu quá không gặp, lớn lên cao ráo thế rồi hả…” Alpha dừng một chút, ánh mắt híp lại: “Mà này, sao cháu lại ở đây?”
Trong lòng Sở Tinh Lan đổ mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, cố nở nụ cười: “Chú Trần, cháu chuyển sang đội Bắc Mục rồi, bây giờ là đồng đội của Bắc Bắc. Hôm qua cậu ấy đột ngột phân hóa, đoàn trưởng của đội gọi xe cấp cứu đưa cậu ấy đến đây.”
Tuyệt đối không thể để lộ chuyện kỳ mẫn cảm của mình khiến Trần Bắc Hà bị k*ch th*ch mà phân hóa. Nếu để cha Trần biết, chắc chắn sẽ bị ăn một trận đòn tơi tả.
Trần Dục quay lại nhìn con trai, sắc mặt phức tạp: “Thằng nhóc này, sao lại phân hóa thành Omega? Cha còn tưởng mày giống cha, chắc chắn sẽ là Alpha cơ mà!”
Trần Bắc Hà không khách sáo đáp: “Chắc gen của cha quá yếu, bị gen Omega của ba Tạ lấn át rồi.”
Trần Dục trợn mắt: “Nói cái gì đấy?!”
Sở Tinh Lan: “……”
Hai cha con này đúng là chuyên gia khẩu chiến.
Tạ Dật mỉm cười dịu dàng, đi đến bên giường xoa đầu con trai: “Phân hóa bất ngờ như vậy có chỗ nào khó chịu không? Hay là ở lại viện theo dõi thêm vài ngày nhé?”
Trần Bắc Hà lắc đầu lia lịa: “Không cần đâu ba, bác sĩ bảo tình trạng của con ổn định, có thể xuất viện rồi. Trưa nay đoàn trưởng sẽ đến đón bọn con về đội.”
Trần Dục lập tức phản đối: “Không được! Con vừa phân hóa, trong đội toàn Alpha, trực tiếp quay lại đó có nguy hiểm không?”
Trần Bắc Hà: “Nguy hiểm gì chứ? Con tiêm thuốc ức chế đều đặn, dán miếng chặn đúng giờ, nhiều đơn vị vẫn để Alpha với Omega làm chung đấy thôi. Coi như con đi làm bình thường đi.”
Trần Dục còn định phản bác, nhưng Tạ Dật liếc ông một cái: “Bắc Bắc lớn rồi, để con tự quyết định.”
Sở Tinh Lan lập tức lên tiếng hòa giải: “Chú Trần yên tâm đi, Bắc Bắc trong đội không sao đâu. Chúng cháu mỗi ngày đều huấn luyện rất nhiều, cường độ như đi làm văn phòng, chẳng ai có thời gian nghĩ bậy. Hơn nữa, có bác sĩ đội theo dõi pheromone thường xuyên.”
Trần Bắc Hà phụ họa: “Đúng vậy, đừng lo vớ vẩn nữa. Liên minh quy định nghiêm ngặt lắm, trong đội cũng chẳng ai dám làm gì con đâu.”
Trần Dục nhíu mày, cuối cùng cũng chịu nhượng bộ: “Thôi được rồi, muốn về thì về. Nhưng nhớ kỹ, nếu ai dám ăn h**p con, phải gọi ngay cho cha!”
Trần Bắc Hà: “Cha yên tâm đi, con tha không ăn h**p họ thì họ đã phải cảm tạ trời đất rồi. Giờ con là đội trưởng Bắc Mục đấy, cả đám đều gọi con là lão đại!”
Trần Dục cười khổ, xoa đầu cậu: “Nhìn con kìa, vênh váo thấy gớm.”
Tạ Dật nhìn về phía Sở Tinh Lan, mỉm cười ôn nhu nói: “Tiểu Lan, cháu chuyển vào đội Bắc Bắc cũng coi như là có duyên. Hai đứa lớn lên cùng nhau, sau này nhớ chăm sóc lẫn nhau nhé.”
Sở Tinh Lan vội đáp: “Chú cứ yên tâm. Nếu Bắc Bắc có chuyện gì bất thường, cháu sẽ gọi cho hai chú ngay lập tức.”
Sau đó, Trần Bắc Hà đi làm thủ tục xuất viện, hai người cha cũng nhân tiện hỏi bác sĩ kỹ hơn về tình trạng của cậu. Nghe bác sĩ bảo pheromone của cậu đã được kiểm soát ổn định thì họ mới yên tâm.
Đến trưa, đoàn trưởng Hạ Vy lái xe đến đón cả hai về. Huấn luyện viên Chúc Thanh cũng đi cùng.
Hai người cha trò chuyện lịch sự với Hạ Vy một lát, bày tỏ mong muốn câu lạc bộ chăm sóc tốt cho Trần Bắc Hà. Hạ Vy liên tục đảm bảo không có vấn đề gì, hai người mới an tâm rời khỏi bệnh viện.
Hạ Vy nhìn bóng lưng hai người cha, không khỏi cảm thán: “Tiểu Bắc, hai ba của cậu đều quá đẹp trai rồi đó. Bảo sao cậu lại có gương mặt đẹp như vậy.”
Chúc Thanh cũng cười nói: “Hai chú rất quan tâm cậu đó. Còn đích thân đến bệnh viện nữa.”
Trần Bắc Hà gãi đầu: “He he, cha em thương em lắm. Hồi nhỏ em nghịch ngợm, toàn bị đánh bằng chổi lông gà, nhưng ông cũng không nỡ ra tay nặng đâu.”
Sở Tinh Lan liếc mắt nhìn Trần Bắc Hà. Cậu mang vẻ đẹp của cả hai người ba, ngũ quan giống cha Alpha, còn đôi mắt lại giống ba Omega. Tất cả kết hợp lại khiến cậu vừa đẹp trai lại vừa dễ thương.
Vì được trưởng thành trong một gia đình ấm áp như thế nên tính cách của Trần Bắc Hà mới luôn lạc quan, không tự ti, thất bại rồi vẫn đứng lên tiếp tục chiến đấu, mỗi ngày đều tràn đầy năng lượng.
Cũng vì có một người ba là Omega nên lần này phân hóa thành Omega, cậu không hề buồn bã hay tự ti, tiếp nhận rất tự nhiên.
Chỉ có mỗi chuyện tình cảm là quá chậm tiêu mà thôi.
Sở Tinh Lan đang thẫn thờ suy nghĩ thì Chúc Thanh đột nhiên hỏi: “À đúng rồi, hai đứa vẫn còn đang huấn luyện trong phòng đen phải không? Có cần tạm ngừng không?”
Dù sao Trần Bắc Hà mới phân hóa thành Omega, để một Alpha và một Omega ở riêng trong phòng đen có vẻ hơi không thích hợp.
Sở Tinh Lan còn chưa kịp mở miệng thì Trần Bắc Hà đã lên tiếng trước: “Không cần dừng đâu. Tụi em đều đã ổn định pheromone rồi. Với cả bài huấn luyện của Chúc ca giao còn chưa xong mà.”
Chúc Thanh nhìn sang Sở Tinh Lan: “Thâm Lan thấy sao?”
Sở Tinh Lan lập tức gật đầu đồng tình: “Bắc Bắc nói đúng. Huấn luyện đã bắt đầu thì nên làm cho trọn vẹn. Không nên bỏ giữa chừng.”
Trần Bắc Hà: “Cứ để tụi em huấn luyện xong rồi thả tụi em ra cũng được.”
Chúc Thanh quan sát kỹ biểu cảm của cả hai, không thấy gì bất thường. Xem ra chuyện Tiểu Bắc phân hóa thành Omega không ảnh hưởng gì nhiều đến Sở Tinh Lan.
Dù gì trên đời này Omega cũng đâu hiếm, Sở Tinh Lan là Alpha, không đến mức gặp ai là thích, nhất là với kiểu tính cách hung dữ, ngang ngạnh như Tiểu Bắc. Có lẽ cậu ấy vẫn xem Bắc Bắc là đối thủ hoặc đồng đội thôi?
Nếu vậy thì cứ để họ tiếp tục huấn luyện như cũ.
Chúc Thanh mỉm cười: “Vậy hai đứa tiếp tục huấn luyện trong phòng đen đi. Tiểu Lộc và Trường Thiên cũng đang đi đôi xếp hạng để luyện áp lực. Khi hai đứa ra, cả bốn sẽ vào nhóm huấn luyện cùng nhau.”
Cả hai đồng thanh: “Rõ!”
Sau khi về câu lạc bộ, đúng như dự đoán, người của liên minh đến điều tra. Sở Tinh Lan và Trần Bắc Hà lần lượt được gọi vào phòng riêng để hỏi chuyện.
Vì Trần Bắc Hà vừa phân hóa thành Omega, cấp trên của liên minh đặc biệt quan tâm đến tình trạng của cậu.
Hai người đã sớm thống nhất lời khai, nói chuyện vô cùng kín kẽ, không nhắc gì đến nụ hôn ngoài ý muốn. Vậy là liên minh chẳng tìm ra sơ hở, nhanh chóng kết thúc điều tra.
Nhóm điều tra viết báo cáo rồi rời khỏi Bắc Mục.
Đám đồng đội và các tuyển thủ trẻ vây quanh họ ngay khi vừa rời khỏi phòng họp:
“Nghe nói Bắc Thần phân hóa thành Omega rồi hả?”
“Chúng ta có một đội trưởng Omega đỉnh thật đấy!”
“Tiểu Bắc, cảm giác làm Omega thế nào?”
“Bắc… Bắc… Bắc ca, còn… còn khó chịu không?”
“Đúng rồi, hôm qua tụi em thấy xe cấp cứu đến, ai cũng sợ chết khiếp.”
“Thâm Lan sao rồi? Kỳ mẫn cảm kiểm soát được chưa?”
“Hai người sao lại trùng hợp ngay đúng ngày luôn thế?”
Bị một đám người vây quanh hỏi han, Trần Bắc Hà nổi nóng: “Các cậu coi tôi là khỉ trong vườn thú à? Cảm ơn đã quan tâm, nhưng hiện tại tôi cực kỳ khỏe mạnh, tinh thần vô cùng sung mãn. Ai rảnh thì xếp hàng, từng người lên solo, xem đội trưởng Omega đè bẹp từng đứa như thế nào!”
Một đám người lập tức giả vờ run rẩy rồi tán loạn như chim vỡ tổ.
Sở Tinh Lan nhìn cảnh tượng này, khóe môi khẽ cong lên, nở một nụ cười đầy ý cười cưng chiều.
Có một đội trưởng Omega hung dữ như vậy, tương lai của đội Bắc Mục chắc chắn sẽ càng ngày càng náo nhiệt.
May mắn thật, anh có thể ở bên cạnh cậu ấy. Cùng cậu ấy vượt qua thời điểm khó khăn của Bắc Mục. Và cùng cậu ấy bước l*n đ*nh vinh quang.
Hết chương 25