Chương 27: Ôm
Tác giả: Điệp Chi Linh | Editor: Chan
Sau khi bị thất bại của giải thế giới k*ch th*ch tinh thần, Trần Bắc Hà ngày ngày kéo Sở Tinh Lan huấn luyện tăng cường. Mỗi sáng 10h rời giường là vào phòng tập. Tập liên tục tới 2h sáng hôm sau mới về ngủ.
Hai người gần như cắm trại suốt 16 tiếng một ngày trong phòng huấn luyện. Dĩ nhiên Sở Tinh Lan hoàn toàn chiều theo ý cậu, đồng hành huấn luyện tới tận khuya.
Kết quả là cuốn theo cả đội bắt đầu “tự giác” huấn luyện theo.
Khúc Trường Thiên bất đắc dĩ than vãn: “Đội trưởng còn chủ động tăng ca mà chúng ta dám nghỉ sớm hả?!”
Lộc Miên nhỏ nhẹ nói: “Bắc… Bắc ca và Lan Thần chăm như vậy, tôi… tôi cũng ráng thêm chút nữa…”
Thực tập sinh trẻ nói: “Đại thần còn chưa về ký túc, tụi mình sao dám về trước?”
Vậy nên, phòng huấn luyện đội Thánh Vực ở tầng 4 vẫn sáng đèn đến tận rạng sáng. Mấy đội khác nhìn vào đều không khỏi cảm thán: “Đội này thật sự quá cháy rồi…”
Huấn luyện viên Chúc Thanh đứng nhìn cảnh tượng đó, trong lòng vô cùng cảm kích: “Dù mùa sau có kết quả ra sao, ít nhất thái độ hiện tại của cả đội là vô cùng nghiêm túc. Tận dụng mọi thời gian rảnh để huấn luyện — trước mắt phải luyện cho thật thuần thục các tướng ở từng vị trí.”
Trần Bắc Hà không hề thấy mệt mỏi dù ngày đêm luyện tập.
Sau khi xem xong giải thế giới, cậu càng thấy bản thân còn nhiều điểm cần tiến bộ, dù trước đó từng cho rằng mình là thần chiến sĩ vô địch.
Hai người đánh đôi suốt ngày, phối hợp càng lúc càng ăn ý.
Chớp mắt đã đến giữa tháng 12.
Họ đã bị “nhốt” trong phòng đen suốt một tháng, nhưng nhiệm vụ huấn luyện của Huấn luyện viên Chúc vẫn chưa hoàn thành.
Do cuối năm câu lạc bộ sắp nghỉ Tết, Trần Bắc Hà rất muốn hoàn thành nhiệm vụ trước kỳ nghỉ, nếu không cứ thấy cấn cấn trong lòng, nghỉ cũng không yên.
Sở Tinh Lan đoán được suy nghĩ đó, gợi ý: “Tối nay đừng đánh rank nữa, làm tiếp nhiệm vụ huấn luyện đi, thử thêm vài đội hình khác.”
Trần Bắc Hà: “Ok! Phải xong nhiệm vụ trước khi nghỉ lễ!”
Hai người mở lại bài tập mô phỏng: “Chế độ áp lực sinh tồn – Level 5”
Level 5 khó đến phát khóc — vừa vào trận là 8 con bot từ 4 hướng lao tới vây giết. Họ phải thoát thân càng nhanh càng tốt, chỉ sơ sẩy chút là toang ngay.
Trần Bắc Hà: “Thử kết hợp Thuật Sĩ Hỗn Mang và Ninja Bóng Đêm nhé?”
Thuật Sĩ Hỗn Mang là tướng khống chế diện rộng.
Ninja Bóng Đêm là sát thủ bùng nổ sát thương cực cao.
Hai người chọn hai tướng này và bắt đầu vào game, nhưng hiệu quả không được tốt lắm, họ bị đám bot xử ngay từ đầu.
Sau khi bị giết liên tiếp hai lần, Sở Tinh Lan đề nghị: “Đổi đi, tôi cầm Chuyên Gia Dược Thuật, cậu cầm Lãnh Chúa Chiến Tranh thử xem?”
Trần Bắc Hà suy nghĩ một chút rồi nói: “Được, lọ độc của Chuyên Gia Dược Thuật có thể gây sát thương diện rộng, hơn nữa Lãnh Chúa Chiến Tranh còn có hai chiêu công kích quần thể. Kết hợp sẽ là công kích quần thể liên hoàn, thử xem có giết được mấy con hàng này trong một đợt không.”
Bộ đôi này cũng không vượt qua được. Áp lực của game quá lớn, ngay khi cả hai đều lao ra với tốc độ cao nhất và tung tất cả kỹ năng tấn công, họ cũng không thể tiêu diệt được mấy con bot đó.
Trần Bắc Hà suy nghĩ một lát rồi nói: “Nếu lần này vẫn không qua được thì đổi sang hướng chạy trốn luôn nhé?”
Sở Tinh Lan gật đầu: “Ừ. Thử xem sao.”
Trần Bắc Hà: “Tôi chọn Song Sinh Kính Tượng, cậu lấy Lữ Hành Thời Gian.”
Lữ Hành Thời Gian là một tướng hỗ trợ siêu cơ động, đồng thời cũng là tướng có lối chơi “dòng chảy dịch chuyển tức thời” của đội tuyển Hàn Quốc tại giải vô địch thế giới lần này. Kỹ năng Q có thể tăng dốc cho đồng đội và chiêu cuối R có thể dịch chuyển đồng đội đến một khoảng cách xa.
Cho dù truy đuổi địch hay chạy trốn, đội có tướng này sẽ vô cùng linh hoạt.
Song Sinh Kính Tượng là một cặp song sinh có thể hoán đội vị trí bất cứ lúc nào. Đây là một trong những tướng ruột của Trần Bắc Hà, khi đối mặt với tình huống bị áp đảo về số lượng, cậu có thể liên tục tráo vị trí để gây nhiễu đối thủ.
Hai người đổi tướng mới và bắt đầu vào trận.
Dưới sự gia tốc của Lữ Hành Thời Gian của Sở Tinh Lan, Song Sinh Kính Tượng của Trần Bắc Hà liên tục hoán đổi vị trí và thoát khỏi vòng vây của 8 con bot mà không gặp bất kỳ nguy hiểm nào.
Nhưng càng về sau, bot tụ tập lại từ khắp nơi càng nhiều.
Đám chết tiệt đó mặc đồ full cấp 6, chúng còn gian lận với góc nhìn thượng đế, nhìn ra vị trí của họ ngay từ đầu, cuộc chơi chẳng khác nào… càn quét newbie.
Sau vài lần bị giết liên tiếp, Trần Bắc Hà máu dồn lên não, xắn tay áo, xoay xoay cổ tay, nói: “Đến đây!”
“Mẹ kiếp! Bọn khốn này chơi bẩn vãi…lại lần nữa.”
“Tôi không tin không đánh được tụi nó”
“Tôi ***!”
Mỗi lần bị giết, Trần Bắc Hà đều không cam lòng mà chửi mấy câu, sau đó nhanh chóng ấn nút chuẩn bị.
Sở Tinh Lan thấy cậu càng đánh càng hăng, tóc suýt nữa thì dựng đứng cả lên, không khỏi bật cười nhẹ: “Ăn cơm trước đã, ăn xong về đánh tiếp.”
Trần Bắc Hà ngẩng đầu lên, thì ra đã qua cả buổi chiều.
Cậu tháo tai nghe xuống, nói: “Được, đi ăn cơm.”
Hai người ăn xong cũng không nghỉ ngơi nhiều mà lại quay về phòng huấn luyện.
Tiến độ cửa ải thứ năm mới chỉ đến 60%, phía sau thực sự quá khó, đã thay nhiều cặp phối hợp mà vẫn không vượt qua nổi.
Sở Tinh Lan mở dữ liệu huấn luyện mấy ngày nay ra nghiên cứu kỹ một lúc, bỗng dừng ánh mắt lại ở hai vị tướng rồi nói: “Chúng ta thử cặp đôi này xem sao?”
Vị trí AP: Vong Linh Pháp Sư.
Vị trí AD: Chiến Binh Truy Hồn.
Ánh mắt Trần Bắc Hà sáng rực: “Vong Linh Pháp Sư có thể triệu hồi tướng đã chết để trợ chiến, Chiến Binh Truy Hồn có thể hấp thụ sức mạnh tấn công của tướng đã chết, cậu định giết nhiều người rồi kéo dài tới cuối trận đúng không?”
Sở Tinh Lan phân tích: “Ừ, nếu đầu trận có thể nhanh chóng giết hết đám bot vây đánh thì càng về sau sức chiến đấu của chúng ta sẽ càng mạnh.”
Trần Bắc Hà hào hứng nói: “Biến tất cả các tướng đã chết thành sức mạnh cho chúng ta! Có khi đây mới là cách vượt ải đúng đắn?”
Về mặt lý thuyết thì có vẻ ổn, nhưng thao tác thực tế rất khó.
Chọn tổ hợp Vong Linh Pháp Sư và Chiến Binh Truy Hồn, họ phải không ngừng giết người, càng nhiều người chết thì hai tướng này càng mạnh.
Cũng chính vì thế, hai vị tướng này sẽ trở thành tâm điểm thù hận trong toàn trận đấu. Nếu chọn trong thi đấu thực sự, các đội khác chắc chắn sẽ ưu tiên diệt họ, tránh để bị kéo đến cuối trận, biến họ thành Boss không thể giết.
Nếu sau này thực sự dùng cặp đôi này trên sân thi đấu, tình thế mà họ phải đối mặt chẳng phải chính là những gì đang trải qua hiện giờ sao?
Dù đi đến đâu cũng bị vây đánh.
Đến lúc này, Trần Bắc Hà cuối cùng cũng hiểu được dụng ý sâu xa của Huấn luyện viên Chúc Thanh. Việc để họ liên tục luyện tập dưới áp lực không phải làm khó, mà là chuẩn bị cho đội hình chịu áp lực mùa giải tới.
Trần Bắc Hà hít sâu một hơi, nói: “Được, thử xem sao.”
Hai người chọn tổ hợp Chiến Binh Truy Hồn và Vong Linh Pháp Sư, bước vào cửa ải thứ năm của chế độ huấn luyện, mở đầu đã bị một đám bot vây đánh.
Trần Bắc Hà dứt khoát nói: “Giết hỗ trợ trước nhé?”
Sở Tinh Lan: “Không vấn đề.” Đọc Full Tại TruyenGG.vision
Vong Linh Pháp Sư có kỹ năng Q là “Nguyền rủa tử vong”, W là “Kết liễu tử thần”, khả năng gây sát thương chỉ thuộc mức trung bình trong các pháp sư, điểm mấu chốt là chiêu cuối R “Triệu hồi vong linh”.
Anh ta có thể triệu hồi tướng mình đã giết, biến người đó thành vong linh tồn tại 20 giây, hỗ trợ chiến đấu.
Tuy chỉ có thể triệu hồi một tướng mỗi lần, nhưng đúng lúc sử dụng kỹ năng cuối của người chết để hỗ trợ đồng đội thì có thể xoay chuyển cục diện.
Tướng này đòi hỏi người chơi phải rất hiểu game và nhạy bén trong phán đoán tình huống. Khi giết được nhiều tướng, việc quyết định triệu hồi ai phải thực hiện trong tích tắc.
Sở Tinh Lan, đừng nói là trong trận chính thức, ngay cả lúc huấn luyện cũng hiếm khi dùng vị tướng ít người chơi này. Trần Bắc Hà cũng vậy, chưa từng chơi Chiến Binh Truy Hồn.
Ban đầu hai người có sức mạnh rất yếu, liên tục chết mấy lần khi bị đám bot vây đánh, Trần Bắc Hà không nhịn được mở miệng chê bai: “Cậu chơi Vong Linh Pháp Sư gà thế?”
Sở Tinh Lan cười đáp: “Lâu rồi không luyện, tay còn cứng.”
Trần Bắc Hà: “Tôi cũng thế, luyện thêm vài lần nữa nhé.”
Hai người luyện đến tận đêm khuya, nhưng do cả hai tướng đều là tướng máu giấy, chỉ cần đi sai vị trí một chút là bị hạ ngay. Tỷ lệ sai sót quá thấp, tiến độ vượt ải cứ kẹt mãi ở mức 80%.
Đây đều là những tướng ít chơi, vì vậy muốn thành thạo và có ăn ý thì cần thời gian rèn luyện.
Những ngày sau đó, Trần Bắc Hà và Sở Tinh Lan liên tục luyện cặp chiến binh – pháp sư này, không chỉ luyện giao tranh trực diện mà còn luyện đôi hàng trăm lần.
Tối 24 tháng 12, hai người lại mở phần mềm huấn luyện.
Đêm nay ván đấu mở đầu thuận lợi, phối hợp ăn ý, họ nhanh chóng giết 4 con bot, gom một đống trang bị rồi lập tức quay đầu bỏ chạy, vừa chạy vừa đổi đồ.
Sau thời gian huấn luyện, họ đã hình thành thói quen đổi đồ khi chạy trốn, bởi đám bot vây đánh quá nhanh, gần như không có thời gian thở.
Đến địa điểm tiếp theo, một đợt tướng khác lại xuất hiện vây đánh.
Vong Linh Pháp Sư của Sở Tinh Lan lập tức mở chiêu cuối, triệu hồi tướng tanker vừa giết ra đứng đầu chịu sát thương.
Tanker đỡ đòn phía trước, Trần Bắc Hà điều khiển Chiến Binh Truy Hồn lập tức lao vào.
2 trong 4 tướng địch bị Trần Bắc Hà đánh còn chút máu, để Sở Tinh Lan hạ gục, đúng lúc có một hỗ trợ và một khống chế. Có thể triệu hồi để hồi máu và khống chế.
Trần Bắc Hà phấn khích nói: “Tuyệt lắm, chạy mau!”
Hai người không ham chiến, chân dính dầu mà chạy nhanh.
Đợt đụng độ tiếp theo, toàn tướng sát thương, Sở Tinh Lan mở chiêu cuối, triệu hồi tướng khống chế làm choáng diện rộng, giữ chân ba người.
Trần Bắc Hà lập tức theo sau, dồn sát thương giết ba mạng, hấp thụ sức tấn công địch.
Hai người vừa đánh vừa chạy, trang bị dần hoàn thiện.
Khi số lượng tướng chết ngày càng nhiều, Chiến Binh Truy Hồn của Trần Bắc Hà có sát thương gấp đôi, một đòn là tiêu diệt đối thủ, trở thành “Boss” mạnh nhất cả trận.
Vong Linh Pháp Sư của Sở Tinh Lan thì có thể triệu hồi đủ kiểu “đồng đội”, lúc thì tanker đỡ đòn, lúc thì hỗ trợ hồi máu, lúc lại là tướng kỹ năng diện rộng gây sát thương.
Tất cả các tướng đã chết đều trở thành trợ lực cho hai người!
Về cuối trận, Trần Bắc Hà thậm chí có thể 1v4 với sự hỗ trợ của Sở Tinh Lan.
Mỗi khi vào đà thắng, cả hai không mắc sai lầm nào, tính toán chính xác ai giết ai, ai hỗ trợ ai, khi nào giao tranh, khi nào rút lui…
Từng chi tiết đều được họ xử lý hoàn hảo.
Tiến độ vượt ải: 80%, 90%…
Đợt cuối cùng, cả hai cùng lúc bùng nổ tốc độ tay, Sở Tinh Lan triệu hồi vị “Lãnh Chúa Chiến Tranh” vừa giết, hỗ trợ Chiến Binh Truy Hồn của Trần Bắc Hà.
Một đợt chiêu cuối từ hai chiến binh, lập tức quét sạch đám bot đang vây đánh!
Triple Kill!
Quadra Kill!
Trần Bắc Hà kết thúc nhiệm vụ bằng một pha bốn mạng cực kỳ đẹp mắt.
Trên màn hình hiện lên vài dòng chữ: “Chúc mừng hai bạn đã vượt qua cửa ải cuối cùng trong huấn luyện áp lực chế độ địa ngục.”
“Hy vọng trong những trận đấu sắp tới, dù đối mặt với áp lực lớn đến đâu, hai bạn cũng có thể như hôm nay – sát cánh bên nhau, kiên trì đến giây phút cuối cùng :)”
Khoảnh khắc Trần Bắc Hà đọc được dòng chữ huấn luyện viên Chúc Thanh để lại, hốc mắt bỗng thấy cay cay.
Dù phải đối mặt với áp lực lớn đến đâu, cũng phải sát cánh bên nhau, kiên trì đến cùng?!
Đây mới là điều quan trọng nhất mà huấn luyện viên muốn truyền đạt cho họ.
Suốt một tháng qua, cậu và Sở Tinh Lan luôn ở phòng huấn luyện đen đánh đôi, không nhớ nổi đã bị đám bot đánh bại bao nhiêu lần.
Chết rồi lại đứng dậy, tiếp tục bị giết, hết lần này đến lần khác đối mặt với thất bại…
Nhưng họ chưa từng từ bỏ.
Hôm nay, cuối cùng họ đã vượt ải thành công, chiến đấu đến phút cuối cùng.
Trần Bắc Hà quá kích động, lập tức tháo tai nghe, quay người ôm chầm lấy Sở Tinh Lan: “Qua ải rồi! Pha chiêu cuối vừa nãy của cậu thật sự đỉnh luôn!”
Sở Tinh Lan bị ôm chặt ngẩn người, lưng hơi cứng lại.
Trần Bắc Hà ôm anh không chịu buông, giọng đầy vui mừng: “Không ngờ chúng ta lại vượt được nhiệm vụ với tổ hợp cuối trận này, tụi mình đúng là thiên tài!”
Sở Tinh Lan: “…”
Tên này đột nhiên nhào tới ôm anh, suýt nữa làm tim anh ngừng đập.
Hương dầu gội nhẹ nhàng từ mái tóc tím bay vào mũi, trong vòng tay là hơi ấm từ cơ thể Trần Bắc Hà. Sở Tinh Lan không kiềm được mà khóe môi cong lên, giơ tay ôm lại, khẽ nói: “Chỉ là qua một bài luyện thôi mà, có cần kích động vậy không?”
Chỉ là luyện nhiệm vụ mà, vui thế sao?
Trần Bắc Hà cười nói: “Tất nhiên rồi! Chế độ huấn luyện địa ngục này làm khổ tụi mình cả tháng, hôm nay cuối cùng cũng giải quyết được, cậu không thấy có cảm giác thành tựu sao?”
Sở Tinh Lan âm thầm siết chặt vòng tay: “Ừ, đúng vậy. Có thể hoàn thành nhiệm vụ thuận lợi thế này, chắc huấn luyện viên cũng hài lòng về chúng ta.”
Trần Bắc Hà dần cảm thấy có gì đó sai sai.
Tư thế ôm này có hơi thân mật quá không?
Hai người dán chặt phần thân trên, chân cậu còn bị kẹp g*** h** ch*n của Sở Tinh Lan, gần như toàn bộ cơ thể cậu đều nhào vào lòng đối phương.
Cậu có thể cảm nhận rõ rệt nhiệt độ nóng rực từ cơ thể đối phương và đôi tay mạnh mẽ đang siết chặt eo cậu. Tuy vừa rồi quá phấn khích sau khi thành công vượt ải nên mới quay người ôm đồng đội. Nhưng bây giờ cậu là Omega, cứ như vậy mà ôm một Alpha có phải là không ổn lắm không?
Tai Trần Bắc Hà bắt đầu đỏ lên, nhận thấy đối phương càng ôm càng chặt, cậu vội đưa tay ra đẩy vai Sở Tinh Lan một cái, lúng túng nói: “À, ừm, nhiệm vụ xong rồi, hay tối nay về ký túc xá sớm chút nhé?”
Sở Tinh Lan nở nụ cười mang nhiều ẩn ý, buông tay ra, nhẹ nhàng nói: “Được, nghe cậu.”
Trần Bắc Hà gãi đầu, hơi ngượng ngùng nói: “Vừa nãy tôi phấn khích quá nên mới đột nhiên ôm cậu, đừng để bụng nhé, tôi không có ý gì khác đâu.”
Trong mắt Sở Tinh Lan ánh lên nụ cười: “Không sao, tôi không để bụng đâu.”
Thật sự không để bụng chút nào, cậu muốn ôm bao nhiêu cũng được.
**
Tối hôm đó, sau khi Sở Tinh Lan về ký túc xá và tắm rửa xong, anh ôm gối nằm trên giường mà lăn qua lộn lại không ngủ được. Khoé môi gần như không nhịn được mà cứ cong lên, trong đầu không ngừng hiện lên cảnh Trần Bắc Hà nhào vào lòng mình rồi ôm chặt lấy.
Hôm nay là lần đầu tiên Trần Bắc Hà chủ động ôm anh.
Người mình thích nhào vào lòng, khoảnh khắc đó như làm người anh nhẹ bẫng, cảm giác cả cơ thể sắp bay lên, trái tim vừa ấm áp vừa ngọt ngào.
Thật sự hết cách rồi, chỉ một cái ôm do quá kích động thôi mà cũng khiến anh ngây ngất mãi thế này.
Giờ anh chỉ có thể ôm gối làm “phiên bản thay thế” tạm thời. Không biết đến bao giờ anh mới có thể ôm Trần Bắc Hà, cùng ngủ trong một chiếc chăn?
Chắc chắn sẽ rất ấm áp.
Hết chương 27