Chương 31: Để tôi ôm một chút
Tác giả: Điệp Chi Linh | Editor: Chan
Sau kỳ nghỉ năm mới, các đội tuyển lại nhanh chóng bước vào giai đoạn huấn luyện căng thẳng.
Các tuyển thủ của Bắc Mục vẫn tiếp tục luyện tập ở máy chủ Hàn Quốc. Mục tiêu quan trọng nhất hiện tại là rèn luyện khả năng phối hợp trong các trận giao tranh tổng.
Chớp mắt đã đến giữa tháng 1, Chúc Thanh công bố một tin tức:
“Tết năm nay là ngày 19 tháng 1, chúng ta sẽ bắt đầu nghỉ từ ngày 17, nghỉ 10 ngày, ngày 27 quay lại căn cứ. Mọi người có ý kiến gì không?”
Mọi năm kỳ nghỉ Tết thường kéo dài 15 ngày, năm nay rút ngắn còn 10 ngày. Mọi người nhìn nhau một cái, Trần Bắc Hà với vai trò đội trưởng liền lên tiếng trước: “Em không ý kiến. Mọi người còn phải tiếp tục nâng cao trình độ, nghỉ ngắn một chút rồi quay lại sớm cũng tốt.”
Sở Tinh Lam nói: “Tôi cũng không vấn đề.”
Những người khác cũng gật đầu đồng ý: “10 ngày là đủ để về nhà ăn Tết rồi.”
Chúc Thanh nói: “Vậy thì quyết định thế nhé. Mọi người nghỉ ngơi cho tốt, khi quay lại sẽ bắt đầu tập luyện lại.”
Các tuyển thủ bắt đầu đặt vé máy bay về quê. Trần Bắc Hà là người gốc thành phố Tinh, không cần mua vé, ngày 17 chỉ cần gọi xe về nhà là được.
Sáng hôm đó, Trần Bắc Hà dậy sớm, thu dọn hành lý đơn giản rồi lấy điện thoại ra đặt xe.
Sở Tinh Lam từ trong phòng ngủ bước ra hỏi: “Bắc Bắc, cậu đặt xe chưa? Có thể cho tôi đi cùng không?”
Trần Bắc Hà hơi khựng lại: “Nhà tôi không tiện đường ra sân bay, cậu tự đặt một chuyến riêng đi.”
Sở Tinh Lam giải thích: “Năm nay tôi không về Thủ Đô đón Tết mà đến nhà bà nội ở trung tâm thành phố Tinh. Ông bà tôi không phải sống trong cùng khu dân cư với nhà cậu sao? Mình đi chung một chuyến cho tiết kiệm.”
Trần Bắc Hà hỏi: “Vậy bố mẹ cậu cũng đến thành phố Tinh ăn Tết à?”
Sở Tinh Lam mỉm cười: “Bố mẹ tôi Tết này phải trực ở bệnh viện, không lo cho tôi được nên tôi phải tự đi ăn cơm tất niên. Không còn cách nào khác, đành về nhà ông bà vậy.”
Trần Bắc Hà: “…Ồ, vậy cũng được.”
Dù sao cũng đến nhà ông bà nội, mà hai nhà lại sống tầng trên tầng dưới, cho Sở Tinh Lan đi cùng cũng tiện.
Sở Tinh Lam nhiệt tình giúp Trần Bắc Hà mang hành lý. Cả hai đều không mang nhiều đồ, mỗi người một chiếc ba lô đen trắng, chính là ba lô đội phát cho. Hôm nay trùng hợp lại mặc chiếc áo len giống nhau từng mua, từ đầu đến chân cứ như là đồ đôi.
Xe đón dừng trước cổng căn cứ Bắc Mục, hai người cùng nhau ngồi vào hàng ghế sau.
Màn hình điều khiển của khoang lái bật sáng, vang lên giọng nói máy móc dịu dàng: “Xin chào, số đuôi 6676 Trần tiên sinh, điểm đến: Tiểu khu hoa viên Thanh Đường, đã chọn tuyến đường tối ưu, toàn hành trình khoảng 55 phút, xin vui lòng thắt dây an toàn.”
Trong những năm gần đây, khoa học công nghệ phát triển nhanh chóng, xe không người lái đã phổ biến toàn diện. Sau khi xác nhận thông tin hành khách, xe liền ổn định lên đường cao tốc khu vực.
Sở Tinh Lan nhìn những tòa nhà cao tầng lùi dần qua cửa sổ, cảm khái nói: “Tôi đã rời Thành phố Tinh bốn năm rồi, nơi này thay đổi lớn thật.”
Trần Bắc Hà: “Ừ, khu này mới phát triển hai năm gần đây.”
Sở Tinh Lan nhẹ giọng nói: “Thật ra, lúc tôi chuyển trường hồi cấp hai, tôi rất không nỡ.”
Trần Bắc Hà nghi hoặc nhìn anh: “Có gì mà không nỡ? Ba mẹ cậu được điều sang Thủ Đô làm việc, cậu cũng học trường Thủ Đô, trình độ dạy học ở thủ đô mạnh hơn Thành phố Tinh nhiều mà?”
Sở Tinh Lan: “Nhưng mà, môi trường bên đó rất lạ lẫm, tôi phải thích nghi lại từ đầu. Không giống ở đây, có thầy cô quen thuộc, bạn học còn có… bạn bè…”
Trần Bắc Hà gật đầu: “Cũng đúng, thích nghi lại rất phiền.”
Sở Tinh Lan: “Sau khi tôi chuyển tới Thủ Đô không lâu thì phân hoá thành Alpha.”
Trần Bắc Hà nhướng mày: “Cậu không cần nhấn mạnh đâu. Hồi đó cậu lập tức nói với tôi để khoe còn gì? Có gì hay ho đâu? Phân hóa sớm chỉ chứng minh cậu dậy thì sớm thôi”
“……” Sở Tinh Lan im lặng một lát, không nhịn được nói: “Cậu nghĩ tôi nói cho cậu đầu tiên chỉ vì khoe khoang sao?”
“Không thì sao?”
Sở Tinh Lan khẽ lắc đầu, cảm thấy người này thật ngốc, chẳng hiểu gì cả.
Năm đó 16 tuổi đã phân hóa thành Alpha, bản thân ở một môi Tr**ng X* lạ, pheromone của Sở Tinh Lan trở nên dữ dội.
Pheromone dao động dữ dội, chẳng bao lâu sau khi phân hóa liền bước vào kỳ mẫn cảm đầu tiên. Trong những tưởng tượng t*nh d*c mơ hồ của tuổi mới lớn, không ngờ lại xuất hiện hình bóng của Trần Bắc Hà.
Khi đó anh mới nhận ra, mình có cảm giác chiếm hữu mãnh liệt với Trần Bắc Hà.
Hai người lớn lên bên nhau từ nhỏ, nhưng đến 16 tuổi lại đột ngột chia xa. Anh đã mơ thấy Trần Bắc Hà vô số lần, suy nghĩ về người ấy dần dần khắc sâu tận xương tủy. Cũng vì biết Trần Bắc Hà định gia nhập đội tuyển thanh thiếu niên nên anh lập tức thay đổi kế hoạch của mình, quyết định gia nhập trại huấn luyện.
Chỉ có như vậy, anh mới có nhiều cơ hội tiếp cận Trần Bắc Hà. Nếu không, hai người một nam một bắc, chỉ có thể càng lúc càng xa.
Sở Tinh Lan suy nghĩ miên man, Trần Bắc Hà cũng không nói gì, trong xe im lặng hồi lâu.
Vài phút sau, Sở Tinh Lan hỏi: “Đúng rồi, ba cậu chắc được nghỉ phép rồi chứ?”
Trần Bắc Hà không trả lời.
Sở Tinh Lan quay đầu nhìn, phát hiện tên này đã ngủ say không tiếng động, đầu nghiêng sang một bên, mấy sợi tóc trên đỉnh đầu vểnh lên, hơi thở đều đều, giống như một con mèo lười sưởi nắng buổi chiều.
Sở Tinh Lan bật cười, vẫn không bỏ được thói quen ngủ gật khi ngồi xe. Anh nghiêng đầu nhìn Trần Bắc Hà ngủ rồi nhẹ nhàng đưa tay đỡ đầu cậu ấy, đặt lên vai mình.
Trần Bắc Hà khẽ thở đều trên vai Sở Tinh Lan, từng hơi thở nhẹ như giữ lấy nhịp đập nơi cổ tay anh, tiếp tục chìm sâu vào giấc ngủ.
Lọn tóc mềm mại lướt nhẹ qua bên cổ, khiến tim Sở Tinh Lan như tan chảy thành nước.
Anh thật sự rất muốn… đem tên ngốc này mà nuốt trọn không chừa một mảnh, dùng hành động nói cho cậu ấy biết mình chưa từng đơn thuần xem cậu ấy là bạn, càng không phải là đối thủ. Mà là người muốn hoàn toàn chiếm hữu cậu ấy.
**
40 phút sau, xe dừng trước cổng khu Hoa Viên Thanh Đường.
“Đã đến nơi, xin mang theo hành lý xuống xe, đơn hàng đã gửi đến ứng dụng của bạn, chúc bạn một ngày tốt lành.”
Tiếng máy móc đánh thức Trần Bắc Hà.
Tỉnh lại thì phát hiện mình đang tựa lên vai Sở Tinh Lan ngủ, cậu hoảng hốt, lập tức ngồi dậy, ngượng ngùng ho một tiếng: “Sao tôi lại ngủ mất rồi?”
Sở Tinh Lan nói: “Ừm, chắc hôm qua cậu livestream quá muộn, chưa ngủ đủ.”
Trần Bắc Hà hơi xấu hổ. Một Omega lại tựa vào vai Alpha ngủ thế này có hơi quá không? Nhưng hai người lớn lên cùng nhau, chắc Sở Tinh Lan không để ý.
Trần Bắc Hà chuyển đề tài: “Đi thôi, xuống xe nào.”
Vừa định mở cửa thì phát hiện bên ngoài đang mưa, mà còn mưa càng lúc càng to. Trần Bắc Hà không nhịn được lẩm bẩm: “Chết rồi, sao mưa lớn vậy mà tôi lại không mang dù.”
Sở Tinh Lan nói: “Không sao, tôi có mang.”
Anh mở cửa bên kia, lấy một chiếc dù đen ra sau đó vòng qua bên Trần Bắc Hà, mở dù che l*n đ*nh đầu, nói: “Ra đi.”
Trần Bắc Hà lập tức chui vào dưới dù.
Mưa lớn rơi lộp bộp trên dù, sương mù bao phủ xung quanh. Mùa đông Thành phố Tinh lạnh đến mức chỉ cần dính nước mưa là lạnh thấu xương, Trần Bắc Hà hắt hơi hai cái, lạnh đến run rẩy.
Cậu vừa hắt hơi vừa than thở: “Thời tiết ở Thành phố Tinh thật khó đoán, lần nào ra ngoài không mang dù là mưa, mặc áo dày thì không mưa…”
Tay trái Sở Tinh Lan giơ dù lên, tay phải nhanh nhẹn lục balo lấy ra một chiếc áo khoác lông cừu khoác lên người Trần Bắc Hà, rồi lấy thêm một chiếc khăn quàng cổ, cẩn thận quấn lên cổ cậu, nhẹ giọng nói: “Cẩn thận cảm lạnh.”
Áo khoác và khăn quàng rất hữu ích, Trần Bắc Hà lập tức cảm thấy cơ thể lạnh buốt đã ấm lên, khẽ thở ra một hơi, cuối cùng cũng lộ ra nụ cười biết ơn: “Cảm ơn… trong balo cậu còn mang loại áo khoác dày như thế này à? Tôi còn chẳng mang áo khoác.”
Sở Tinh Lan nói: “Nhà ông bà không có đồ của tôi nên tôi mang theo một bộ quần áo thay. Đi thôi, tôi sẽ che dù, cẩn thận đường trơn.”
Trần Bắc Hà nhanh chóng theo sau. Đọc Full Tại TruyenGG.vision
Hai người cùng đi dưới một chiếc ô vào khu dân cư, để không bị ướt, hai người sát gần nhau, vai gần như chạm vào nhau, bước chân cũng đồng bộ.
Trần Bắc Hà tuy không để ý lắm, nhưng tâm trạng của Sở Tinh Lan có vẻ rất tốt, còn nghiêng dù về phía Trần Bắc Hà một cách tự nhiên.
Chưa đi được bao xa thì họ gặp dì Lâm hàng xóm, cười tủm tỉm hỏi: “Tiểu Bắc, dẫn bạn trai về nhà đấy à? Ăn mặc đồng điệu thế, còn đeo ba lô cặp đôi nữa, nhìn tình cảm thật đấy.”
Trần Bắc Hà đỏ mặt, vội vàng giải thích: “Dì Lâm hiểu lầm rồi, cậu ấy không phải bạn trai cháu, là Tiểu Lan nhà dưới lầu ạ.”
Dì Lâm ngạc nhiên nhìn chàng trai đang che ô: “Tiểu Lan? Lớn thế này rồi à!”
Sở Tinh Lan mỉm cười lễ phép chào: “Chào dì Lâm.”
Dì Lâm vui vẻ: “Còn nhớ dì sao?”
Sở Tinh Lan nói: “Tất nhiên nhớ chứ, hồi nhỏ Bắc Bắc rất thích ăn mì hoành thánh tôm của dì. Dì còn mở tiệm chứ ạ?”
Dì Lâm: “Có chứ, chỉ đổi giờ bán thôi.”
Trần Bắc Hà vẫy tay: “Hẹn gặp lại dì Lâm.”
Người dì này ở tầng dưới, mở quán ăn nhỏ gần cổng khu, Trần Bắc Hà hồi nhỏ thường kéo Sở Tinh Lan tới ăn, món cậu thích nhất là hoành thánh tôm của dì.
Đi thêm vài chục mét, Trần Bắc Hà thấp giọng: “Đã mấy năm rồi tôi chưa tới tiệm đó, mấy chuyện hồi nhỏ cậu nhớ rõ vậy à?”
Sở Tinh Lan dịu dàng đáp: “Mọi thứ về cậu tôi đều nhớ rõ.”
Trần Bắc Hà nhướn mày: “Quả nhiên, hiểu rõ ta nhất luôn là đối thủ của ta. Hồi nhỏ tôi hay bắt nạt cậu, chắc lúc nào cậu cũng muốn phục thù lại đúng không?”
Sở Tinh Lan chỉ cười nhẹ, không đáp.
Rất nhanh họ tới tòa nhà số 17, Sở Tinh Lan thu dù nhấn thang máy, Trần Bắc Hà cũng nhấn theo, hai ngón tay vô tình chạm nhau.
Lúc đó Trần Bắc Hà mới phát hiện tay Sở Tinh Lan lạnh toát, liền ngạc nhiên: “Tay cậu lạnh vậy?”
Sở Tinh Lan rút tay về: “Không sao, thể chất tôi trời sinh tay chân đã lạnh.”
Trần Bắc Hà nhìn kỹ, thấy nửa bên người Sở Tinh Lan ướt sũng. Dù hai người cùng che một cái ô nhưng vì muốn che cho cậu nên Sở Tinh Lan mới bị ướt nhiều như vậy.
Trần Bắc Hà nói: “Mau về nhà tắm nước nóng đi, không là cảm lạnh đấy.”
Sở Tinh Lan cười: “Tôi mặc đồ đủ ấm, không dễ bị cảm đâu.”
Tuy nhiên, tối đó Sở Tinh Lan thực sự bị sốt cao, mê man nhắn tin cho Trần Bắc Hà: “Bắc Bắc, hình như tôi sốt rồi, khó chịu quá…”
“Ông bà hôm nay không có nhà, cậu giúp tôi mua thuốc được không?”
Trần Bắc Hà nhìn tin nhắn, nghe giọng khàn khàn trong đoạn ghi âm đi kèm, lại nghĩ đến chuyện cậu ấy đưa khăn, đưa áo, nhường ô cho mình… Cậu không khỏi áy náy, vội vã trả lời: “Đợi tí, tôi đem thuốc sang cho cậu.”
Sở Tinh Lan đáp: “Cảm ơn, mật mã nhà tôi là 670823.”
Trần Bắc Hà lục trong tủ thuốc lấy mấy viên thuốc cảm rồi vội vã rời nhà.
Tạ Dật đang xem TV, thấy con trai chuẩn bị ra ngoài liền hỏi: “Bắc Bắc, con mặc áo khoác rồi đi đâu đấy?”
Trần Bắc Hà đáp: “Xuống dưới nhà Tiểu Lan đưa thuốc, cậu ấy bị cảm ạ.”
Tạ Dật không hỏi thêm, chỉ nói: “Vậy thì đi rồi về sớm nhé.”
Trần Bắc Hà ra cửa, thấy thang máy đang ở tầng trên, liền chạy bộ xuống.
Nhà ông bà của Sở Tinh Lan ở ngay dưới tầng Trần Bắc Hà.
Hồi nhỏ Trần Bắc Hà nghịch ngợm bị cha Alpha cầm gà lông đánh, khóc toáng lên, lần nào Sở Tinh Lan ở tầng dưới cũng nghe thấy rõ mồn một.
Sở Tinh Lan thường chọc ghẹo: “Lại bị đánh nữa à?”
“Cậu mỗi ngày ba bữa ngoài ăn cơm thì còn một bữa ăn đòn đúng không?”
“Tuổi thơ của cậu đặc sắc thật đấy.”
Trần Bắc Hà tức giận, túm lấy Sở Tinh Lan đấm đá một trận. Sở Tinh Lan rất nhanh nhẹn, né được dễ dàng, hai người đuổi nhau trong khu, có lần Sở Tinh Lan bị vấp ngã gãy răng, khóc chạy về nhà.
Nhớ lại chuyện cũ, Trần Bắc Hà thở dài… Hai người hồi nhỏ từng không ưa gì nhau, giờ lại là đồng đội thân thiết.
Trần Bắc Hà nhập mật mã, vào nhà ông bà Sở Tinh Lan. Cậu từng tới đây nhiều lần nên quen đường đi thẳng vào phòng ngủ của Sở Tinh Lan.
Ông bà không có nhà, Sở Tinh Lan nằm co người trên giường, mày nhíu chặt, trông rất khó chịu. Trần Bắc Hà sờ trán kiểm tra, khẽ kêu lên: “Đậu má, nóng như cái chảo chiên trứng luôn rồi”
Sở Tinh Lan hé mắt, cười yếu ớt: “Bắc Bắc, cậu đến rồi…”
Trần Bắc Hà hỏi: “Cậu sốt cao quá, có cần đưa đi bệnh viện không?”
Sở Tinh Lan: “Không cần, tôi đo rồi, 38 độ. Uống thuốc hạ sốt là được.”
Trần Bắc Hà vội đi rót nước, lấy thuốc trong phòng ngủ, đỡ anh dậy: “Uống thuốc đi.”
Sở Tinh Lan ngoan ngoãn uống thuốc. Trần Bắc Hà đỡ anh nằm xuống rồi đắp lại chăn cẩn thận cho anh.
Vốn định đưa thuốc xong rồi đi luôn, nhưng nhìn dáng vẻ đáng thương yếu ớt của Sở Tinh Lan, Trần Bắc Hà lại không yên tâm. Lỡ sốt cao tái phát thì sao? Nhà lại không có ai, nếu bị sốt đến mức hỏng não thì sao đánh giải mùa sau kiểu gì nữa?
Trần Bắc Hà nghĩ rồi nhắn cho ba: “Ba ơi, Tiểu Lan đang sốt cao, ông bà không có nhà, con ở lại chăm cậu ấy, đêm nay chắc không về được.”
Tạ Dật trả lời: “Được, cách một lúc thì đo thân nhiệt lại. Nếu nghiêm trọng thì phải đưa đi bệnh viện. Sốt cao có thể nguy hiểm, đừng coi thường.”
Trần Bắc Hà nhắn lại: “Vâng, con biết rồi.”
Trần Bắc Hà bỏ điện thoại xuống, quay người lấy khăn mặt khô nhúng nước lạnh, vắt khô rồi đặt lên trán Sở Tinh Lan.
Hạ nhiệt được vài lần, sốt dường như đã giảm, nhiệt độ cơ thể xuống còn 37.5°C.
Nhưng Sở Tinh Lan vẫn mơ mơ màng màng, r*n r*: “Khó chịu quá, lạnh quá…”
Sốt cao ra mồ hôi, đúng là sẽ cảm thấy lạnh. Trần Bắc Hà lập tức đắp thêm chăn cho anh, hỏi: “Đỡ chưa?”
Sở Tinh Lan thì thầm: “Vẫn… lạnh…”
Thấy anh run lập cập, Trần Bắc Hà định bật máy sưởi thì bất ngờ bị Sở Tinh Lan dang tay ôm lấy từ phía sau.
Trần Bắc Hà mất thăng bằng, bị kéo xuống giường.
“Đệt! Cậu làm gì đấy?!”
Cả người Sở Tinh Lan dính chặt lấy cậu, rõ ràng coi cậu như gối ôm.
Mặt Trần Bắc Hà đỏ bừng: “Cậu… cậu buông ra đi! Tôi đi lấy gối ôm cho cậu!”
Sở Tinh Lan vòng tay ôm chặt lấy eo Trần Bắc Hà, không chịu buông, mặt còn áp vào cổ cậu dụi dụi, nhỏ giọng làm nũng: “Không… tôi thích cái gối này nhất, ấm quá…”
Trần Bắc Hà: “…”
Người bị sốt thì thường cảm thấy lạnh, nhưng thực chất nhiệt độ cơ thể lại rất cao. Trần Bắc Hà bị ôm chặt như vậy, cảm thấy như mình đang bị nhét vào lò sưởi.
Tim bắt đầu đập thình thịch.
Do bị sốt, pheromone của Alpha được phóng thích ra ngoài không ít. Mùi thông non mát dịu của Sở Tinh Lan nhanh chóng bao phủ lấy toàn cơ thể Trần Bắc Hà. Tuyến thể sau gáy của Trần Bắc Hà bắt đầu bị k*ch th*ch, dường như rất pheromone của Sở Tinh Lan. Một khao khát muốn được đánh dấu trỗi dậy từ sâu trong tiềm thức.
Trần Bắc Hà cố gắng kiềm chế.
Không được! Dù lúc nhỏ từng ôm ngủ, nhưng bây giờ cả hai đã trưởng thành, một Omega và một Alpha ôm nhau như này, lỡ có chuyện gì thì sao?!
Trần Bắc Hà vừa cố giãy ra, vừa thấp giọng mắng: “Con mẹ cậu có buông ra không! Đừng nghĩ vì cậu sốt mà tôi không dám đánh cậu nhé!”
Sở Tinh Lan vẫn ôm chặt, ủy khuất nói: “Lạnh quá… cho tôi ôm một chút đi…”
Sau đó còn ôm cậu chặt hơn.
Trần Bắc Hà trợn tròn mắt: “Buông ra…”
Sở Tinh Lan dùng cả tay cả chân cuốn chặt lấy cậu, ôm trọn cơ thể cậu vào trong lòng, nhỏ giọng nói: “Đừng cử động, ngoan, ôm một chút thôi…”
Mặt Trần Bắc Hà càng lúc càng đỏ dữ hơn, không rõ vì xấu hổ hay tức giận.
Sao con hàng này bị bệnh lại dính người thế chứ? So với Omega đang trong kỳ ph*t t*nh còn dính người hơn…
Hơn nữa tuyến thể của cậu thật sự có vẻ rất thích pheromone của Sở Tinh Lan, bị ôm từ phía sau mà còn run lên vì… thoải mái.
Trần Bắc Hà cố nuốt nước bọt, ép mình kìm nén nhịp tim đang đập điên cuồng, nói: “Thôi thì, cậu dính mưa vì tôi nên mới phát sốt, tôi cho cậu ôm một lát…”
Dừng lại một chút, cậu nói thêm: “Tối đa mười phút thôi đấy!”
Sở Tinh Lan nhẹ giọng: “Ừm.”
Trần Bắc Hà không nhận ra, vào khoảnh khắc đó, con hàng phía sau cậu khẽ mỉm cười.
Hết chương 31