Vương Bất Kiến Vương - Điệp Chi Linh

Chương 47

Chương 47

Tác giả: Điệp Chi Linh | Editor: Chan

Tuần thi đấu thứ mười hai, cũng là trận chung kết tuần cuối cùng của vòng bảng.

Do đội Hừng Đông bị đình chỉ thi đấu, 24 đội còn lại sẽ bước vào vòng chiến cuối cùng.

Top 8 trên bảng xếp hạng sẽ lọt vào nhánh thắng vòng playoff.

Hạng 9 đến 16 sẽ vào nhánh thua playoff.

Những đội từ hạng 17 trở đi sẽ bị loại, không được vào playoff.

Vì điểm số vòng bảng sẽ được chuyển đổi theo tỷ lệ vào vòng playoff, nên top 8 vẫn không dám lơi lỏng, ai cũng muốn tranh thủ kiếm thêm chút điểm.

Với các đội hạng 9 đến 20, đây là cơ hội cuối cùng để bứt phá.

Bắc Mục hôm nay chọn ra cặp đôi kinh điển là Đao Phong Chiến Sĩ và Khổng Ngẫu Sư.

Đây cũng chính là bộ đôi mà ở trận đấu đầu tiên của mùa giải S5, Trần Bắc Hà với Đao Phong Chiến Sĩ và Sở Tinh Lan với Khỗng Ngẫu Sư mỗi người quét 4 mạng, mở đầu một mùa giải thăng hoa cho Bắc Mục.

Trận cuối cùng hôm nay, họ lại dùng đúng hai tướng này để kết thúc vòng bảng.

Chỉ khác là, hôm nay do Sở Tinh Lan làm chỉ huy.

Bản đồ thi đấu là Phá Toái Đại Lục, Bắc Mục nhảy thẳng xuống góc bản đồ, khu phế tích trên đỉnh núi để nhặt đồ và phát triển trong im lặng.

Khi vòng bo bắt đầu thu lại, góc nhìn toàn cảnh cho thấy Bắc Mục luôn cố tình né mọi giao tranh, chọn các con đường hẻo lánh để lén lút luồn vào biên giới khu an toàn, tránh va chạm với các đội mạnh.

Các đội khác gần như không thể xác định vị trí Bắc Mục trên bản đồ.

Cả bốn người như thể hoàn toàn tàng hình vậy.

Bình luận viên phấn khích nói:

“Phong cách này chắc chắn là do Lan Thần chỉ huy. Bắc Mục đã chắc suất vào nhánh thắng playoff, kết quả trận này với họ không ảnh hưởng nhiều, nhưng nếu họ quán quân nữa thì sẽ lập kỷ lục 5 lần quán quân tuần liên tiếp trong lịch sử vòng bảng!”

“Kỷ lục này có khi phải mất rất nhiều năm, có lẽ cũng chẳng có ai phá nổi.”

Hôm nay, Sở Tinh Lan chơi rất cẩn trọng.

Bởi vì, anh thật sự muốn giành chức quán quân tuần này.

Muốn cùng Bắc Bắc lập nên kỷ lục lịch sử năm trận quán quân tuần liên tiếp.

Đây là trận đấu cuối cùng của vòng bảng, các đội sẽ chiến đấu hết mình, giai đoạn đầu chắc chắn sẽ có nhiều pha giao tranh lớn. Vậy nên anh chọn chiến thuật ẩn thân, tránh giao tranh đầu trận, cố gắng giảm sự hiện diện, chờ phát triển đủ mạnh rồi xuất hiện dọn dẹp tàn cuộc.

Phút thứ 10, bảng xếp hạng điểm số bên góc phải liên tục thay đổi:

Thương Khung hôm nay chơi rất hổ báo, quét 2 đội liên tiếp, đã có 8 mạng hạ gục.

Kinh Trập cũng đang dốc sức giành suất playoff, 6 mạng.

Các đội mạnh như Hỏa Văn, Băng Hồn mới chỉ đánh cục bộ, 4 điểm.

Bắc Mục lúc này vẫn 0 điểm hạ gục.

Fan bắt đầu lo lắng:

“Thương Khung đã full đồ rồi, Bắc Mục mà không ra tay sớm thì dù ăn gà cũng khó bắt kịp điểm số!”

“Phát triển thế là đủ rồi chứ? Còn định núp đến bao giờ?”

Ngay lúc đó, hệ thống cập nhật vòng bo tiếp theo.

Sở Tinh Lan liếc bản đồ, điềm tĩnh nói: “Vòng qua nghĩa địa, canh chỗ đó để chặn địch.”

Bốn người lập tức di chuyển.

Phá Toái Đại Lục là bản đồ theo phong cách hậu tận thế, màu sắc toàn bản đồ u tối, khắp nơi là phế tích và tàn tích. Nghĩa địa nằm gần trung tâm bản đồ, vòng bo hiện tại nằm ở góc dưới bên phải. Tất cả các đội ở phía trên muốn vào khu trung tâm đều phải đi qua nghĩa địa, đây một điểm nút quan trọng.

Bắc Mục nhanh chóng đến nghĩa địa, cả bốn người núp sau các bia mộ.

Không lâu sau, một đội từ xa tiến đến.

Sở Tinh Lan liếc thấy ID đối phương, lạnh nhạt nói: “Xông lên, Tiểu Lộc.”

Lộc Miên khi thi đấu thường không nói nhiều vì nói lắp ảnh hưởng tốc độ giao tiếp, cậu chỉ bấm tín hiệu “Đã nhận” rồi vác đại khiên lao thẳng lên.

Cậu là một Beta nhỏ, tính cách nhút nhát, nhưng khi vào trận lại tay nhanh như chớp, mới 17 tuổi, đang ở độ tuổi sung sức nhất, không sợ chết, chết thì đã có Thiên ca cứu.

Lộc Miên lao vào như xe ủi, lập tức phá tan đội hình đối thủ.

Đội bạn thấy ID BM-Sleep lập tức hoảng hốt, định bỏ chạy, kết quả bị con rối đỏ của Sở Tinh Lan từ trên trời giáng xuống ôm chặt lấy.

Khi đội hình bị phá nát, Trần Bắc Hà và Sở Tinh Lan phối hợp ăn ý, mỗi người nhắm một mục tiêu, tốc độ tay bùng nổ, chưa đến 5 giây đã tiễn cặp đôi chủ lực của đối thủ lên bảng.

Tank bị Lộc Miên quấn lấy, hỗ trợ bị Khúc Trường Thiên khống chế. Sở Tinh Lan và Trần Bắc Hà quay lại kết liễu nốt 2 thành viên còn lại.

Bình luận viên phấn khích:

“Pha giao tranh này quá đẹp! Tiểu Lộc mở giao tranh, Lan Bắc kết hợp đánh lẻ từng người, nhanh chóng tiêu diệt hai chủ lực khiến đối phương mất khả năng chiến đấu.”

“Đúng vậy, cả pha giap tranh chưa đầy 10 giây, tốc độ cực nhanh.”

“Bắc Mục thu hoạch lớn, trang bị lập tức bắt kịp nhóm đầu của trận.”

Nhưng còn chưa kịp nghỉ, lại có thêm một đội tiếp cận, là Băng Hồn!

“Hai bên giao tranh trực diện!”

“Lan Bắc phối hợp đánh úp diệt luôn Thất Tịch, Trời ơi, chắc Tịch Thần còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra!”

Diệp Thất Tịch: “……”

Tôi chọc giận gì tới mấy người đâu?!

Vì Bắc Mục ẩn nấp sau những bia mộ tối đen như mực nên khi Băng Hồn đến gần, Diệp Thất Tịch không phát hiện ra ngay. nhưng ở góc nhìn của Sở Tinh Lan, anh đã lập tức thấy được đối phương.

Thế là anh bấm tín hiệu, bình tĩnh nói: “Giết Diệp Thất Tịch.”

Anh dùng con rối khống chế chính xác Diệp Thất Tịch. Trần Bắc Hà dịch chuyển đến tức thì, song đao làm choáng liên tục. Hai người phối hợp dồn sát thương, hoàn hảo, đến tank cũng không sống nổi, huống chi là một hỗ trợ như  Diệp Thất Tịch.

Chưa đến 3 giây, Diệp Thất Tịch nằm xuống ngay lập tức.

Sau khi Diệp Thất Tịch bị hạ gục, Khúc Trường Thiên tung chiêu khống chế diện rộng, hạn chế đường di chuyển của AD và AP bên Băng Hồn, Tiểu Lộc thì lao đến quấn lấy tank đối phương,

Hai người Lan Bắc tiếp tục hợp lực quét sạch đội hình.

Double Kill!

Một người, một cú double kill. Đọc Full Tại TruyenGG.vision

“Tuyệt vời! Bắc Mục chiếm được vị trí then chốt, liên tục tiêu diệt hai đội, thu về 8 mạng hạ gục chỉ trong chớp mắt, toàn đội nhanh chóng full trang bị thần.”

“Họ gần như biến mất khỏi bản đồ ở đầu trận để giảm sự hiện diện, đến giữa và cuối trận thì bắt đầu phục kích, chỉ với hai pha giao tranh đã thuận lợi tiến vào vòng bo cuối.”

“Trận bo cuối hôm nay cực kỳ căng thẳng, có tới bốn đội tuyển sống sót!”

“Nhưng Bắc Mục chưa bao giờ sợ đánh giao tranh.”

“Nguy rồi, ba đội còn lại có vẻ định liên thủ tiêu diệt Bắc Mục trước!”

“Haha, Bắc Mục kết thù hơi nhiều rồi, dù sao cũng đang đứng đầu bảng tổng.”

“Nhưng… trận này Bắc Mục cho hỗ trợ chơi Hắc Ám Vu Sư, kỹ năng lớn của tướng đó có thể tạo ra hỗn loạn diện rộng.”

“Thiên Thiên tung chiêu hỗn loạn chuẩn không cần chỉnh!”

Khi Thương Khung và Hỏa Văn định hợp tác tiễn Bắc Mục lên bảng, Khúc Trường Thiên liền tung ngay một chiêu gây hỗn loạn diện rộng cực chuẩn, khiến kỹ năng của Thương Khung đánh trúng Hỏa Văn và kỹ năng của Hỏa Văn lại nã ngược về phía đồng đội

Hai bên tương tàn…. cùng thiệt hại nặng nề.

Kinh Trập không vội ra tay mà đứng ngoài quan sát.

Ba đội ngoài mặt nói là hợp tác, nhưng thực ra chẳng ai thật lòng.

Dù sao thì giết thêm một mạng là thêm một điểm, có cơ hội phải nắm lấy!

Đội trưởng của Kinh Trập ra quyết định, nhanh chóng hạ gục hai người máu thấp bên Thương Khung và Hỏa Văn để cướp điểm.

Cục diện cả chiến trường trở thành một mớ hỗn loạn.

Lộc Miên lao vào trong vòng bo hẹp, cầm khiên tông thẳng tới, dù chỉ còn một chấm máu vẫn liều mạng phá vỡ đội hình các đội, tạo cơ hội cho Lan Bắc nhảy vào.

Sở Tinh Lan và Trần Bắc Hà lập tức nắm bắt thời cơ.

Con rối đỏ của Sở Tinh Lan cùng song đao tím của Trần Bắc Hà lao vào từ hai hướng.

Trợ thủ Thương Khung bị đánh trúng trước, gục tại chỗ.

Chiêu cuối được làm mới, Trần Bắc Hà lao thẳng vào trung tâm trận giao tranh, có lá chắn của Lộc Miên bảo vệ. Sở Tinh Lan tung con rối, phối hợp sát cánh bên cậu.

Double Kill!

Lại là một người một cú double kill!

Trận chiến tiến vào giai đoạn cuối, Lộc Miên đã ngã xuống, Khúc Trường Thiên cũng đã cạn máu sau khi gánh sát thương cho cả đội. Chỉ còn lại hai người Lan Bắc.

Các đội còn lại cũng chỉ có 1–2 người sống sót.

Trong trận hỗn chiến này, độ ăn ý của Sở Tinh Lan và Trần Bắc Hà là không ai sánh bằng!

Sở Tinh Lan khống chế ai, Trần Bắc Hà tập trung giết người đó.

Hai người luôn có thể tập trung sát thương đúng mục tiêu, tiêu diệt kẻ địch trong thời gian nhanh nhất để làm mới chiêu cuối.

Giết xong, lại được làm mới, tiếp tục giết!

BLV hò hét trong niềm phấn khích bao trùm đấu trường:

“Tổ hợp Lan Bắc đánh đến phát điên rồi, cứ có chiêu cuối là không ai cản nổi!”

“Khả năng dọn tàn cuộc của hai tướng này quá là kinh khủng.”

“Quan trọng là sự phối hợp quá ăn ý, cùng lúc tấn công, cùng lúc giết người. Nếu không, cả hai đều là tướng máu giấy, rất dễ bị giết trước.”

“Đúng vậy, kỹ năng khống chế của con rối và song đao liên kết mượt mà, kẻ máu yếu như Lăng Đài cũng không thoát nổi lưỡi đao của North!”

“Chỉ còn đội trưởng Hỏa Văn… cũng không thể chống nổi đòn tấn công bạo phát của hai người!”

“Lan Bắc là hai người sống sót đến cuối cùng!”

“Trên sân chỉ còn lại họ, khắp nơi là thi thể, chỉ họ còn đứng vững!”

“Người chiến thắng cuối cùng của cuộc đại chiến sinh tồn, nhà quán quân tuần cuối cùng của vòng bảng, chúng ta hãy cùng hô vang tên họ!”

“Bắc Mục! Bắc Mục!”

Dưới khán đài, khán giả gào thét điên cuồng tên của đội tuyển.

Trong phòng livestream, màn hình ngập tràn các dòng bình luận “666” và “ngầu”.

Trong phòng cách âm, Trần Bắc Hà tháo tai nghe, hưng phấn xoay người ôm chặt Sở Tinh Lan, suýt nhảy cẫng lên: “Chúng ta thắng rồi! Chúng ta thắng rồi!”

Sở Tinh Lan cũng ôm chặt lấy cậu: “Ừ, chúng ta đã sống sót đến cuối cùng.”

Năm lần quán quân tuần liên tiếp, Bắc Mục lập kỷ lục chưa từng có trong lịch sử giải đấu Thánh Vực Trung Quốc.

Trong một thể loại game sinh tồn, 25 đội cạnh tranh khốc liệt.

Bọn họ cầm quán quân 5 tuần liền.

Họ bước vào playoff từ vị trí đầu bảng vòng bảng, với thành tích vô cùng xuất sắc!

Trần Bắc Hà xúc động đến muốn khóc. Nếu không vì có đồng đội và khán giả ở đây, cậu thậm chí đã muốn cưỡng hôn Sở Tinh Lan ngay tại chỗ.

Từ khi Sở Tinh Lan đến bên cậu, cậu mới hiểu, có một người đồng hành ăn ý, đồng điệu về nhịp độ là một điều hạnh phúc thế nào.

Sở Tinh Lan luôn có thể khống chế chính xác mục tiêu cậu muốn giết.

Mỗi khi cậu thiếu sát thương, người đó luôn kịp thời bù vào.

Họ cùng chạy trốn, cùng chiến đấu, kết hợp sức mạnh vô địch!

Trần Bắc Hà ôm chặt Sở Tinh Lan, chôn đầu vào ngực anh, khẽ nói chỉ để hai người nghe được: “Cảm ơn anh.”

Lòng Sở Tinh Lan khẽ xao động, xoa đầu cậu, dịu dàng nói: “Hôm nay em đánh rất giỏi, pha cuối dọn tàn cuộc thực sự ngầu lắm.”

Trần Bắc Hà vui vẻ cong khóe miệng mỉm cười: “Là do anh chỉ huy tốt.”

Hai đồng đội bước tới, Trần Bắc Hà nhận ra mình ôm Sở Tinh Lan quá lâu, lập tức mặt đỏ tía tai, buông ra, chuyển qua ôm Lộc Miên và Khúc Trường Thiên: “Mọi người đều rất tuyệt!”

Bốn người bước lên sân khấu, một lần nữa nhận cup quán quân tuần.

Nhiều fan bên dưới xúc động rơi nước mắt.

Từ một đội bị chê cười là ‘đội hạng ba’, đến giờ là đội đứng đầu vòng bảng, lập kỷ lục năm tuần quán quân liên tiếp.

Bắc Mục đã đi một chặng đường khó khăn nhưng vững chắc.

Họ thật sự là một đội tuyển đáng để người ta yêu thích, dù thắng hay thua, mỗi trận đều đáng xem, mỗi người đều nỗ lực, và họ có cặp đôi hai chủ lực đẹp nhất, mạnh nhất và thông minh nhất giải.

Tin rằng quý sau bọn họ nhất định sẽ lấy được thành tích tốt!

**

Đêm đó, về đến ký túc xá, Trần Bắc Hà vừa vào cửa đã ôm chầm lấy Sở Tinh Lan, chủ động hôn anh.

Sở Tinh Lan hơi sững người, rồi bật cười, hôn lại cậu.

Hai người vừa đi vừa va cuốn nhau vào đến phòng khách. Sở Tinh Lan lui lại hai bước ngồi xuống sofa, Trần Bắc Hà chủ động ngồi lên người anh, tiếp tục nụ hôn đầy nhiệt tình.

“Ưm…” Sở Tinh Lan bị chặn miệng, chỉ phát ra vài âm thanh mơ hồ.

Nụ hôn của Trần Bắc Hà vụng về nhưng mãnh liệt, như muốn đảo tung cả khoang miệng anh.

Sở Tinh Lan suýt mất kiểm soát, phải đưa tay bóp nhẹ sau gáy cậu để kiềm chế.

Sau gáy là khu vực nhạy cảm, làn da dưới tuyến thể của Omega quả nhiên bắt đầu rục rịch. Trần Bắc Hà rùng mình, mặt đỏ ửng: “Đừng, đừng chạm vào đó.”

Sở Tinh Lan rút tay lại, cười khẽ: “Sao hôm nay chủ động vậy?”

Trần Bắc Hà cười hì hì: “Tôi vui thôi, muốn hôn cậu một cái.”

Cậu lại hôn lên trán Sở Tinh Lan, ôm lấy vai anh ngắm kỹ: “Tự nhiên thấy cậu lúc đánh giải nhìn bình tĩnh rất đẹp trai.”

Ánh mắt Sở Tinh Lan dịu dàng: “Vậy em…có thích anh một chút nào không?”

Âm thanh của anh khi hỏi rất nhẹ, ánh mắt có chút mong chờ cùng chút bối rối, ẩn giấu cảm xúc cuộn trào.

Trần Bắc Hà bị ánh mắt đó nhìn mà tim loạn nhịp, mặt đỏ bừng: “T-tất nhiên là có! Nếu không thích cậu thì sao lại đồng ý làm bạn trai cậu?”

Ánh mắt Sở Tinh Lan dần dần sâu thăm thẳm. Trần Bắc Hà vừa rồi vì muốn hôn anh mà ngồi d*ng ch*n lên đùi anh, anh dứt khoát ôm lấy mông cậu nhấc bổng lên.

Cơ thể Trần Bắc Hà bỗng nhiên bị nhấc bổng lên, hoảng hốt vội vàng ôm chặt lấy vai Sở Tinh Lan: “Cậu làm gì thế?! Thả tôi xuống…”

Hai chân cậu bị tách ra, treo lủng lẳng quanh eo Sở Tinh Lan, mông được tay anh ấy đỡ chắc chắn, tư thế mập mờ khi bị bế đối diện như vậy khiến mặt Trần Bắc Hà lập tức đỏ bừng.

Sở Tinh Lan bế cậu một mạch vào phòng ngủ, đặt lên giường.

Trần Bắc Hà nắm chặt ga giường, lo lắng: “Cậu không định…”

Sở Tinh Lam cúi người đè lên cậu, dịu dàng nói: “Đừng sợ, anh sẽ không vội vã đánh dấu em đâu. Anh biết em chưa sẵn sàng. Cho anh hôn một lúc thôi, được không?”

Nụ hôn nhẹ nhàng rơi xuống trán Trần Bắc Hà.

Trần Bắc Hà nhanh chóng thả lỏng, mặt đỏ bừng: “Được thôi…”

Tư thế bị đè trên giường khiến cậu hơi căng thẳng, hàng mi khẽ run, nhưng đôi tay lại chủ động ôm lấy vai Sở Tinh Lan, khẽ ngẩng đầu, đưa môi mình lên.

Sở Tinh Lan lập tức hôn lên môi cậu.

Trần Bắc Hà nhắm mắt, nghiêm túc cảm nhận nụ hôn dịu dàng của anh. Hôm nay thực sự là một ngày quá hạnh phúc, mùa giải chính thức đã kết thúc viên mãn, để Sở Tinh Lan hôn thêm một chút cũng không sao.

Thế nhưng…

Sự thật chứng minh rằng, Alpha không dễ dàng thỏa mãn đến vậy.

Tuổi 20 là độ tuổi sung mãn nhất, hôn lâu rồi thì đúng là dễ có chuyện xảy ra. Sở Tinh Lan ôm lấy cậu, thì thầm làm nũng: “Bắc Bắc, anh không chịu nổi nữa rồi. Em giúp anh một lần, được không?”

Trần Bắc Hà nghe giọng nũng nịu kia, da đầu tê rần, mặt đỏ như lửa: “Nhưng mà, em, em không rành lắm…”

Sở Tinh Lan nắm lấy tay cậu, nhẹ nhàng nói: “Không sao, anh dạy em.”

Trần Bắc Hà: “…”

Dưới sự dẫn dắt của tay Sở Tinh Lan, cậu được chỉ dạy từng bước một. Đầu óc Trần Bắc Hà nóng như bột nhão, chỉ cảm thấy lòng bàn tay sắp bị bỏng đến nơi.

Sau một lúc lâu, cổ tay Trần Bắc Hà đau mỏi, cuối cùng cũng kết thúc. Cậu kéo chăn trùm kín đầu Sở Tinh Lan, ném lại một câu: “Nhanh đi ngủ đi!”

Rồi cậu lập tức bỏ chạy, mặt đỏ gay chạy vào nhà tắm, ra sức rửa tay.

Bị trùm chăn kín đầu, Sở Tinh Lan nở một nụ cười trong chăn.

Người trong lòng anh đang dần dần ngộ ra rồi, thật tốt quá.

Tuy cơ thể vẫn chưa hoàn toàn được thỏa mãn, được giúp đỡ bằng tay chẳng khác gì gãi ngứa ngoài giày, nhưng hôm nay Bắc Bắc đã chủ động hôn anh, thậm chí còn giúp anh, anh đã rất hạnh phúc rồi.

Chậm rãi thôi, rồi sẽ có một ngày, anh sẽ hoàn toàn có được Trần Bắc Hà.

Và cũng sẽ giao cả bản thân mình cho cậu ấy.

Hết chương 47

Bình Luận (0)
Comment