Vương Bất Kiến Vương - Điệp Chi Linh

Chương 49

Chương 49

Tác giả: Điệp Chi Linh | Editor: Chan

Trần Bắc Hà vốn nghĩ, cậu và Sở Tinh Lan đã ở chung phòng trong đội, hơn nữa trong biệt thự của Sở Tinh Lan có rất nhiều phòng, cậu ở lại đây sẽ không phải nghe những lời phàn nàn về giờ giấc từ cha Alpha nữa. Cả hai có giờ giấc giống nhau, muốn thức khuya thì thức, muốn ngủ muộn đến trưa cũng chẳng ai can thiệp.

Cho đến khi Sở Tinh Lan nói “tối nay chúng ta cùng ngủ,” Trần Bắc Hà mới chợt nhận ra vấn đề, một Omega chủ động đến nhà và nói muốn ở lại, chẳng trách Sở Tinh Lan sẽ có những suy nghĩ khác!

Tai Trần Bắc Hà đỏ bừng, vội vàng giải thích: “Em không phải ý đó, em vẫn ngủ ở phòng khách ở tầng một thôi, em không quen ngủ chung với người khác.”

Sở Tinh Lan nắm tay cậu, nhẹ nhàng cười: “Dần dần sẽ quen thôi.”

Trần Bắc Hà cảm thấy tay mình run rẩy, cúi đầu không dám nhìn vào mắt Sở Tinh Lan.

Sở Tinh Lan xoa đầu cậu, dịu dàng nói: “Còn sớm mà, chơi một lúc đi. Hôm nay là sinh nhật anh, anh phải livestream tặng quà cho fan. Em muốn livestream không?”

Trần Bắc Hà do dự một lúc rồi đáp: “À, phòng livestream giống nhau, liệu fan có nhận ra chúng ta đang ở cùng nhau không?”

“Đơn giản thôi, em có thể điều chỉnh góc máy quay để chỉ quay mặt. Trên bàn có đèn chiếu sáng, chỉ quay mặt thì chẳng ai nhận ra đâu.”

Trần Bắc Hà gật đầu: “Vậy thì được.”

Sở Tinh Lan dẫn cậu xuống tầng hầm, mở hai chiếc máy tính lên.

Lúc 10 giờ tối, cả hai bắt đầu livestream. Không ít fan đã chờ sẵn, ngay khi Sở Tinh Lan xuất hiện, họ liền gửi tặng quà, và màn hình đầy ắp lời chúc mừng sinh nhật.

Sở Tinh Lan kéo Trần Bắc Hà vào phòng đánh đôi, nói: “Cảm ơn mọi người đã gửi lời chúc mừng sinh nhật, tối nay tôi sẽ tặng quà cho mọi người trong livestream.”

Trần Bắc Hà cũng gửi quà cho anh.

[BM-North] tặng 100 ngư lôi biển sâu cho streamer, kèm theo lời nhắn: “Chúc mừng sinh nhật~”

Thông báo này ngay lập tức chiếm sóng với chữ vàng lớn trên toàn trang.

Sở Tinh Lan cười và nói: “Cảm ơn North đã tặng quà sinh nhật, hôm nay thật sự rất vui.”

Trần Bắc Hà phóng khoáng đáp lại: “Không có gì, chỉ cần vui là được.”

Cả hai bắt đầu chơi xếp hạng, mỗi khi kết thúc một trận, trong phòng livestream lại rơi xuống hàng loạt quà mưa.

Không biết có phải nhờ hiệu ứng sinh nhật hay không, nhưng tối nay cả hai gặp may mắn cực kỳ, đồng đội cũng rất tốt, liên tiếp thắng cho đến tận khuya.

Sở Tinh Lan nói: “Trễ rồi, tôi phải xuống livestream thôi.”

Trần Bắc Hà ngạc nhiên: “Sao lại kết thúc sớm thế?”

Sở Tinh Lan nói: “Ừ, hôm qua tôi không ngủ ngon, hơi mệt.”

Anh tắt máy quay và livestream, đứng dậy lên lầu rồi gửi tin nhắn cho Trần Bắc Hà: “Anh đi tắm trước, em chơi thêm chút nữa rồi lên sau nhé.”

Trần Bắc Hà không muốn tắt livestream cùng lúc với anh, nên cậu chơi thêm một lúc, đến tận 12 giờ rưỡi mới tắt máy tính.

Ngay khi vừa tắt máy, điện thoại của Trần Bắc Hà lại nhận được tin nhắn từ Sở Tinh Lan, kèm theo một bức ảnh.

“Giường đã chuẩn bị xong rồi, chuẩn bị ngủ thôi~”

Trong ảnh, chiếc giường ở tầng hai đã được phủ ga mới, hai chiếc gối đã được đặt sẵn. Trần Bắc Hà tim đập loạn nhịp, tai đỏ bừng, nhanh chóng trả lời: “Em không ngủ chung với anh đâu.”

“Nhưng anh muốn ngủ chung với em.” Sở Tinh Lan gửi một loạt biểu tượng cảm xúc làm nũng: “Hôm nay là sinh nhật anh, em thực hiện nguyện vọng của anh được không? Anh cam đoan sẽ không làm gì đâu, chỉ đơn giản là ôm ngủ như hồi nhỏ thôi.”

Trần Bắc Hà đi xuống tầng một, đứng trước cửa phòng khách và nhìn vào bên trong, phát hiện chiếc ba lô của mình đã không còn, chắc chắn là Sở Tinh Lan đã lấy đi.

Cậu hít sâu một hơi, rồi từ từ lên lầu.

Ngủ chung cũng chẳng có gì to tát, nếu mình cứ do dự rụt rè, chắc chắn sẽ bị Sở Tinh Lan cười cho.

Chỉ là yêu đương thôi mà, hai người cũng đã giúp đỡ lẫn nhau bằng tay mấy lần rồi, Sở Tinh Lan cũng nói sẽ không làm gì cả, còn sợ cái gì nữa?

Không thể vì đã phân hóa thành Omega mà yếu thế được!

Trần Bắc Hà lấy lại tinh thần, bước nhanh vào phòng ngủ chính, cố tỏ ra bình tĩnh và thản nhiên, hai tay đút túi, giống như một lãnh đạo đến kiểm tra công việc.

Sở Tinh Lan thấy cậu bước vào, lập tức nở nụ cười, hỏi: “Mang đồ ngủ chưa? Nếu chưa mang thì mặc đồ của anh nhé.”

Trần Bắc Hà cố tỏ ra bình tĩnh: “Có rồi, trong ba lô.”

 Sở Tinh Lan hỏi: “Em muốn tắm bồn hay tắm vòi sen?”

 Trần Bắc Hà đáp: “Tắm vòi sen là được.”

 Sở Tinh Lan dẫn cậu vào phòng tắm, nhẹ nhàng đóng cửa lại: “Em tắm đi, anh đợi ở ngoài.”

Trần Bắc Hà phát hiện cốc đánh răng, bàn chải, khăn tắm, dép lê, tất cả đều có đôi có cặp, rõ ràng Sở Tinh Lan đã có âm mưu từ trước. Nghĩ đến những chuyện có thể xảy ra tiếp theo, tim Trần Bắc Hà bắt đầu đập loạn lên. Cậu nhanh chóng c** đ* và tắm qua dưới vòi hoa sen.

Sau khi tắm xong, cậu thay đồ ngủ, dán lại miếng dán ức chế pheromone sau gáy, rồi đến bồn rửa mặt đánh răng. Đánh răng xong, cậu muốn sấy tóc thì không thấy máy sấy đâu.

Trần Bắc Hà mở cửa hỏi: “Máy sấy tóc nhà anh đâu?”

Vừa tắm xong, mái tóc màu tím của Trần Bắc Hà ướt nhẹp dính sát vào tai, khác hẳn với dáng vẻ hay nổi nóng, bù xù thường ngày, giờ trông cậu ngoan ngoãn và mềm mại bất ngờ.

Yết hầu của Sở Tinh Lan khẽ chuyển động, anh bước lại gần, thấp giọng nói: “Để anh sấy cho em.”

Máy sấy được cất trong tủ dưới bồn rửa mặt, Sở Tinh Lan lấy ra, bật công tắc, chỉnh mức gió và nhiệt độ rồi nghiêm túc sấy tóc cho Trần Bắc Hà.

Những ngón tay dài và thon của anh vuốt qua tóc, từng lọn tóc được sấy khô nhẹ nhàng, mỗi lần tay anh vô tình lướt qua da đầu đều khiến Trần Bắc Hà cảm thấy tê dại.

Trần Bắc Hà nhìn vào gương thấy cả hai người, bắt gặp ánh mắt kèm nụ cười của anh, tim cậu đập thình thịch.

Tên này cười lên trông cũng đẹp ghê…

Trần Bắc Hà lập tức dời mắt, chuyển hướng tập trung nhìn vào bàn chải đánh răng đặt trên bồn rửa mặt.

Một lúc sau, Sở Tinh Lan tắt máy sấy tóc.

Tóc vừa gội xong rất bông xù, sau khi sấy khô thì mềm mại vô cùng. Sở Tinh Lan thích thú xoa xoa mái tóc tím của cậu, nói: “Xong rồi, khô hẳn rồi đó, chuẩn bị đi ngủ thôi.”

Lời vừa dứt, một tia sét sáng loáng xé ngang bầu trời đêm, ngay sau đó là tiếng sấm rền vang. Trần Bắc Hà liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, than thở: “Cái thời tiết quỷ quái ở Thành phố Tinh, cứ thích là mưa.”

Sở Tinh Lan khẽ cười: “Hồi nhỏ có lần ông bà nội không có nhà, bên ngoài cứ sấm chớp mãi, anh sợ phát khiếp, phải gọi em đến ngủ cùng, còn nhớ không?”

Trần Bắc Hà nhướng mày: “Dĩ nhiên là nhớ. Anh đúng là đồ nhát gan, còn sợ cả sấm sét.”

Sở Tinh Lan đột nhiên bước tới, một tay ôm lấy vai cậu, tay kia luồn xuống dưới đầu gối, hơi dùng sức liền bế Trần Bắc Hà lên kiểu công chúa.

Trần Bắc Hà trừng to mắt: “Anh làm gì đấy?!”

Sở Tinh Lan bế cậu ra khỏi phòng tắm, một mạch đi thẳng tới giường, thản nhiên nói: “Anh từ nhỏ đã sợ sấm sét. Vậy nên đêm nay phải ôm em ngủ.”

Nói xong liền chui lên giường, tay chân quấn chặt lấy Trần Bắc Hà từ phía sau, như một cái gối ôm sống, ôm trọn cậu vào lòng rồi kéo chăn đắp lên cả hai.

Cơ thể chạm vào đệm mềm, phía sau là lồng ngực rắn chắc của Sở Tinh Lan. Tim Trần Bắc Hà đập loạn lên, trong đầu là một mớ hỗn độn.

Lần trước khi Sở Tinh Lan bị sốt cao, cậu đến chăm, tên này cũng từng ôm cậu như gối ôm một lúc. Khi đó cậu cũng thấy tim đập nhanh, nhưng chưa kịp nhận ra vì sao.

Giờ đây, lại một lần nữa được Sở Tinh Lan ôm chặt như thế, tiếng tim đập thình thịch truyền rõ ràng đến tai, Trần Bắc Hà mới dần hiểu ra…

Có lẽ là vì, cậu cũng thích Sở Tinh Lan?

Vì vậy, khi bị đối phương ôm, trái tim sẽ đập mạnh, sẽ nghĩ lung tung, sẽ mê đắm cái cảm giác được ôm ấm áp, không nỡ đẩy ra.

Người đã ôm cậu mỗi khi sợ sấm chớp hồi nhỏ, giờ đã cao lớn, có cơ ngực vững chắc và cơ bụng, tay cánh tay cũng rất mạnh, có thể đem lại cho cậu cảm giác an toàn tuyệt vời.

Trần Bắc Hà thả lỏng cơ thể, tựa vào trong vòng tay của Sở Tinh Lan và nhắm mắt lại.

Ầm ầm —

Mưa lớn bên ngoài, sấm chớp đùng đùng, Sở Tinh Lan giả vờ sợ hãi, ôm chặt hơn, còn đặt cằm lên vai Trần Bắc Hà như một cách làm nũng.

Trần Bắc Hà liếc mắt: “Hai mươi tuổi rồi mà vẫn sợ sấm, anh có thể giữ chút sĩ diện được không?”

“Sĩ diện làm gì.” Sở Tinh Lan bĩu môi, mặt dày ôm chặt cậu không chịu buông.

Cả cơ thể của Trần Bắc Hà bị Sở Tinh Lan ôm chặt, khoảng cách gần gũi như vậy, lại là bộ đồ ngủ mùa hè áo thun và quần short, nên cánh tay, đùi đều tiếp xúc với làn da của nhau…

Tiếng mưa bên ngoài rơi lộp bộp trên cửa sổ, như đang đồng hành cùng nhịp tim đập mạnh mẽ.

Sở Tinh Lan quả thật chỉ ôm cậu, không làm gì khác.

Hơi thở ấm áp thổi vào vùng gáy, Trần Bắc Hà bỗng cảm thấy vùng gáy phía sau của mình nóng bừng lên, tuyến thể bị che kín dường như tỉnh lại, nhè nhẹ đập thình thịch, trong cơ thể đột nhiên dâng lên một cảm giác kỳ lạ của sự trống rỗng và khao khát.

Muốn bị đánh dấu, muốn bị chiếm hữu, muốn…

Muốn…

Cậu cảm thấy đầu óc hỗn loạn, tầm nhìn trước mắt dần mờ đi.

Tại sao lại nóng như vậy? Đọc Full Tại TruyenGG.vision

Trong cơ thể có một dòng nhiệt không ngừng lan tỏa, thiêu đốt máu huyết và thần kinh, sự khao khát bị đánh dấu, bị an ủi không ngừng cuộn lên trong đầu.

“Ưm…” Trần Bắc Hà thở gấp, môi hơi mở ra, “Anh buông ra đi, em khó chịu quá…”

Sở Tinh Lan đang ôm chặt lấy cậu đột nhiên cứng đờ người, nhanh chóng thả tay ra, liếc mắt miếng dán ở gáy cậu đang không ngừng phát tín hiệu, rồi thấp giọng nói: “Bắc Bắc, hình như là…”

Còn chưa nói xong, Trần Bắc Hà đột ngột quay người lại, vội vàng hôn lên môi Sở Tinh Lan.

Nụ hôn của cậu rất gấp gáp và vụng về, không cẩn thận va phải răng Sở Tinh Lan, cả hai đều đau đớn đến nỗi hoa mắt, nhưng Sở Tinh Lan lập tức phối hợp, dịu dàng hé miệng, để cậu mặc sức hôn mình.

Trần Bắc Hà hôn loạn xạ một hồi, th* d*c rút lui, rồi thở hổn hển rời ra, mắt đã đỏ hoe, ánh nhìn ngơ ngác đầy hoảng loạn.

Cảm giác trống rỗng trong cơ thể càng lúc càng mạnh, cậu không biết phải làm sao.

Một mùi hương quen thuộc từ mũi bay đến.

Trần Bắc Hà giọng nói hơi run rẩy: “Em, em hình như bị sốt rồi…”

Sở Tinh Lan đưa tay chạm nhẹ vào phần gáy của cậu, nói: “Pheromone của em đang mất kiểm soát, có phải kỳ ph*t t*nh đến rồi không? Dạo này có tiêm thuốc ức chế đúng hạn không?”

Pheromone mất kiểm soát?

Lúc này, Trần Bắc Hà mới nhận ra mùi hương kỳ lạ trong không khí là gì.

Là mùi thông tin tố của anh.

Lúc này, cả phòng ngủ đều ngập tràn hương hoa oải hương nhẹ nhàng.

Lẽ ra, với miếng dán ngừng phát tín hiệu, thông tin tố sẽ không bị phát tán ra ngoài mới đúng, sao lại thế này?

Trần Bắc Hà cố gắng chịu đựng cơn khó chịu trong người, giải thích: “Tháng này, em vừa tiêm thuốc vào ngày 10, bác sĩ nói pheromone của em rất ổn định, một tháng sau không cần tiêm nữa.”

Sở Tinh Lan: “…”

Im lặng một lúc, Sở Tinh Lan nhẹ nhàng nở nụ cười, giọng nói mềm mại: “Em có nghe nói không, khi Omega gặp Alpha mình thích, cơ thể sẽ có phản ứng bản năng, chủ động bước vào kỳ ph*t t*nh để thu hút Alpha đến đánh dấu mình?”

“?” Trần Bắc Hà ngẩn người một lúc, mãi sau mới hiểu được câu nói của Sở Tinh Lan có ý gì.

Mặt cậu đỏ bừng, vừa xấu hổ vừa chột dạ phản bác: “Em, em sao có thể tự ph*t t*nh được, chắc chắn là do thuốc ức chế không hiệu quả.”

Sở Tinh Lan dùng ngón tay khẽ chạm vào tuyến thể sau gáy cậu: “Thật sao? Nhưng tuyến thể của em vẫn đang không ngừng chảy ra pheromone, em không ngửi thấy à?”

Trần Bắc Hà: “…”

Sở Tinh Lan cúi đầu hôn nhẹ lên trán cậu, dịu dàng nói: “Anh rất vui, thật đấy.”

Trần Bắc Hà: “…”

“Trong lòng em thích anh, khi được anh ôm mới khiến tuyến thể có phản ứng. Đó là phản ứng sinh lý rất bình thường, đừng ngại.”

“…Anh câm miệng!” Trần Bắc Hà vừa xấu hổ vừa bối rối. Tuyến thể của cậu đang điên cuồng chảy ra pheromone, đúng là trông chẳng khác gì đang dụ dỗ một Alpha đánh dấu mình.

Sở Tinh Lan đưa một tay nhẹ nhàng v**t v* sau gáy cậu, tay kia nâng cằm cậu lên, rồi dịu dàng hôn lên môi cậu.

“Ưm…”

Nụ hôn này như đổ thêm dầu vào lửa, khiến Trần Bắc Hà mềm nhũn cả người, mắt hoe đỏ, đầu óc rối tung như mớ bòng bong.

Từ sau khi phân hóa thành Omega, cậu vẫn đều đặn tiêm thuốc ức chế, luôn cảm thấy cuộc sống chẳng có gì thay đổi. Nhưng hôm nay, đây là lần đầu tiên sau khi trưởng thành cậu thực sự bước vào kỳ ph*t t*nh.

Và giờ, cậu cuối cùng cũng thật sự cảm nhận được sự khác biệt về mặt sinh lý của một Omega.

Cơ thể Trần Bắc Hà run nhẹ, cậu vòng tay ôm lấy eo Sở Tinh Lan, nhưng miệng vẫn gắt gỏng: “Em không mang thuốc ức chế, anh giúp em khống chế một chút!”

Nếu thật sự rơi vào kỳ ph*t t*nh hoàn toàn thì sẽ rất phiền toái. Omega một khi đã bước vào kỳ ph*t t*nh, ít nhất phải kéo dài ba ngày ba đêm và chỉ có đánh dấu vĩnh viễn mới có thể chấm dứt. Khi ấy sẽ bị mở buồng sinh sản, tạo kết dấu, thậm chí có khả năng mang thai.

Nghĩ đến khả năng đó, Trần Bắc Hà lập tức hoảng sợ: “Mau mau mau, giúp em!”

Sở Tinh Lan nhìn vào mắt Trần Bắc Hà, dịu dàng nói: “Đừng sợ, anh sẽ đánh dấu tạm thời cho em.” Nói rồi, anh nhẹ nhàng gỡ miếng dán ức chế ở sau gáy cậu ra.

Dưới lớp da hơi ửng đỏ, tuyến thể đang không ngừng rung động, một mùi hương đậm đặc của oải hương tràn ngập, mạnh mẽ đến mức suýt khiến Sở Tinh Lan mất kiểm soát ngay tại chỗ.

Anh hít sâu một hơi để điều chỉnh nhịp tim, sau đó nhẹ nhàng lật người Trần Bắc Hà lại, môi nóng rực áp lên phần gáy yếu ớt, khẽ hôn một cái để xác định chính xác vị trí tuyến thể.

Phần gáy nhạy cảm bị hôn, Trần Bắc Hà lập tức co rúm người lại, tay siết chặt ga trải giường.

Giọng nói dịu dàng của Sở Tinh Lan vang lên bên tai: “Em có biết vì sao anh lại đổi ID đăng ký thi đấu trong liên minh thành ‘Lavender’, vì sao lại nói mình thích hoa oải hương không?”

“Là vì đó là mùi pheromone của em.”

“Bởi vì thích em, nên thích tất cả những gì thuộc về em.”

Trái tim Trần Bắc Hà chợt run lên.

Thì ra là vậy sao? Là vì thích cậu?

Cho nên mới lấy mùi pheromone của cậu làm ID trong sự nghiệp thi đấu, mới trồng đầy hoa oải hương trong sân biệt thự…

Sự quan tâm và tình cảm sâu đậm của Sở Tinh Lan, chỉ dành riêng cho một mình cậu.

Thật tuyệt.

Trần Bắc Hà nhắm mắt lại, siết chặt tay Sở Tinh Lan, giọng run run nói: “Đánh dấu em đi… nhanh lên… đừng nói nhiều nữa.”

Sở Tinh Lan cười khẽ một tiếng.

Mỗi khi Trần Bắc Hà dữ dằn là đang che giấu sự xấu hổ.

Nhưng nhìn cậu đỏ bừng khắp người, cả cơ thể khẽ run rẩy vì khó chịu, Sở Tinh Lan cũng không đành lòng để cậu chịu đựng thêm nữa. Anh lập tức nhắm vào tuyến thể sau gáy và cắn mạnh xuống.

Răng nanh của Alpha đâm xuyên qua tuyến thể mong manh, pheromone cuộn trào như thủy triều tràn vào cơ thể cậu.

“A…” Từ khóe môi Trần Bắc Hà bật ra một tiếng rên vừa đau đớn vừa đầy kh*** c*m.

Tầm nhìn của cậu trở nên mơ hồ, bàn tay nắm chặt lấy tay Sở Tinh Lan, mười ngón đan chặt vào nhau.

Quá trình đánh dấu tạm thời kéo dài rất lâu, mùi pheromone của thông non và oải hương quấn lấy nhau, giao hòa, bao trùm khắp căn phòng.

Cơ thể Trần Bắc Hà thậm chí còn run rẩy co giật vì bị k*ch th*ch quá mạnh.

Nhưng khi pheromone của Alpha không ngừng tràn vào, từng tế bào trong cơ thể cậu như được làn hương dịu dàng kia vỗ về, xoa dịu.

Dễ chịu đến mức như cả người đang trôi lơ lửng trên mây, được những đám mây mềm mại bao bọc, vỗ về.

Pheromone của Alpha này thật sự thơm quá…

Trần Bắc Hà mơ mơ màng màng nghĩ ngợi linh tinh.

Mãi cho đến khi đánh dấu hoàn tất, Sở Tinh Lan mới buông cậu ra, ánh mắt sâu thẳm nhìn vào vết cắn rõ ràng sau gáy, khẽ hỏi: “Chắc là kiểm soát được rồi, thấy khá hơn chưa?”

Trần Bắc Hà: “Ừm… đỡ nhiều rồi.”

Cơn sốt nóng hỗn loạn trong đầu nhanh chóng dịu xuống, lý trí dần quay trở lại. Trần Bắc Hà hít sâu một hơi, trong không khí là mùi pheromone của cả hai đan quyện vào nhau. Cảm giác này thật kỳ diệu.

Giống như hai người họ đã “hợp thành một” vậy.

Sở Tinh Lan nhẹ nhàng ôm cậu từ phía sau, âu yếm cọ cọ má vào má cậu: “Bắc Bắc, anh thật sự rất thích em.”

“…” Trần Bắc Hà rất nhanh nhận ra phản ứng cơ thể của đối phương.

Sở Tinh Lan chỉ đánh dấu tạm thời, luôn để ý đến cảm nhận của cậu, dù bản thân rõ ràng cũng đang khát khao mãnh liệt. Alpha ở độ tuổi này, làm sao mà dễ dàng kìm nén?

Chỉ là đang cố gắng chịu đựng mà thôi.

Sở Tinh Lan đã thích cậu suốt ngần ấy năm, nay khi cậu rơi vào kỳ ph*t t*nh, anh vẫn lựa chọn tôn trọng và bảo vệ cậu, không để mọi thứ vượt khỏi tầm kiểm soát, càng không nhân cơ hội làm điều gì quá giới hạn.

Mọi việc đều đặt cảm xúc và ý muốn của Trần Bắc Hà lên hàng đầu, cho dù bản thân rất muốn, cũng không dám vượt rào.

Trần Bắc Hà cảm thấy trái tim hơi mềm lại, khẽ nói: “Tiểu Lan.”

“Ừ?”

“Muốn làm thì làm đi.”

“?” Sở Tinh Lan không kịp hiểu ý của cậu là gì.

Ngay lập tức, Trần Bắc Hà quay người lại đối diện với anh, chủ động đưa tay giúp anh c** q**n áo, mơ màng nói: “Anh không muốn em sao?”

“…” Sở Tinh Lan hiểu ngay ý cậu, trái tim bỗng đập thình thịch, sống lưng cứng đờ, nắm chặt tay cậu, giọng nói khàn khàn: “Em đồng ý?”

Trần Bắc Hà mặt đỏ bừng, nói lắp bắp: “Dù sao cũng đã kiểm soát được kỳ ph*t t*nh, thử một lần cũng không sao.”

Cậu dừng lại một chút, rồi ngẩng đầu lên hôn lên cằm Sở Tinh Lan: “Hôm nay là sinh nhật anh, coi như là thỏa mãn nguyện vọng của anh, tặng anh một món quà lớn nữa.”

Sở Tinh Lan: “…”

Thấy anh ngây người, Trần Bắc Hà bực mình nói: “Không muốn thì thôi!”

Nói xong, cậu đỏ mặt quay đi, kéo chăn phủ kín người.

Bắc Bắc chủ động như vậy, làm sao anh có thể từ chối? Trong mắt Sơ Tinh Lan tràn ngập vui sướng, anh lập tức xốc chăn lên, xoay người đè Trần Bắc Hà xuống giường, nồng nhiệt hôn cậu.

Muốn.

Sao lại không muốn? Anh đã sắp phát điên lên rồi.

Quần áo lần lượt bị vứt ra khỏi giường, trong căn phòng tràn ngập pheromone của cả hai người, rất nhanh sau đó đã vang lên những âm thanh đỏ mặt, tim đập thình thịch.

Trần Bắc Hà ngượng ngùng nhắm mắt lại, lá gan của cậu thật sự quá lớn, lại dám coi mình là món quà sinh nhật tặng cho Alpha.

Nhưng mà…

Lần này có thể tính là cậu chiếm ưu thế, là cậu chủ động.

So với việc bị động chịu đựng, Trần Bắc Hà càng muốn chủ động tấn công.

Nụ hôn đầu tiên của Sở Tinh Lan đã dành cho cậu, lần đánh dấu đầu tiên đánh dấu cũng là cậu, đêm đầu tiên cũng sắp thuộc về cậu.

Sau này người kia sẽ chỉ ngoan ngoãn nghe lời anh…

Hình như… cũng không lỗ nhỉ?

**

Chan: Ăn gì mà ngu vậy con, bị bán còn giúp người ta đếm tiền. Bó tay L Cái câu “anh chỉ ôm em ngủ, anh hứa sẽ không làm gì.” Là cái câu nói dối kinh điển của bọn đàn ông đó!

Hết chương 49

Bình Luận (0)
Comment