Đêm đã khuya, trong viện rộn vang tiếng dế đầu hè, từng đợt gió đêm thổi qua, khiến cho cánh cửa sổ không ngừng rung động. Cẩm Hoan Thúc đem một bình nhỏ đựng đầy dầu thắp, tiến về phía thư phòng thiêu đèn cho Lâm Duệ Hi.
Tại án thư, Lâm Duệ Hi đang chăm chú viết công văn.
“Thiếu gia, người nên đi nghỉ, cẩn thận hại đến thân để, để ngày mai tiếp tục viết a.” Cẩm Hoan Thúc quan tâm nói.
“Không sao, cũng sắp xong rồi.” Lâm Duệ Hi nhanh chóng viết nốt mấy chữ cuối cùng, rốt cục đặt bút xuống. Hắn đem tấm giấy gấp lại, cẩn thận để nhét vào trong một phong thư bằng gấm. Cẩm Hoan Thúc nhìn ra phong thư kia không phải vật tầm thường, không khỏi tò mò:
“Thiếu gia, thư này người viết cho ai vậy?”
“Cho bệ hạ.” Lâm Duệ Hi hời hợt nói.
“Bệ hạ??” Cẩm Hoan Thúc trái lại, mục trừng khẩu ngốc.
“Ân, là thư tự tiến cử của ta, thỉnh cầu hoàng thượng, hạ chỉ bổ nhiệm ta làm thái thú của Bảo Thục Quận.”
Hắn nói nhẹ nhàng, nhưng khiến Cẩm Hoan Thúc chết đứng trong giây lát, hắn sợ hãi khuyên ngăn: “Thiếu gia!! Ngươi không phải không biết Bảo Thục Quận là nơi như thế nào…”
“Ta biết!” Lâm Duệ Hi sớm đoán được phản ứng của hắn, liền đem lo lắng của Cẩm Hoan Thúc nói ra: “Bảo Thục Quận là giao giới của nước ta với Ba Nam Quốc, chiến sự liên mien, khiến cho dân chúng lầm than, mấy năm nay liên tục có nạn đói. Tiền nhiệm thái thú ba năm trước do bị quân địch đánh lén mà vong mạng. từ đó không còn người nào tự nguyện đi nhậm chức ở nơi đó nữa.”
“Thiếu gia! Nếu người đã rõ như thế, vì sao còn muốn đi…”
Lâm Duệ Hi kiên định nói: “Cẩm Hoan Thúc, nguyên nhân chính là vì ai ai cũng không nguyện ý đi, ta muốn đảm nhận thách thức này, muốn cho bọn hắn thấy, tuy rằng ta chỉ là thư sinh yếu đuối, nhưng quyết tâm cùng dũng khí tuyệt không thua kém võ tướng sa trường. Ta không muốn làm một kẻ khiếp nhược tham sống sợ chết, ta sẽ hảo hảo cai quản Bảo Thục Quận, khiến cho nơi đó trở thành một mảnh đất phồn vinh hưng thịnh, đây cũng chính cơ hội đền đáp quốc gia…”
“Thiếu gia, đền nợ nước cũng có rất nhiều phương pháp, người hà tất phải chọn con đường nguy hiểm như thế.? Người hiện tại được hoàng thượng thập phần coi trọng, đi nơi đâu cũng được người ta kính nể vài phần, lưu lại trong kinh thành không tốt hơn sao?”
“Ta không chịu được lối sống hoang *** ham mê thanh sắc của lũ người quyền quý chốn kinh thành” Lâm Duệ Hi nóng nảy vỗ án thư: “Mỗi ngày nếu không phải ngắm hoa uống rượu thì là du thuyền ngắm cảnh, mỗi lần đi ra ngoài phải đối phó với một lũ người giả dối. Ta thực sự chịu không nổi!! Ta không muốn cũng lũ tửu tao phạm dũng (bã rượu thùng cơm ->chỉ mấy anh chỉ biết ăn cơm uống rượu, vô năng) ở cũng một chỗ!!”
Cẩm Hoan Thúc không thuyết phục được hắn, không thể làm gì hơn là gật đầu đồng tình: “Thiếu gia nói không sai…”
Lâm Duệ Hi thấy hắn đã thỏa hiệp, khẩu khí cũng mềm mỏng hơn.
“Cẩm Hoan Thúc, ta biết ngươi lo lắng cho ta, nhưng đây vốn là chí hướng của cả đời ta, Ta biết, làm quan ở Bảo Thục Quận chắc chắn sẽ gặp nhiều trắc trở, nhưng ta tin ta có thể khắc phục được, vì thế, mong ngươi có thể ở bên hỗ trợ ủng hộ ta.”
“Là quyết định của thiếu gia, lão nô nhất định ủng hộ tới cùng.” Cẩm Hoan Thúc kiên quyết nói.
“Cảm tạ ngươi!” Lâm Duệ Hi dừng một chút, nhẹ giọng nói: “Chỉ là, ngươi tuổi tác đã cao, gần đây thân thể cũng mạo bệnh không ngừng, nếu như lại đi cùng ta tới cái loại địa phương không an ổn kia, sợ rằng thân thể ngươi không chịu nổi…”
“Thiếu gia, người không cần nói nữa.” Lần này đến phiên Cẩm Hoan Thúc thuyết phục hắn: “Lão nô đã nói qua, chừng nào người còn chưa tìm được người có thể hảo hảo chiếu cố người, lão nô tuyệt đối sẽ không ly khai người một khắc…”
“Cẩm Hoan Thúc, ta có thẻ tìm một quản gia khác mà…”
“Thiếu gia, lão nô nói không phải ý này…”Cẩm Hoan Thúc bất đắc dĩ ngắt lời chủ tử, thiếu gia nhà hắn cái gì cũng thông minh, nhưng ở phương diện tình cảm thì lại đặc biệt ngốc a…
“Vậy ngươi nói…”Lâm Duệ Hi vẫn là không hiểu.
“Thiếu gia, người hiện nay cũng đã mười sáu tuổi rồi, hiện tại công danh đã có, tiền tài cũng đủ, cũng đã đến lúc tìm một cô nương tốt, lập gia đình sinh hài tử a…”
Lâm Duệ Hi dù sao vẫn còn quá trẻ, nghe hắn nói cái này, khuông mặt thanh tú không khỏi đỏ ửng lên. Hắn ho khan, che giấu ngượng ngùng, nói: “Bây giờ chưa đến lúc nói chuyện này a…”
“Hiện tại không làm, còn đợi tới khi nào?” Cẩm Hoan Thúc phản bác: “Nếu người muốn đến Bảo Thục Quận xa xôi kia, bên người có nương tử chăm sóc ngày đêm, không phải sẽ rất hảo sao?”
“Nói là nói vậy, nhưng tìm ở đâu một cô nương tốt a? Ta trong lòng vốn không có ai cả…” Lâm Duệ Hi vì xấu hổ mà càng nói càng hạ giọng.
“Thiếu gia yên tâm.” Cẩm Hoan Thúc vỗ ngực nói: “Với nhân phẩm tướng mạo của thiếu gia, còn sợ không tìm được hảo cô nương? Chỉ cần ta phao tin, đảm bảo các bà mối sẽ phá đại môn nhà chúng ta để tranh nhau làm a!!”
“Cẩm Hoan Thúc, ngươi nó có hơi…” Lâm Duệ Hi không quen bị tán thưởng như thé, khuôn mặt thoáng chốc ửng hổng.
“Thiếu gia không cần hao tâm tổn trí, chuyện này cứ giao cho lão nô là được.” Cẩm Hoan Thúc thấy hắn có ý định lập thân, lập tức vô cùng cao hứng. Hắn cầm bình dầu lu khai, trước khi đi không quên nói lại:
“Thiếu gia, đừng thức muộn quá, nên sớm nghỉ ngơi.”
“Được rồi, ngươi cũng ngủ sớm một chút!”
Cẩm Hoan Thúc đi rồi, Lâm Duệ Hi lại nghĩ tới chuyện hắn muốn làm mối ban nãy, trên mặt lại nóng lên. Hắn không còn tâm trạng làm tiếp, nhanh chóng thu lại thư tiến cử, sau khi rửa mặt liền thay y phục lên giường ngủ.
Hôm sau, Lâm Duệ Hi như thường lệ tiến cung diện thánh, hoàng thượng tiếp kiến hắn ở ngự thư phòng, ở đó còn có người mà mới sáng sớm đã đụng mặt ngoài cửa cung – Lôi Hạo Tường. Lâm Duệ Hi tự biết cùng hắn chạm mặt là chuyện không tránh khỏi, dù sao chỉ cần hoàng thượng đáp ứng thư tự tiến cử của hắn, bản thân có thể ly khai kinh sư, không bao giờ phải nhìn đế cái mặt đối phương nữa…
Vừa nghĩ đến chuyện này, tâm tình của hắn cũng tốt lên không ít, trên mặt cũng không còn là biểu tình băng lãnh cự nhân nữa, Sau khi theo lễ bái kiến bệ hạ cùng Lôi Hạo Tường, Lâm Duệ Hi được an bài ngồi bên cạnh Lôi Hạo Tường , âm thầm tìm cơ hội đệ trình thư tự tiến cử.
“Vương đệ, Lâm khanh gia, các ngươi nhìn cái này xem.” Hoàng thượng phân phó thái giám trình lên ahi tấm bìa sách màu lam bám bụi.
Hai người cầm lên nhìn kỹ, nguyên lai là một bản thi ca tập (sách thơ). Lâm Duệ Hi tinh tế thưởng thức thi từ đầy hào khí,, thuận miệng đọc lên:
‘Sách mã Tây khứ, hàn sương linh nguyệt thành nhất sắc.
Cô nhạn nam phi, xích thổ hoàng sa giai tẫn nhan.”
(Giục ngựa về hướng Tây, sương lạnh cùng trăng sáng hòa thành một sắc.
Cô nhạn sải cánh về Nam, đất đỏ cùng cát vàng trải đến tận cùng.”
“Lâm khanh gia thấy thi từ này thế nào?” Hoàng thượng hỏi.
“Tuyển từ ý cảnh sâu xa, chỉ là đối ngẫu chưa được chuẩn lắm, gieo vần cũng không chưa đủ…”
“Nói rất hay.” Hoàng thượng thỏa mãn cười vui vẻ, lấy tay vuốt vuốt ria mép, quay sang Lôi Hạo Tường : “Vương đệ, còn ngươi thấy sao?”
“Ta không hiểu lắm về hàm nghĩa thi từ, chỉ cảm thấy đâu hắn là do người phương Bắc viết, vì trong này miêu tả phong cảnh so với đất Y Đông Nhạc ta có nhiều điểm bất đông.” Lôi Hạo Tường thành thật nói.
“Vương đệ nhãn quang không tồi, đây là thi tập của Vận Bắc Quốc.”
“Vận Bắc Quốc? “ Lôi Hạo Tường cẩn thận dò xét sắc mặt hoàng đế, Vận Bắc Quốc cùng Y Đông Nhạc Quốc từ trước đến nay không ngừng tranh chấp, nửa cơ hội hòa đàm cũng không có. Hoàng thượng cùng Vận Bắc Quốc thành kiến chất chồng, hiện tại lại đem thi tập của nước kia cho bọn hắn xem, nhất định là có dụng ý gì đó.
Không ngoài sở liệu của Lôi Hạo Tường, hoàng thượng ngay sau đó nói ra ý đồ của mình:
“Quốc gia ta thi nhân tài cao học rộng nhiều hơn so với Vận Bắc Quốc, lịch sử phát triển của thơ ca so với bọn họ cũng lâu đời hơn, chúng ta nếu làm thi tập, quyết sẽ không thua kém bọn họ.”
“Hoàng thượng anh minh.” Lôi Hạo Tường ngay lập tức hùa theo, hắn biết hoàng huynh của mình từ trước tới nay không muốn thua kém các nước lân bang, đặc biệt là Vận Bắc, ý đồ đối phương khi tìm bọn họ, hắn cũng đã đoán ra được tám, chín phần. Lâm Duệ Hi thông minh hơn người, dĩ nhiên cũng hiểu ý tứ bệ hạ.
“Hoàng thượng chẳng lẽ là muốn ta cùng Ngũ vương gia hợp tác, biên tập ra một bộ thi tập của Y Đông Nhạc chúng ta?”
“Không sai.” Hoàng thượng cười ha hả, “ Lâm khanh gia học thức uyên bác, thêm năng lực mạnh mẽ, chuyện này đương nhiên phải chọn ngươi.”
“Hoàng thượng quá khen.” Được hoàng đế tán thưởng như vậy, Lâm Duệ Hi không lấy làm mừng, bởi vì kế hoạch tự tiến cử của hắn coi như phá sản toàn bộ, huống chi bệ hạ còn muốn hắn hợp tác cùng với gã đang ghét kia. Không biết rốt cục là đế vương đang coi trọng hắn, hay có ý muốn làm khó hắn.
Hoàng đế lại quay sang hướng Lôi Hạo Tường: “Ngũ đệ giao du rộng, bằng hữu khắp trong thiên hạ. nhiệm vụ thu thập thi từ cùng với chiêu hiền đãi sĩ, không ai thích hợp hơn ngươi.”
“Cảm tạ bệ hạ coi trọng.”
“Các ngươi hai người hợp tác, có thể nói là thiên y vô phùng, không ai là địch thủ, trẫm đem nhiệm vụ thảo biên thi tập toàn quyền trao cho hai ngươi.”
Lâm Duệ Hi biết chính mình không có khả năng cự tuyệt, không thể làm gì khác hơn là cùng Lôi Hạo Tường cảm tạ long ân
“Khoan tạ ơn vội. Trẫm còn có một thứ ban cho hai khanh.” – Hoàng đế sai ngươi đem lên bộ bút lông tinh xảo, nghiên mực chạm trổ hoa mỹ, cùng với hai nêm ghế thêu tay bằng tơ vàng thập phần tinh tế.
Lâm Duệ Hi cùng Lôi Hạo Tường quỳ xuống tạ ân, hoàng thượng lại tiếp lời:
“Lâm khanh gia, trước tiên phong ngươi là học sĩ chưởng quản Hàn Lâm viện, hàm nhị phẩm, ban thưởng hoàng kim cùng bạch ngân hai trăm lượng, trân châu ba mươi hộc, cẩm bạch (tơ tằm trắng) mười trượng
“Tạ ơn hoàng thượng.”
“Về phần ngũ đệ. Tạm phong là Đốc sát viện tả Ngự sử, hàm nhất phẩm, ban thưởng hoàng kim cùng bạch ngân ba trăm lượng, trân châu ba mươi hộc, cẩm bạch mười trượng.
“Tạ ơn hoàng thượng.”
“Các ngươi cần bao nhiêu thời gian để hoàn thành.”
Lâm Duệ Hi cùng Lôi Hạo Tường hai mặt nhìn nhau, ai cũng không dám vội vàng kết luận. Lâm Duệ Hi suy tư trong chốc lát, sau đó mở lời: “Nếu như vi thần dự liệu, đại khái cần năm tháng.”
“Hảo, vậy thì năm tháng, nếu như thiếu thời gia, có thể thêm một tháng nữa, tốt nhất là hoàn thành trước tháng giêng năm sau.”
“Dạ.”
Ba người bàn xong chuyện biên soạn thi tập thì đã tới thời gian dùng bữa trưa. Hoàng đế lưu hai người bọn họ lại dùng bữa, chủ đề nói chuyện vẫn như cũ – thi tập !
Dùng ngọ thiên xong, Lâm Duệ Hi cùng Lôi Hạo Tường cáo từ. Hai người một người đi trước một người đi sau rời cung, không ai chủ động mở miệng nói với nhau câu nào. Lôi Hạo Tường mi phi sắc vũ (mặt mày hớn hở), đối với chuyện hoàng huynh giao phó có chút hứng khởi chờ mong. Lâm Duệ Hi bộ dạng lại rũ mắt, nhìn chằm chằm mặt đất, tâm tình xem ra bất hảo.
Hai người đi đến Ngự hoa viên, không hẹn mà gặp Cung thân vương cũng đang đi tới. Cung thân vương thấy bọn họ, vừa cúi đầu, vừa chắp tay thi lễ, dáng tươi cười nói:
“Chúc mừng nhị vị. Chúc mừng nhị vị.”
“Làm sao vậy?” Lôi Hạo Tường còn chưa hiểu ý.
“Hắc hắc hắc, còn giấu ta sao?” Cung thân vương thân mật vỗ vỗ vai hắn, hướng phía Lâm Duệ Hi nói: “Bản vương ra mắt Lâm học sĩ!”
Lâm Duệ Hi lập tức hiểu ra,, xấu hổ cười cười: “Cung thân vương tin tức thật nhanh nhạy”
“Ha ha, bản vương lúc trước còn muốn lo việc của người khác, muốn trước mặt hoàng thượng đề cử Lâm đại nhân vào Hàn Lâm viện. Không ngờ hoàng thượng lại đã sớm có ý này, xem ra đây chính là thiên ý, chức vị này chính là dành cho Lâm đại nhân a.”
Lôi Hạo Tường tiếp lời: “Lại nói, thân vương chính là đã đoán trước được rồi…”
“Làm gì có…” Cung thân vương trên mặt lộ ra vẻ đắc ý, Lôi Hạo Tường cùng hắn có tương giao quá sâu, Lâm Duệ Hi lại là kẻ hắn muốn mượn hơi. Nay hoàng thượng lại lệnh cho hai người hợp tác, phe cánh của hắn lại càng hùng mạnh hơn. Hắn còn dặn lại thêm vài câu: “Hai người đúng là có phúc a! Đây chính là cơ hội được lưu tên vào sử sách của hoàng triều ta, người khác mong còn không mong được.”
“Đương nhiên a. Lôi Hạo Tường phóng khoáng cười.
Trong khi sắc mặt hai người vô cùng cao hứng, Lâm Duệ Hi sắc mặt lại càng thêm ngưng trọng. Biên soạn thi tập vừa hay có thể phát huy sở trường của hắn, hắn nên lấy làm vui mừng mới đúng, nhưng vừa nghĩ đến năm tháng tiếp đến, ngày nào cũng phải cùng Lôi Hạo Tường mặt đối mặt, hắn thế nào cũng không vui vẻ nổi.
Quên đi, đại trượng phu có thể co có thể dãn, coi như cơ hội khảo nhiệm nhẫn nại của chính bản thân mình a… Lâm Duệ Hi thở dài, cho tay vào tay áo, sờ sờ tiến cử thư. Tạm thời đem chuyện Thái thú Bảo Thục Quận gác lại vậy.
Hắn mang một bụng tâm sự về nhà, vừa vào đại môn, đã bị Cẩm Hoan Thúc cùng mấy phu nhân phục sắc lộng lẫy vây quanh.
“Thiếu gia, người đã trở về, chúng ta chờ đã lâu lắm rồi.” Cẩm Hoan Thúc kéo kéo hắn vào, Lâm Duệ Hi nhìn đám nữ nhân trước mặt – hai mắt sáng long lanh nhìn mình.
“Đây là…có chuyện gì vậy?”
“Thiếu gia, đây đều là mấy bà mối nổi danh nhất của kinh sư, vị này là Hoàng đai nương, vị này là Trương đại thẩm…” Cẩm Hoan Thúc kéo hắn ngồi xuống, chỉ từng người một giới thiệu cho hắn.
“Các vị hảo…” Lâm Duệ Hi ngay lập tức minh bạch mấy người này chạy tới đây làm gì, mấy bà mối đồng loạt ùa lên, hỏi dồn dập:
“Không biết Trương đại nhân thích cô nương như thế nào?”
“Lâm đại nhân yên tâm, ta nhất định sẽ giới thiệu cho người một cô nương hảo hảo, tối hợp ý người.”
“Lâm đại nhân, ta có ba cô nương muốn tiến cử, mỗi người đều là tri thư đạt lý, tú ngoại tuệ trung, dung nhan lại càng không có gì chê trách…”
Lâm Duệ Hi bị các nàng văng nước bọt đầy gương mặt, rốt cục không biết phản ứng thế nào. Hắn bất đắc dĩ nhìn Cẩm Hoan Thúc nói: “Nguyên lai là chuyện làm mối…”
“Thiếu gia, ta làm việc rất nhanh đúng không? Tối hôm qua mới cùng người nói chuyện , hôm nay đã tìm được nhiều bà mối như vậy?” Cẩm Hoan Thúc nói, giọng có mang theo chút đắc ý.
Lâm Duệ Hi hiện nay , một điểm tâm tình muốn làm mai cũng không có, lòng hắn dâng lên một trận thở dài, đối đám bà mối kia nói: “Cảm tạ các vị đã bớt chút thời giờ đến đây, nhưng ta hiện nay công sự bận rộn, hiện nay cũng không phải thời điểm tốt nhất để lo việc mối mai, ý tốt của các vị, tại hạ xin nhận.”
Đám bà mối trợn trừng mắt nhìn nhau, Lâm Duệ Hi không có tâm tư đối phó các nàng, lại nói: “Tại hạ đường đột, có chỗ nào mạo phạm, thỉnh các vị thứ lỗi. Ta trước tiên xin cáo từ, Cẩm Hoan Thúc, ngươi hảo hảo chiêu đãi khách nhân.”
Lâm Duệ Hi đem chuyện giải quyết hậu quả giao lại cho Cẩm Hoan Thúc, bản thân lui vào nội viện nghỉ ngơi. Cẩm Hoan Thúc không biết làm gì hơn là một bên chịu tội đối với đám bà mối lòe loẹt phấn son, một bên thỉnh các nàng trở về.
Bà mối đi rồi, Cẩm Hoan Thúc mới vào trong, hỏi tại sao Lâm Duệ Hi đột nhiên đổi ý, Lâm Duệ Hi đem chuyện được gia phong tước vị Hàn Lâm đại học sĩ cùng chuyện biên soạn thi tập nói cho hắn, khiến Cẩm Hoan Thúc mừng rỡ khoa chân múa tay một hồi. Hắn cung kính nói:
“Không hề gì,,, chuyện mối mai lúc nào cũng có thể làm, thiếu gia người hiện tại cứ chuyên tâm lo chuyện quốc gia đại sự a…”
Lâm Duệ Hi thấy hắn vui mừng như thế, ngực rốt cục cũng có điểm nhẹ nhõm. Vô luận nói như thế nào, nhiệm vụ lần này cũng là quang vinh vô thượng, tạm thời đem ân oán cá nhân bỏ qua một bên, hảo hảo chuyên tâm cho chính sự. Lâm Duệ Hi hắn đã nỗ lực thuyết phục bản thân như thế.
Công cuộc biên soạn thi tập nhanh chóng được triển khai, hoàng thượng an bài cho bọn họ một thư viện lớn, cách trạng nguyên phủ chừng nửa dặm đường. Lâm Duệ Hi mỗi ngày đều bộ hành đến đó, làm việc từ sáng sớm cho tới đêm khuya. Trong thư viện, ngoài hắn cùng Lôi Hạo Tường còn có vài gã tiểu tư giúp việc lặt vặt, mấy người quản sự, mặt khác còn có các thi nhân có tiếng trong kinh sư được mời đến, hỗ trợ sao chép, phân loại, cộng thêm một viện sĩ Hàn Lâm giúp thẩm định ngôn từ.
Nửa tháng đầu tiên, Lôi Hạo Tường rất ít khi ở trong thư viện, hắn đều bôn ba bên ngoài, lo việc sưu tầm thi từ ca phú đặc sắc trên toàn quốc. Mỗi khi có thu hoạch mới, hắn đều cùng hạ nhân ra gioi thúc ngựa đem thi thư hộ tống trở về kinh thành. Một tháng trước, tất cả mọi người còn bận việc biên hối chỉnh lý, vẫn chưa bắt tay vào sao chép thi từ, nhưng giờ đã bắt đầu bận tối mắt tối mũi.
Lâm Duệ Hi đặt ra yêu cầu rất cao, cần phải thập toàn thập mỹ, ngoại trừ đem thi từ phân loại, còn muốn chú thích đầy đủ tường tận. Rất nhiều thơ ca cổ xưa, ngay cả tác giả cũng khó kiểm chứng, vì thế, Lôi Hạo Tường lại phải một phen bôn ba khắp chốn, đem tư liệu bổ sung trở về.
Kinh qua một thời gian hợp tác, Lâm Duệ Hi dần dần phát hiện, Lôi Hạo Tường cũng không phải vô năng như hắn nghĩ, lúc trước hoàng đế nói hắn văn võ song toàn cũng không ngoa. Lôi Hạo Tường đúng là kiến thức vô cùng uyên thâm, có những thi từ địa phương Lâm Duệ Hi không hiểu rõ , hắn nghiền ngẫm một hồi liền minh bạch.
Lâm Duệ Hi đối với chuyện này phi thường xấu hổ, nhưng Lôi Hạo Tường chỉ thoải mái nói: “Ta cũng không phải có bản lĩnh lớn lao gì, chỉ là đi nhiều, có du ngoạn qua những chỗ này, nghe người dân nơi đó kể lại thôi.”
Hắn còn nêu ví dụ: “Ví như ở đây có nói: “Ngọc nữ mộng Thanh Trì”, kỳ thực câu chuyện thần thoại lưu truyền từ xưa, nói về một thiếu nữ trước đêm xuất giá, mộng thấy mình cùng lang quân gặp gỡ bên một bờ giếng thanh tuyền (nước trong văn vắt). Thế nhưng sau này xuất giá, lang quân lại không phải là người trong mộng, truy vấn đến cùng, nguyên lai người nàng mơ thấy chính là ca ca của người kia. Vị ca ca kia mới là đối tượng được chỉ phúc vi hôn với nàng, chỉ tiếc là khi còn trẻ thì đã rơi xuống nước mà chết đuối… Ý nghĩa của nó chính là muốn nói thế sự vô thường, nhân sinh chỉ như giấc mộng, ngươi bỏ lỡ nhân duyên, không biết thì cũng không có gì đáng trách.
“Nguyên lai là như thế,” Lâm Duệ Hi cảm thán: “Đây chính là đọc vạn quyển sách không bằng đi nghìn dặm đường a…”
“Cũng không hẳn, ta chỉ là ham chơi, thích rong ruổi bên ngoài, cũng không phải ôm lòng hiếu học mà lên đường a.” Lôi Hạo Tường chỉ cười cười khiêm tốn nói.
“Thế nhưng, thế này vẫn hơn so với ta cả ngày chỉ ru rú ở nhà ha?”
“Lâm đại nhân vẫn còn trẻ, ngày sau cơ hội đi đây đó còn nhiều, không cần tiếc nuối.”
“Nói cũng đúng…” Lâm Duệ Hi nghĩ một hồi mới bày ra nụ cười khoan tâm (vui vẻ hơn một chút).
Hai người lại tiếp tục chúi đầu nghiên cứu những bí ẩn của thi từ, không phát giác ra trời đã chiều muộn. Những người khác lục tục ly khai dần, chỉ còn Lâm Duệ Hi cùng Lôi Hạo Tường xử lý nốt sự tình, sau đó cũng nối tiếp rời thư viện. Tất cả mọi người đi rồi, chỉ còn một lão nhân ngồi ngủ gà gật trên chiếc ghế con trước cửa.
Lâm Duệ Hi cùng Lôi Hạo Tường đưa lưng về phía vầng trăng sáng, sóng vai đi tới, gió nhẹ thổi lướt qua ngọn cây, ánh trăng chiếu xiên qua người, tạo ra hai chiếc bóng gầy guộc đổ bóng xuống mặt đường. Gã tiểu tư của Lôi Hạo Tường vẫn như trước, đi sau hai người bọn họ. Lâm Duệ Hi thái độ không còn băng lãnh như khi trước, thỉnh thoảng cũng cùng Lôi Hạo Tường trò chuyện đôi câu.
“Lâm đại nhân, ngươi không có thói quen đem theo người hầu sao?” Lôi Hạo Tường không hiểu nghĩ gì, lại nhắc tới chuyện này.
“Ta từ nhỏ tới giờ bên người cũng chỉ có một lão bộc chiếu cố, năm nay niên kỷ cũng đã lớn, cũng không muốn khiến hắn quá vất cả, hơn nữa ta từ trước đến nay việc gì cũng tự mình làm, mang theo người hầu, trái lại không được tự nhiên.” Lâm Duệ Hi bình thản nói.
“Nói là nói vậy, có người hầu bên cạnh, dù phát sinh chuyện gì cũng có thể chiếu cố lẫn nhau.” Lôi Hạo Tường vẫn muốn thuyết phục hắn.
“Ta biết vương gia có hảo ý, xem trọng an nguy của ta.” So với thái độ lạnh nhạt trước đây, khẩu khi Lâm Duệ Hi bây giờ đã tăng thêm mấy phần thân mật.
“Lâm đại nhân nghĩ thoáng như thế đương nhiên là chuyện tốt, thế nhưng…vạn sự cẩn thận vẫn hơn.”
“Ta minh bạch, cảm tạ vương gia.”
“Ngươi một câu cũng vương gia, hai câu cũng vương gia, ta nghe không được tự nhiên,” Lôi Hạo Tường nói một câu khiến Lâm Duệ Hi không biết trả lời sao.
“Tại sao? Ngươi vốn là vương gia a?”
“Nói là nói vậy, nhưng bằng hữu của ta đều gọi thẳng tên của ta, chẳng bao giờ gọi vương gia cả.”
Lâm Duệ Hi mặt đỏ lên, nguyên lai hắn đã sớm coi mình là bằng hữu? Hắn xấu hổ cười cười: “Vương gia cũng vẫn gọi ta là Lâm đại nhân đó thôi, như vậy, ta làm sao dám gọi tên ngươi?”
“Nói cũng đúng!” Lôi Hạo Tường chợt hiểu ra, cười đến thập phần xán lạn: “Vậy thì bắt đầu từ bây giờ, đem cái gì với “vương gia” với “đại nhân” vứt qua một bên, ta gọi ngươi là “Duệ Hi huynh”, ngươi cứ một câu “Hạo Tường huynh” là được.”
“Đột ngột như thế, ta nghĩ có điểm không được tự nhiên.”
“Không có, dĩ nhiên thoải mái hơn chứ, không phải sao, Duệ Hi huynh?” Lôi Hạo Tường thân mật gọi
“Ngươi…đừng có gọi…” Lâm Duệ Hi bị hắn gọi thế tự nhiên xấu hổ vô cùng, khuôn mặt thanh tú phiếm một màu hồng tựa như cánh đào hoa.
“Nha. Duệ Hi huynh, mặt của ngươi tự nhiên hồng hồng, có phải là khó chịu hay không? Có cần vi huynh đưa ngươi về?” Lôi Hạo Tường cố ý bồi thêm một câu nữa.
“Ngươi đừng trêu ta nữa…” Dáng điệu thẹn của Lâm Duệ Hi thực sự là thập phần khả ái, Lôi Hạo Tường nhìn mà muốn trêu cợt mãi không thôi, nhưng vừa ngẩng đầu nhìn, đại môn của trạng nguyên phủ đã ở ngay trước mặt. Hắn lúc này mới buông tha Lâm Duệ Hi , cùng hắn cáo biệt, sau đó dẫn gã tiểu tư hồi vương gia phủ.
Trong nháy mắt, ba tháng trôi qua, thi tập đã hoàn thành hơn phân nửa. Lâm Duệ Hi đem thi tập chia làm thượng trung hạ – ba quyển, mỗi quyển có hơn một trăm bài, số lượng gấp đôi so với thi tập của Vận Bắc Quốc. Giờ chỉ còn việc chú thích điển tích, điển cổ, xem ra bọn họ có thể sớm hoàn thành trước thời hạn.
Hoàng thượng đối với hiệu suất làm việc của bọn họ vô cùng thỏa mãn, thỉnh thoảng phái người ân cần thăm hỏi, thuốc bổ đưa tới liên miên. Hoàng đế thậm chí còn biểu dương công trạng hai người ngay ở triều đường, khiến cho, một cơ số đại thần bọn họ không giao du cũng ùn ùn kéo tới nịnh bợ, tặng lễ vật lấy lòng.
Thắng lợi đã ở trước mặt, đội ngũ biên tập lại càng không dám có phút giây thả lỏng, làm ngày làm đêm để tăng tiến độ. Hôm nay, khi Lâm Duệ Hi hoàn thành chú thích của quyển thượng, thì đã đêm khuya. Lôi Hạo Tường cùng hắn đi ra cửa thư viện, một gã tiểu tư vội chạy đến ngăn Lôi Hạo Tường .
“Ngũ vương gia, ngài có thư tín mới, bên ta khi nãy quên giao cho ngài.”
Lôi Hạo Tường nghi hoặc tiếp nhận tín thư hắn trình lên, chính là do một vị bằng hữu của hắn đưa tới, nói là hắn đã tìm được một ít thi từ vô cùng hiếm có, phải đem về ngay trong đêm, nhượng Lôi Hạo Tường ở tại thư viện tiếp nhận.
“Kỳ quái, sớm không đến, sao lại nhằm ngay lúc này chứ?” Lôi Hạo Tường một bụng hồ nghi.
“Có thể là thời gian cấp bách a.?” Lâm Duệ Hi cười cười nói.
“Đành nán lại chờ hắn một chút vậy!” Lôi Hạo Tường miễn cưỡng nói, hắn không quên hỏi Lâm Duệ Hi : “Một mình ngươi về không an toàn, chi bằng ta nhượng tiểu tư về cùng ngươi.”
“Không cần, đường này ta đi tới đi lui đã mấy trăm lần, còn sợ lạc đường sao?” Lâm Duệ Hi trêu hắn.
“Vậy ngươi phải cẩn thận!”
“Được rồi, được rồi, ta đi trước.” Lâm Duệ Hi tạm biệt hắn, tiếp tục hồi phủ.
Ánh trăng mờ mờ soi xuống con đường nhỏ, hàng đèn ***g đỏ dưới mái hiên theo gió đung đưa. Lâm Duệ Hi một mình đi trên con đường không một bóng người, một trận gió thổi qua, mấy cửa sổ nội viện bên cạnh đường liên tục phát ra âm thanh cọt kẹt dọa người.
Lâm Duệ Hi giơ tay áo lên che cát bay, một thân ảnh đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn, Lâm Duệ Hi thất kinh, vội lui người về phía sau, không ngờ rằng phía sau lưng cũng có một người.
Lâm Duệ Hi đang muốn kêu lên, hai hắc y nhân nọ đã lấy khăn bịt miệng hắn. Lâm Duệ Hi nghe được mùi ngai ngái của thuốc Đông y, tình thế cấp bách khiến hắn cuống quá hóa liều, thu nắm đấm hướng bụng người nọ tung quyền. Hắc y nhân trong phút chốc buông lỏng tay, Lâm Duệ Hi thừa cơ giãy dụa, thoát ra chạy thục mạng, nhưng bị hai kẻ kia theo sát phía sau.
Một lão thái bà đang ngồi bên vệ đường nghe được thanh âm xô xát, lập tức đứng bật dậy, nheo mắt nhìn phía trước, thấy có vài người đang chạy tới.
“Cứu mạng -!!!” Lâm Duệ Hi kêu lớn, bởi đã hít vào một ít mê dược, hắn chạy được vài bước đã choáng váng mắt hoa, cước bộ bất ổn. Hai hắc y nhân kia võ công lại rất cao, thi triển một chút khinh công, trong nháy mắt đã chặn ngay trước mặt hắn.
Một kẻ đột ngột áp sát, dùng tay chế trụ cổ Lâm Duệ Hi , khiến hắn không kêu la gì được. Lâm Duệ Hi nhất thời không hô hấp được, trước mắt tối sầm, chỉ cảm thấy máu trong cơ thể đang dồn lên não, miệng cũng chỉ phát sinh ra những tiếng rên không nghe rõ.
Tên còn lại cởi một chiếc bao lớn trên lưng xuống, định chụp lên đầu hắn, Ngay lúc đó, một thân ảnh đột ngột bổ nhào tới, gã hắc y nhân cầm túi nhất thời không phòng bị, bị người nọ xô một cú mạnh, toàn thân lảo đảo.