Thành Phong châu hôm nay tươi đẹp lạ thường , mới sáng tinh sương không khí đã trong lành và mát mẻ hơn hẳn mọi ngày, bầu trời cũng quang đãng, như câu, sau cơn mưa trời lại sáng, nếu không phải la liệt các con phố còn có vài bá tánh bị ôn dịch nằm vật vã ra đường, môi miệng mấp máy rên rỉ, thì người ta sẽ không thể nào nhận ra được nơi này đã trải qua mấy ngày điêu linh vì một thứ bệnh. Bệnh thủy đậu.
Nắng vàng với làn không khí thanh nhã như thổi một làn gió mát vào tâm tình những người trong thành, khiến họ cũng vô thức tươi tắn lên. Mà chuyện khiến họ vui vẻ hơn cả là hôm nay, có một vị thần y tuyên bố có thể đẩy lùi được ôn dịch sẽ phát chẩn tại trước phủ nha của tri châu. Tờ mờ sáng bá tánh đã xếp một hàng dài nối mấy con phố chỉ vì một liều thuốc ‘thần’ để chữa bệnh dịch cho người thân hoặc cho chính họ.
Trong lòng ai cũng đang suy nghĩ, thần y là người như thế nào lại dám cam đoan là sẽ chữa được cái loại bệnh dịch hung hiểm này? Trong đầu nghĩ ra muôn vàn vẻ ngoài hình dáng, còn có y thủ như thế nào, không biết là có chữa được không, nhưng mà họ nghĩ một người không có thực tài chắc hẳn không dám hồ ngôn loạn ngữ như vậy. Trong lòng họ không khỏi nhen nhóm một tia hi vọng.
Nhưng không ai biết thần y trong lời đồn kia chính vào lúc này đang ấp trong ổ chăn, còn đang đánh cờ tướng với Chu Công không chịu dậy.
“ Cốc cốc.” Dạ Phong Thần nhìn trời đã đến giờ Thìn mà tiểu huynh đệ còn chưa có đi ra, thì có chút nghi ngờ. Không phải là y đã chạy trốn đi mất đấy chứ, mặc dù chính hắn là người lôi y vào chuyện này, và có vẻ là y không tình nguyện cho lắm, nhưng cục diện đã bày ra, bỏ của chạy lấy người chắc chắn không phải là chính nhân quân tử. “ Vân đệ , Vân đệ.”
“...”
Thấy người kia vẫn không có hồi âm, hắn định bước vào thì một bóng dáng bạch y liền mở cửa bước ra, vừa vặn đụng vào trước ngực của hắn. “ Ai ui.” Vân Minh bị đụng giật lùi về sau mấy bước, xoa xoa cánh mũi, ánh mắt có chút ai oán nhìn người vừa bước vào kia, thấy chính là hắn, liền thu lại chút biểu tình, đem chiết phiến đẩy đẩy người hắn, trong lòng tràn đầy ngao ngán, sáng sớm mà đã phải thức rồi, chuyện này đều là do tên nam nhân trước mắt này ban cho.
Bộ dáng này của y, hệt như con mèo nhỏ cáu bẩn, giơ móng vuốt ra rồi lại thu vào rất... khó để diễn tả, nhưng đại khái là khiến người ta hơi nhộn nhạo, Dạ Phong Thần hơi cười cười. Dù gì cũng chỉ là một tiểu tử không hơn không kém, lại còn trẻ con như vậy. “ Nhăn nhó như vậy, ta còn tưởng trên mặt đệ không có cảm xúc đấy.” Lúc nào cũng tự trưng ra vẻ mặt vân đạm phong khinh, vô cảm vô tình ấy.
“ Phong huynh, ta cũng không phải là tượng, tất nhiên có cảm xúc.” Vân Minh phe phẩy quạt, nếu không phải vô tình đụng phải hắn, thì y tất ít khi biểu lộ thần tình, còn có ép y làm cái chuyện không công này nữa, ngay cả là dù trước mặt người bạn Nhã Cầm kia của y, nên suốt ngày thấy luôn mặt gọi ‘mặt than’. Cũng đã được gần mười năm rồi, cũng không có khác biệt lắm, còn rõ ràng như vậy.
Không hiểu vì sao nhìn đôi mắt có chút mông lung như nhớ lại chuyện xưa mang theo vài phần thân thiết gần gủi này của y. Dạ Phong Thần lại cảm thấy không vui cực kì không vui, y trước giờ một là mặt lạnh , không nói không rằng hai là khí thế bức người, ba là bộ dáng không mặn không nhạt. Duy nhất là lần trước y có cười với hắn một lần, như thế rất tốt a. Nói tới nói lui là chưa từng cho hắn một sắc mặt tốt lần nào, cùng lắm chỉ là cười như có như không. “ Đệ nói phương thuốc của đệ có hiệu quả không , bên ngoài cổng phủ bá tánh đã xếp một hàng dài rồi kìa.”
Vân Minh ngẩn mặt nhìn trời , cỡ tầm giờ Thìn rồi. “ Bây giờ trước tiên đi xem cho tri phủ đại nhân trước.” Liếc qua phía hắn, này chuyện là do ai cấp cho y, còn không phải hắn sao? Đúng là đồ keo kiệt, còn có đừng tưởng ý không biết tối qua hắn đi đâu, hừ hừ, lần trước chỉ là khiến hắn đóng kịch một chút, vậy mà đã tính toán để mình đóng kịch rồi.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, vừa nói đến đoạn người di theo Vân Minh đâu mất rồi, y liền trả lời. " A Lạc đi theo đoàn hộ tống của Ảnh, dù sao minh thương dễ tránh ám tiễn khó phòng." Huống hồ, đừng nhìn tên nam nhân mặt lầm lầm lì lì suốt ngày hở tí là giết người đó, có thể có bao nhiêu khát máu, nhưng về mặt mưu kế đa đoan lại không thể nói là con số không, nhưng chuyện này A Lạc lại có nhiều kinh nghiệm, thân thủ không bằng hắn ta, nhưng đi theo vẫn là để đề phòng vạn nhất.
" Vậy không còn ai bên cạnh đệ sao, dù sao đệ cũng không có võ công?" Thật ra Dạ Phong Thần hắn không biết chủ ý của Vân Minh, nhưng cứ như vậy, lại cứ để y một thân một mình đi với hắn, vạn nhất, hắn có chuyện cần phải đi làm thì không phải ý sẽ gặp nguy hiểm sao? Với lại, từ vụ án ở Tùy Châu, thể nào rồi cũng sẽ đến tai đám người đứng đằng sau kia, còn không phải là dễ dàng bị bọn họ thủ tiêu sao?
Nhưng khi nói ra lí do, hắn lại không tài nào đáp lại được. " Không phải còn có huynh sao? Sau này chỉ cần có Tam vương gia đứng trước, tiểu đệ cứ ngoan ngoãn làm hậu phương là tốt rồi."
Tên tiểu tử ngốc này!!! Nhưng không hiểu lòng hắn sao lại cảm thấy vui vui.
---
Trong phòng của lão tri phủ , trưởng tử của lão nữa lo nửa mừng nhìn khuôn mặt đã có chút thần sắc của phụ thân mình. Nửa đêm lão ri phủ cũng có tỉnh dậy một lần, nói chuyện cũng đã có chút hơi sức, không giống như một lão nhân lâm trọng bệnh sắp chết nữa, không khỏi khiến hắn ta cũng vui lây, như vậy coi như bá tánh thành Phong Châu đã có đường thoát khỏi ngoặc nghèo rồi.
“ Lệnh công tử.” Vân Minh bước vào liền gọi hắn một tiếng, không thể không nói hắn cũng là một hiếu tử, chăm sóc cho lão tri phủ suốt đêm qua e là đã thấm mệt, nhìn trong đồng tử cũng hiện lên vẻ hưng phấn, bệnh tình của lão tri phủ hẳn là đã chuyển biến tốt, nhưng nhìn bộ dáng của hắn vẫn còn lo lo, đối với sự lo lắng dư thừa của hắn, trái lại Vân Minh lại thấy có vẻ ấm áp của sự hiếu thảo.
“ Vân thiếu, ngươi nói xem phụ thân ta thực có thể qua được?” Chuyển biến này khiến hắn hơi kích động, nắm chặt hai vai y nếu mà thành công thì bá tánh trong thành này ắt được cứu.
Nhìn biểu hiện sốt sắng của hắn đi, y không nói không rằng nhẹ nhàng đẩy bàn tay đang nắm hai bả vai mình ra. Sau đó bước tới bên giường bệnh nhìn lão tri phủ, ngón tay trắng noãn áp lên mạch tay, lại quan sát một chút tình trạng của các mụn mủ. “ Lệnh công tử đừng sốt ruột, ta nói ổn thì sẽ ổn.” Cũng bắt đầu có dấu hiệu ngấm thuôc, như vậy không còn gì đáng ngại.
Áo bào màu trắng bị đôi tay của hắn nắm lấy có chút bẩn vì tự mình nấu thuốc cho phụ thân không tránh khỏi có vây khói than, in lên đó, hắn liền tự hiểu bản thân đã phấn khích quá mức, trong bụng hơi lúng túng. Vừa đó, hắn cũng cảm thấy sống lưng đột nhiên lạnh toát, quay đầu nhìn lại thì chỉ có Dạ Phong Thần đang đứng phía sau. Nghĩ là vì hắn không khấu kiến nên Dạ Phong Thần bực bội, hơn nữa ánh mắt kia còn đang nhìn chằm chằm bàn tay hắn. Vương gia hắn có thực để ý sao? Hình như không nha...
“ Lệnh công tử, bây giờ chỉ cần nấu nước ấm cho đại nhân tắm sạch sẽ, nếu cần thì bỏ thêm một chút muối vào là được. Ta còn phải ra bên ngoài, công tử cứ chăm sóc đại nhân cho tốt.” nói rồi y cũng nhanh chóng rời đi.