Lúc trưa Oanh Nhi nói hôm nay là sinh thần của muỗi ấy nàng mới nghĩ tới lầu, bởi vì ở hiện đại đến sinh nhật nàng cũng thường được bạn bè rủ đi ăn lầu. Tiểu Mai mặc dù không biết vương phi đang nói đến món gì nhưng nghe vương phi phân phó nàng vẫn làm theo, mang đồ đạc về Thanh Mai Viện, vì có khả nhiều đồ nên nàng đã nhờ thêm vài người phòng bếp mang hộ.
Buổi tối, mọi thứ đã được bày biện sẵn, Oanh Nhi đã tỉnh dậy từ sớm, nàng đề Tiểu Mai tắm rửa thay quần áo cho Oanh Nhi sau đó đưa Oanh Nhi ra ngoài sân. Bên ngoài đã có nhiều người, chủ yếu là mấy người Hoàng Ngọc Nhi quen biết ở phòng bếp, nàng muốn sinh thần của Oanh Nhi phải vui vẻ nên cũng kêu họ lại đây.
Tiểu Mai vừa bịt mắt Oanh Nhì vừa dẫn nàng đi ra, trêи người Oanh Nhi mặc một bộ y phục mới màu hồng nhạt, tóc được thắt bím hai bên, đi đôi giày màu cô bé đến khi cách Hoàng Ngọc Nhi một mét mới thả hồng nàng đã mua, trông rất đáng yêu, Tiểu Mai dắt tay ra.
Lúc này mọi người đều đồng thanh hát lên: “Mừng ngày sinh nhật Oanh Nhi
Mừng ngày sinh nhật Oanh Nhi
Mừng ngày đó Oanh Nhi sinh ra đời..."
Cuối cùng mọi người đều hồ lên một câu: “Chúc mừng sinh thần Oanh Nhi." một khác, cũng may bài hát chỉ có mấy câu, hơn nữa mọi người lại thuộc rất nhanh. “Oanh Nhi, mừng sinh thần muội, chúc muội ngày càng ăn no chóng lớn, mau chóng trở thành một cô nương xinh đẹp, đến lúc đó ta sẽ tìm cho muội một phu quân như ý
Hoàng Ngọc Nhi nói xong mọi người đều che miệng cười, Oanh Nhi còn nhỏ nhưng vẫn nghe hiểu ngại ngùng nói: "Tỷ tỷ, muội còn chưa cập kê đâu." "Nói thì nói vậy nhưng sẽ rất nhanh thôi, nào, Oanh Nhi lại đây cầu nguyện rồi thổi nến đi." Hoàng Ngọc Nhi lại đặt chiếc bánh kem lên tay Oanh Nhi. “Tỷ tỷ, ta phải cầu nguyện cái gì?" Oanh Nhi cầm bánh kem không biết phải làm sao. Hoàng Ngọc Nhi lại mỉm cười nói: "Muội chỉ cần nhằm lại nói lên điều mà muội mong muốn là được, sau đó mở mắt ra rồi thổi nên, điều ước sẽ thành hiện thực"
Oanh Nhi nghe vậy, đôi mắt chớp chớp hỏi: "Thật vậy sao?"
Hoàng Ngọc Nhi gật đầu, đợi Oanh Nhi ước nguyện thổi nến xong mọi người bắt đầu vào tiệc.
Đúng lúc này lại có một vị khách không mời mà đến khiển động tác của mọi người chững lại,
Vũ Diệp vốn định đến tìm Hoàng Ngọc Nhi để nói chuyện, nghe đám người Ủy Thiên nói về Hoàng
Ngọc Nhi nàng vẫn không tin muốn tự mình kiểm tra mới đến đây tìm nàng nhưng lại thấy nhiều người tập hợp ở đây nàng không khỏi thắc mắc, “Các người đang làm gì vậy?". "Vũ tiểu thư, người đến tìm ta sao?" Hoàng Ngọc Nhi lên tiếng hỏi.
Vũ Diệp gật đầu, nói: “Đúng vậy, bồn cô nương muốn nói chuyện với người."
Hoàng Ngọc Nhi nghe vậy nhíu mày nói: “Có chuyện gì ngày mai nói có được không hôm nay là sinh thần của muội muội ta, nếu Vũ tiểu thư không chê có thể ở lại cùng chung vui với bọn ta."
Nhìn thấy ở đây có một tiểu cô nương, Vũ Diệp có chút sửng sốt nàng cũng nghe Ủy Thiên nhắc tới Hoàng Ngọc Nhi có nhận nuôi một hài từ nhưng lại không dám tin, lúc này được gặp lại không nói nên loi.
Vũ Diệp không nói cũng không đi Hoàng Ngọc Nhi cũng mặc kệ nàng, kêu mọi người tiếp tục, ban đầu mọi người có chút bối rối sau đó cũng nhanh tay nhanh chân làm đồ ăn.
Lúc này mùi thơm đã lan tỏa khắp Thanh Mai Viện, mùi thơm xộc lên mũi Vũ Diệp nàng mới bừng tỉnh, cái gì chứ đồ ăn nàng không thể cưỡng lại được.
Hoàng Ngọc Nhi bắt đầu chỉ mọi người cách ăn, nàng bỏ một ít rau vào sau đó nhưng một miếng thịt bò vào nồi nước rồi bỏ vào miệng, thấy Hoàng Ngọc Nhi ăn như vậy mọi người không khỏi kinh ngạc, Vũ Diệp không tin nổi, thịt bò còn chưa chín mà, sao có thể ăn như vậy được. “Này, người cứ ăn sống vậy sao?" Vũ Diệp không nhìn được hỏi. “Đây không phải ăn sống mà là ăn tái, vừa ngon vừa bổ, không tin người làm thử xem." Nói rồi nàng lại làm y chang vậy bỏ vào bát của Oanh Nhi.
Oanh Nhi thấy có thịt bò không quan tâm có chín hay không bỏ vào miệng ăn, vừa nhai vừa nói: “Ngon quá, tỷ tỷ, thật sự rất ngon"
Vũ Diệp thấy hai người ăn không kìm nén nổi cũng bắt chước theo, chỉ mới bỏ vào miệng nhai nhai mấy cái nàng đã không kìm được nước mắt hô lên: "Thật sự là quá ngon, vừa chua vừa cay thật kϊƈɦ thích vị giác, đây là món gì vậy sao ta chưa thấy qua bao giờ
Người chưa thấy qua là đúng rồi, đây là món ăn phổ biến ở hiện đại cổ đại số là chưa nghĩ ra được cách ăn như vậy. "Đây là lầu, người có thể trực tiếp ăn như vậy." Hoàng Ngọc Nhi cũng không cường lại được, vừa ăn vừa nói.
Mọi người bên kia cũng bắt đầu cầm đũa lên ăn, nhìn thôi đã thấy thẻm rồi, sau khi ăn xong mọi người thật không thể diễn tả được cảm xúc, đúng là mỹ vị, bọn họ cảm thấy thật may mắn khi đến chỗ vương phi, nếu không sẽ được thưởng thức món ngon như vậy. "Nào mọi người đã ăn lầu thì phải uống rượu, cầm ly lên can nào." Hoàng Ngọc Nhi cầm ly rượu lên hưởng tất cả mọi người hét lên, đã lâu không được thoải mái như vậy, hôm nay nàng phải ăn uống hết mình. Mọi người nghe vương phi khách sáo như vậy cũng cầm ly lên uống, Vũ Diệp cũng không ngoại lệ, dường như nàng đã quên mất mục đích mình đến đây.
Nàng lại nói với Oanh Nhi, “Tiểu muội, muôi còn nhỏ nên chỉ được uống nước trái cây thôi, còn Tiểu Mai em phải uống rượu, nào, cạn với ta một ly
Nói xong Hoàng Ngọc Nhi uống cạn một lỵ, thấy còn ch đã nàng cầm nguyên và rượu lên uống, Vũ Diệp bên cạnh trố mắt nhìn nàng.
Nàng có phải là nữ nhân không, uống rượu sao giống nam từ hán như vậy.
Cũng không biết ăn uống đến giờ nào, lúc này Hoàng
Ngọc Nhi và Vũ Diệp đều đã say mèm, Vũ Diệp chỉ vào Hoàng Ngọc Nhi nói: “Người, hào sảng, ta thích "Ta lại không thích người." Hoàng Ngọc Nhi thắng thẳng nói. “Cái gì, bổn cô nương vừa xinh đẹp vừa thông minh, kẻ nào dám không thích, không đúng, có một người không thích ta, hắn chế ta phiền, nói ta là cô nương hay không?" Vũ Diệp vô cùng oán giận nói. không biết xấu hổ, ngươi nói cái tên đó có đáng ghét "Hắn nói đúng đấy, người thật phiền"
Hoàng Ngọc Nhi vừa dứt lời Vũ Diệp bỗng nhiên gào khóc, lại còn vừa khóc vừa nói: “Người cũng chế tạ phiền sao, ta thật sự phiền như vậy sao, các người đều xấu xa, ợ.
Nghe thấy tiếng khóc Hoàng Ngọc Nhi cảm thấy đau đầu: “Ôn quá, người đừng khóc, ta nói người phiên là vì người luôn kiếm chuyện với ta, người mà không tìm ta ta còn thấy người xinh đẹp nha, hức hức.
Nói xong nàng còn ở lên hai tiếng sau đó đã không còn biết cái gì nữa.
Vương Thiên Tuyết nhìn nam nhân đối diện luôn nhìn chăm chăm xuống dưới đường thì không khỏi tò mò, hắn nhìn cái gì mà chăm chú như vậy, nàng theo tấm mắt hắn nhìn xuống.
Ở quán ăn bên đường đối diện có một cô nương mặc vảy vàng nhạt đang ngồi ăn đậu hủ, trông khuôn mặt rất thỏa mãn, dường như món ăn rất hợp khẩu vị nàng, bên cạnh nàng còn có một tiểu cô nương và một nha hoàn. Lại nhìn nam nhân đối diện Vương Thiên Tuyết cũng phần nào đoán ra được hắn đang nhìn ai, “Ngũ ca, có cần ta cho người gọi nàng lên đây không?" Vương Thiên Tuyết đột nhiên lên tiếng.
Mạc Thanh Hàn lúc này mới quay đầu lại đối diện với đôi mắt đầy ý cười của Vương Thiên Tuyết hắn lại có chút tránh né. "Ngũ ca ta thấy hình như huynh rất để ý đến nàng, lẽ nào huynh đã có cảm tình với nàng rồi sao?" Vương Thiên Tuyết nửa đùa nửa thật hỏi.