Hoàng Ngọc Nhi dường như là chạy ra khỏi thư phòng, sao nàng có thể quên được, nàng ngoài là vương phi trêи danh nghĩa của hắn ra cũng chẳng là gì, sao có thể xen vào chuyện người nhà của
Trong thư phòng Mạc Thanh Hàn ngơ ngẩn nhìn nàng rời đi, Vũ Diệp không đạt được mục đích cũng rầu rĩ rời khỏi thư phòng.
Buổi tối trêи đường náo nhiệt đông vui, ven đường có nhiều người bán hoa, nghe nói ở đây có phong tục mua hoa tặng làm quen, nếu nữ nhân cũng có ý người đã đồng ý kết đôi. ngày thất tịch nam nhân thấy nữ nhân mình ưng ý sẽ với nam nhân đó sẽ nhận hoa của hắn, coi như hai
Ở đây văn hóa phong tục cũng cởi mờ không gò bỏ nên mọi người không ngại việc tăng hoa hay nhân hoa của đối phương.
Trêи đường thỉnh thoảng cũng có các đối phụ thể hoặc đã đính ước với nhau nhìn bọn họ vô cùng tình
Hoàng Ngọc Nhi bước đi trêи đường không mục đích, từ lúc rời khỏi thư phòng của Mạc Thanh Hàn nàng không quay về Thanh Mai Viện mà đi thẳng ra phủ, cứ đi lại không biết phải đi đầu, lần đầu tiên Đi đến một quán chè nàng dừng bước, sở trêи người xuyên đến đây nàng cảm thấy lạc lõng như vậy. không có đồng nào lại thở dài đi tiếp. “Ngũ vương phi. Đột nhiên có người kêu lên ba chữ này, Hoàng Ngọc Nhi giật mình quay đầu lại, người trước mặt là một cô nướng trẻ, khuôn mặt bầu bĩnh đáng yêu nhưng nàng lại không quen biết nàng ấy. "Cô nương gọi ta sao?” Hoàng Ngọc Nhi không xác định hỏi lại. “Đúng vậy, người không phải Ngũ vương phi sao ta không nhìn nhầm nha." Cô nương kia mở miệng nói, thanh âm trong trẻo non nớt.
Hoàng Ngọc Nhi nghe vậy cười nói: “Đúng là ta cô nương gọi ta có chuyện gì?" “Ta là Lý Đào, nghe tỷ tỷ ta nói người đã cứu tỷ ấy và cháu gái ta, vô cùng cảm ơn người." Lý Đào nở nụ cười tươi rói nói, lần trước gặp Ngũ vương phi ở phủ Thái Úy nàng không có cơ hội cảm ơn, bây giờ có thể tình cờ gặp ở đây thật là may mắn. “Tỷ tỷ cô nương là?" Hoàng Ngọc Nhi ngờ vực hỏi, tư nhiên xuất hiện một cô nương gọi mình rồi lại cảm ơn mình khiến nàng có chút bất ngờ. "Tỷ tỷ chính là Lý Mộng." Lý Đào lại hồn nhiên đáp. Nàng chỉ có duy nhất vị tỷ tỷ này mà tỷ tỷ cũng rất thương nàng nên nàng không muốn tỷ ấy gặp bất trắc gì, lần trước nghe tỷ tỷ kể nàng sợ hết hồn cũng may có Ngũ vương phi.
Đối với ân nhân của tỷ tỷ Lý Đào tỏ ra vô cùng khách sáo, Hoàng Ngọc Nhi không nghĩ cô nương này lại là muội muội Lý Mộng, nhìn kỹ cũng có vài nét giống Lý
ʍôиɠ.
Hai người đang nói chuyện thì có một giọng nam trầm thấp xen vào. “Đào Nhi, cuối cùng cũng tìm được nàng "
Lý Đào đột nhiên bị người ôm lấy, lại có chút dãy dựa “Tử vương gia, nam nữ thụ thụ bất thân, ngài buông ta ra." Lý đào tức giận nói nhưng giọng nói của nàng ấy vốn dĩ non nớt cho nên dù có tức giận cũng giống như là nũng nịu với người yêu.
Mạc Thanh Phong lại nhất quyết không chịu buông, còn cười nói: "Đào Nhi, chúng ta sớm muộn gì cũng là phu thê, nàng ngại cái gì."
Hắn đã sớm nói với phụ hoàng tử hôn cho hắn và Lý
Đào, thánh chỉ muộn nhất cũng ba ngày nữa truyền tới Lý phủ, đối với cô nương hắn tương tư năm năm, hắn phải nhanh chóng ra tay đưa nàng về phủ rồi, không thôi kẻ khác cướp lấy có nướng của hắn thì làm the nào.
Lại nói mấy ngày trước hắn nghe tin Lý phủ đang muốn chọn hôn phu cho Lý Mộng, nên mới nóng với chạy đến hoàng cung xin phụ hoàng chỉ hôn. "Ai, ai là thê tử của người, có người ở đây người mau buông ta ra." Lý Đảo đã hồng cà khuôn mặt, xem ra vô cùng ngượng ngùng.
Mạc Thanh Phong lúc này mới nhìn thấy Hoàng Ngọc
Nhi, hắn cũng không nghĩ Lý Đào lại quen biết với nàng, hắn buông Lý Đào ra nhìn nàng nói: “Ngũ vương phi, thật trùng hợp." "Đúng vậy thật là trùng hợp." Hoàng Ngọc Nhi cười đáp. “Người đi một mình sao, ngũ để đâu rồi?" Mạc Thanh
Phong liếc quanh không thấy Mạc Thanh Hàn liền hỏi. "Hắn còn bận việc." Nàng cũng chỉ lấy đại lý do nói. "Ngũ vương gia thật là hôm nay thất tịch lại không đi cùng ngươi." Lý Đào ở một bên nghe vậy không khỏi bắt bình nói.
Mạc Thanh Phong nghe nàng nói lắc đầu cười, cô nướng của hắn đúng là đơn thuần đáng yêu, chuyện phu thê người ta nàng cũng bất bình giùm. "Ta chỉ ra ngoài đi dạo một lát thôi, không làm phiền các người nữa, ta đi trước." Nói xong Hoàng Ngọc Nhì quay lừng rời đi, người ta hẹn hò với nhau nàng không nên làm bóng đèn. Đi thêm một lát trời bỗng nhiên đổ mưa, Hoàng Ngọc Nhi muốn tìm chỗ trú lại thấy hai bên đường không có chỗ nào thích hợp để trú, người đi đường ai cũng có ô hoặc được che ô, chỉ có mình nàng dầm mưa lễ lại đi giữa đường,
Hoàng Ngọc Nhi cũng không để ý cứ thế dầm mưa mà đi, không biết đi đến đâu nàng lại dừng lại trước một bờ sông.
Nàng đến đây bằng cách nào, không phải là trượt xuống sông rồi đến đây sao, nếu như bây giờ nàng cũng làm như thể liệu có thể quay về hay không, nàng lại tiến lên một bước, tiến một bước, chỉ còn một chút thôi nàng sẽ bước xuống dưới nhưng nàng chợt khựng lại.
Lỡ may bước xuống không xuyên trở về lại chết đuối thì làm thế nào, không được, sao nàng có thể suy nghĩ nông cạn như vậy, vì đâu nàng lại nghĩ như vậy, tất cả là vì cái tên Mạc Thanh Hàn, nàng vi hắn mà suy nghĩ dại dột, nàng có thích hắn đâu mà lại suy nghĩ như kẻ thất tình thế này.
Lúc Hoàng Ngọc Nhi muốn xoay người lại thì đột nhiên bị một lực kéo lại, một thanh âm tức giận vang lên: “Hoàng Ngọc Nhi, người đang làm cái gì?"
Mạc Thanh Hàn vô cùng tức giận, lúc nàng rời đi không hiểu sao hắn lại không yên tâm đi tìm nàng nhưng đến Thanh Mai Viện lại không thấy năng, tìm khắp phủ cũng không ai nhìn thấy bóng dáng rằng, thị về lại nói nàng đi ra phủ hắn mới ra ngoài đi tìm. Hắn đi tìm một canh giờ mới tìm thấy nàng nhưng từ xa hắn thấy nàng từng bước đi về phía con sông, đến khi chỉ còn một chút nữa là nàng ngã xuống hắn không kịp suy nghĩ nhiều chạy đến kéo nàng lại, nữ nhân này nàng có biết trước mặt là sông không nàng tính làm cái gì?
Hoàng Ngọc Nhi định hình lại nhìn nam nhân trước mặt, không nghe câu chất vấn của hắn, chỉ nhìn chăm chăm hắn.
Nhưng mà càng nhìn lại càng không khống chế được cảm xúc, nước mắt cũng vì thế tuôn rơi hòa lẫn với nước mưa.
Mạc Thanh Hàn sửng sốt, nàng khóc, nàng vì sao lại khóc, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy nàng khóc, trái tim của hắn vì vậy cũng đau lòng theo, hắn muốn kéo nàng vào lòng an ủi lại bị nàng né tránh. “Mạc Thanh Hàn, rốt cuộc ta là gì của ngươi?" Hoàng Ngọc Nhi đột nhiên hét lên, giờ phút này nàng muốn trút hết bực dọc, uất ức, nghi vấn trong lòng, muốn làm rõ với hắn, ngày hôm nay nàng phải biết rõ đáp án, nàng không muốn tiếp tục mập mở không rõ như này nữa, hơn nữa nàng lại phát hiện một sự thật trở trêu, nàng hình như đã phải lòng hắn rồi.
Nếu không phải vậy, nàng cũng không đột nhiên nổi giận, đột nhiên chạy ra đây, còn có suy nghĩ linh tinh dại dột, khi nhìn thấy hắn nàng đã đúc kết ra một dieu.
Nàng cũng như bao nữ nhân khác cần một người bên cạnh che chờ chăm sóc, cũng muốn được người phúc, mà người nàng muốn không ai khác chính là trong lòng nàng, nàng chợt nhận ra mình không khác che ô, muốn được dỗ dành, cũng muốn có hạnh
Mạc Thanh Hàn, tối nay có nhiều cảm xúc xen lẫn mạnh mẽ như bên ngoài.