Chỉ thấy Văn Huỳnh Dương nằm trong vũng máu bất động, trong tay cầm một thanh kiếm dính đầy máu tươi.
Phương Đàn lập tức bừng tỉnh, muốn chạy đến cứu Văn Huỳnh Dương, Lâm Tư Thanh đang quỳ trên mặt đất thế nhưng chặn nàng lại. Phương Đàn đẩy mạnh hắn ra, lớn tiếng nói: “Tránh ra“. Thanh âm không ngừng run rẩy, Lâm Tư Thanh bị nàng đẩy một cái liền ngã trên mặt đất, ánh mắt vẫn như trước dại ra.
Phương Đàn lướt qua hắn, nhanh chóng chạy đến bên người Văn Duỳnh Dương quỳ một chân trên đất, đưa tay bắt mạch cho ông. Ấn trước ngực vài lần vẫn không thấy mạch nhảy lên, sốt ruột mang lực tay ấn mạnh thêm vài phần vẫn như cũ. Mồ hôi lạnh trên trán chảy ròng, cấp tốc đưa ngón tay chuyển qua mạch trên cổ Văn Huỳnh Dương, mạch đã tắt. Ý thức được sự thật, chân nàng đứng không vững nữa rồi, co quắp người ngồi dưới đất, mặt tái mét.
Lúc này Tống Ứng Diêu cũng xông vào, nhìn thấy khung cảnh này đầu tiên là sững sờ ở cửa, chờ khi phản ứng lại, hoang mang quỳ bên cạnh Phương Đàn hỏi: “Vương Gia đây là làm sao...”
Phương Đàn hai mắt trống rỗng vô thần nhìn nàng, gian nan nói rằng: “Tiên sinh đi rồi”
Người vừa mới còn người sống sờ sờ, đảo mắt liền chết đi ở trước mắt của mình, dù là ai cũng không chịu được, huống chi Văn Huỳnh Dương là Thái phó dạy dỗ nhiều năm, Phương Đàn cũng không sụp đổ, cố gắng giữ lại bình tĩnh. Nàng giữ lại cho mình một tia lý trí, thấy Tống Ứng Diêu đôi môi trắng bệch, hình ảnh trước mắt hiển nhiên kích thích tâm trí Tống Ứng Diêu quá lớn. Phương Đàn vội vàng che đôi mắt của nàng lại, nuốt xuống ngụm nước, mạnh mẽ trấn định nói: “Nàng đừng nhìn, đi ra ngoài, bản vương sẽ xử lý tốt“. Tuy rằng nói như vậy, Tống Ứng Diêu vẫn cảm giác chủ nhân bàn tay đang che đôi mắt của mình không ngừng run rẩy.
Sau khi Phương Đàn mang Tống Ứng Diêu đẩy ra khỏi phòng, vững vàng đóng cửa lại, không muốn để cho nàng thấy cảnh tượng trong phòng. Đóng cửa xong xuôi, Lâm Tư Thanh đang ngồi trên đất đột nhiên đứng dậy vọt tới trước mặt Phương Đàn tóm chặt cổ áo của nàng, tức giận chất vấn: “Ngươi đến cùng đã làm cái gì với tiên sinh. Vì sao lại phát sinh chuyện như vậy”
Phương Đàn nét mặt lạnh lùng, trầm thấp nói rằng: “Thả bản vương ra”
“Ngươi đã nói với tiên sinh cái gì! Nói cho ta biết“. Lâm Tư Thanh nghiến răng nghiến lợi: “Ngươi không nói rõ ràng, ta tuyệt không buông ra”
“Ngươi đừng tưởng rằng ngươi là Thành vương thì có thể xem mạng người như cỏ rác. Ngươi có nghĩ tới đó là thái phó của ngươi hay không! Ngươi làm sao nhẫn tâm đem ông ấy bức tử” Hắn phẫn nộ hét lớn.
“Ngươi cho rằng bản vương không biết tiên sinh là thầy của ta sao? Ngươi cho rằng tiên sinh chết là bởi vì bản vương sao?” Phương Đàn mở to hai mắt trừng hắn, hỏi ngược lại: “Bản vương nói ta không có làm gì, ngươi tin sao?”
Lâm Tư Thanh trợn tròn đôi mắt, không nói lời gì: “Ta không tin”
Phương Đàn phát hiện chính mình suýt nữa mất đi lý trí, nhanh chóng kìm nén cảm xúc của mình hỏi: “Vậy ngươi muốn làm gì ta?”
Lâm Tư Thanh nhất thời nghẹn lời, Phương Đàn lạnh lùng nở nụ cười, thấy hắn còn gắt gao nắm cổ áo của mình không tha, nàng dùng sức đem hắn đẩy ra: “Ngươi không có tư cách chất vấn bản vương“. Lâm Tư Thanh bị nàng đẩy ra lảo đảo vài bước mới dừng lại.
Tống Ứng Diêu từ khi ra khỏi vẫn ngồi ở trong sân sững sờ. Nàng cơ bản là sợ Phương Đàn quá mức thương tâm, muốn thay thế Vương gia xử lý mọi việc, thế nhưng Thái phó mặc dù là trưởng bối, nhưng cũng là nam nhân, so với lễ tiết mà nói nàng là không thể tiếp xúc. Mà thật ra nàng cũng không giúp được gì, cho nên nàng không thể làm gì khác hơn là chờ ở ngoài cửa, chờ Vương Gia.
Nghe được tiếng gào thét của Lâm Tư Thanh, nàng không khỏi lo lắng cho Phương Đàn nên đi đến gõ cửa hỏi: “Vương Gia, làm sao?”
Phương Đàn sửa sang lại quần áo, vuốt mặt, giả bộ bình tĩnh nói: “Không có chuyện gì, nàng đừng vào đây”
“Ừ.” Ngoài phòng truyền đến thanh âm Tống Ứng Diêu đáp lại.
Mà trong phòng Lâm Tư Thanh tâm tư vẫn rất kích động. Đôi mắt đỏ hoe, gắt gao nắm chặt nắm tay, ngón tay đều bị hắn nắm kêu răng rắc: “Ngươi tại sao đến đây, nếu như ngươi không đến tiên sinh sẽ không phải chết“. Nếu như không phải tiên sinh từng dạy hắn quân tử động khẩu không động thủ, không phải vậy hắn đã sớm cho một đấm vào mặt Phương Đàn.
“Ngươi tại sao không làm Vương Gia của ngươi đi! Chúng ta ở trên núi sinh hoạt tuy rằng nghèo khó, nhưng tiên sinh cũng có thể vẫn còn sống tốt“. Hắn ngồi chồm hỗm trên mặt đất ôm đầu khóc rống nói: “Cha mẹ ta sau khi tạ thế, tiên sinh chính là người thân duy nhất, ông ấy đi rồi ta còn lại ai đây”
Hắn tan nát cõi lòng quát: “Nếu như ngươi không có làm gì, tiên sinh tại sao lại đột nhiên đi tìm cái chết”
Lâm Tư Thanh năm nay mới mười lăm tuổi, tuổi thơ lúc cha mẹ từ trần hắn còn nhỏ, căn bản không hiểu nhân thế vui buồn ly hợp. Sau đó bị người khác khinh thường cùng căm ghét, hắn mới dần dần ý thức được mình đã mất đi hai người quan trọng.
Hắn là ăn cơm bá tánh mà lớn lên, hôm nay đến nhà này ăn chực một bữa, ngày mai lại đến nhà khác. Có khi chủ nhà không cho hắn ăn, hắn chỉ có thể nhịn đói. Quần áo trên người cũng là đồ cũ nát người trong thôn bỏ đi. Người trong thôn vốn tiết kiệm, quần áo có rách thì mang ra vá lại. Hơn nữa không phải quá lớn thì là quá nhỏ, nào có vừa vặn, hắn mặc lên người không nói đến việc chống lạnh, ngay cả việc đơn giản nhất là che đậy thân thể còn không xong nữa là.
Đã nhiều năm như vậy, chỉ có tiên sinh chịu thu nhận giúp đỡ hắn, không chê hắn ăn nhiều, thường xuyên mua quần áo cho hắn. Hắn lớn như vậy, chỉ có tiên sinh đối với hắn tốt. Hắn sớm ở trong lòng quyết định muốn chiếu cố tiên sinh đến già, không nghĩ vậy mà tiên sinh sớm lại ra đi. Tiên sinh từ trần làm hắn nhớ đến cha mẹ. Bọn họ cũng là như vậy, cũng bất ngờ ra đi. Trong lòng càng khổ sở, hận không thể chết cùng tiên sinh.
Phương Đàn đứng một bên mặt lạnh không đáp, chờ tâm tình Lâm Tư Thanh tỉnh táo lại mới cất lời hỏi: “Ngươi khóc đủ chưa?”
Lâm Tư Thanh chùi nước mũi, nắm đấm chống đỡ trên đất, ánh mắt nhìn chăm chăm vào mặt đất cắn chặt hàm răng, đối với câu hỏi của Phương Đàn thờ ơ không động lòng.
“Nếu khóc đủ rồi, chúng ta đem tiên sinh sửa soạn chỉnh tề, đừng để ông cứ thế nằm trên đất“. Phương Đàn đưa tay ra vừa định nâng thái phó dậy, Lâm Tư Thanh hung hãn xông lại, quét tay Phương Đàn ra “Đừng đụng vào tên sinh!”
“Vậy ngươi muốn làm cái gì!” Phương Đàn cũng có chút nổi giận, đứng thẳng người hỏi.
“Để ta tự mình làm“. Lâm Tư Thanh nhắm mắt nói, hắn hít sâu một hơi, kìm nén cảm xúc, lại lần nữa mở mắt ra, lệ trên mặt vẫn còn nhưng biểu hiện đã thay đổi, phảng phất như trong lòng biến thành người khác. Hắn nghĩ thông suốt rồi, người chết không thể nào sống lại, hiện tại có thương tâm cũng vô dụng, chẳng bằng an bài hậu sự cho tiên sinh sau đó hoàn thành chuyện tiên sinh dặn dò lúc còn sống để ông có thể an tâm chốn suối vàng, đây mới là điều quan trọng nhất.
Khi Tống Ứng Diêu lần thứ hai bước vào phòng chứng kiến sàn nhà đã sạch sẽ. Văn Huỳnh Dương được đặt nằm trên giường, trên người đắp tầng chăn mỏng, gương mặt trong lành, con mắt an tường nhắm lại, nếu không có sắc hồng hào nàng còn tưởng rằng người trước mặt chỉ là đang ngủ.
Đến gần mới phát hiện trên người quan phục trên người dính đầy máu cũng được thay ra, hiện tại chính là đang mặc một bộ quan phục khác.
Này đương nhiên không phải Phương Đàn làm, nàng để cho Lâm Tư Thanh tự thay đổi.Tiên sinh xưa nay thích sạch sẽ, nàng không muốn để ông vây bẩn khi ra đi. Phương Đàn đứng ở trước giường sững sờ nhìn người nằm trên giường.
Lúc nàng vào phòng, ý niệm đầu tiên trong đầu chính là có người mưu hại Thái phó. Nhưng khi Thái phó xảy ra chuyện các nàng đều ở bên ngoài, ba người các nàng đều không nhìn thấy có người lạ nào tiến vào, nếu như thật sự có người vào phòng, hắn vào bằng cách nào đây? Tại sao các nàng đứng bên ngoài mà một chút động tĩnh đều không nghe thấy? Lại quan sát bên trong gian phòng, nàng không phải không thừa nhận, tiên sinh chính là tự vẫn.
Trong lòng nàng vẫn không thể chấp nhận sự thật này, tiên sinh vì sao đột nhiên tự vẫn? Chuyện gì đã phát sinh bất ngờ? Lẽ nào là nàng đã làm chuyện gì kích thích đến Thái phó? Nàng cẩn thận hồi tưởng câu chuyện mình cùng Thái phó đối thoại nhưng không phát hiện chổ nào khả nghi, nàng không khỏi rơi vào tình trạng mê man.
Tuy rằng Tống Ứng Diêu chỉ mới gặp qua Văn Huỳnh Dương một lần nhưng nàng cũng biết Thái phó đối với Vương Gia trong lòng rất quan trọng. Thái phó cứ như thế mà ra đi khiến Vương Gia nhận đả kích lớn bao nhiêu. Nàng yên lặng đi đến sau lưng Phương Đàn, bàn tay xoa bờ vai, nhỏ giọng gọi: “Vương Gia”
Phương Đàn còn chưa kịp đáp lại, Lâm Tư Thanh liền từ gian phòng khác đi ra: “Tiên sinh không có thứ ngươi muốn, ngươi đi đi”
Tống Ứng Diêu nghe tiếng nhìn tới, chỉ thấy hắn đã lau khô lệ trên mi, đổi một thân đồ tang. Lâm Tư Thanh không nghe Phương Đàn đáp lại, lại nói tiếp: “Nơi này không cần ngươi, ngươi đi đi, ta tự mình sẽ an bài hậu sự cho tiên sinh“.
“Vương Gia...” Tống Ứng Diêu nghi hoặc lắc lắc cánh tay Phương Đàn.
Phương Đàn không nói câu nào, xoay người liền đi ra ngoài.
Tống Ứng Diêu vội vã đi theo phía sau nàng hỏi: “Vương Gia, chúng đi nơi nào?”
“Hạ sơn, về kinh”
Lâm Tư Thanh nghe tiếng bước chân các nàng đi xa, ngay cả quay lại nhìn hắn cũng chẳng muốn. Trong suy nghĩ của hắn là vì các nàng đến đây nên tiên sinh mới chết, vì thế hắn hận không thể làm cho các nàng sớm một chút rời đi.
Lúc ra sân Tống Ứng Diêu cau mày hỏi: “Vương Gia không chờ Thái phó chôn cất xong rồi hãy về”
“Thời gian không kịp, kinh thành còn có rất nhiều chuyện phải xử lý. Sự tình Giang Nam đã xong, không cần nán lại, Phương Hàng sẽ nghi ngờ“. Phương Đàn lý trí, cũng lười đối với Phương Hàng dùng tôn xưng, trực tiếp liền gọi tên tục của hắn.
Tuy rằng có chút quá đáng nhưng nàng đã chuẩn bị quá lâu, cũng bởi vậy chuyện này chết quá nhiều người rồi. Nàng là vương, là người nắm quyền toàn bộ kế hoạch, những người đã nằm xuống hay những người còn sống đều là trách nhiệm của nàng. Không thể vì tâm tình biến động mà rối loạn toàn bộ kế hoạch.
Nàng bỗng nhiên hiểu rõ tại sao đế vương đều là người lãnh huyết, cũng hiểu lời của tiên đế trước khi tạ thế nói với nàng, phàm người nào ở vị trí này đều cô độc.