Tống Ứng Diêu ánh mắt quật cường: “Con sẽ không về, con tin tưởng Vương Gia nhất định sẽ trở về“. Nàng đối với Vương Gia trước sau tin tưởng tuyệt đối, Vương Gia nói sẽ trở về nhất định là trở về, ngài ấy xưa nay đối với nàng không thất tín. Nàng muốn ở lại, bảo vệ Thái phi, bảo vệ vương phủ của hai người, không cho người khác phá hủy.
Coi như... tới bước đường cùng, Vương Gia không về nữa, nàng sinh là người vương phủ, chết là mà vương phủ, tuyệt đối không về Tống phủ.
Tống phu nhân chẳng tin rằng hoàng thượng nếu muốn người nào chết, người kia còn có thể sống sao? “Mẫu thân nói nếu là...”
Bà tận tình khuyên nhủ: “Con là Vương phi, con muốn lưu lại hẳn mẫu thân cũng không có gì để nói. Thế nhưng con suy nghĩ một chút, nếu Vương Gia không trở về thì làm sao đây? Coi như hoàng thượng không giáng xuống, một mình con có đảm đương được cái vương phủ to lớn này không?”
Tống Ứng Diêu lui về phía sau một bước, hai đầu gối khụy xuống, quỳ trên mặt đất.
Tống phu nhân lúc này đứng lên kinh ngạc nhìn nàng: “Con làm cái gì vậy? Nhanh đứng lên” Vừa nói, vừa muốn đi tay nâng nàng dậy.
Tống Ứng Diêu cự tuyệt Tống phu nhân, ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt Tống phu nhân, quyết tuyệt nói rằng: “Mẫu thân nghe con nói đi” tiếp theo không chút do dự kể lại những tin tức nàng biết được cho Tống phu nhân nghe: “Hoặc sống hoặc chết, con nhất định phải đợi Vương Gia trở về, nếu bất hạnh... con nguyện cùng Vương Gia sống chết có nhau”
Tống phu nhân bị lời của nàng chọc giận run người, một tay chỉ vào nàng: “Con...” Nhưng bà cũng không thể làm gì Tống Ứng Diêu, thống khổ nói: “Con có nghĩ tới ta và cha con ngậm đắng nuốt cay nuôi con lớn lên không? Con có nghĩ đến cảm nhận của bậc làm cha làm mẹ như ta không? “
Tống Ứng Diêu cắn môi không nói lời nào, trực tiếp dùng hành động thay thế ngôn ngữ. Nàng cúi người xuống dập đầu lạy tạ mẫu thân, Tống phu nhân tuy rằng tức điên, thế nhưng bà đau lòng con gái, đưa tay cản nàng nhưng mà cản không được.
Mãi đến khi cái trán sưng đỏ, Tống Ứng Diêu mới dừng lại: “Con gái phụ lòng công ơn nuôi dưỡng của phụ thân và mẫu thân, con hổ thẹn trong lòng, xin cha mẹ tha thứ. Ân tình của cha mẹ, con kiếp này chưa trả hiếu, nguyện kiếp sau đầu thai dưới gối cha mẹ báo đáp công ơn sinh thành”
Tống phu nhân nghe vậy muốn giơ tay lên tát Tống Ứng Diêu một tát, cho nó tỉnh táo lại. Từ nhỏ đến lớn, Tống Ứng Diêu đều rất hiểu chuyện, chưa từng chọc giận bà, cho nên bà cũng chưa từng đánh nàng, ngày hôm nay chính là phải đánh. Tống phu nhân cắn răng hạ tay xuống.
Thế nhưng tay giơ thật cao cuối cùng vẫn không đành lòng, bà hận chính mình nhẹ dạ mà thu tay lại, tiếp theo lại khuyên nhủ: “Vương Gia sẽ không trở về, con mau cùng ta về Tống phủ, nơi này không an toàn”
Tống Ứng Diêu lần đầu tiên cãi lời Tống phu nhân: “Con không đi. Con phải ở đây chờ Vương gia trở về”
Tống phu nhân quyết định dùng biện pháp cứng rắn, bà nắm tay Tống Ứng Diêu lôi ra ngoài: “Ta mặc kệ con muốn thế nào, con ngày hôm nay nhất định phải đi theo ta về Tống phủ“. Tống Ứng Diêu căn bản không nghe lời bà nhưng bà nhất định phải mang con gái mình đi khỏi đây. Bà không hiểu được cái gì gọi là gia quốc đại nghĩa, bà chỉ biết là bà muốn Tống Ứng Diêu còn sống.
“Mẫu thân, xin tha thứ con gái bất hiếu“. Tống Ứng Diêu cắn răng nói, nàng không giải thích được cho Tống phu nhân hiểu Vương Gia nhất định sẽ không có chuyện gì, đành tùy ý bà lôi kéo nhưng thân thể vẫn quỳ trụ một chổ sừng sững như núi Thái Sơn không nhúc nhích.
Tống phu nhân đang lôi cánh tay Tống Ứng Diêu bỗng nhiên cảm giác trong đầu một trận mê muội, tiếp theo chính là đất trời tối tăm, cả người không biết làm sao ngã về phía sau.
Tống Ứng Diêu mắt thấy Tống phu nhân hôn mê bất tỉnh, vội vã đưa tay ra đỡ lấy Tống phu nhân, liên tục gọi: “Mẫu thân, mẹ làm sao”
Nàng trước tiên nâng Tống phu nhân ngất xỉu đưa đến ghế nằm, sau đó lập tức gọi phủ y đến xem bệnh tình của bà.
Sau khi phủ y chẩn đoán bệnh, thu ngón tay về, Tống Ứng Diêu vội hỏi: “Phủ y, mẫu thân đây là thế nào?”
Phủ y ôn hòa: “Vương phi không cần sốt ruột, Tống phu nhân đây là tức giận quá độ dẫn đến ngất đi, nghỉ ngơi một quãng thời gian là tốt rồi.”
Tống Ứng Diêu: “Mẫu thân ta khi nào có thể tỉnh lại?”
“Đại khái có thể đêm sẽ tỉnh lại“. Phủ y nhìn nhật quang trước sân nhà, bấm nhẩm thời gian đáp.
“Vậy có cần dùng thuốc không?”
“Người ngất không cần dùng thuốc, chỉ là Tống phu nhân thân thể gần đây có chút hư, lão phu có một ít thuốc bồi bổ thân thể cho bà ấy” Phủ y cân nhắc.
“Vậy cũng tốt.” Tống Ứng Diêu nắm tay nói.
Phủ y đứng lên hướng Tống Ứng Diêu hành lễ: “Vậy lão phu đi sắc thuốc”
Tống Ứng Diêu đáp lễ: “Tiên sinh mau đi đi”
Tống Ứng Diêu vốn định mang Tống phu nhân đến hậu viện vương phủ nghỉ ngơi nhưng nghĩ đến vương phủ hiện tại cũng không an toàn, đành chờ phủ y sắc thuốc cẩn thận, sau đó lập tức sắp xếp xe ngựa để a hoàn đưa Tống phu nhân về Tống phủ, không để cho bà ở lại vương phủ thêm phút nào.
Chờ xe ngựa đi xa, Tống Ứng Diêu si ngốc đứng trước cửa vương phủ thấp giọng thì thầm: “Trên đời làm gì có chuyện song toàn, không phụ như lai không phụ khanh”
Nói xong liền xoay người kiêng cường đi vào vương phủ, ra lệnh cho thủ vệ: “Đóng cửa đại môn, ai cũng không được phép ra ngoài”
Thủ vệ phía sau nàng đồng thanh: “Tuân lệnh”
*******
Mặt trời lặn, màn đêm buông xuống. Đêm nay đặc biệt, sắc tối bao trùm không thấy mặt trăng, đến một vì sao lạc cũng chẳng thấy đâu. Trên thành cao, binh lính thủ thành cầm trong tay trường thương, đứng bên tường ngẩng cao đầu quan sát bầu trời, một người nói: “Tối nay làm gì mà đến một ánh nguyệt quang cũng không có? Ta nhớ tối hôm qua trăng tròn kia mà”
Thủ vệ kia ánh mắt quan sát phía dưới bờ thành, theo ánh mắt nhìn một lượt, lại tiếp tục cúi đầu: “Khả năng là sắp mưa rồi”
Vị binh sĩ sắc mặt u ám: “Vậy coi như nguy rồi, quần áo nhà ta còn chưa lấy vào”
“Vợ ngươi không phải có ở nhà sao? Sợ gì, nàng nhất định sẽ lấy vào” Người bạn của hắn đứng kế bên không để ý lắm nói rằng.
Vị binh sĩ ngây ngốc nở nụ cười: “Cũng đúng a”
Mây đen gió lớn, giết người trong đêm, lúc này bên trong hoàng cung đèn đuốc sáng choang, lặng yên không một tiếng động, mơ hồ như đang âm thầm chờ đợi cố sự.
Phương Hàng trong cung chắp tay đi tới lui lòng vòng, trong lòng vừa hưng phấn đồng thời lại không muốn hiển lộ ra tâm tư của mình, cố gắng cưỡng chế niềm vui, hai cỗ tâm tình giao thoa khiến cho khuôn mặt của hắn vặn vẹo đến khó coi. Ngoài điện tình cờ có cái cung nữ đi qua, đều phải nhìn Phương Hàng một cái.
Qua một quãng thời gian, hắn sẽ hỏi Thạch Tu bây giờ là canh mấy khắc mấy, khả năng là trong lòng hắn quá kích động, luôn cảm thấy thời gian trôi chậm chạp, rốt cục không thể chờ đợi được nữa ra lệnh: “Động thủ đi”
Thạch Tu cũng là vui vẻ, thế nhưng đầu óc hắn vẫn hết sức tỉnh táo, liếc mắt nhìn đồng hồ nước trong cung nhắc nhở: “Hoàng thượng hiện tại mới giờ hợi, không phải đến giờ tý mới động thủ sao?”
Phương Hàng ngẩng đầu lên xem, hắn đứng cách long ỷ không xa nên nhanh bước vài bước lên bậc thang nói rằng: “Trẫm không đợi kịp, trẫm muốn hắn chết ngay bây giờ! Ngươi lập tức ra lệnh động thủ”
Hắn cuối cùng cũng giết được kẻ chướng tai gai mắt, xem sau này ai còn dám đối phó với hắn! Khúc mắc từ dạo đăng cơ đến nay coi như được giải rồi. Loại sảng khoái tràn trề này hoàn toàn không phải từ một thê thiếp nào trong hậu cung mang đến cho hắn. Hắn đặt mông ngồi trên long ỷ, hai tay đỡ hai bên đầu rồng, đôi mắt rảo quanh đại điện, tất cả mọi ngóc ngách đều thu vào trong mắt, phảng phất như nhìn thấy người trong thiên hạ đều đứng trước mặt của hắn, tùy ý cho hắn bài bố. Đó là con dân của hắn, đó là thiên hạ của hắn, hắn gọi bọn họ đi đâu làm gì, bọn họ nhất định phải tuân lệnh.
Thạch Tu phía dưới cung kính: “Nô tài hiểu rõ” Lời còn chưa dứt, hắn liền từng bước chạy ra ngoài ra lệnh cho bên ngoài.
Khi hắn trở vào bỗng nhiên trông thấy một cung nữ hướng đại điện vội vàng chạy tới.
Hắn quát người cung nữ kia: “Hoang mang cái gì? Không có phép tắc” Sau khi quát lớn xong liền muốn xoay người trở lại bên trong điện.
“Thạch công công” Người cung nữ kia thấy hắn ở ngoài điện, không để ý đến việc hắn quở trách lớn tiếng gọi, tăng nhanh tốc độ dưới chân chạy về phía hắn.
Thạch Tu nghe tiếng dừng lại, thấy nàng ngừng trước mặt mình há miệng thở dốc: “Có chuyện gì sao?”
Cung nữ thở hổn hển phủ bên tai của hắn, nhỏ giọng nói vài câu.
Thạch Tu nhíu mày, suy nghĩ một chút: “Hoàng thượng hiện tại không rảnh, ta nghĩ hoàng thượng sẽ không đi”
Cung nữ vì số ngân lượng được thưởng cũng liều mạng nắm tay Thạch Tu, lơ đãng dùng bộ ngực cọ cọ cánh tay của hắn nũng nịu: “Xin công công nhất định phải nói cùng hoàng thượng, nương nương chúng ta còn đang chờ hoàng thượng”
Thạch Tu bị nàng cọ cọ trong bụng thấy râm ran, lại còn đẹp như thế, không chịu được lời cầu xin, thuận miệng ứng phó: “Được rồi, ngươi về trước đi, bản công công sẽ nói với hoàng thượng“. Ngại cung nữ lại nhiều lời, xoay người liền muốn trở lại điện, trước khi đi còn quang minh chính sờ soạng cái mông tròn vo của cung nữ. (Đã là công công rồi thì xơ múi được gì nữa đâu mà cố, trời ạ)
Cung nữ vui vẻ ra mặt hành lễ: “Đa tạ công công”
Thạch Tu cũng không quay đầu lại. Trở lại bên trong cung điện, hắn báo cáo với Phương Hàng: “Hoàng thượng đều an bài xong” Không hề nhắc đến chuyện cung nữ khi nãy đã nhờ vả.
Phương Hàng vui mừng khôn xiết, bàn tay đập đầu rồng: “Rất tốt” Lúc này hắn chỉ cần ngồi đợi kết quả.
Bên trong nhà giam Hình bộ, Phương Đàn bị giam ở nơi sâu xa nhất. Nơi này âm u ẩm ướt, trên đất trên chỉ rải mấy tầng cỏ khô, không có nổi một chổ nằm tử tế, trong đống cỏ thỉnh thoảng chui ra vài con sâu bọ, phát hiện phòng giam có người, chúng sợ hãi chạy trốn trối chết.
Bên góc tường đặt hai vại nước, bên trong chứa đựng chất bẩn của người tỏa ra từng trận hôi thối. Duy nhất có thể thông ra bên ngoài là cửa sổ nhỏ trên tường, cái kia cửa sổ kia cách mặt đất vừa tầm chiều cao người bình thường, mặt trên dùng song gỗ lan phong thô, khe hở song cửa chỉ đủ thân hình một con gián chui qua.
Nơi tra hỏi phạm nhân là một gian phòng nhỏ, ba mặt đều vây quanh bằng tường thật dầy, trên tường treo đủ phụ kiện hình cụ doạ người còn lưu lại vết máu. Giữa phòng là cây thập tự giá, trên giá treo lơ lửng xích sắt rỉ sét, một phần buông dài trên mặt đất, không biết đã từng có bao nhiêu người mất mạng ở đây.
Nơi này căn bản là không phải chỗ của người, quả thực có thể gọi là địa ngục giữa trần gian. Mà vô luận ra sao lại có một người y quan chỉnh tề, Phương Đàn ngồi nghiêm chỉnh so với hoàn cảnh chung quanh hoàn toàn có vẻ không phù hợp.