Vương Gia Giả Mạo - Công Tử Vu Ca

Chương 19

Phù Diệp phát hiện không khí u ám quanh Phù Hoàng đã tan biến.

Có lẽ y hài lòng với câu trả lời của hắn.

Hắn liền chuyển chủ đề, hỏi: "Hoàng huynh đã xem đến đâu rồi?"

Phù Hoàng đang đọc cuốn sách giải trí duy nhất trong đống sách của y - một truyện kể về danh tướng lịch sử tên "Bách Anh Truyện".

Y đáp: "Tần Hưu."

Phù Diệp rất thích nhân vật này, cảm thán: "Hắn thật lợi hại, Minh Tông còn cho phép cưỡi ngựa trong cung."

Tần Hưu là võ tướng siêu nổi tiếng thời Minh Tông, năm xưa Thế Tông băng hà không con nối dõi, các vương tranh đoạt đế vị, hắn phò tá Minh Tông lên ngôi, có công phù tá nên được ghi vào "Bách Anh Truyện", Minh Tông cho phép cưỡi ngựa trong cung.

Nhưng Phù Hoàng dường như đang thất thần, một lúc sau mới nói: "Nếu ngươi muốn cưỡi ngựa trong cung, cứ việc cưỡi."

Phù Diệp ngẩng đầu, thấy y hơi nghiêng người, dáng vẻ lười biếng nhưng uy nghiêm, giọng điệu nghe như bạo quân bất chấp lễ pháp, vì tâm tình tốt nên dám hứa bất cứ điều gì.

Bình thường ngay cả vương gia cũng không được tùy tiện cưỡi ngựa trong cung!

Đây là đặc ân chỉ dành cho công thần hoặc hoàng thân quốc thích được sủng ái.

Phù Diệp cười: "Vậy ngày mai thần đệ sẽ thử."

Dĩ nhiên hắn chỉ đùa thôi, hắn còn chưa biết cưỡi ngựa.

Phù Diệp cần ngủ sớm dậy sớm, nên luôn lên giường từ sớm. Khi hắn đã ngủ, Phù Hoàng thỉnh thoảng vẫn ngồi dựa đó xem tấu chương.

Y ngủ rất ít, điển hình thức khuya dậy sớm.

Nhưng hôm nay Phù Hoàng trở về rất sớm.

Tần nội giám nghĩ có lẽ tấu chương hôm nay nhiều phiền phức, hoặc đại thần nào nói sai lời khiến y tâm sự bất an, sớm lên giường nằm.

Cả đêm trằn trọc, gọi trà mấy lần.

Y có vẻ quá nóng, ngay cả chăn cũng không đắp kín.

Thật sự có chút bứt rứt, tâm tư rối bời.

Phù Hoàng không phải hoàn toàn không hiểu nam sắc, trong quân doanh thỉnh thoảng bắt gặp binh sĩ tự an ủi nhau, nhưng làm gì có ai như Phù Diệp.

Quân doanh mấy ngày không tắm, làm sao có được thân thể trắng nõn thơm tho như hắn.

Phù Diệp cực kỳ sạch sẽ, chưa thấy ai chăm tắm rửa như hắn, da trắng đến mức dái tai đỏ lên cũng ánh hồng. Nếu hắn nói cái gì mà trước sau, chẳng phải là sẽ nằm dưới thân người khác sao?

Thân phận tôn quý tột đỉnh của hắn, dưới một người trên vạn người, lại được y sủng ái, sao có thể chịu khuất phục? Lăng nhục hắn chẳng phải là lăng nhục hoàng đế sao?

Y phải xem ai dám.

Suy nghĩ đến đây, bỗng cảm thấy bồn chồn khó tả, cuối cùng vẫn đứng dậy.

Tần nội giám vội hỏi: "Bệ hạ cần trà nữa sao?"

Phù Hoàng không đáp, chỉ mặc áo trong, thẳng đến Đông Thiên Điện.

Đến cửa nhưng không vào, giấy dán cửa sổ đều tối om, có lẽ Phù Diệp đã ngủ say. Thân thể hắn tuy yếu nhưng ăn ngủ rất tốt.

Ôm người như vậy ngủ, có lẽ bản thân cũng sẽ ngủ ngon.

Đám người Khánh Hỷ nghe tiểu nội thị gác đêm thông báo, vội ra cửa đợi, thấy Tần nội giám vội vã đi tới khoác áo cho Phù Hoàng. Phù Diệp khi ngủ không thích có ánh sáng, trong đình viện cùng chỉ có một ngọn đèn mờ, Phù Hoàng đứng đó bất động khiến họ sợ hãi.

Tưởng y lên cơn bệnh.

May là y chỉ đứng một lúc rồi quay về.

Tần nội giám vẫy tay ra hiệu với họ, cả điện mới thở phào nhẹ nhõm.

---

Ngày thứ hai Phù Diệp đến trường mã, bất ngờ thấy Phù Hoàng cũng ở đó.

Y mặc áo choàng lông chồn đen, cài trâm ngọc đen, toàn thân một màu đen sắc bén. Tần nội giám dắt cho y một con ngựa đen lông mượt như gấm, hùng dũng uy nghiêm như chủ nhân của nó.

Bên cạnh, một đám thái giám đứng im lặng.

Phù Diệp hành lễ: "Hoàng huynh."

Phù Hoàng nói: "Ngươi mặc thế này để cưỡi ngựa?"

Áo bào đỏ thêu kim lộng lẫy, đai lưng đính ngọc bích, toàn thân lấp lánh.

Hắn rất thích làm đẹp.

Phù Diệp cười: "Đặc biệt mặc đai này cho mẫu hậu xem."

Không hiểu sao, hắn không chỉ sống động ở tính cách, mà cả ngoại hình cũng rực rỡ khó tả.

Phù Hoàng nói: "Lên ngựa."

Phù Diệp nhìn quanh không thấy ngựa của mình.

Phù Hoàng nói: "Cưỡi ngựa của ta."

Nói xong, y ôm eo hắn, tay lớn đỡ mông nhẹ nhàng nâng lên, Phù Diệp đã ngồi vững trên lưng ngựa.

Người gầy gò nhưng sức mạnh kinh người.

Ngựa của y cũng đáng sợ như chủ, không nhúc nhích.

Phù Hoàng lên ngựa ngồi sau, vòng tay ôm lấy hắn, nói: "Cưỡi ngựa trong cung có gì là ân sủng. Cưỡi chung với hoàng đế mới là chuyện chưa từng có."

Ừm... bá đạo tổng tài phiên bản đế vương cổ đại.

Phù Diệp được sủng ái mà lo sợ, ân sủng của hắn lớn thế này sao!

Lúc này vừa qua giờ Dậu, mặt trời lặn như vàng chảy, mây ngũ sắc bao quanh cung điện.

Phù Hoàng ôm hắn phi ngựa qua ngự đạo - con đường thường chỉ mở khi hoàng đế đăng cơ hay đại hôn.

Lúc này thông suốt không trở ngại.

Chín tầng cửa cung lần lượt mở ra, ánh vàng rực rỡ chiếu xuống họ. Hai người phi ngựa vút qua cửa cung, đi qua Thiên Nhai.

Tùy ý như vậy, trong thiên hạ cũng chỉ có vị hoàng đế Phù Hoàng này.

Vị vương gia được ân sủng như vậy cũng chỉ có một mình hắn!

Phù Hoàng suốt đường im lặng. Phù Diệp ban đầu còn reo lên phấn khích, sau bị choáng ngợp bởi hoàng hôn. Hắn thấy thấy cưỡi quá nhanh rồi, sợ ngã nên dựa chặt vào y.

Gió lạnh, Phù Hoàng dùng áo choàng bọc lấy hắn, gần như ôm trọn hắn vào lòng, hắn chỉ ngửi thấy mùi thảo dược trên áo y.

Áo Phù Hoàng mỏng, lộ rõ khung xương cứng cáp, ngực lại rắn chắc như tấm thép. Hắn chợt nghĩ năm xưa khi y phi ngựa rong ruổi chiến trường, chắc cũng dũng mãnh như lúc này. Nghĩ vậy, máu trong người bỗng sôi lên.

Không trách bá đạo tổng tài dễ theo đuổi người khác.

Ân sủng độc nhất vô nhị ập xuống, ai mà không choáng váng chứ?

Tim hắn đập nhanh đến nghẹt thở.

Nhưng cách cưỡi ngựa của Phù Hoàng quá đúng chất con người hắn - kiểu mà người thường không chịu nổi.

Như hắn chẳng hạn.

"Quá nhanh rồi, hoàng huynh."

"Chậm lại chút!"

"Xin huynh chậm lại xíu!"

Phù Hoàng quay ngựa về, tốc độ thong thả hơn rất nhiều, vó ngựa lộc cộc vang dội, Phù Hoàng cúi đầu hỏi hắn: "Sợ?"

Phù Diệp mặt đỏ bừng nhưng mắt sáng rực: "Sợ. Nhưng đã lắm."

Phù Hoàng phi ngựa chở thẳng hắn trở về, thỉnh thoảng có cung nữ đi ngang qua, tất cả đều cúi đầu né sang một bên.

Mãi sau Phù Diệp mới chợt nhận ra, nói: "Hành động này có lẽ không hợp quy củ."

Phù Hoàng buông một câu đúng chất bá đạo của y, dù thấy nữ quan Từ Ân cung đang đứng phía trước dò xét, hắn cũng chẳng bận tâm, thờ ơ nói: "Hai ta vui vẻ, chính là quy củ."

Phù Diệp cảm thấy trong người nóng bừng, đùi trong hơi ngứa rát, liền nhấc mông lên nghỉ một chút, bỗng như ngồi phải vật gì rất cứng, lập tức dịch người lên phía trước.

Y phục cổ xưa vốn dĩ là vậy, co giãn kém, quá rộng rãi, có chút phản ứng là lộ ngay.

Phù Hoàng không nói gì.

Phù Diệp hơi ngượng ngùng: "Có thể hiểu được."

Y hỏi: "Ngươi hiểu gì?"

Phù Diệp nói: "Hoàng huynh trẻ tuổi khí thịnh, hậu cung lại không có người."

"Trẫm không có tà niệm, là do trên lưng ngựa lắc lư."

Quả nhiên là trẻ tuổi khí thịnh, cưỡi ngựa mà còn hưng phấn như vậy, nếu là cưỡi người thì còn kinh thiên động địa nữa.

Cũng phải, Phù Hoàng mới hai mươi tư hai lăm xuân xanh.

Phù Hoàng dường như chẳng để tâm, thúc ngựa tiếp tục đi.

Phù Diệp hỏi: "Sao hoàng huynh không suy nghĩ chuyện nạp hậu cung?"

Y không trả lời hắn.

Hắn cũng không dám hỏi thêm.

Một lúc sau, Phù Hoàng đột nhiên nói: "Đừng hỏi câu này nữa, trẫm không muốn nghe."

A a a a a, suýt chút nữa thành kẻ quấy rối hôn nhân rồi!

"Thần đệ sai rồi."

Phù Hoàng lúc này mới dịu giọng, dường như rất hài lòng trước sự ngoan ngoãn của hắn.

Tin tức hoàng đế dẫn hắn cưỡi ngựa trong cung nhanh chóng truyền đến Từ Ân Cung.

Thái hậu biết chuyện liền cho gọi Phù Diệp đến hỏi chuyện, Tôn cung chính ngăn lại nói: "Việc này chắc là ý của bệ hạ. Bệ hạ yêu quý, điện hạ cũng chỉ có thể nghe theo thôi ạ?"

Chương Thái hậu nói: "Ngươi nói xem, hoàng đế có phải cố ý làm vậy không? Ai gia đã bảo không nên để hắn tiếp xúc nhiều với Hoàn vương."

Phù Diệp dù là dung mạo hay tính cách đều khác xa Phù Hoàng, Chương Thái hậu kỳ vọng rất nhiều vào hắn, không muốn hắn trở thành bản sao thứ hai của Phù Hoàng. Nhưng nếu Phù Diệp có tình cảm hòa hợp với Phù Hoàng, cũng không phải hoàn toàn không có lợi.

Phù Hoàng kẻ này luôn khiến người ta vừa yêu vừa ghét như thế, không biết y rốt cuộc giấu bài gì trong tay áo!

Hôm nay Phù Hoàng tâm trạng dường như cũng rất tốt, sau khi trở lại trường ngựa, thậm chí còn tự tay dạy hắn cưỡi ngựa, lại còn dắt ngựa cho hắn.

Những cung nhân vốn như người máy chỉ biết cúi đầu làm việc đều không nhịn được lén liếc nhìn thêm vài lần.

Hoàng đế tự tay dắt ngựa cho người khác, nói ra ai tin!

Chỉ là vị thầy này thực sự quá nghiêm khắc.

Y cao lớn, dù gầy guộc nhưng khí chất thiên tử không phải kẻ tầm thường có thể sánh được, mà sự kiên nhẫn cũng rất hạn chế.

Y vỗ nhẹ vào bắp chân hắn: "Đừng kẹp chặt thế."

Phù Diệp thả lỏng đôi chân, nhưng khi con ngựa dưới thân cử động, hắn lại kẹp chặt.

Quay đầu nhìn Phù Hoàng, Phù Hoàng mặt mày âm trầm, thấy hắn căng thẳng nhìn mình, chỉ lại vỗ vào chân hắn.

Phù Diệp nói: "Để người khác dạy đi, huynh dạy khiến đệ quá căng thẳng."

Phù Hoàng nói: "Thôi được rồi, hôm nay học đến đây thôi."

Nói rồi giơ tay bế hắn xuống.

Lần này Phù Diệp cuối cùng không nhịn được khen y: "Hoàng huynh đúng là có sức mạnh."

Phù Hoàng đặt hắn xuống đất, Phù Diệp nói: "Đệ nghe sư phó dạy bắn cung nói, hoàng huynh mỗi lần bắn đều có thể xuyên thủng bia."

Phù Hoàng ánh mắt lướt qua mặt hắn, thấy hắn dường như thật lòng sùng mộ, liền không nói gì.

Hôm nay Phù Diệp trải qua rất vui vẻ.

Chỉ khổ hai cái chân của hắn.

Hắn nói với Phù Hoàng: "Thần đệ đi bộ cũng run rẩy. Huynh xem này."

Nói xong vén áo cho y xem dáng đi của hai chân.

"Chân bị trầy xước rồi à?"

Hôm nay thực ra đã đổi đệm mềm rồi.

Phù Diệp sờ qua lớp quần: "Hơi đau."

Phù Hoàng nói: "Yếu đuối."

Phù Diệp nói: "Đâu phải ai cũng anh dũng như hoàng huynh."

"..." Phù Hoàng không nói gì nữa.

Dường như rất thích nghe.

Phù Diệp dưới sự hộ tống của Khánh Hỷ trở về Thanh Nguyên Cung, việc đầu tiên là muốn tắm rửa thay quần áo.

Người xưa thường ít tắm, nhất là mùa đông, một là không có điều kiện, hai là dễ bị bệnh. Nhưng đương nhiên hoàng gia có điều kiện ưu việt, dù vậy tần suất tắm cũng không nhiều như người hiện đại. Vì vậy Phù Diệp yêu sạch sẽ, cả cung đều biết.

Thực ra đây cũng là một BUG, một kẻ lưu lạc ngoại bang, dù từng làm việc cho nhà giàu, cũng không thể yêu sạch sẽ đến thế.

Nhưng trong cung không ai nghi ngờ.

Quý có điều kiện, yêu sạch sẽ cũng là chuyện bình thường.

Hoàng đế bệ hạ của họ cũng rất thích tắm.

Nhưng hoàng đế tắm rất đơn giản, y cũng không sợ lạnh, nghe nói trước đây khi ở doanh trại, giữa đông giá rét y vẫn dùng nước lạnh tắm.

Nhưng Hoàn vương điện hạ thì khác.

Hoàn vương điện hạ rất cầu kỳ.

Bột tắm là thứ không thể thiếu, nhưng loại bột tắm của Hoàn vương điện hạ dùng lại do chính hắn tự pha chế. Ngoài những nguyên liệu thông thường như bột đậu, tụy lợn, bạch chỉ, phục linh, còn có thêm tô hợp hương cùng một số loại thảo mộc thơm, tạo ra mùi hương đặc biệt. Mỗi sáng thức dậy và trước khi ngủ, hắn còn dùng bột đánh răng làm từ bạch chỉ và bạc hà để vệ sinh răng miệng. Đặc biệt là tóc, cứ 2-3 ngày hắn lại gội đầu một lần.

Nhưng tóc hắn quá nhiều, lại dày, gội xong rất lâu mới khô.

Phù Hoàng bảo Khánh Hỷ lấy quạt quạt cho hắn.

Trong điện rất ấm áp, quạt quạt cũng không thấy lạnh, Phù Diệp dựa vào đệm mềm đọc sách, tóc dần trở nên bồng bềnh mềm mại, hương thơm nồng nàn.

Khi ở tẩm điện, hắn mặc rất mỏng, thân hình gầy guộc dưới lớp áo không thể che giấu, hôm nay đặc biệt tùy ý, chân không, một chân duỗi ra cạnh bàn sưởi.

Bàn chân hắn rất gầy, cũng quá trắng, như thể chưa từng đi nhiều, cực kỳ sạch sẽ, cổ chân đặc biệt đẹp, thanh tú mảnh mai, những đường gân xanh nhạt phủ dưới lớp da mỏng.

Phù Hoàng giơ tay nắm lấy chân hắn, nào ngờ vừa nắm, Phù Diệp lập tức rút chân lại.

Phù Hoàng sững sờ, ngẩng đầu nhìn Phù Diệp, Phù Diệp nhìn y với vẻ rất kinh ngạc.

Phù Hoàng nói: "Chân lạnh ngắt rồi, đi tất vào."

Phù Diệp nói: "Làm đệ giật cả mình."

Trước đây hắn từng than thở mình quá nhạy cảm, giờ y tin rồi.

Trên ngón tay Phù Hoàng vẫn lưu lại cảm giác mát lạnh trơn mượt đó, thấy Khánh Hỷ mang tất gấm đến, Phù Diệp thực sự rất yêu cái đẹp, tất gấm của hắn còn có viền hoa văn dệt kim.

Thượng y ti trong cung hẳn rất vui, cuối cùng cũng có chỗ dụng võ.

Tất gấm bao đến bắp chân, toàn thân Phù Diệp trở nên tinh xảo như được trang trí bởi y phục, nhưng cử chỉ khí chất lại rất phóng khoáng không câu nệ, sự tinh mỹ của cung đình hòa quyện với tính cách tự do phóng túng trên người hắn, tạo thành một vẻ đẹp độc đáo, Phù Hoàng không xem tấu chương nữa, chuyển sang ngắm hắn.

Nhìn thế nào cũng thấy vừa mắt vừa lòng.

Tần nội giám nói gì trường thọ duyên niên, y cũng hơi tin rồi.

Tin Phù Hoàng dẫn Phù Diệp cưỡi ngựa trong cung ngày hôm sau liền lan truyền.

Ban đầu là do dân chúng gần Thiên Môn truyền.

Nói là thấy bệ hạ phi ngựa trên Thiên Môn, trong lòng có một giai nhân, áo đỏ tóc đen.

Ban đầu đồn là bệ hạ có người yêu, đều đoán là mỹ nhân nhà nào.

Nói đến đây, tiên đế Võ Tông hậu cung giai nhân vô số, con cháu cũng rất đông, bệ hạ hiện tại hai mươi lăm tuổi, cũng nên cưới gả rồi.

Sau đó có người lên tiếng, nói nào phải sủng phi, là Hoàn vương điện hạ!

Trước đây còn nghi ngờ Hoàn vương điện hạ sẽ bị bệ hạ nghi kỵ, không ngờ Hoàn vương điện hạ lại được sủng ái đặc biệt như vậy!

Mấy lão thần nước mắt lưng tròng.

Nhiều chi tiết hơn từ trong cung truyền ra, nói Hoàn vương điện hạ hiện đang học cưỡi ngựa bắn cung, lại còn được bệ hạ tự tay dạy dỗ!

Đây là chuyện tốt.

Bên cạnh lão thần đều nói đây là chuyện tốt, nhưng Chương Thái hậu không vì vui mừng mà mất tỉnh táo.

Phù Hoàng có tiếng hoang đường, không chỉ vì y thích chém người, còn vì tâm tư của y không ai đoán được.

Phù Diệp vốn nghĩ sau khi cùng Phù Hoàng cưỡi ngựa trong cung sẽ bị Thái hậu quở trách, kết quả ngày hôm sau Thái hậu gặp hắn, chỉ hỏi qua một số chi tiết.

Phù Diệp có ý muốn hàn gắn mối quan hệ mẫu tử, nói một tràng lời tốt về Phù Hoàng.

Chương Thái hậu nghe xong trầm mặc hồi lâu, cũng không nói gì khác.

Càng lo lắng hơn!

Hắn vừa ra khỏi Từ Ân Cung, liền gặp Phù Hoàng trên đường.

Phù Hoàng khoanh tay sau lưng, phía sau một đám thị tùng. Dáng người cao lớn khí thế của y như hạc đứng giữa bầy gà.

Phù Diệp bước tới thi lễ.

Phù Hoàng hỏi hắn: "Bị mắng rồi?"

Phù Diệp nhìn Phù Hoàng, hỏi: "Hoàng huynh dường như rất mong đợi đệ bị mắng?"

Phù Hoàng lại có vẻ không vui, nói: "Xem ra mẫu hậu thật sự sủng ái ngươi."

Phù Diệp mắt sáng long lanh, nói: "Được cùng hoàng huynh cưỡi ngựa chung, dù mẫu hậu có mắng đệ, đệ cũng vui!"

Tiểu Ái: "Ái chà, đồ nịnh hót."

Phù Hoàng dường như rất ăn tình cảm này, nói: "Hôm nay không cần đọc sách nữa, đi cưỡi ngựa."

Phù Diệp: "Hả?"

Hắn nhận ra Phù Hoàng quả thật không thích hành xử theo lẽ thường.

Đây là một vị quân vương rất ngang tàng.

Chỉ là Phù Hoàng hôm nay cũng không xem tấu chương nữa, cùng hắn cưỡi ngựa suốt nửa ngày.

Có cảm giác như vì hắn mà bỏ bê triều chính.

Hắn xác định Phù Hoàng quả thật sủng ái mình rồi.

Giống hôn quân, không giống bạo quân nữa.

Gần đây kinh thành có một tin tức lớn, chỗ giáp ranh giữa kinh thành và thành Định Châu bên cạnh có một con sông Vĩnh Định, nay vào xuân băng tan, tương truyền có nông dân sống ven sông nhìn thấy mấy con hồ ly trắng nằm bên bờ sông than khóc, liên tục mấy ngày không dứt, sau đó trên sông nổi lên một pho tượng Phật bằng đá khổng lồ.

Tin tức này được coi là điềm lành, vì vị hoàng đế đầu tiên của họ Phù, Thánh Tổ hoàng đế khi sinh ra, chính là ở trong một khu rừng Phật tại Châu Loan. Tương truyền lúc đó trong rừng Phật xuất hiện rất nhiều hồ ly trắng, không ngừng quỳ lạy y.

Dân địa phương đem đó phụng thờ, Chương Thái hậu rất mộ đạo Phật, đặc biệt là mẹ của bà là Chương thái phu nhân rất sùng tín, Thái hậu liền định tự mình đến xem.

Người xưa rất tin những chuyện này, việc này trong cung nhanh chóng truyền khắp. Phù Diệp cảm thấy chuyện này vô lý đến mức dường như không đơn giản, hắn cũng sớm muốn ra ngoài cung thở chút không khí, vì vậy tan học liền thẳng đến Thanh Nguyên Cung.

Phù Diệp nói: "Đệ nghe một chuyện kỳ lạ khi dùng bữa trưa ở chỗ mẫu hậu, nói là sau khi băng trên sông Vĩnh Định tan, dưới đáy sông xuất hiện một pho tượng Phật khổng lồ, cao đến mấy trượng."

Phù Hoàng ngẩng đầu nhìn hắn, nói: "Tin tức của ngươi rất linh thông."

"Dân chúng Định Châu coi đó là điềm lành, đem pho tượng đá đó phụng thờ, mấy ngày nay khách thập phương đông như kiến, đều nói pho tượng đó lai lịch thần bí, truyền đi thần kỳ, Chương Thái phu nhân rất mộ đạo Phật, mẫu hậu muốn thân chinh đến xem, chuyện hiếm có như vậy, đệ cũng muốn đi xem."

Phù Hoàng nói: "Ngươi ngày nào cũng than mệt, còn có thời gian xem cái này?"

"Học hành đâu phải một sớm một chiều, đến giờ đệ vẫn chưa ra ngoài cung chơi lần nào. Bá quan mười ngày còn được nghỉ một ngày."

Phù Hoàng im lặng.

Dạo này y không còn âm trầm như lúc mới quen, nhưng dường như trở nên nghiêm khắc hơn nhiều.

Hắn nghi ngờ y không muốn làm huynh trưởng của hắn, mà muốn làm phụ thân của hắn.

Phù Hoàng gần đây rất dễ nói chuyện, qua một ngày nữa, bất ngờ đồng ý, còn muốn cùng đi.

Phù Hoàng dùng pháp luật nghiêm khắc và tính cách ngang tàng để trị quốc, khó tránh đôi khi có hành động trừng phạt quá mức. Vì vậy trong mắt bá quan và dân chúng, y đều là một kẻ sát nhân đáng sợ.

Một minh quân thực sự, nên trọng dụng người hiền, mở rộng đường ngôn luận, ngoài việc tuân theo pháp luật, cũng phải có chính sách nhân từ.

Như Thái hậu, ăn chay niệm Phật, nổi tiếng là có lòng từ bi.

Phù Diệp cảm thấy hoàng đế nên học theo cách này.

Hoàng đế muốn cùng đi, khiến Chương Thái hậu sợ hãi.

Tính tình hoàng đế ngày càng kỳ quặc, sự thay đổi này không kém gì năm xưa.

Thái hậu và hoàng đế thân chinh đến Định Châu, lại càng khiến pho tượng đá đó thêm phần linh thiêng. Các quý tộc trong kinh nghe tin, có người định cùng đi hôm đó, cũng có người sợ hôm đó quá đông, đã đi trước, trở về đều nói pho tượng Phật đó tướng mạo trang nghiêm, mức độ tinh xảo chưa từng có, lại nói hương hỏa thịnh vượng, khách thập phương nườm nượp, chật kín đường.

Mùng hai tháng hai rồng ngẩng đầu, ngày lành xuất hành.

Phù Hoàng cho Phù Diệp ngồi cùng xe với mình.

Vừa dùng xong bữa sáng, Tần nội giám hầu hạ Phù Hoàng mặc áo, nói: "Vương gia đã đợi ở sân rồi."

Phù Hoàng nói: "Hắn đúng là nóng lòng."

Tần nội giám cười: "Vương gia ở trong cung cũng bức bối quá rồi."

Phù Hoàng nói: "Trước đây hắn làm việc cho nhà quý tộc ngoại bang, còn thường ra ngoài sao?"

Tần nội giám nói: "Cái đó thần không rõ, nhưng đất man di, có bao nhiêu quy củ." Nói rồi bỗng cười thêm, "Khó được ra ngoài một lần, vương gia hôm nay đúng là dốc sức ăn mặc."

Phù Hoàng nghĩ không biết hắn dốc sức thế nào, kết quả ra khỏi điện liền thấy một người chói lọi.

Phù Diệp mặc áo bào đỏ thêu rồng kim tuyến, đai lưng chạm hoa vàng, mũ vàng sợi tơ, đúng là một màu đỏ rực, vàng lấp lánh.

Phù Hoàng nhíu mày, Phù Diệp mặt mày hớn hở, nhưng rất giữ lễ, thi lễ: "Hoàng huynh!"

Phù Hoàng thấy hắn vui như vậy, không muốn phá hứng, chỉ là mắt nhìn hắn từ trên xuống dưới.

Y cảm thấy so với khuôn mặt rạng rỡ đó, bộ trang phục này không còn là xa xỉ nữa.

Vẫn là khuôn mặt đó, vì quá phấn khích, thực sự quá rực rỡ, có phần quá thu hút.

Giờ Tỵ, Thiên Môn mở rộng, Thái hậu hoàng đế cùng Hoàn vương điện hạ xuất cung, dẫn theo mẹ của Thái hậu là Tần quốc phu nhân cùng các hoàng thân quý tộc hùng hậu tiến về Định Châu.

Cùng đi còn có một số quan lại tại kinh và thân thuộc.

Rất nhiều người tận mắt chứng kiến, Hoàn vương điện hạ và bệ hạ ngồi cùng một xe!

Lúc này khí lạnh đã qua, cây liễu đã đâm chồi xanh, cỏ non phảng phất, ngoại ô kinh thành phong cảnh độc đáo, hoàng đế cho cuốn rèm xe lên, vì vậy nhiều quý tộc đều có thể nhìn thấy bóng dáng hoàng đế và Hoàn vương điện hạ.

Xa giá của hoàng đế dài hơn mấy trượng, dù không tinh xảo lộng lẫy như loan dư của Thái hậu, không có lụa là châu báu trang trí, nhưng bánh xe gỗ mun bóng loáng, khí phái uy nghiêm, trên xa giá có mấy vị nội quan hầu hạ, nhưng nổi bật nhất vẫn là hai vị quý nhân kia.

Hoàng đế dáng người cao lớn, tuổi còn trẻ nhưng thần sắc nghiêm nghị, không giận mà tự uy, Hoàn vương điện hạ ngồi bên cạnh, lại như hoa anh đào núi, vẻ đẹp linh động khó lòng miêu tả.

Đặc biệt là những đại thần đứng gần, vì nhìn rõ hơn, nên càng cảm thấy hai huynh đệ đồng bào này quả thật khác biệt quá lớn!

Hoàng thất triều ta không có ai xấu, hoàng tử công chúa đều nổi tiếng xinh đẹp, nhưng đều là dáng người đầy đặn trang nghiêm hoặc khỏe khoắn cao lớn, gọi là tướng quý. Đặc biệt là mấy vị hoàng tử của Võ Tông, đều giỏi cưỡi ngựa bắn cung, trông đều là tướng tài, hoàng đế dù gầy nhưng thân hình cao ráo, toàn thân xương cốt cứng cỏi, nhưng vị Hoàn vương điện hạ này, thực sự...

Quá đẹp.

Đẹp đến mức không giống con của Võ Tông.

Lúc này ánh mặt trời chiếu vào trong xe, áo bào của Hoàn vương điện hạ lấp lánh, khuôn mặt đó không cần nhắc, đặc biệt là da tóc như có thể phát sáng, phong thái rực rỡ có thể lay động thiên hạ.

Mà tính cách dường như càng khác biệt hơn.

Phù Diệp là tính cách như mặt trời mùa xuân, đẹp đẽ, lại thích cười, bẩm sinh dễ gần, Phù Hoàng một luồng khí xanh trắng, không hay cười, trông như kiểu tính cách không tốt.

Vị vương gia thất lạc nhiều năm này, xác định là thật sao?

Nhưng hiện tại Hoàn vương điện hạ được sủng ái, tự nhiên không ai dám nói ra suy nghĩ trong lòng.

Tần thái phu nhân cùng đi với Thái hậu cảm thán: "Dung mạo của Hoàn vương điện hạ như thế, trông có phần quá yêu dị, lát nữa đến chùa, Hoàn vương điện hạ nên thành tâm bái lạy mới được."

Tôn cung chính cười: "Nô tì nghe nói khi Sơ Tổ nhà Trần mới lên ngôi, căn cơ chưa vững, có hai người đệ đệ, sinh ra rất đẹp, Sơ Tổ nhà Trần mỗi lần ra ngoài đều thích dẫn theo, mọi người thấy dung mạo của họ, đều nói là khí tượng thiên gia. Nay Hoàn vương có phong thái như vậy, cũng là phúc của hoàng thất."

Chương Thái hậu nói: "Đó là so với khuôn mặt của hoàng đế được lòng dân hơn."

Khiến thái phu nhân không dám nói nữa.

Hoàng đế xuất hành, phải mang theo một số văn quan tùy tùng, những văn quan này phụ trách ghi chép ngôn hành của hoàng đế, cùng... sáng tác thơ văn để ca ngợi hoàng đế. Ngoài ra nhiều quý tộc đi theo, đôi khi cũng dâng một hai bài thơ ca tụng.

Nay Thái hậu và Hoàn vương điện hạ cũng đi, tự nhiên khi ca ngợi cũng phải nhắc đến họ.

Phù Diệp xem thơ họ làm, nói Thái hậu đều là đức dày tỏa sáng, dáng vẻ trang nghiêm, nói hoàng đế đều là uy nghiêm thiên tử, mạo như mặt trời.

Viết về hắn, là "dung mạo như ngọc chồng chất, phong thái như cây vàng hoa bạc".

Hắn rất vui.

Hắn rất muốn làm một mỹ nam tử được người ta ca tụng!

"Một vầng trăng sáng ra khỏi mây, ngỡ là ngọc nhân từ Bồng Lai. Nhân gian cũng có ánh sáng trong, thúc giục một đêm trăm hoa nở." Phù Diệp cảm thán, "Hay, hay quá."

Phù Hoàng cảm thấy hắn nên bắt đầu học làm thơ rồi.

Ít nhất phải biết thế nào là thơ hay.

Phù Diệp thấy y lộ vẻ chê bai, giải thích: "Những bài khác dĩ nhiên có bài hay hơn, nhưng không liên quan đến đệ, đây là lần đầu đệ thấy có người chuyên viết thơ cho mình."

Hắn dựa vào cửa xe hỏi: "Bài thơ này là của ai viết?"

Nội quan dưới xe trả lời: "Bẩm điện hạ, là Kim Giáp vệ Tạ Lương Bích viết."

Phù Diệp lập tức đánh giá: "Võ quan mà có văn tài như vậy, rất giỏi rồi!"

Hắn đưa mắt nhìn ra đội Kim Giáp vệ, chỉ thấy một màu lấp lánh, không biết ai là Tạ Lương Bích, chỉ thấy mấy quý tộc đứng gần đột nhiên đỏ mặt, không dám nhìn hắn.

Hắn lại như được thể, dựa vào cửa xe cười tự đắc, rõ ràng biết mình đẹp, cố ý thu hút ong bướm.

Phù Hoàng bảo người buông rèm xuống.

"Được rồi, ngươi cũng phô trương đủ rồi."

Phù Diệp nói: "Hay là đệ xuống cưỡi ngựa đi."

Phù Hoàng nhìn hắn: "Có muốn lập tức quay về cung không?"

Phù Diệp liền ngoan ngoãn.

Hôm nay xuân quang rất đẹp, bên ngoài đủ loại nam tử đẹp trai, hắn tuổi trẻ xuân thì, nhìn thêm vài cái có sao.

Hắn mơ hồ cảm nhận ở điểm này, Phù Hoàng dường như rất nghiêm khắc.

Khiến hắn nhớ đến những bậc phụ huynh nghiêm cấm con cái yêu đương sớm.

Bản thân y độc thân, lẽ nào cũng không muốn thấy người bên cạnh vui vẻ sao?

Hắn nhìn Phù Hoàng, Phù Hoàng đã nhắm mắt, rèm tuy buông nhưng trong xe vẫn có chút ánh sáng, Phù Hoàng hôm nay vẫn mặc rất đơn giản, nhưng màu sắc trẻ trung đẹp đẽ hơn nhiều, thường phục màu vàng đất, rồng văn lộng lẫy, quý không thể tả. Gương mặt góc cạnh gầy guộc, rất anh tuấn lạnh lùng, nói một không hai, uy quyền không cho phép thách thức.

Trông quả thật không giống huynh trưởng, mà giống cha hơn.

Bình Luận (0)
Comment