Đêm đó, Phù Hoàng vẫn nghỉ trên sập bên cạnh, chỉ cách Phù Diệp một tấm bình phong dài.
Giấc ngủ của y vẫn chập chờn, đêm nay tâm tư rối bời, trằn trọc khó vào giấc, nhưng y không đứng dậy, cứ thế nằm nguyên đến sáng mới thức.
Những người xung quanh đã quen với giờ giấc của y, nên cùng thức theo. Bên ngoài mưa đã tạnh, nhưng sương mù dưới núi dày đặc, Tần nội giám theo y dạo bước trong làn sương xuân của hành cung.
Phù Hoàng rất thích đi lang thang vô định, trong cung hay ngoài cung đều vậy, khi đi y thường im lặng, ít nói, ngao du khắp nơi, ngay cả Tần nội giám cũng không biết y đang nghĩ gì.
Hành cung mùa xuân tràn ngập vẻ hoang tàn, y dừng chân trước một bức tường đổ nát.
Tần nội giám nhận ra đó là tàn tích của Hương Nhuy điện.
Tiên đế đau lòng trước cái chết của Chiêu Dương phu nhân, không bao giờ trở lại nơi này, cũng không xây dựng lại cung điện mới trên nền đất cũ. Giờ đây nơi này cỏ cây um tùm, tiêu điều hơn bất cứ chỗ nào.
Năm xưa hỏa hoạn ở hành cung Lê Hoa, lão và Phù Hoàng lúc đó mới mười hai tuổi xông vào đám cháy ở Hương Nhuy điện cứu Chiêu Dương phu nhân và Lục hoàng tử. Nhưng lúc ấy trong cung quá hỗn loạn, Chiêu Dương phu nhân bất tỉnh, sau khi cứu được Lục hoàng tử, họ vội giao cho một nữ quan chăm sóc. Không ngờ Lục hoàng tử lại mất tích trong đám loạn. Khi phát hiện ra, mọi người đã trên đường chạy khỏi Lê Hoa hành cung.
Lúc đó Chiêu Dương phu nhân bị thương nặng, thoi thóp. Bà nhập cung nhiều năm không có con, sau này sinh được Lục hoàng tử, yêu như vàng ngọc, cưng chiều hết mực. Giờ con trai sống chết không rõ, bà gần như phát điên. Vì Phù Hoàng phải ở lại kinh thành, lần chia tay này không biết tương lai ra sao, có lẽ là âm dương cách biệt, nên trước khi đi, y quỳ lạy từ biệt. Nhưng Chiêu Dương phu nhân vì Lục hoàng tử mất tích mà oán hận khôn nguôi, lấy tay áo che mặt, đến chết không chịu nhìn y.
Tiên đế vội vã chạy về Liên châu, Phù Hoàng là hoàng tử lưu thủ phải lập tức trở về kinh. Cậu bé mười hai tuổi dưới sự hộ tống của võ tướng Lý Uy Minh lên ngựa, vội vàng từ biệt hoàng tộc, phi ngựa về kinh. Trên đường, y bỗng nghẹn ngào không nói nên lời.
("Hoàng tử lưu thủ" (皇子留守) thường chỉ hoàng tử được giao ở lại giữ kinh thành, trấn thủ.)
Tần nội giám từ nhỏ chăm sóc Phù Hoàng, cưỡi ngựa đi cùng, đành an ủi: "Lục hoàng tử có lẽ chỉ tạm thời lạc mất, khi tìm được Lục hoàng tử nhất định Chiêu Dương phu nhân sẽ mềm lòng quay về."
Phù Hoàng mười hai tuổi không nói gì, chỉ lau nước mắt, thúc ngựa về kinh.
Đó là lần cuối cùng Tần nội giám thấy Phù Hoàng khóc. Từ đó về sau, dù trải qua bao biến cố, không ai thấy y rơi lệ nữa.
Nói ra, hoàng đế bệ hạ một đời, chỉ riêng việc bị mẹ ruột ghét bỏ đã trải qua ba lần.
Thoáng chốc đã hơn mười năm. Giờ nhớ lại, Tần nội giám vừa thương cảm vừa mừng rỡ: "Phu nhân nếu biết Lục hoàng tử giờ bình an trở về, hẳn cũng an ủi. Nếu năm xưa bệ hạ không liều mình cứu Lục hoàng tử, làm sao có đoàn tụ hôm nay? Theo lão nô, tất cả đều là ý trời, giờ trời thương bệ hạ cô độc, nên mới để Hoàn vương điện hạ trở về."
Phù Hoàng đứng giữa đống đổ nát ngẩn ngơ. Bình thường y chỉ nghe những lời này mà không phản ứng gì, hôm nay bỗng lên tiếng: "Thật vậy sao?"
Tần nội giám giật mình, vội gật đầu: "Đương nhiên!"
Ánh nắng xuân từ làn sương chiếu xuống người Phù Hoàng. Dưới mắt y vẫn thâm quầng, trông cực kỳ mệt mỏi, nhưng thân hình gầy gò, như khô héo, nên thường toát lên vẻ âm trầm. Hôm nay lại có chút ôn hòa trầm lặng. Gió sớm thổi tan sương mù, cỏ cây giữa đống đổ nát xanh tươi trở lại.
Phù Hoàng đi qua những bức tường đổ, khi sương tan hết bỗng ra lệnh: "Đem thêm mấy bộ y phục ta thường mặc đưa cho hắn."
Tần nội giám sửng sốt, cười: "Quân vương ban y phục, quả là ân sủng tột đỉnh."
"Ta rất thích nhìn hắn mặc đồ của ta." Y nói với Tần nội giám.
Rồi nhìn Tần nội giám, ánh mắt khó hiểu.
Phù Diệp vừa tỉnh giấc đã thấy Tần nội giám bưng mấy bộ áo gấm gấp gọn đứng trước sập. Trên gấm đen thêu rồng vàng ẩn hiện, nhìn một cái là biết của Phù Hoàng.
"Trên người ta đang mặc một bộ rồi."
Tần nội giám cười: "Bệ hạ nói hôm nay ngài sẽ hồi cung, đoán vương gia cùng Thái hậu tạm ở lại hành cung, nên bảo lão nô đem thêm vài bộ để vương gia thay đổi."
Áo của Phù Hoàng hoặc rất đơn giản, hoặc toàn màu đen, hoàn toàn không phải gu của hắn. Nhưng quân vương ban y phục, ân sủng này khắp thiên hạ chỉ mình hắn được hưởng. Phù Diệp ngoan ngoãn thay áo mới, bộ này còn rộng hơn hôm qua. Tần nội giám tự tay giúp hắn mặc, vừa thay vừa thì thào: "Sáng nay bệ hạ triệu Hình bộ Chu đại nhân vào."
Phù Diệp quay lại nhìn, đối diện nếp nhăn khóe mắt Tần nội giám: "Bệ hạ rất sẵn lòng nghe lời vương gia."
Phù Diệp sửng sốt, khóe miệng nhếch lên, nhìn lại bộ áo trên người, bỗng thấy tinh xảo tuyệt luân. Mùi hương đắng nhẹ trên áo, như thể Phù Hoàng vừa mặc qua.
Tần nội giám trở về chỗ Phù Hoàng, Tạ tướng và mọi người vẫn trong điện, lão đứng im lặng một bên. Phù Hoàng liếc nhìn, đợi Tạ tướng đi khỏi mới hỏi: "Sao?"
Tần nội giám cười: "Lão nô vừa đem áo đến rồi. Vương gia rất thích, lập tức thay ngay."
Phù Hoàng nói: "Hắn còn dám không thích?"
Tần nội giám đáp: "Dạ, sấm sét hay mưa móc đều là ơn vua, bất kể bệ hạ ban gì cho vương gia thì ngài ấy cũng vui mừng khôn xiết."
Phù Hoàng nghe vậy, lại mất đi khí thế lúc nãy, cúi đầu dùng khăn nóng lau tay, im lặng, không biết có đang nghĩ đến bảo vật gì để ban cho vương gia.
Hôm nay Phù Hoàng phải hồi cung, nhưng vì ngự y nói Chương Thái phu nhân không nên di chuyển, Phù Diệp cùng Thái hậu tạm ở lại Lê Hoa hành cung.
Phù Diệp tiễn Phù Hoàng ra tận cổng hành cung, Tạ tướng và mọi người theo hầu đứng im bên cạnh.
Hôm nay họ đều cẩn trọng hơn, biết xem xét sắc mặt hơn mọi khi.
Sáng sớm, Phù Hoàng đã thu hồi chỉ treo đầu trong chùa. Vốn là chuyện tốt, nhưng Tạ tướng lại càng bất an, không biết ý vua đột ngột thay đổi có ý gì.
Chẳng lẽ hoàng đế thấy treo đầu chưa đủ, muốn chơi trò lớn hơn?
Lo lắng khôn nguôi!
Đáng ghét là không ai dám can gián!
Kinh nghiệm cho thấy, khi hoàng đế có hành động khác thường, thường là dấu hiệu sắp giết người. Lúc này vua nói gì nghe nấy, ngoan ngoãn là quan trọng nhất.
Duy chỉ có Tạ Lương Bích trong đám người ngẩng đầu nhìn Phù Diệp đang tiễn biệt.
Mưa xuân vừa tạnh, chỉ qua một đêm, cây cối ngoài hành cung đã đâm chồi nảy lộc. Phù Diệp khoác áo choàng gấm đen, còn lộng lẫy hơn hôm qua, thêu rồng vàng ẩn hiện, thân rồng uốn lượn, gấu áo viền mây bạc. Khi di chuyển, rồng như bơi lội, mây cuộn trào. Đây là áo hoàng đế thường mặc, các đại thần đều quen thuộc. Khi Phù Hoàng mặc, uy nghi tôn quý, không thể xâm phạm. Nhưng trên người Phù Diệp lại hoàn toàn khác. Bộ áo quá rộng, gần chấm đất, càng tôn lên vẻ thanh tú như ngọc trắng điêu khắc.
Hắn mặc áo gấm lộng lẫy đã rực rỡ, không ngờ mặc màu tối này lại càng khiến hoa ngọc khó bì.
Mọi người có lẽ không biết tại sao hoàng đế đột ngột thu hồi chỉ dụ, nhưng y thì biết.
Lời can gián của Hoàn vương điện hạ, bệ hạ thực sự nghe theo.
Lúc này nhìn Phù Diệp, y chỉ thấy từng cử chỉ đều tỏa sáng.
Như tia sáng trời ban cho triều Đại Chu.
Tạ tướng và mọi người rời đi theo xe vua, Phù Diệp mỉm cười gật đầu với Tạ Lương Bích rồi quay vào.
Khánh Hỷ bên cạnh ngoái lại nhìn Tạ Lương Bích, thấy y lên ngựa rồi vẫn ngoái cổ nhìn theo.
Mãi đến chiều, Thái phu nhân mới đỡ hơn, uống được chút canh. Thái hậu lo lắng khôn nguôi, vì Lê Hoa hành cung cách chùa Sùng Hoa không xa, bà định đến chùa tụng kinh cầu phúc cho Thái phu nhân cả đêm.
Lần trước Phù Diệp đến chùa Sùng Hoa là dịp tế tổ tết Nguyên đán, lúc đó chỉ thấy chùa rất lớn. Chùa của hoàng gia, kiến trúc hay tượng thần đều lấy vĩ đại tinh xảo làm sự đặc sắc. Vì trong chùa toàn ni cô, hắn lại cẩn trọng, nên không tự ý đi lại.
Nhưng giờ thì khác.
Hắn biết mẹ đẻ của Phù Hoàng, Sở quốc phu nhân cũng tu hành ở đây.
Hắn cùng Thái hậu dâng hương, quỳ một lúc rồi lặng lẽ lui ra. Lần này trong lòng nhớ đến vị phu nhân kia, cố ý dạo quanh chùa. Đã là đầu xuân, có lẽ vì trên núi lạnh hơn dưới núi, cây cỏ vẫn im lìm. Trong chùa toàn tùng bách, lạnh lẽo vô cùng, chỉ có tiếng chuỗi ngọc leng keng trong làn sương. Hắn theo tiếng chuông nhìn lên kiến trúc cao nhất phía sau chùa - ngôi bảo tháp vàng.
Ấn tượng đầu tiên của hắn là nó quá cao. Khi đứng trên nơi cao nhất hoàng cung nhìn về núi Vĩnh Xương, hắn đã choáng ngợp trước bảo tháp vàng ròng này. Giờ đứng trong chùa nhìn lại càng thấy nó khổng lồ vô cùng, tinh xảo tuyệt mỹ, ngoài những chuông đồng mạ vàng treo khắp nơi, gió thổi chuông vang, như khúc nhạc thần.
"Trên núi lạnh nên sau tháp có một góc viện mai nở rất đẹp." Song Phúc nói.
Phù Diệp cũng thấy, có mấy tiểu ni cô đang hái hoa. Áo họ mặc khác với ni cô bình thường, đội mũ Quan Âm, vành mũ che kín tai, thoáng thấy mái tóc đen nhánh. Mấy ni cô cũng thấy hắn, vội vàng đi mất. Hắn bỗng xúc động, nhìn theo bóng họ, thấy họ ôm mai vào một sân nhỏ.
Khi cổng mở, hắn thấy một ni cô đội mũ trắng, toàn thân áo trắng tinh, không một tạp sắc hay trang sức. Chưa kịp nhìn rõ mặt, cổng đã đóng sập, thoáng chốc, hắn không thấy được gương mặt, chỉ ngửi thấy mùi hoa mai thoang thoảng trong gió chiều, khiến vị phu nhân thần bí cao quý kia càng không giống người trần.
Phù Diệp đứng ngẩn ngơ hồi lâu, nghe tiếng trống chiều trong chùa vang lên, âm thanh trầm đục lan tỏa trong rừng núi. Song Phúc bên cạnh cũng thấy, khẽ nói: "Hình như là Sở quốc phu nhân, nghe nói bà ở chùa Sùng Hoa, hóa ra bà..."
Hắn chợt nhớ đến tin đồn bí mật về hoàng đế, vội bịt miệng.
Có lẽ vì chiều tà, lòng Phù Diệp chợt mơ hồ chua xót, nhớ đến lời Tần nội giám nói với hắn trong đêm, trên đường về cứ thẫn thờ. Khi quỳ tụng kinh bên Thái hậu, hắn cầm kinh sách mà không biết đọc gì, chỉ thấy khuôn mặt xanh xao của Phù Hoàng hiện lên trong đầu.
Hắn ngẩng đầu nhìn đức Phật từ bi, ngẩn ngơ trong hương ấm áp.
Đang mơ màng, bỗng nghe tiếng ồn ào bên ngoài. Hắn tỉnh lại, quay đầu nhìn, Song Phúc đã chạy ra, Khánh Hỷ lùi lại một bước, lập tức che chắn phía sau.
Trông như một Tần nội giám thu nhỏ.
Thái hậu cũng mở mắt hỏi: "Có chuyện gì?"
Nữ quan bên cạnh vội chạy vào: "Thái hậu, trong chùa cháy!"
Thái hậu lập tức đứng dậy, có lẽ quỳ lâu quá, đứng lên liền ngã xuống. Phù Diệp đỡ lấy bà, Song Phúc cũng chạy vào, hốt hoảng: "Điện hạ, không tốt rồi, ngoài kia cháy lớn!"
Phù Diệp vội đỡ Thái hậu ra khỏi chính điện, vừa ra đã thấy lửa ngút trời.
Song Phúc nói: "Hình như lửa bắt đầu từ hai bên sương phòng tiền viện."
"Hai bên đều cháy?" Phù Diệp hỏi vội.
Lời vừa dứt, bên ngoài vang lên tiếng hét. Hắn theo ánh mắt mọi người nhìn lên, thấy bảo tháp phía sau đã bốc cháy dữ dội.
Phù Diệp gần như lập tức nhận ra có người cố ý phóng hỏa, vội bảo vệ Thái hậu đi về phía trước. Nhưng chùa Sùng Hoa quá lớn, lại xây trên sườn núi, bậc đá dốc. Vừa đỡ Thái hậu hắn vừa hỏi: "Hộ vệ đâu?"
"Hộ vệ không được vào, đều ở tiền viện!"
Bình thường Thái hậu luôn có nữ quan đeo kiếm, nhưng vì ở chùa, sợ bất kính với thần Phật nên họ đều bỏ vũ khí. Giờ chỉ có thể xúm xít bảo vệ hai người chạy về tiền viện. Trong chùa đã loạn thành một cục, tiếng khóc, tiếng kêu cứu hòa lẫn, người chạy trốn, người chữa cháy qua lại không ngớt. Đến tiền viện, họ phát hiện cổng chính bị khóa, hộ vệ bên ngoài đang đập cổng, một số sốt ruột trèo tường vào.
"Các ngươi bảo vệ Thái hậu!" Phù Diệp rút kiếm từ người một hộ vệ, nhìn bảo tháp đã cháy lên đến tầng bốn.
Bảo tháp Vĩnh Phúc làm bằng gỗ, bị cố ý phóng hỏa, gặp gió núi ban đêm càng không thể kiểm soát. Lửa cuốn theo thân tháp bốc lên, Phù Diệp chợt nhớ Sở quốc phu nhân ở gần tháp, vội dặn Khánh Hỷ trông Thái hậu, tự mình cầm kiếm chạy về phía sau.
"Phù Diệp, ngươi đi đâu?!" Thái hậu gọi.
"Thần đi xem tình hình hỏa hoạn." Hắn vừa chạy vừa nói, Thái hậu vội ra lệnh: "Theo bảo vệ vương gia ngay, nhất định phải bảo vệ cẩn thận!"
Song Phúc và Khánh Hỷ cũng đuổi theo. Họ đi qua từng cửa viện, đám cháy ở nhà phụ đã được dập tắt, ni cô đang xách nước chữa cháy bảo tháp. Phù Diệp giật một xô nước từ tay họ, bước qua cửa vào sân dưới tháp, chỉ thấy tia lửa bắn tung tóe, ngọn lửa đã lan lên tầng bảy. Cả màn đêm bị ngọn tháp cháy rực soi sáng, nỗ lực cứu hỏa dưới này chỉ như muối bỏ bể. Có ni cô thấy bảo tháp sắp hóa tro, quỳ gối khóc nức nở.
Phù Diệp thở gấp nhìn ngọn tháp đang cháy.
Không cứu được nữa.
Ánh lửa đỏ rực chiếu lên mặt hắn. Lửa bốc cao, gió núi vì hơi nóng càng mạnh. Hắn lập tức chỉ huy mọi người sơ tán, tia lửa từ tháp bắn xuống như mưa lửa giữa trời.
"Quý nhân trong viện đã sơ tán hết chưa?" Hắn hỏi vị tăng chủ đang chỉ huy chữa cháy.
Vị tăng chủ khóc nói: "Đã sai người đi xem."
Phù Diệp chạy thẳng đến viện Sở quốc phu nhân. Ngọn tháp cao mấy chục trượng phía sau đã cháy rụi đến tầng cao nhất, chuông đồng mạ vàng trong biển lửa lần lượt rơi xuống, đập xuống ầm ầm bên cạnh hắn. Cả tòa tháp bị ngọn lửa nuốt chửng, trở thành cột lửa xuyên trời.
Núi Vĩnh Xương là ngọn núi duy nhất ở ngoại thành, giờ lửa bốc cao, ngọn tháp cháy giữa đêm có thể nhìn thấy từ xa hàng chục dặm, trong chốc lát chấn động cả kinh thành.
Phù Hoàng đang chịu đựng cơn đau đầu xem tấu chương, bỗng nghe tiếng hét bên ngoài. Tần nội giám chạy vào: "Bệ hạ, không tốt rồi, chùa Sùng Hoa cháy!"
Phù Hoàng nhanh chóng ra khỏi Thanh Nguyên cung, thấy mấy tiểu thái giám quỳ gối chắp tay nhìn lên. Qua những tòa cung điện nguy nga, chỉ thấy ngọn lửa trên bảo tháp Vĩnh Phúc như con rồng vàng giận dữ vươn mình, xông thẳng lên trời.