Vương Gia Giả Mạo - Công Tử Vu Ca

Chương 24

Cấm bộ vốn là thứ cực kỳ cầu kỳ trong cách thiết kế và phối hợp. Chiếc cấm bộ của hắn vốn do thợ thủ công tinh xảo nhất trong cung dành hàng tháng trời tỉ mỉ chế tác, xứng danh hoàn mỹ. Thế mà giờ đây, lại thêm một tấm ngọc bài đen toàn thân đen nhánh, chất liệu dày nặng, thật sự phá vỡ sự hài hòa vốn có.

Hơn nữa, nó quá nổi bật, ai cũng có thể nhìn thấy.

Hắn muốn tháo ngay lập tức, nhưng lại sợ Phù Hoàng không vui.

Bởi hắn cảm thấy, có lẽ Phù Hoàng cố ý muốn nó phải lộ liễu như vậy, để mọi người đều thấy.

Dù là ngọc bội hay y phục.

Tiểu Ái phân tích giúp hắn, nói rằng có lẽ là do Phù Hoàng quá thiếu thốn tình cảm.

"Ngươi nghĩ xem, y vốn là kẻ lục thân duyên thiển, cô độc một thân. Giờ đây đã xem ngươi như huynh đệ ruột thịt, tự nhiên muốn cho thiên hạ đều thấy hai người là một thể. Như vậy cũng là cách gián tiếp buộc ngươi vào y."

("六亲缘浅" (lục thân duyên thiển) là một cụm từ trong văn hóa và tướng số Á Đông, dùng để chỉ người có mối quan hệ mờ nhạt, ít gắn bó hoặc thiếu sự hỗ trợ từ gia đình, họ hàng,)

Phù Diệp cho rằng lời giải thích này rất hợp lý, ngầm phản ánh Phù Hoàng đáng thương.

Một hoàng đế đáng thương, lực sát thương quá lớn.

Thế là Phù Diệp đeo tấm ngọc bài đen hoa văn vẽ rồng - vật dụng ngự dụng của hoàng đế - đi khắp nơi. Đến chiều, hắn còn khoác lên bộ long bào do Phù Hoàng ban tặng, cố ý đi qua trước mặt y để lòe loẹt.

Hy vọng có thể an ủi được trái tim Phù Hoàng.

Phù Hoàng dù mặt lạnh không cảm xúc, bận rộn xử lý chính vụ, nhưng hắn tin chắc y đã thấy.

Nếu như hắn và Tiểu Ái đoán không sai, thì sau khi nhìn thấy, trong lòng Phù Hoàng hẳn là rất thỏa mãn.

Lòng hắn cũng lòng đầy mãn nguyện, mới đến Tử Dương cung hầu hạ Thái hậu.

Phù Diệp thông y thuật, thường cùng ngự y túc trực bên cạnh. Thái hậu bệnh tình chập chờn, thân thể suy nhược, có lúc tỉnh dậy từ cơn mê, nhìn thấy hắn mặc long bào của Phù Hoàng đang cung kính dâng thuốc, liền nhầm tưởng thành y.

Lần đầu tiên, bà sợ giật mình.

Lần thứ hai, lòng đã bớt hoảng hốt.

Đến lần thứ ba, nhìn Phù Diệp ân cần dâng thuốc, nhân hiếu vô cùng, lại gợi nhớ những năm tháng xưa kia mẫu từ tử hiếu giữa bà và Phù Hoàng.

Mấy lần như vậy, thậm chí trong mơ bà cũng thường thấy hắn. Có một ngày, bà mơ màng thấy lại cơn ác mộng năm xưa - trong mộng, Phù Hoàng tay cầm trường kiếm, toàn thân nhuốm máu, lôi hoàng ngũ tử đang trốn sau lưng bà ra. Mùi máu tanh khắp điện khiến người ta gần như ngất đi. Bà run rẩy giơ tay, như từng khẩn cầu tiên đế đừng giết Phù Hoàng, giờ lại khẩn khoản: "Đừng giết nó nữa, Nhị Lang, đừng..."

Chưa dứt lời, máu tươi ấm nóng đã bắn lên mặt, đầu lâu lăn xuống dưới chân váy.

Bà đẩy mạnh chiếc án thư đầy máu trước mặt, đứng dậy. Máu chảy từ lông mày vào mắt, cả thế giới biến thành địa ngục máu. Bà nhìn thấy Lệ phi và những người khác ôm xác con trai khóc lóc, binh mã của Phù Hoàng vây quanh Thanh Thái điện, đen kịt như quỷ đói từ địa ngục trồi lên.

Bà lại cảm nhận được nỗi run rẩy ấy, nỗi đau đớn huynh đệ tương tàn và nỗi sợ hãi cái chết. Trong mơ màng, bà thấy Phù Hoàng cúi đầu hỏi: "Mẫu hậu đã khá hơn chưa?"

Thái hậu liền nắm chặt tay y, gọi: "Nhị Lang!"

Đối phương khẽ giật mình. Bà chợt tỉnh, mới phát hiện mình lại nhầm người.

Phù Diệp đặt tay lên mu bàn tay bà, trên người khoác long bào do Phù Hoàng ban tặng.

Có lẽ vì bệnh lâu ngày, toàn thân bất lực, Thái hậu chợt cảm thấy bi thương trào dâng. Mái tóc hoa râm xõa trên gối, bà quay mặt đi, nước mắt rơi ướt đẫm tấm thêu "Bách Tử Thiên Tôn" bằng chỉ vàng.

Phù Diệp rất hiểu chuyện, không hỏi thêm cũng không nói gì. Sự tĩnh lặng trong điện chỉ bị phá vỡ khi Thái phu nhân đến. Phù Diệp đứng dậy chào bà, Thái phu nhân run rẩy ngồi xuống giường, hỏi: "Thái hậu nương nương đã đỡ hơn chưa?"

Thái hậu gối đầu lên đùi bà, im lặng không nói, chỉ có nước mắt lặng lẽ chảy. Thái phu nhân vu.ốt ve mái tóc hoa râm của bà, khẽ mời Phù Diệp và mọi người ra ngoài.

Phù Diệp thi lễ rồi quay đi, nhìn thấy bên ngoài rèm che có mấy vị thái phi đứng im. Khói xanh từ lư hương Bác Sơn lượn lờ, những thái phi như những bức tượng đã phai màu đứng giữa làn khói.

Hắn rời Tử Dương cung, chỉ cảm thấy toàn thân lạnh toát. Có lẽ vì tiếp xúc với những người này lâu ngày, hắn đã dần có tình cảm, nên mới cảm nhận được thứ tình cảm phức tạp và nặng nề khác trong hoàng thất này - nặng nề hơn nhiều so với những gì Tiểu Ái hay Tần nội giám kể lại, đến mức gần như đè nén hắn.

Tôn cung chính có lẽ sợ hắn hơi ngượng ngùng, liền giải thích: "Điện hạ mặc bộ này, có chút giống bệ hạ ngày trước."

Phù Diệp khẽ mỉm cười: "Thật sao?"

Tôn cung chính gật đầu. Dáng người bà thẳng tắp, ánh mắt nhìn xa xăm, như đang nhớ về Phù Hoàng thuở trước.

Phù Diệp nói: "Chỉ tiếc là ta không có duyên được thấy."

Tôn cung chính đáp: "Năm bệ hạ mới được phong thái tử, trong yến tiệc cung đình biểu diễn lễ xạ, các quý nữ trong kinh tranh nhau nép sau rèm trúc ngắm nhìn, quạt đoàn rơi đầy đất. Khi ấy trong kinh còn lưu truyền bảng xếp hạng mỹ nam tử, bệ hạ đứng đầu."

Phù Diệp nghe xong, trong đầu cố gắng tưởng tượng cảnh tượng các quý nữ tranh nhau ngắm nhìn, lòng đầy tiếc nuối. Hắn rất muốn nhìn thấy Phù Hoàng lúc ấy.

Tiểu Ái hỏi: "Ngươi thật sự muốn xem?"

Phù Diệp: "Ta có thể xem được sao?"

Tiểu Ái nói: "Gần đây hệ thống chính ra tính năng mới, có thể dung hợp hồi ức của tất cả nhân vật trong tiểu thuyết để mô phỏng hình ảnh lịch sử. Ta có thể thay ngươi đăng ký thử. Nhưng có lẽ cần một thời gian, tính năng mới dùng nhiều người quá."

Phù Diệp vô cùng phấn khích, giục hắn mau đăng ký giúp mình. Đến mức tối về nhìn thấy Phù Hoàng, hắn vẫn còn hưng phấn.

Phù Hoàng đã ở hành cung mấy ngày, nhưng xử lý chính vụ ở đây có nhiều bất tiện. Hành cung có quá nhiều thái phi, các đại thần qua lại không tiện, chính vụ bề bộn, Phù Hoàng định trở về cung. Lần này, y phái một lượng lớn Kim Giác vệ trấn thủ hành cung, thậm chí còn bố trí mấy trăm quân sĩ túc trực bên ngoài để bảo vệ. Như vậy vẫn chưa yên tâm, lại dặn dò Phù Diệp rất nhiều. Thấy Phù Diệp tối nay cứ nhìn mình, cuối cùng y không nhịn được hỏi: "Có chuyện gì?"

Phù Diệp liền kể chuyện hôm nay bị Thái hậu nhầm thành y.

Phù Hoàng nghe xong im lặng, nhưng lại nghe Phù Diệp nói: "Tôn cung chính cũng nói giống, đệ bảo không thể nào, hoàng huynh sao có thể đẹp trai bằng đệ được."

Phù Hoàng khóe miệng hơi động, dùng tấu chương gạt đầu hắn ra.

Phù Diệp vừa sắp xếp tấu chương trên bàn vừa cười.

Thực ra lúc nãy hắn cúi đầu nhìn Phù Hoàng, đã bị vẻ đẹp của y làm cho choáng ngợp. Đôi mắt hẹp dài lạnh lùng hơi cong lên, phong thái phượng hoàng tự nhiên, cùng với gò má gầy và khóe miệng hơi trễ xuống, càng tôn thêm vẻ kiêu ngạo bất khả xâm phạm của bậc quân vương.

Chỉ là hắn lưỡi lanh lẹ, giỏi nịnh hót nhất, những thứ hoàng đế không có, hắn có thể không lặp lại mà tán dương. Nhưng đúng lúc có thứ đáng khen, hắn lại chẳng nói được câu nào, chỉ cúi mắt cười.

Phù Hoàng ngẩng lên nhìn hắn, cảm thấy nụ cười dưới ánh nến thật rực rỡ. Một gã đàn ông, sao có thể cười như vậy, khó đỡ hơn cả pháo hỏa trên chiến trường.

May mà ngự y đến khám cho Tần nội giám, Phù Diệp nghe thấy tiếng người bên cạnh liền đi qua.

Tần nội giám bị trẹo chân, gần đây phải nằm nghỉ. Vết thương gần như đã khỏi, nhưng Phù Hoàng không cho hắn đi lại. Phù Diệp tự mình quỳ xuống kiểm tra, Tần nội giám vô cùng cảm động, nhưng vẫn không quên tạo thiện cảm giữa hai huynh đệ, liền hỏi: "Vết thương của bệ hạ thế nào rồi, đã đắp thuốc chưa?"

Phù Diệp giật mình: "Hoàng huynh bị thương sao?"

Hóa ra hắn không biết.

Đương nhiên, Phù Hoàng sao có thể chủ động nói ra. Khóc lóc om sòm mới là phong cách của Phù Diệp.

Vừa cảm thán hai người khác biệt đến mức không giống huynh đệ, lão vừa giúp Phù Hoàng bán tội nghiệp: "Lúc đó trong cung thấy chùa Sùng Hoa bốc cháy, bệ hạ nghĩ đến điện hạ đang ở trong chùa, sốt ruột như lửa đốt. Để đến đó nhanh nhất, ngài ra lệnh tháo yên ngựa, một mạch phi nước đại. Đường núi gập ghềnh, lúc xuống ngựa, lưng ngựa đầy vết máu."

!!

Hắn không biết chuyện này!

Tần nội giám bổ sung: "Bệ hạ vốn chịu đựng giỏi, có lẽ cũng không coi vết thương nhỏ này là gì. Dù sao ngài ấy cũng đã chịu quá nhiều thương tích rồi!"

Phù Diệp vốn có lòng tốt, nghe xong quả nhiên xúc động. Ra ngoài nhìn thấy Phù Hoàng khoác đại khải, chuẩn bị đi tuần tra.

Phù Hoàng bố trí hành cung kiên cố như thành trì, như vậy vẫn chưa yên tâm, còn muốn tự mình đi kiểm tra.

"Hoàng huynh!"

Phù Hoàng trong đêm quay đầu nhìn hắn, nói: "Ta ra ngoài cung xem một chút, ngươi không cần đợi."

"Hoàng huynh bị thương ở chân sao?"

Phù Hoàng thản nhiên: "Khỏi từ lâu rồi."

Nói xong liền cùng Lý Thuẫn mọi người bước xuống thềm ngọc.

Y nhìn Phù Diệp mặc long bào của mình, không thấy giống mình chỗ nào. Phù Diệp dung mạo tuyệt thế, y không bằng được một hai phần.

Hành cung rất lớn, đi một vòng mất hơn một canh giờ. Ngoài bốn cổng lớn, nhiều nơi đèn đuốc mờ ảo, thêm núi rừng tĩnh lặng, chỉ có gió lạnh. Phù Hoàng tuần tra rất cẩn thận. Trên đường đi, cành khô dưới chân xào xạc, gió lạnh thổi vào mặt và cổ khiến da tê buốt.

Đến nam đại môn, thấy một dãy lều trại đèn đuốc sáng trưng.

Vì mấy ngày nay y thường triệu kiến đại thần ở hành cung, đường từ hành cung về kinh thành xa xôi, Tạ tướng và những người khác đều đã lớn tuổi, để tránh vất vả, đều dựng trại tạm trú bên ngoài. Doanh trại của Kim Giác vệ cũng ở đây. Đêm đã khuya, bốn phía chỉ có tiếng gió. Y đi ngang qua bên ngoài trại lớn, chợt nghe thấy mấy tên Kim Giác vệ không phải trực đang thì thầm.

Một người nói: "Hôm nay Lưu Gia Huy lại khoe khoang với ta, nói rằng Hoàn vương điện hạ lại nói chuyện vui vẻ với hắn, ngươi thấy buồn cười không?"

"Lại mơ giữa ban ngày, bảo điện hạ thích đàn ông, ngày nào cũng cố đến gần."

"Hắn cũng nhìn ra được? Ta thấy là hắn tự thích."

"Cũng khó trách, Hoàn vương điện hạ quá xinh đẹp, huống hồ còn là vương gia, nếu được điện hạ chiếu cố, thăng quan tiến chức chỉ trong ngày!"

"Đừng nói người khác, Tạ Lương Bích tiểu tử kia, vốn kiêu ngạo, mấy ngày nay chẳng phải cũng mượn danh tuần tra để kết giao với điện hạ sao?"

"Tiêu Dật Trần gần đây cũng chạy cửa sau, muốn điều đến Hắc Giáp vệ, nói là muốn làm thân vệ cho điện hạ."

"Còn Vi Tư Mặc, người đẹp đẽ phong nhã như vậy, nghe lão Trần nói, hắn chính là năm đó đứng trên Thiên Nhai từ xa nhìn điện hạ, về nhà liền mắc bệnh tương tư. Cha hắn tốn nhiều công sức mới đưa được hắn vào Kim Giác vệ. Mỗi lần thấy điện hạ, hắn đều đờ đẫn nhìn, lại không dám đến gần, khiến ta cũng muốn giới thiệu giúp."

"Hắn được đấy, đẹp như vậy, điện hạ của chúng ta nổi tiếng thích cái đẹp mà!"

Lý Thuẫn và mọi người im lặng đứng sau lưng Phù Hoàng, chỉ cảm thấy hoàng đế bệ hạ âm khí trùng trùng, không biết đang nghĩ gì, nhưng y không nói một lời, bỏ đi.

Hoàng đế lặng lẽ đi qua màn đêm, tiến vào cổng hành cung. Nơi cổng đèn đuốc sáng trưng, chỉ huy Kim Giác vệ đứng chào đón.

Phù Hoàng dừng lại một chút, nói: "Gọi tất cả Kim Giác vệ đến đây."

Kim Giáp vệ chiến lực kém xa tướng sĩ trong quân, hầu như không có kinh nghiệm chiến đấu, chủ yếu là biểu tượng hoàng quyền, thỉnh thoảng đảm nhận nhiệm vụ tuần tra trong hành cung. Phù Hoàng nhìn một lượt, chỉ ra mấy người.

Mọi người không biết hoàng đế điểm danh họ để làm gì, đến khi chỉ ra bốn năm người, mới phát hiện những người bị chỉ đều là những kẻ có nhan sắc trong đám họ.

Hoàng đế vốn uy nghiêm, không ai dám lên tiếng. Đứng trong gió lạnh một lúc, nghe hoàng đế nói với chỉ huy Kim Giác vệ: "Đổi mấy người này đi."

Ngay cả chỉ huy của họ dường như cũng không hiểu tại sao hoàng đế lại muốn đổi họ.

Kim Giáp vệ phụ trách ngoại thành hoàng cung, thường theo hoàng thất xuất hành, khi tuyển chọn đã có yêu cầu về nhan sắc và chiều cao. Đẹp trai có thể tô điểm cửa khẩu, lẽ nào hoàng đế cho rằng hành cung không cần, nên muốn đem những người đẹp nhất về cung?

Nói đến nam sắc, hoàng đế chắc chắn không thích.

Trước đây hoàng đế lâu không có hậu cung, cũng không thiếu kẻ mưu toan nịnh bợ để được sủng ái, kết cục đều rất thảm.

Cảm giác bệ hạ ghê tởm phong khí nam sắc.

Nhưng trong số những người bị chỉ, cũng không phải toàn mỹ nam, có hai người nhan sắc tầm thường, lúc ăn cơm tối còn khoe khoang hôm nay lại được nói chuyện vui vẻ với cung nữ bên Thái hậu và Hoàn vương điện hạ.

Tiêu chuẩn điểm người của hoàng đế bệ hạ, không thể đoán nổi!

Nhưng hoàng đế âm trầm, không ai dám hỏi.

Hoàng đế rời đi, Tạ Lương Bích trong đám họ dũng cảm nhất nói với chỉ huy: "Đại nhân, thuộc hạ muốn đóng giữ ở hành cung."

Chỉ huy nhìn hắn: "... Ngươi tự đi nói với bệ hạ."

Tạ Lương Bích: "..."

Phù Hoàng đi một mạch hơn một canh giờ, trở về thấy Phù Diệp đã ngủ say. Y vẫy tay cho người hầu lui ra, tự mình đứng trước giường ngủ, nhìn chằm chằm vào mặt Phù Diệp.

Hắn thật sự rất đẹp.

Mà là thứ vẻ đẹp lộng lẫy không che giấu nổi. Tóc dày đen nhánh, da trắng mịn, toát ra vẻ yêu kiều sống động tràn đầy sức sống.

Trời đã không còn lạnh lắm, Chính Dương cung cũng ấm áp hơn. Phù Diệp ngủ không yên, có lẽ hơi nóng, nên đắp chăn ngang người, để lộ bàn chân.

Phù Hoàng đặt chân hắn vào trong chăn, nhưng sau đó tay không rút lại, nhẹ nhàng xoa nhẹ cổ chân thon dài.

Phù Diệp vốn gầy yếu, nhưng không giống vẻ khô gầy của y, xương cốt vốn đã nhỏ nhắn hơn, da cũng mịn màng hơn, sờ vào như ngọc quý.

Ngồi một lúc, y lại kéo chăn ra, chăm chú ngắm nghía bàn chân hắn, cúi đầu, mặt không cảm xúc, vu.ốt ve từng ngón từng ngón.

Tần nội giám gần đây không trực đêm, người hầu bên ngoài là nội quan ít khi đến gần, thoáng thấy cảnh này sau rèm, không dám thở mạnh.

Một lúc sau thấy hoàng đế đi ra, lại cúi đầu thấp hơn.

Hoàng đế bệ hạ lạnh lùng nhìn hắn.

Hoàng đế trước đây chưa từng đến hành cung, nên Chính Dương cung không có cung nhân phục vụ. Họ đều mới được điều đến đây không lâu. Lần đầu gặp hoàng đế, cảm thấy y không đáng sợ như lời đồn, chỉ là gương mặt gầy gò, ít nói.

Nhưng lúc này, hoàng đế trong đêm lạnh lùng nhìn hắn, thật sự khiến hắn run rẩy.

Vị hoàng đế giết người như ma trong lời đồn, cuối cùng cũng nhìn rõ tướng mạo y.

Hoàng đế thong thả rời đi, cả đêm không quay lại. Tiểu thái giám thở phào, nhìn qua rèm thấy Hoàn vương điện hạ trở mình, áo ngủ mỏng mềm ôm sát đường cong thon dài.

Tiểu nội quan không biết tại sao bệ hạ đột nhiên nửa đêm đến chỗ này.

Không ngủ ở tẩm điện của mình, lại đến ngủ ở đây.

Thực ra cũng không hẳn là ngủ, chỉ là nằm đó thẫn thờ nửa đêm. Hắn thấy dưới long bào của hoàng đế có chỗ nhô lên, hơi kinh ngạc.

Thân thể bệ hạ gần đây dần khỏe lại rồi à?

Bình Luận (0)
Comment