Phù Diệp phát hiện gần đây ân sủng mình nhận được đã có bước nhảy vọt. Sau tiết Hoa Triều, thời tiết ngày một ấm áp, trăm hoa đua nở, Phù Hoàng thậm chí mỗi ngày đều sai người hái những loài hoa khác nhau tiến cung. Bất kể loài hoa nào nở trong kinh thành, đều có cả, từng xe từng xe chở vào, tùy hắn lựa chọn.
Tiền nhiều đến nỗi phát sợ.
Nhưng Phù Diệp vẫn thấy chưa đủ.
Hắn nhận ra cung điện rộng lớn này, ngoài Ngự Hoa Viên và cung của Thái hậu, những nơi khác đều không có hoa!
Thế là hắn bảo Song Phúc trồng một dãy tường vi dọc chân tường ở Đông Khóa Viện của Thanh Nguyên Cung, rồi khoanh tay đứng ở sân bên cạnh ngắm nhìn.
"Trơ trọi quá, cảm giác như chết chóc."
Hắn tin rằng môi trường chim hót hoa thơm có lợi cho sức khỏe tinh thần, Phù Hoàng sống ngày qua ngày quá đơn điệu.
Tần nội giám định nói Hoàng thượng vốn không thích hoa cỏ, nhưng nghĩ đến việc gần đây y ngày nào cũng sai người đưa đủ loại hoa tới Đông Phối Điện, lại cảm thấy có lẽ y đã thay đổi.
Thế là lão bẩm báo với Phù Hoàng: "Điện hạ muốn trồng thêm hoa cỏ ở bên này."
Phù Hoàng đương nhiên không từ chối.
Hiện nay, nếu Hoàn vương điện hạ đòi mặt trăng, sợ rằng Hoàng thượng cũng lập tức sai người xây lầu cao để hái.
Chưa đầy hai ngày sau, chính viện của Thanh Nguyên Cung cũng được trồng mấy chậu mẫu đơn lớn.
Vì sắp đến mùa mẫu đơn nở, nên Phù Diệp chọn những cây đang độ búp, hắn có biệt tài thúc hoa nở sớm, chưa đầy hai ngày đã có hoa khoe sắc. Tần nội giám đứng dưới hiên, khoanh tay ngắm nhìn đóa hoa đỏ thẫm giữa sân, trong lòng hơi hối hận vì đã bẩm báo ý tưởng của Phù Diệp lên Phù Hoàng.
Có vẻ không hợp với phong cách cung điện của bọn họ lắm.
Phù Hoàng không phải người yêu hoa, y chỉ muốn khiến vương gia vui vẻ, bản thân mỗi ngày đi ngang qua những đóa mẫu đơn cũng chẳng buồn liếc mắt nhìn.
Việc Thanh Nguyên Cung trồng mẫu đơn đỏ thẫm khiến Tạ tướng và những người khác khi vào chầu triều giật mình.
Họ đã nghe đồn gần đây Hoàng thượng đặc biệt hợp tác điều trị, uống thuốc đều đặn hơn, dùng bữa cũng nhiều hơn trước, mỗi ngày đều chịu châm cứu, không bỏ sót lần nào, chứng đau đầu đã giảm nhiều, bốn năm ngày mới đau một lần, lại có Hoàn vương điện hạ túc trực bên cạnh. Mỗi khi Hoàng thượng lên cơn đau, điện hạ đều thức suốt đêm hầu hạ.
Hoàng thượng dường như cũng không còn u ám như trước, thỉnh thoảng khi bàn chính sự còn đi đến Chấp Trung Đường, cho phép họ tạm nghỉ ngơi ở đó.
Thậm chí họ còn được dùng điểm tâm!
Hôm nay lại càng kỳ lạ hơn, khi đang bàn chính sự ở Chấp Trung Đường, Hoàng thượng đột nhiên cho gọi Hoàn vương điện hạ tới.
Tạ tướng và mọi người tưởng Hoàng thượng có việc muốn nói riêng với điện hạ, liền dừng lại, định đợi điện hạ rời đi rồi mới tiếp tục, nào ngờ Hoàng thượng phán: "Các khanh cứ nói tiếp."
Hoàn vương điện hạ rất hiểu chuyện, thưa: "Vậy thần đệ xin cáo lui."
"Ngươi ở lại cùng nghe." Hoàng thượng nhìn Tạ tướng và những người khác, "Các khanh tiếp tục đi."
Tạ tướng và Lại bộ Thượng thư Lưu đại nhân liếc nhau, rồi tiếp tục trình bày việc tuyển chọn quan lại mùa xuân này.
Khi tan triều, hai người bước ra khỏi Chấp Trung Đường, Lưu đại nhân hỏi: "Hoàng thượng này... là muốn cho Hoàn vương điện hạ tham gia chính sự sao?"
Tạ tướng vẫn giữ vẻ già đời, đáp: "Tâm ý của Hoàng thượng khó lường nhất, ngươi ở kinh nhiều năm, chưa hiểu đạo lý này sao?"
Nói xong, hắn quay đầu nhìn lại, thấy Phù Hoàng đứng dưới cửa sổ Chấp Trung Đường ngắm Phù Diệp đọc sách.
Thật không quen, cảm giác như Hoàng thượng bị ai đó đoạt xá!
Thái hậu ở Lê Hoa hành cung nửa tháng, khi trở về nhìn thấy những xe hoa xếp dọc đường trong cung, cũng vô cùng kinh ngạc.
Các nữ quan ở lại trong cung tranh nhau kể với bà: "Hoàn vương điện hạ thích hoa cỏ mùa xuân, Hoàng thượng vì thế sai người mỗi ngày chở từng xe hoa vào cung!"
"Giờ đây mỗi ngày Thượng Thẩm phải chạy đi chạy lại ba lượt đến nơi điện hạ ở, mấy cái rương kho báu đều mở ra hết, ngày nào cũng chọn trân bảo tặng cho Hoàn vương!"
"Hoàng thượng giờ đích thân dạy Hoàn vương cưỡi ngựa, còn cầm tay chỉ việc dạy ngài ấy bắn cung!"
Bắn cung đến mức trúng hồng tâm không khó, khó là lực đạo phải đủ mạnh.
Phù Hoàng chỉ nhẹ nhàng kéo dây là có thể giương cung tròn trịa, "vút" một tiếng, mũi tên xuyên thủng bia.
Phù Diệp thì không làm nổi.
"Vai buông thấp, khuỷu tay nâng cao." Phù Hoàng đứng sát sau lưng hắn, bộ ng.ực săn chắc áp sát vào lưng, vóc người cao hơn hắn một đầu, hai tay ôm trọn hắn trong lòng, lòng bàn tay phủ lên những ngón tay trắng nõn của hắn, "Đừng nghĩ đến việc mũi tên bay đi đâu, trước tiên định vững căn cốt."
Cánh tay kéo cung của Phù Diệp run rẩy.
Hắn nghĩ, con người không ai hoàn hảo, hắn giỏi y thuật, từng học quốc họa mười năm, học sáo ba năm, lại biết chút Taekwondo, trình độ văn hóa đại học, giờ lại học thêm kinh sử danh điển, hiểu biết đã quá nhiều. Thể chất vốn yếu ớt bẩm sinh, đời này muốn trở thành cao thủ cưỡi ngựa bắn cung, là không thể rồi.
Hắn định buông tay, bỗng cảm nhận bàn tay Phù Hoàng đột ngột dùng lực, nhẹ nhàng kéo giây căng như trăng rằm, cổ tay và mu bàn tay gân guốc nổi lên, đột ngột buông ra, mũi tên lông chim xé gió bay đi, "đoàng" một tiếng xuyên thủng bia.
!!!
Trong lòng hắn trào dâng cảm phục.
Hoàng thượng bệ hạ này đâu phải đang dạy hắn bắn cung, rõ ràng là đang dùng sức hút bắn trúng tim hắn!
Hắn sắp trở thành fan cứng của y rồi!
Lời khen ngợi đã nói hết, giờ chỉ biết vỗ tay nhẹ, quay đầu nhìn Phù Hoàng, ánh mắt lấp lánh.
Phù Hoàng lại tỏ ra nghiêm túc: "Lần nữa."
Thời tiết ấm dần, nhưng Thái hậu từ sau khi khỏi bệnh vẫn sợ lạnh, ra ngoài đều khoác áo choàng, Tôn cung chính đỡ tay bà, đứng dưới hiên son nhìn ra đình bắn cung, nơi Hoàng đế và vương gia đang tập.
Ngay cả khi Phù Hoàng mười mấy tuổi, cũng không có được sự kiên nhẫn như hiện tại.
Thực ra, khi còn ở cung Chiêu Dương phu nhân, quan hệ giữa y và Lục hoàng tử Phù Diệp nhỏ hơn năm tuổi không thân bằng với Tam hoàng tử Phù Huy. Một là do tuổi tác chênh lệch, hai là vì Chiêu Dương phu nhân nuông chiều con út, Phù Diệp lên bốn lên năm tính tình nghịch ngợm, có lúc còn ném bùn vào y.
Thoáng chốc mười mấy năm trôi qua, họ đều đã thay đổi.
Đứa trẻ nghịch ngợm ngày nào giờ đã trở thành một vương gia dung mạo tuyệt thế hiền lương, còn chàng thiếu niên anh tuấn ngày xưa, giờ là Hoàng đế áo đen uy nghiêm, không giận tự uy.
("不怒自威" (không giận tự uy) là một thành ngữ tiếng Trung, dùng để miêu tả khí chất uy nghiêm, oai phong tự nhiên của một người mà không cần phải tỏ ra giận dữ hay quát tháo.)
Như thể đi lòng vòng mười mấy năm đường vòng, cuối cùng cũng trở về với hình dáng đáng có nhất.
Xung quanh đình bắn cung, các cung nữ và thái giám lén nhìn Hoàng đế và vương gia tập bắn, thỉnh thoảng Hoàn vương bắn trật, ngay cả Tần nội giám bên cạnh Hoàng thượng cũng bật cười, Phù Diệp mặt mày ủ rũ khiến những người xem cũng bụm miệng cười khẽ.
Đặt vào trước đây, chuyện này tuyệt đối không thể xảy ra.
Bởi Hoàng thượng thích bàn chính sự bên ngoài Thanh Nguyên Cung, mỗi khi y đi dạo, mọi người đều tránh đường, khiến trong cung trừ khi cần thiết ít ai dám ra ngoài.
Giờ đây, Hoàng thượng mang dáng vẻ của một người huynh trưởng, kiên nhẫn cầm tay chỉ việc dạy Hoàn vương điện hạ bắn cung, gió cuốn tà áo bào đen thêu chương hổ phù của y cùng tà áo bào đỏ thẫm của Phù Diệp hòa làm một, khiến Hoàng đế trông không còn đáng sợ như trước.
"Nương nương, dưới hiên gió lớn, ta về cung thôi." Tôn cung chính khẽ nói.
Thái hậu ho nhẹ hai tiếng, rồi khoác áo choàng rời đi, ngắm nhìn những đóa hoa xuân rực rỡ dọc đường.
Khi Thái hậu và mọi người đã đi xa, Tần nội giám mới quay đầu nhìn lại.
Hoàng thượng hẳn cũng đã thấy, nhưng giả vờ không thấy.
Bệ hạ giờ đây đã thẳng lưng rồi!
Người khác thế nào, cũng không quan trọng nữa.
Bệ hạ không cần sự thương hại của những kẻ này, đã có vương gia thương yêu y!
Phù Diệp càng về sau càng run tay khi kéo cung, nhưng Phù Hoàng dường như rất thích nhìn hắn "chịu trận", sắc mặt dần vui vẻ, khóe miệng vốn luôn nghiêm nghị cũng nhếch lên, dạy càng kiên nhẫn.
Quả nhiên đàn ông đều thích thể hiện.
Là đàn ông, hắn hiểu tâm lý này.
"Thần đệ thật sự không thể nữa rồi." Hắn nói, "Hoàng huynh tha cho."
Hắn tưởng nếu hắn xin tha, Phù Hoàng sẽ càng vui.
Hắn muốn nhìn y cười.
Dù dung mạo hiện tại của Hoàng đế không bằng khi mười sáu tuổi, nhưng hắn tin nếu y cười, chắc chắn sẽ là một diện mạo hoàn toàn khác.
Kết quả, Phù Hoàng nghe xong, khóe miệng lại hơi trĩu xuống, ánh mắt lướt qua mặt hắn.
Một lúc sau, y thậm chí còn nghiêm khắc hơn, và không trực tiếp dạy hắn nữa, đứng xa ra, quan sát hắn bắn.
Khí chất u ám của y, chỉ cần hơi nghiêm túc một chút, liền giống nửa phần người cha.
Tần nội giám cảm thấy Hoàng thượng một mình quá lâu, trong lòng yêu quý vương gia như vậy, nhưng cách biểu hiện không đúng.
Dường như y quá thô bạo, không biết thế nào là dịu dàng.
Từ sau tiết Hoa Triều, Tần nội giám đã coi Phù Diệp và Phù Hoàng như nhau, rất xót xa cho hắn.
Thế là Tần nội giám tâu: "Bệ hạ đương độ tuổi tráng niên, dù có lòng bồi dưỡng vương gia, cũng không cần vội vàng một sớm một chiều."
"Không ép hắn một phen,ngươi xem hắn có thể lười biếng đến mức nào." Phù Hoàng nói.
Tần nội giám thận trọng nói: "Vương gia không phải lớn lên trong cung từ nhỏ, tính tình đã định hình, tục ngữ nói 'giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời', quản quá nghiêm, lão nô sợ ảnh hưởng đến tình huynh đệ giữa bệ hạ và vương gia."
Phù Hoàng nghe xong, nhìn thẳng vào hắn.
Dường như đột nhiên trở nên nghiêm túc.
Rồi ngày hôm sau, Phù Hoàng hạ chỉ, Phù Diệp không cần phải dậy từ ba bốn giờ sáng để đọc sách nữa.
Sáu bảy giờ dậy là được rồi.
Nếu ngay từ đầu đã bắt Phù Diệp dậy lúc sáu bảy giờ, hắn chắc cũng sẽ thấy rất vất vả, nhưng so với ba bốn giờ, hắn chỉ biết cảm kích rơi nước mắt, thấm thía hoàng ân vô lượng!
Phù Hoàng còn hứa với hắn, mỗi khi hoàn thành một mục tiêu, sẽ thưởng cho hắn một phần thưởng.
Tùy hắn đề xuất!
Cuối cùng cũng không còn giống người cha, có chút dáng vẻ của người hoàng huynh rồi.
Phù Diệp vốn có một phần thưởng rất là muốn có.
Trước đây khi từ hành cung trở về, hắn mang theo mấy cuốn tiểu thuyết nhỏ, rất hay. Kinh sử danh điển đã quá quen thuộc, nhưng tiểu thuyết của cung nhân lại hiếm thấy.
Song Phúc nói khi còn phục vụ ở Từ Ân Cung, hắn từng thấy các thái giám cấp trên đọc loại sách tương tự, còn có cả sách tranh nữa.
"Trong Tàng Thư các hẳn có rất nhiều." Song Phúc nói.
"Tàng Thư các?"
"Chính là cái lầu gác phía sau Long Thanh Cung."
Hóa ra Võ Tông háo sắc, hậu cung phi tần đông đúc, thâm cung tịch mịch, cung nhân không có nhiều thú tiêu khiển, vị Phương Thái tần từ tiểu quốc ngoại bang đến, vốn là công chúa, thông thạo văn chương, rất thích viết lách. Bà viết cuốn "Cung Trung Tạp Ký", kể về những chuyện thâm cung bí sử của mẫu quốc, nổi tiếng khắp cung, ngay cả Võ Tông cũng thích đến nghe bà kể chuyện. Về sau, các phi tần vì tranh sủng, cũng chiêu mộ nhiều nữ quan biết chữ, sưu tầm từ dân gian vô số tiểu thuyết, dần dần từ thủ đoạn tranh sủng biến thành một trào lưu, cung nhân dùng nó để giết thời gian trong cung.
Sau khi Võ Tông băng hà, Phù Hoàng kế vị, trào lưu này cũng biến mất.
Bản thân Phù Hoàng là người không có chút thú vị nào, rất nhiều sách quý và đồ chơi trong hậu cung bị khóa ở trong một cung điện bỏ hoang, nơi đó được cung nhân gọi là Tàng Thư các.
Nhưng muốn vào Tàng Thư các, hắn phải được Phù Hoàng đồng ý.
Phù Hoàng có lẽ không hiểu thú vị của tiểu thuyết, hỏi: "Sách ở Chấp Trung Đường không đủ ngươi đọc sao?"
"Không giống nhau." Phù Diệp nói, "Nghe nói trong Tàng Thư các có rất nhiều truyện, thần đệ muốn xem."
Hắn ân cần giúp Phù Hoàng sắp xếp tấu chương: "Thần đệ sẽ không ảnh hưởng đến việc đọc sách, hoàng huynh không tin, có thể mỗi ngày kiểm tra công việc của thần đệ."
Không biết là Phù Hoàng gần đây đặc biệt nuông chiều hắn, gần như cưng chiều, hay y rất hứng thú với việc kiểm tra công việc hàng ngày của hắn, lập tức sai Tần nội giám đi làm việc này.
"Vui rồi chứ?"
Phù Diệp gật đầu lia lịa, dâng lời khen ngợi: "Hoàng huynh đối với đệ thật tốt!"
Phù Hoàng cảm thấy hắn như vậy thật đáng yêu, nếu không phải bản thân có bệnh khó chữa, y đã không muốn bắt hắn đọc sách nữa.
Nhưng vì lợi ích lâu dài, Phù Diệp vẫn phải đọc sách.
Hắn hoặc làm vương gia dưới trướng y, hoặc là phải làm Hoàng đế.
Nếu đổi một Hoàng đế mới, y sợ hắn sẽ bị bắt nạt.
Có thể bắt nạt người khác, nhưng không thể bị bắt nạt, nếu không, dù ở địa ngục y cũng phải bò lên.
Nếu làm Hoàng đế, không được giống y, phải làm minh quân thịnh thế, được mọi người kính ngưỡng ca tụng.
Tối hôm đó, Tần nội giám đem chìa khóa Tàng Thư các giao cho Khánh Hỷ.
Hôm sau, Phù Diệp liền đến Tàng Thư các, bước vào mới phát hiện sách ở đó nhiều hơn hắn tưởng.
Có sách in, sách chép tay, cả những cuốn tranh chất lượng cao thấp khác nhau, những tiểu thuyết và tranh này bao gồm truyện Phật bản sinh, chuyện lạ trong cung, truyền thuyết dân gian, thậm chí cả những án kiện bí ẩn.
Sách và tranh được phân loại rõ ràng, thậm chí có cả bản thảo của cung nhân, được cất riêng trong tủ.
Phù Diệp không biết nên bắt đầu đọc từ đâu!
Đây đúng là kho báu, ngay cả xã hội hiện đại cũng khó có thể thấy được những tác phẩm nội cung được bảo tồn hoàn chỉnh như vậy!
Hắn cảm thấy đây đều là văn vật quý giá. Thế là bảo Song Phúc và những người khác giúp, định dùng một tháng để phân loại và sắp xếp lại sách trong Tàng Thư các, xây dựng một thư viện hoàng gia.
Vì quá phấn khích, hắn bỏ cả bữa tối, lục lọi đến tận canh ba, Song Phúc mệt đến mức ngủ gục trên bàn sách.
Chỉ có Khánh Hỷ, như một cỗ máy làm việc không biết mệt.
Lại còn biết chữ, giúp hắn rất nhiều.
Phù Diệp từ dưới đất đứng dậy, định trở về nghỉ ngơi, đột nhiên nhìn thấy một cuốn sách tranh rất lớn trong tủ gỗ long não.
Hắn lấy những bản thảo thơ rời rạc trong tủ ra, nhấc cuốn sách tranh lên, mới phát hiện bên trong không chỉ một cuốn.
Một chồng dày, hai cuốn thậm chí là tranh khắc gỗ.
Những bức tranh này được làm rất tinh xảo, chỉ nhìn bìa đã thấy vô cùng đẹp mắt, hắn tùy tiện lật ra xem, mắt như bị lửa đốt, "bụp" một tiếng đóng sách lại.
Năm chữ "Kim Tuyết Tự Dạ Thoại" mạ vàng trên bìa đã phai màu, mùi long não hòa lẫn bụi bay vào mặt.
Khánh Hỷ quay đầu nhìn hắn.
Phù Diệp tim đập loạn xạ, những bản thảo thơ trong tay rơi xuống đất.
Bởi vừa mở ra, hắn đã thấy hai người đàn ông quấn lấy nhau bên đống lửa trong ngôi chùa cổ hoang tàn.
Đây rõ ràng là một cuốn... xuân cung đồ.
Lại là nam nam!