Vương Gia Giả Mạo - Công Tử Vu Ca

Chương 3

Tần nội giám khẽ cúi người: "Là Thái hậu nương nương triệu kiến. Tối qua bệ hạ đã ưng thuận với Thái hậu, điện hạ quên rồi sao?"

Thái hậu nóng lòng như lửa đốt, việc này kéo dài đến mức khiến bà cũng phải sợ hãi. Nhưng bà biết rõ hoàng đế cố tình trì hoãn, không cho Thái hậu gặp mặt.

Phù Hoàng nhếch mép: "Thái hậu lâu lắm không diễn cảnh mẫu tử từ hiếu, hôm nay có thể thỏa thích rồi."

Tần nội giám liếc nhìn Tạ tướng và mấy lão thần, họ đều giữ khuôn mặt vô cảm, như thể chẳng nghe thấy gì.

Quả nhiên đều là bậc trọng thần được hoàng đế tín nhiệm.

Vào cung đã lâu, nhưng đây là lần đầu tiên Phù Diệp được ngắm nhìn cảnh sắc hậu cung.

Nơi thiên tử cư ngụ, tuy không sánh bằng Tử Cấm Thành, nhưng khung cảnh cổ kính đậm chất hoài cổ vẫn khiến hắn thán phục.

Chỉ có điều quá lạnh lẽo.

Tam cung lục viện với vô số cung điện, gần như tất cả đều đóng cửa im ỉm, chẳng thấy bóng dáng một phi tần nào.

Tiểu Ái: "Hoàng đế bệ hạ đến giờ vẫn độc thân."

"Là gay chăng?" Phù Diệp lập tức cảnh giác.

"Không phải, nhưng dù y có phải hay không, ngươi cũng không cần lo."

Phù Diệp: "Ngươi nhìn lại kỹ gương mặt ta xem."

"Không thể nào. Ngươi là huynh đệ của y."

"Bạo quân còn để ý chuyện này sao?"

Trong lịch sử, những hoàng đế hoang dâm vô đạo dường như chẳng có khái niệm gì về luân thường đạo lý.

"Y khác." Tiểu Ái nói.

"Tại sao?"

"Y có thể làm bất cứ thứ gì, nhưng tuyệt đối không thể phạm vào tình cảm loạn luân. Chi tiết đợi lát nữa ta sẽ nói, Từ Ân Cung đến rồi."

Phù Diệp nghe giọng nói của nó hơi gấp, mà cổng Từ Ân Cung còn cách cả trăm bước, rõ ràng Tiểu Ái đang tìm cớ để thoái thác.

"Ta yêu cầu một nhân viên hệ thống chuyên trách!"

Tiểu Ái: "Xin lỗi đã ràng buộc rồi, thông cảm cho kẻ làm thuê chút đi, chúng ta quen biết bao năm rồi. Đợi ta một chút, chết tiệt, gần đây tiếp nhận một chủ nhân mới suốt ngày gọi ta tám trăm lần, ghét nhất loại khách hàng kiểu này!"

Tiểu Ái vừa dứt lời đã biến mất.

Trước đây khi thoát ra ít nhất còn nói một câu "Tiểu Ái xin phép thoát ạ".

Ít nhất còn có tiếng "tích"!

Hơn nữa, nhân vật trọng sinh mà hệ thống chủ sắp xếp cho hắn có phải quá nguy hiểm không?

Vương gia giả mạo đã đành, còn có nguy cơ bị chém đầu bất cứ lúc nào?

Hắn quả nhiên vẫn đánh giá sếp quá cao rồi.

Trên đời này chẳng có sếp nào tốt cả.

Hắn kéo cổ áo, lảo đảo bước vào Từ Ân Cung.

Băng tuyết phủ lấp lánh trên tường cung đỏ sẫm, trong tường cành ngọc nhánh ngà, nữ quan đứng nghiêm hàng lối, vài người thậm chí còn đeo kiếm bên hông.

Tôn cung chính đã đứng trong sân chờ hắn, thái độ cung kính ôn hòa.

Hắn bước xuống kiệu, gọi: "Tôn cô cô."

Tôn cung chính thi lễ: "Điện hạ theo ta."

Bên ngoài Từ Ân Cung, cả dãy hành lang đều treo rèm dày, loại bằng nỉ dày, gió thổi không động, chắc là để giữ ấm. Đến đây, hắn mới thực sự cảm nhận được không khí cung đình, mắt nhìn đâu cũng thấy phồn hoa lộng lẫy. Trong Từ Ân Cung có nhiều nữ quan cao cấp, áo bào của họ nhỏ nhắn nhưng tinh xảo, váy hẹp, trên thêu hoa mai đỏ, cổ áo đều có cứng màu trắng ôm sát cổ, không son phấn, trông rất mộc mạc, nhưng những bông mai đỏ trên áo lại cực kỳ tinh mỹ, tổng thể toát lên vẻ trang nghiêm cao quý. Trong điện hương trầm tỏa khắp, có một bình phong tám cánh màu xanh ngọc, cao hơn cả người, trên vẽ hình Phật hiện thế giảng pháp bằng bột vàng, uy nghi lộng lẫy, dưới chân là lư hương đồng hình sen khói tỏa nghi ngút, cả gian phòng tràn ngập phú quý an lành. Chương Thái hậu ngồi ở chính giữa, đã đứng dậy.

Bà trông không còn trẻ, không giống với hình tượng dưỡng tôn xử ưu của hoàng gia mà hắn tưởng tượng.

("Dưỡng tôn xử ưu" (養尊處優) là một thành ngữ Hán Việt có nghĩa là sống trong nhung lụa, được nuông chiều và hưởng cuộc sống đầy đủ, sung sướng.)

Người xưa kết hôn sớm, Thái hậu nhiều nhất cũng chỉ năm mươi, nhưng lão phu nhân trước mắt trông ít nhất đã sáu mươi, tóc đã có phần bạc, nhưng có vẻ rất tinh anh cương nghị.

Nói thế nào nhỉ... Chỉ cần nhìn bà, cũng đủ biết Thái hậu và hoàng đế bình thường nhất định là như nước với lửa.

Cả hai đều chẳng phải hạng dễ chơi!

Nhưng lúc này Chương Thái hậu đã ứa nước mắt.

Hắn cảm thấy vô cùng hổ thẹn, hắn chỉ là kẻ mạo danh của một kẻ mạo danh, chẳng có chút tình cảm nào với vị lão Thái hậu này. Giờ vì mạng sống, cũng đành phải nhẫn nhục, cắn răng quỳ xuống: "Phù Diệp bái kiến Thái hậu nương nương."

Chương Thái hậu trực tiếp đỡ hắn dậy: "Ngươi nên gọi ta một tiếng mẫu hậu mới phải."

Phù Diệp: "Mẫu hậu."

Thôi thì, sau này sẽ hiếu thuận với Thái hậu vậy.

Hiện nay hoàng tộc con cháu hầu như đã bị Phù Hoàng giết sạch, chỉ còn lại hắn và Phù Hoàng. Phù Hoàng thì khỏi phải nói, đã là bạo quân rồi, lại không phải con đẻ của Thái hậu, tự nhiên không trông cậy được. Với Thái hậu mà nói, có lẽ dù chỉ là một kẻ mạo danh để bà được vui vẻ bên cạnh, cũng là điều tốt.

Hắn rất biết cách làm vui lòng người già. Cách xa tưởng tượng thì cho rằng thiên gia phú quý cao không thể với, nhưng thực tế tiếp xúc mới biết, người già thiên hạ đều giống nhau, trong cung cũng có những chuyện gia đình riêng. Hắn và Thái hậu hàn huyên một hồi, chủ yếu nói về cuộc sống những năm lưu lạc nơi dị quốc của hắn, cùng chuyện năm xưa sinh mẫu Chiêu Dương phu nhân của hắn và Thái hậu thân thiết ra sao.

Vì là lần đầu gặp mặt, lại đang như bước trên băng mỏng, chưa đứng vững chân, nên Phù Diệp dè chừng hơn. Thái hậu hỏi rất tỉ mỉ, không rõ là chỉ quan tâm hay muốn thẩm tra hắn lần nữa, nên hắn trả lời cũng rất thận trọng.

Nhưng có thể thấy Thái hậu và hoàng đế quả thực quan hệ rất tệ, hễ nhắc đến hoàng đế, ba câu của Thái hậu thì hai câu đều mang sự bất mãn.

"Ngươi ở bên hoàng đế có ổn không? Y đối đãi với ngươi thế nào?"

"Y ba ngày thì hai ngày lên cơn, ngươi không có việc thì đừng lại gần."

Bên cạnh, Tôn cung chính thỉnh thoảng sẽ khéo léo ngăn lại.

Thái hậu: "Y có bản lĩnh thì giết luôn ta đi! Ta xem y có dám hay không!"

Hắn cũng nhận ra, Thái hậu nương nương rất có gan.

Đối mặt với bạo quân cũng chẳng sợ.

Đây là vị bạo quân mà tông thất hoàng gia, đại thần phụ chính muốn giết ai là giết đấy! Nhìn cách y hành xử, chắc cũng chẳng đối đãi tử tế gì với Thái hậu.

Hắn chỉ có thể nói Thái hậu quả nhiên xứng danh từng là quốc mẫu.

Hắn và Thái hậu lịch sự trò chuyện một hồi, Thái hậu thấy hắn sức lực không đủ, mới cho hắn lui. Trước khi đi, bà dặn: "Ngươi yên tâm, ta sẽ không để ngươi ở Thanh Nguyên Cung lâu đâu."

Phù Diệp chậm hiểu, nhận ra Thái hậu nương nương từ đầu đến cuối đều xưng "ta", không như trong phim ảnh thường thấy là xưng "bản cung" hay "ai gia".

"'Ai gia', 'bản cung', 'trẫm', những từ này không phải ngôn ngữ thường ngày," Tiểu Ái đột nhiên xuất hiện, "Hoàng đế và Thái hậu hàng ngày cũng thích xưng 'ta' lắm, chỉ trong những dịp trịnh trọng hoặc khi ban chiếu chỉ, phê tấu chương mới dùng cách xưng hô trang trọng thôi."

Phù Diệp vừa ra khỏi đã ngã vật lên kiệu: "Cái trạng thái cơ thể bệnh tật này có thể giảm bớt chút không?"

"Lời khuyên của ta là tốt nhất không nên." Tiểu Ái nói, "Cảm giác ngươi yếu một chút sẽ dễ bảo toàn mạng sống hơn. Mối quan hệ giữa ngươi và vị hoàng huynh giết người không ghê tay này rất bình thường."

Vì Thái hậu sai Tôn cung chính tiễn hắn, thỉnh thoảng còn phải nói vài câu, Phù Diệp không thể một lúc làm hai việc, định về đến Thanh Nguyên Điện mới hỏi kỹ cốt truyện của nguyên chủ. Kết quả chưa ra khỏi Từ Ân Cung, đã thấy một cung nữ tiến lên, áp sát bên Tôn cô cô, nói nhỏ: "Bệ hạ triệu Tạ tướng và mấy người hỏi chính sự, đã đi quanh Từ Ân Cung hai vòng rồi."

Tôn cung chính nghe xong liền thu lại nụ cười, nói với mọi người: "Đợi một chút."

Nói xong, bà quay vào trong điện, một lúc sau mới ra, nói: "Nô tì tiễn điện hạ về."

Phù Diệp không hiểu chuyện gì, nhưng vừa qua cửa Tuyên Đức, đã thấy hoàng đế dẫn theo một đoàn người thong thả đi dọc theo đường cung. Hai đoàn người chạm mặt nhau ở cửa Tuyên Đức.

Hắn liếc nhìn Tôn cung chính và những người khác, các nữ quan đều trở nên nghiêm trang cẩn trọng.

Hắn làm bộ định xuống kiệu, chờ Phù Hoàng nói không cần.

Nhưng đối phương chỉ im lặng nhìn hắn.

Hắn đành phải vật lộn bước xuống.

Trên người quần áo rườm rà, động tác chậm chạp, Tần nội giám đến đỡ hắn.

Tôn cô cô và mọi người đã cúi đầu hành lễ.

Mấy ngày gần đây hắn học được chút lễ nghi cung đình, biết ngày thường không cần phải quỳ lạy, chỉ cần chắp tay cúi chào.

Hôm nay hắn ăn mặc chỉnh tề, trông khí sắc cũng khá hơn, giữa trời tuyết lớn, dung nhan rực rỡ đến mức chói mắt, ngay cả Tần nội giám từng thấy qua vô số mỹ nhân trong cung cũng không khỏi đảo mắt.

Phù Diệp đối diện Phù Hoàng, gọi tiếng đầu tiên: "Hoàng huynh."

Phù Hoàng nhìn những hộp quà tinh xảo do các cung nữ bưng trên tay, nhưng không nói gì.

Tôn cung chính rất gan dạ, hơi cúi đầu nói: "Nô tì phụng mệnh Thái hậu nương nương đưa Lục điện hạ về Thanh Nguyên Cung."

Bầu không khí đột nhiên ngưng đọng, gió bắc thổi đau cả mặt. Phù Diệp ngẩng nhẹ đầu, liếc nhìn Tần nội giám và mấy lão thần râu tóc bạc phơ bên cạnh Phù Hoàng.

Hoàng đế không có ý định lên tiếng trước, vậy hắn sẽ phá vỡ bầu không khí này.

Dù sao sau này cũng phải nương nhờ vị hoàng huynh này.

Hắn ngẩng đầu lên, tên điên cuồng mặc quần áo chỉnh tề, vai rộng chân dài, khoác áo lông chồn, cũng có chút uy nghiêm của đế vương, chỉ là giữa lông mày phảng phất khí đen, hắn đoán vẻ mặt quỷ dị của y, một nửa có lẽ là do ngủ không đủ.

Hắn vừa định mở miệng, Phù Hoàng đã bước qua người hắn.

Tần nội giám và những người khác vội vàng đi theo, Tần nội giám còn lập tức ra hiệu.

Phù Diệp nhìn Tạ tướng và những người khác gắng sức theo sau.

Y quả thực có uy quyền hơn bất kỳ hoàng đế nào hắn từng thấy trong phim ảnh.

Những lão thần này trông như chỉ biết nghe theo y.

Phù Diệp ho vài tiếng, hỏi Tôn cung chính: "Cô cô, bệ hạ có vấn đề gì về sức khỏe sao?"

Tôn cung chính hơi buông lỏng ngón tay đang hành lễ, như thở phào nhẹ nhõm, nói: "Điện hạ mời lên kiệu."

Đợi Phù Diệp lên kiệu rồi, bà mới tiếp lời: "Bệ hạ vốn có chứng đau đầu nhiều năm rồi."

Phù Diệp như nắm được cơ hội.

"Ta lưu lạc nhiều năm, thường xuyên đau ốm, có thời gian tá túc nhà một đại phu, cũng biết chút y lý."

Đương nhiên là nói dối.

Nhưng trước khi xuyên việt, hắn là một sinh viên y khoa, gia đình ba đời đều kinh doanh hiệu thuốc Đông y, cũng coi như là gia đình y học.

Không ngờ Tôn cung chính sắc mặt nghiêm túc hơn, nói: "Điện hạ còn nhớ lời dặn của Thái hậu nương nương chứ? Điện hạ lưu lạc nơi xa nhiều năm, có lẽ chưa hiểu rõ bệ hạ, vì bản thân, tốt nhất không nên qua lại với bệ hạ. Bệ hạ tính tình thất thường, cũng không thích gặp người."

Phù Diệp không nói gì thêm, ngồi trên kiệu ngoảnh lại nhìn, thấy Phù Hoàng và những người khác đang đi dọc theo con đường bên ngoài Từ Ân Cung, thỉnh thoảng có thái giám dâng tấu chương lên, nhưng y không xem.

Thực ra nhìn như vậy, y không giống bạo quân.

Giống... kẻ câm.

Khi trở về Đông viện Thanh Nguyên Cung, Tôn cung chính vừa đi, hắn lập tức gọi Tiểu Ái ra.

"Vừa nghe cung nữ nói với Tôn cô cô, hoàng đế vừa hỏi chính sự?"

Kiểu mẫu này lần đầu hắn thấy.

"Phù Hoàng không giống hoàng đế bình thường," Tiểu Ái nói, "Y luôn làm theo ý mình, đại thần chỉ có phục tùng, y thường xuyên gọi đại thần đến bàn luận chính sự khi đang đi dạo, luyện võ, hoặc thậm chí khi đang giết người, họ gọi đó là 'vấn chính'."

"Y thực sự giết người sao?"

Hắn thấy bản thân y còn giống xác chết hơn.

"Lúc y mới lên ngôi, cả triều đình đẫm máu. Ngươi may mắn, giờ y ít giết người rồi, vì không ai dám trêu chọc y, y cũng không thích gặp người."

Hắn nói chuyện với Thái hậu lâu như vậy, giờ mệt đến mức chỉ muốn tìm trạng thái thoải mái nhất để nghe tin tức, giống như cuối tuần cuộn tròn ở nhà xem phim, phải chuẩn bị đủ đồ ăn thức uống.

Hắn cởi áo ngoài, chui vào chăn, gọi Khánh Hỷ nấu một ấm trà, vừa nhấm nháp bánh ngọt vừa nói: "Bắt đầu đi."

Tiểu Ái bắt đầu kể cho hắn nghe câu chuyện về Phù Hoàng.

"Nhân vật tiểu thuyết này thiết lập quá phức tạp. Ta xem mãi mới hiểu. Nhưng câu chuyện hoàng tộc của họ cũng thực sự ly kỳ."

Bình Luận (0)
Comment