Vương Gia Giả Mạo - Công Tử Vu Ca

Chương 40

Phù Diệp bước đi rất nhanh.

Song Phúc, người hầu béo ú, thở hổn hển theo sau, suýt nữa đã không theo kịp bước chân của hắn.

May thay, Khánh Hỷ đã nắm lấy tay hắn, dẫn hắn chạy theo.

Song Phúc thật sự khâm phục những người được đào tạo bài bản bên cạnh hoàng đế, dù bước nhanh đến mấy, tà áo màu xanh vẫn phất phơ như những cánh sen biếc mà không hề rối loạn.

Còn hắn thì không thể, chân ngắn lũn cũn, thở phì phò, trông thật thảm hại.

Khi đã xa khỏi Bách Hoa Trì, Phù Diệp mới thở phào nhẹ nhõm.

Hắn cảm thấy Phù Hoàng, với tư cách là hoàng đế, uy lực quá mạnh mẽ.

Có lẽ kể từ sau lần phát bệnh ở trường săn, y đã mất niềm tin vào hắn, dù hắn có thề đội trời cũng không thể trở lại như xưa.

Sự chiếm hữu và cảm giác bất an này thật không giống như một hoàng đế dành cho một vương gia.

"Tiểu Ái, Tiểu Ái." Hắn gọi.

Nhưng Tiểu Ái không hồi đáp.

Phía sau vang lên tiếng thở gấp của Song Phúc, hắn quay đầu lại, thấy Song Phúc đang cúi người thở dốc: "Vương gia, ngài đi chậm lại chút, nô tài gần đây ăn nhiều quá, sắp đuối rồi."

Phù Diệp nhịn cười, bỗng từ xa trông thấy Phù Hoàng cùng một đoàn cung nhân đang từ Bách Hoa Trì đi xuống, vội nói: "Người ướt sũng khó chịu lắm, ta phải về thay quần áo, ngươi cứ từ từ đi sau."

Song Phúc nhìn hắn cùng Khánh Hỷ đi càng nhanh hơn.

Vương gia đi nhanh như vậy, giống như có ma đuổi sau lưng.

Khi trở về tẩm điện, Khánh Hỷ kéo tấm bình phong lên, tự mình ôm áo quần đứng bên ngoài. Hoa văn màu bạc hình sơn trà trên áo xuân trong ánh nến lấp lánh, bên tai là tiếng va chạm của khóa ngọc đai long bào. Khi Phù Diệp cởi bỏ long bào, hắn khẽ mím môi, ngước mắt nhìn thoáng qua, chỉ thấy nửa thân hình của hắn, eo thon nhỏ nhắn uốn lượn mềm mại, bị mái tóc dài che phủ, như một bức tượng ngọc trắng hoàn mỹ.

"Áo." Phù Diệp gọi từ bên trong.

Hắn lập tức cúi đầu dâng áo lên, Phù Diệp tự mặc áo lót, Khánh Hỷ mới vào hầu hạ.

Khánh Hỷ chưa từng được hầu hạ gần hoàng đế ở Thanh Nguyên Cung. Những người thân cận nhất của y đều là những lão nhân quen thuộc, lúc gần y nhất, hắn chỉ là người đưa áo vào hoặc bưng chậu nước cho y rửa mặt.

Nhưng Phù Diệp cũng không phải là chủ nhân đầu tiên mà hắn hầu hạ gần gũi. Khi mới đến kinh thành, hắn được đưa vào phủ Tề Vương. Tề Vương có một sủng thần tên Huệ Vũ, hai người cùng ăn cùng ngủ như vợ chồng, khi họ làm chuyện phòng the, hắn phải đứng hầu bên cạnh.

Quý nhân không coi bọn nô tài như người, đứng tr.ần tr.uồng trước mặt họ, còn bắt họ lau chùi.

Nhưng Phù Diệp hoàn toàn khác.

Lần đầu hầu hạ Phù Diệp tắm, hắn bảo hắn ra ngoài, hắn thật sự nghĩ Phù Diệp đang đề phòng mình.

Sau này hắn nhận ra, điểm khác biệt của Phù Diệp so với những quý nhân khác là hắn coi họ như con người.

Hắn sẽ thấy để họ ngồi trên đệm canh đêm quá vất vả, sẽ ngại cởi đồ trước mặt họ, khi ăn ngon sẽ gọi họ cùng nếm thử, cũng không thích họ quá cứng nhắc.

Khi mới đến hầu hạ Phù Diệp, hắn mang theo mục đích giám sát. Hoàng đế rất đề phòng người hoàng đệ đột ngột trở về này... Phần lớn nô tài trong Thanh Nguyên Cung đều nghĩ hắn là một nước cờ của thái hậu.

Hắn nhìn Phù Diệp đứng vững, nhìn hắn nhận được ân sủng không ai sánh bằng, trong lòng thật sự vui mừng cho hắn.

Hắn từ nhỏ đã trải qua nhiều khổ cực, gặp nhiều người, nhìn người rất chuẩn. Hoàn Vương là người tốt, xứng đáng nhận được kết cục tốt.

Chỉ là không ngờ hoàng đế lại yêu mến Hoàn Vương.

Hắn cúi đầu giúp Phù Diệp thắt đai lưng, hỏi: "Vương gia sao không đợi bệ hạ, tự mình về trước?"

Phù Diệp đáp: "Nhân lúc y chưa về, ta phải thay quần áo ngay."

Vừa dứt lời, hắn thấy Phù Hoàng và mọi người đã bước vào.

Khánh Hỷ lập tức kéo tấm bình phong lên.

Một vệt hoa văn sơn trà màu hạt dẻ lóe lên, khe hở của tấm bình phong lộ ra ánh sáng vàng, hình thần nữ du ngoạn trên bình phong lấp lánh, hương thơm trong điện ngào ngạt, khiến Tần nội giám cũng cảm thấy khoảnh khắc này mê hoặc dịu dàng.

Hoàn Vương thích kín đáo khi thay đồ, nhưng giờ phút này hắn lại cảm thấy càng giấu kín, càng cấm đoán không được chạm vào, càng khiến người ta...

Hắn quay đầu nhìn hoàng đế.

Ánh mắt Phù Hoàng lướt qua tấm bình phong, Khánh Hỷ kéo bình phong sang, Phù Diệp đã mặc xong áo bước ra.

Bên trong như ánh xuân lóe lên, ánh vàng chan hòa, những đốm sáng hình hoa sen in trên nền đất.

Hoàn Vương dung mạo xuất chúng, tóc dài buông xuống tận eo.

Đẹp tuyệt.

Sau khi ra khỏi suối nước nóng, Phù Hoàng bắt đầu xử lý công việc.

Tấm bình phong che khuất người bên trong, nhưng qua tấm gương đồng có thể thấy Khánh Hỷ và những người khác đang trải mái tóc của Phù Diệp ra, bên cạnh đặt một lò than nhỏ, Song Phúc cầm quạt phe phẩy nhẹ nhàng.

Mái tóc ẩm ướt của Phù Diệp dường như thấm đẫm hương thơm của mẫu đơn, từ từ trở nên mềm mại như khói mực. Hắn không nhìn thấy mặt của Phù Diệp, chỉ thấy bóng hình gầy guộc của hắn, nằm nghiêng trên sập, đang đọc kinh.

Phú quý phong nhã.

Con người như hắn, dường như sinh ra đã để hưởng hết phú quý nhân gian, khiến người ta muốn dành tất cả những gì tốt đẹp nhất cho hắn.

Phù Diệp đang đọc "Ma-ha Bát-nhã Ba-la-mật-đa Tâm Kinh".

Sách ở đây không nhiều, chỉ có vài cuốn kinh Phật.

Rất phù hợp với hắn.

Cảm giác như ông trời đang nhắc nhở hắn phải tĩnh tâm.

Chỉ là đêm nay hắn dường như rất bồn chồn. Trong đầu luôn hiện lên câu nói của Phù Hoàng: "Ngoan lắm."

Khi nói câu đó, y thong thả, biểu cảm không rõ, nhưng lại khiến người ta cảm thấy lạnh sống lưng, nổi da gà.

Hắn liếc nhìn Phù Hoàng, qua tấm bình phong, chỉ thấy vài vị quan mặc áo đỏ của Thư tỉnh bên cạnh y.

Một nhóm nô tài câm y chang group thư ký cao cấp, trông còn giống người máy hơn những cỗ máy làm việc trong Thanh Nguyên Cung.

Không khí chết chóc kỳ lạ này, lan tỏa từ Phù Hoàng, như thể y đi đến đâu, bóng tối sẽ tràn đến đó.

Nhưng giờ phút này, hắn lại cảm thấy khí chất âm u này mang một ma lực kỳ lạ.

Những cành cây như lưới trời cuối cùng cũng buông xuống, giăng đầy xung quanh hắn.

"Phàm sở hữu tướng, giai thị hư vọng. Nhược kiến chư tướng phi tướng, tắc kiến Như Lai."

("Phàm hễ có tướng đều là hư vọng.

Nếu thấy các tướng chẳng phải tướng, tức thấy Như Lai."

Đây là lời dạy của Phật trong Kinh Kim Cương chương thứ 5, Thấy Như Lai.)

Hắn nhắm mắt niệm thầm, nghe tiếng than nổ trong lò.

Đêm nay hắn phải canh đêm, không đợi Phù Hoàng xem xong tấu chương, hắn đã sai Khánh Hỷ chuẩn bị giường.

Tần nội giám đứng bên cạnh, nói nhỏ: "Đất ẩm lạnh, vương gia ngủ trên sập cũng không sao, sập lớn như vậy mà."

Trời cao xin tha thứ cho hắn.

Phù Diệp nói: "Ta ngủ không yên, cũng không quen chia giường, ngủ dưới đất là được."

Điều hắn lo lắng nhất chính là Phù Hoàng.

Hắn cảm thấy y bây giờ rất độc đoán.

Nếu y bắt hắn lên giường cùng, hắn có thể từ chối được không?

Phù Hoàng thường ra lệnh, không phải bàn bạc.

Y vốn là người nói một không hai. Hôm nay càng không thể trái ý.

Hắn nghĩ một lát, quyết tâm, hiện giờ hắn đang được sủng ái, thỉnh thoảng từ chối Phù Hoàng một chút, có lẽ sẽ bị coi là kiêu ngạo, chứ không phải là phản nghịch.

Dù sao thì đêm nay hắn cũng không thể ngủ chung giường với y.

Ít nhất là đêm nay không được.

Tần nội giám đành phải gọi Khánh Hỷ đặt một chiếc sập tre thấp hơn trước long sập của hoàng đế.

Khi đặt xuống, hắn ngoái đầu nhìn y, hy vọng y sẽ lên tiếng ngăn cản.

Nhưng y đang chăm chú xử lý công việc.

Chiếc sập tre khảm xà cừ hình chín chim loan đuổi theo mặt trời, trên trải bốn lớp bông tơ từ Vân Châu, phủ lên trên là chăn gấm trăm bướm bay xuyên qua khóm mẫu đơn, những con bướm được thêu bằng chỉ lông công pha sợi vàng, chỉ cần động nhẹ là ánh sáng lấp lánh như ráng chiều.

Phù Diệp cảm thấy mình lúc này thật sự giống một phi tần được sủng ái sống xa hoa.

Nhưng hắn thật sự rất kén chọn giường ngủ. Phải mềm, phải thơm, phải sạch sẽ. Phù Hoàng từng nói hắn kiêu kỳ.

Y những ngày này khá chăm chỉ, thêm vào đó là kỳ thi điện sắp tới, y lại làm việc đến khuya. Những cung nhân hầu hạ đã lui xuống, Tần nội giám cũng đã ngủ gật, chỉ có Khánh Hỷ vẫn lặng lẽ đứng bên cạnh, rất chuyên nghiệp.

Khi thấy hoàng đế đứng dậy, thầy trò Tần nội giám đều tỉnh táo ngay.

Phù Diệp nhắm mắt, trong lòng vẫn lo lắng tính toán nếu Phù Hoàng bắt hắn lên giường cùng, hắn sẽ từ chối thế nào.

Nhưng hắn chỉ nghe thấy tiếng xào xạc của áo quần, và tiếng hoàng đế nhẹ nhàng từ chối sự hầu hạ của Tần nội giám: "Xuống nghỉ đi."

Rồi... y trực tiếp nằm xuống ngủ.

Phù Diệp: "..."

Để hắn lo lắng suốt nửa đêm vô ích.

Hắn lại vì thế mà không ngủ được.

Trái tim chơi vơi, không biết đặt vào đâu.

Lòng đế vương như kim đáy biển, hắn thật sự không đoán được.

Một lúc sau, Tần nội giám và Khánh Hỷ dập tắt những ngọn đèn xung quanh, chỉ để lại một ngọn đèn đồng phía sau bình phong, ánh sáng hổ phách như xây dựng một giấc mộng mơ hồ.

Hắn nằm không biết bao lâu, lén quay người nhìn Phù Hoàng, rèm không buông xuống, giữa họ không có gì ngăn cách.

Vị hoàng đế trẻ tuổi nằm thẳng, dường như đã ngủ say.

Ánh sáng mờ ảo như giấc mộng, hắn đờ đẫn nhìn y trong làn ánh sáng nhạt nhòa.

Phù Hoàng nhìn nghiêng đẹp hơn nhìn thẳng.

Bởi vì sống mũi y rất cao.

Hắn hiếm khi có cơ hội ngắm nhìn khuôn mặt y kỹ như vậy. Phù Hoàng không phải kiểu người khiến người ta nghĩ đến đẹp hay xấu, khí chất của y áp đảo gấp trăm lần ngoại hình, nhìn y chỉ thấy thiên uy trọng lượng, khiến người ta sợ hãi.

Nhưng dòng họ Phù vốn không có ai xấu.

So với lúc mười sáu tuổi, y đã trưởng thành hơn nhiều, có lẽ vì bị sát khí ngấm vào, mất đi vẻ thanh tú sáng sủa thời thiếu niên, thêm chút ngang ngược tàn nhẫn, nhưng cũng vì gầy đi, xương mặt càng rõ nét, đường nét sắc sảo, sống mũi cao, đường viền hàm thu vào một góc độ khiến lòng người rung động.

Nhưng đẹp nhất vẫn là đôi mắt, lúc này không còn sấm sét, nhưng đuôi mắt vẫn giữ nét sắc bén hướng lên, thật sự đẹp.

Tay hoàng đế thật dài.

Môi y hơi khô.

Hắn quay người, không nhìn nữa, nghĩ ngày mai ra ngoài, hắn sẽ thành tâm lễ Phật, tụng kinh.

Nỗi bất an này thấm vào giấc mơ, khiến hắn ngủ không yên, hắn mơ thấy lúc mới vào cung, Phù Hoàng lên cơn, siết cổ hắn, đè hắn xuống giường.

Cảm giác trong mơ rất chân thật, cổ hắn đau rát, cổ trắng mảnh mai như chỉ cần bàn tay lớn của y siết nhẹ là gãy.

Y bao trọn lấy sinh mệnh của hắn.

Trong mơ, Phù Hoàng nhìn hắn chằm chằm, không chút biểu cảm: "Lục đệ, sao ngươi lại phóng túng như vậy."

Hắn giãy giụa nhìn xuống, thấy mình...

Rồi hắn giật mình tỉnh dậy.

Bên ngoài lờ mờ có cung nhân ra vào, hắn cuộn mình trong chăn gấm, nhìn qua khe bình phong thấy rồng vàng trên áo đen, những đóa sen đen như giấc mộng âm u, lúc này trời chưa sáng, ánh nến như hổ phách, hắn mơ màng đẩy nhẹ bình phong, mơ hồ thấy Phù Hoàng đang đứng phía sau.

Phù Hoàng trong mơ lạnh lùng, tóc xõa, ngoài đời cũng tóc xõa, nhưng bị hương ấm trong điện làm dịu đi chút tình cảm. Hắn gần như không phân biệt được thực hay mộng, ánh mắt lướt xuống, thấy y đang cầm khăn lau tay.

Hoàng đế tôn quý cửu ngũ chi tôn, mặc áo khác khi thức và ngủ. Sáng dậy phải rửa tay, lau người, thay áo, lúc này y vừa cởi áo ngủ, chỉ khoác tấm đại hạc tắm rửa.

Gầy nhưng rắn chắc, phóng khoáng không câu nệ.

Và con rồng mà hắn từng chỉ thấy mơ hồ trong mây cuối cùng cũng lộ hình, như từ mây buông xuống, ngẩng đầu nhẹ, màu sắc nhạt nhòa, nhưng thân hình đáng sợ, nặng nề chưa tỉnh đã có khí thế ngạo nghễ thiên hạ.

Phù Diệp hết cả buồn ngủ, vội quay người, úp mặt vào đóa mẫu đơn khảm ngũ kim.

May là hắn chỉ mở một khe nhỏ, Phù Hoàng không phát hiện.

Có lẽ sợ nhiều người ồn ào làm phiền hắn, y thậm chí không gọi Tần nội giám hầu hạ. Phía sau vẫn vang lên tiếng xào xạc, có lẽ là y đang mặc áo.

Phù Diệp thẫn thờ trong tiếng áo quần, tóc mai hơi ẩm xõa ra, dưới chăn gấm cũng bắt đầu ẩm ướt, hắn khẽ co vai, xương bả vai nhô lên như cánh bướm muốn bay.

Hắn đợi Phù Hoàng đi rồi mới gọi Khánh Hỷ vào.

Song Phúc và những người khác bưng áo lót mới, khăn và nước nóng vào hầu hạ.

Phù Diệp bảo họ ra ngoài, tự mình vào sau bình phong, thần hồn phiêu diêu, đang cúi đầu lau chùi, bỗng nghe thấy tiếng bước chân, hắn nhìn qua khe bình phong, thấy Phù Hoàng bước vào.

Phù Diệp cuống quýt, suýt nữa đẩy đổ bình phong.

Hắn không muốn ở cùng Phù Hoàng nữa.

Hắn muốn ra hồ Thần Nữ thở chút không khí.

Ai ngờ y bám hắn rất chặt, nói: "Đợi ta một lát, ta đi cùng ngươi."

Phù Diệp nhìn đống tấu chương chất như núi trên bàn y: "Đợi huynh xong chắc trời tối mất."

Hắn không dám nhìn mặt y.

Phù Hoàng vẫn xõa tóc, mặc áo thường rộng rãi, khiến người càng thêm gầy guộc.

Nhưng bây giờ hắn không còn thấy y gầy nữa.

Hắn thấy y là chân long mà thiên hạ không ai sánh bằng.

Rồi y bắt hắn giúp phê tấu chương.

Hoàng đế nói: "Hai người cùng xem sẽ nhanh hơn, xong rồi cùng đi."

Người ta nói ân sủng lớn nhất mà hoàng đế thời xưa có thể ban cho không phải vàng bạc châu báu, cũng không chỉ là sủng hạnh hay chân tình, mà là trao quyền tham chính, cùng chia sẻ thiên hạ!

Phù Diệp sững người.

Phù Hoàng gần đây rất độc đoán, cũng có thể là hắn tự thấy có lỗi, nên nghe theo không dám trái.

Hoàng đế trước tiên đưa cho hắn mấy bản tấu chương đã xem qua để luyện tay.

Phù Diệp run rẩy, bởi trong lòng hắn, tấu chương của các đại thần đều là quốc sự.

Nhưng khi xem xong, hắn mới phát hiện, té ra tấu chương cũng có thể đời thường đến mức này, khiến hắn kinh ngạc.

Ví dụ như "Biểu chúc tụng điềm lành" của một quan sát sứ viết về huyện mình quản lý có "chim sẻ trắng, mỏ ngậm lúa tốt", bắt đầu tán dương điềm lành hiện ra, đều là nhờ đức độ của hoàng đế.

Dám khen hoàng đế nhân đức cũng là dũng khí đấy.

Trên đó chỉ có một dấu gạch chéo bằng dấu son.

Không biết là hoàng đế phê hay Thư tỉnh phê.

Hoặc tấu chương của một châu quan kể về một người phụ nữ nhặt được của rơi trả lại... rồi hết.

Dấu son phê: "Đã xem."

Đây là "đã seen" sớm nhất đó hả?

Còn có tướng quân đến hỏi thăm, có lẽ quan hệ với hoàng đế khá tốt, liên tục hỏi mấy câu: "Bệ hạ gần đây dùng cơm có ngon không?"

Dấu son phê: "Cũng tạm."

Tướng quân đó lại hỏi: "Bệ hạ gần đây dùng cơm có ngon không?"

Dấu son phê: "Cũng tạm."

Tướng quân đó lại hỏi: "Bệ hạ gần đây dùng cơm có ngon không?"

Dấu son phê: "Cũng tạm."

Hắn tin chắc cái này là Thư tỉnh phê.

Bởi vì Phù Hoàng tuyệt đối không có kiên nhẫn như vậy.

Những cái này chưa phải kinh khủng nhất, kinh khủng nhất là có một tấu chương, dài dằng dặc mấy ngàn chữ, còn đầy lỗi chính tả.

Đọc xong toàn bộ, không hiểu nói gì.

Hắn vừa đọc vừa mím môi nhìn Phù Hoàng.

Hắn cuối cùng cũng hiểu tại sao y phải lập Thư tỉnh.

Thật sự có những tấu chương không cần làm phiền vị hoàng đế ốm yếu này.

Hắn xem những tấu chương vô thưởng vô phạt này được phê thế nào, rồi thấy một số phù hợp với định kiến của hắn, như tàn dư Hồng Liên hội lại nổi loạn, hoặc án kiện châu quan không thể xử, báo lên triều đình.

Trong đó có một vụ án báo lên nhiều lần, cha một nữ tử bị cường hào giết, nàng vì báo thù cho cha, cắt đầu tên cường hào, rồi đến huyện nha tự thú.

Theo quốc pháp, "kẻ giết người phải chết", nên có người khuyên xử tử nàng, nhưng huyện lệnh căn cứ vào "Lễ ký" của Nho gia, nói "thù cha không đội trời chung", cho rằng nàng không những không nên chết, còn nên xem là "hiếu nghĩa", ông ta không chịu phán quyết, treo ấn từ quan. Châu quan không thể xử, nên báo lên triều đình, nhiều đại thần tranh cãi, tấu chương liên quan chất như núi.

Phù Diệp vốn chỉ dùng những tấu chương này để phân tâm, nhưng lại bị vụ án thu hút, xem rất kỹ tấu sớ của các trọng thần trong kinh về vụ này.

Hắn xem rất chăm chú, ngay cả bữa trưa cũng không ăn. Tần nội giám bưng cơm lên, hầu hoàng đế dùng bữa, lén nhìn Phù Diệp, bỗng thấy lúc này hắn nghiêm túc, trên đầu cài trâm ngọc thúy, khoác long bào ngồi trước án thư bằng ngọc, dáng vẻ giống hệt Phù Hoàng khi còn là thái tử, trong lòng dâng lên cảm xúc khó tả, ngắm nhìn hồi lâu.

Lão nghĩ Phù Diệp từ khi trở về cung với thân phận hoàng tử, đã trở thành người kế vị số một, nếu sau này có tân đế, lão cúi đầu nịnh bợ may ra còn sống sót, nhưng lòng người khó đoán, thà đem sinh mệnh giao cho người khác định đoạt, chi bằng tự mình làm hoàng đế, Phù Hoàng vì thế mới ép hắn học hành, tự mình dạy dỗ, lập danh hiền vương năng thần, dụng tâm thật sự rất sâu.

Nhìn vương gia học cách phê tấu chương, lão cố đoán ý hoàng đế, nhưng chỉ thấy mơ hồ chua xót. Những gì hoàng đế nghĩ, lão không dám suy nghĩ sâu xa.

Dù sao, lấy giang sơn làm bồi thường, bệ hạ cũng coi như không phụ lòng vương gia nhỉ?

Kết quả của vụ án đó, là Phù Hoàng tự tay phê người con gái vô tội.

Phù Diệp xem xong vụ này, học được nhiều điều, không chỉ là thấy được sự khác biệt của luật pháp qua các thời đại, mà còn từ tấu sớ của các đại thần và kết quả phán quyết cuối cùng, học được cách hoàng đế và lão thần cân bằng giữa luật pháp, đạo đức, xã hội, đặc biệt là sự cân nhắc của Tạ tướng và những người khác, cùng sự va chạm của các tư tưởng chính sách khác nhau, khiến hắn say mê.

Hắn vì thế mà hoang mang, lại vô cùng phấn khích.

Chiều hôm đó, hắn thậm chí không ra hồ Thần Nữ, ở lại trong điện xem tấu chương cả ngày, sau bữa tối, bắt đầu thử cầm bút phê duyệt.

Hắn thử phê trên giấy tấm dát vàng, rồi đưa cho Phù Hoàng kiểm tra.

Lần đầu phê, đương nhiên chỉ phê những việc nhỏ, Phù Hoàng nhận xét: "Phê cũng được, nhưng chữ cần luyện thêm."

Rồi nhìn hắn nói: "Người đẹp như vậy, chữ lại viết thế này, các đại thần nhìn thấy chắc kinh hãi lắm?"

Giọng điệu của y rất thoải mái, nhưng khiến Phù Diệp xấu hổ, nghĩ kỹ lại thấy vô cùng hổ thẹn: "Vậy đệ không phê nữa."

Phù Hoàng nói: "Không được thì luyện thêm."

"Vậy đệ có cần bắt chước chữ của hoàng huynh không?"

Phù Hoàng nói: "Không cần."

Chữ của y rất uy nghi, chữ của hắn nhẹ nhàng.

"Vậy họ sẽ biết là đệ phê chứ?"

Rồi hắn nghe Phù Hoàng nói: "Làm vậy để họ biết là ngươi phê đó."

Hắn quay đầu nhìn Phù Hoàng, tim đập thình thịch như trống dồn.

Phù Hoàng lại bảo: "Minh Tông hoàng đế xứng danh minh quân một thuở, về già mắc bệnh về mắt, đều nhờ Đậu hậu thay ngài phê tấu chương. Ngươi là thân vương, thay ta xử lý chính sự cũng là danh chính ngôn thuận."

Rồi lại nói thêm, "Đời ta sẽ không có hậu cung, bên cạnh chỉ có mình ngươi. Ngươi không giúp ta, thì ai giúp?"

Phù Diệp tim nóng rực, ngũ tạng lục phủ như có lửa cuộn. Câu nói của Phù Hoàng tựa như tuyên bố rằng kiếp này kiếp khác, y cũng chỉ sủng ái mình hắn.

Mà hắn lại bị mê hoặc, không nỡ từ chối. Tay cầm bút lông, trong lòng nghĩ, đừng nói đối phương là hoàng đế, dù chỉ là kẻ thường dân, chỉ cần nói muốn cùng hắn không chút cách biệt, nói cả đời chỉ có một mình hắn, cũng đủ khiến hắn... rung động đến thế.

Người khác nói "duy nhất", hắn có lẽ chẳng tin, nhưng lời "duy nhất" từ một kẻ không bình thường như Phù Hoàng, hắn lại tin.

Hắn chợt nghĩ, nếu cả đời này làm huynh đệ không bình thường với Phù Hoàng, cũng chẳng phải không được.

Hắn nhìn con rồng uốn lượn trên long bào của hoàng đế, trong lòng thầm nghĩ rằng mình thật sự... tiêu rồi.

—---------------------------

Tình cảm bình thường vốn đáng trân quý, nhưng thứ tình cảm dị hình kia lại càng đắm say.

Bình Luận (0)
Comment