Tần nội giám chăm chú quan sát phản ứng của Phù Diệp.
Không còn cách nào khác, bên trên đã dặn phải "xem kỹ".
Hoàng đế bệ hạ cũng thật, tự mình đến xem thì tốt hơn biết mấy.
Nhất định bắt lão "xem kỹ", rồi quay về bẩm báo.
Nhưng nhìn sắc mặt vương gia, có lẽ hắn rất cảm động.
"Vương gia có thích không?" Tần nội giám hỏi.
Phù Diệp gật đầu: "Hoàng huynh thật chu đáo."
Tần nội giám cười khẽ: "Bệ hạ đối với vương gia, quả thật không còn gì để nói, lão nô hầu hạ bên người ngài hơn hai mươi năm, chưa từng thấy ngài đối với ai tốt như vậy."
Phù Diệp lấy đóa lan ra ngắm nghía, một lúc sau mới hỏi: "Hoàng huynh hiện giờ đang làm gì?"
"Bệ hạ vừa triệu kiến các quan Lễ bộ vào cung, bàn việc thi Đình."
Phù Diệp lúc này không dám đến gặp Phù Hoàng, lòng hắn quá rối bời, cũng rất nóng bức.
Chỉ nói: "Vậy ta không làm phiền nữa, phiền nội giám thay ta cảm tạ hoàng huynh."
Tần nội giám nói: "Vậy lão nô xin lui trước."
Nói rồi quay người, lại nói thêm: "Bệ hạ dặn những truyện tranh tiểu thuyết kia, vương gia cứ xem thoải mái, ngài ấy đã sai người đến dân gian tìm kiếm, nếu có bản hay hơn, sẽ mang về cho vương gia."
Phù Diệp mặt đỏ bừng: "Nói với hoàng huynh, ta... ta không xem những thứ đó nữa!"
Trước đây thì còn được, nhưng bây giờ để Phù Hoàng biết hắn xem những thứ này... giống như đang xem trước mặt y vậy.
Thật sự... thật sự...
A, chỉ nghĩ đến thôi, hắn đã... có cảm giác rồi.
Tiểu Ái: "Á á á á á á!"
Phù Diệp: "Tiểu Ái, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ!"
Tiểu Ái: "Ngươi tiêu rồi!"
Đúng vậy, hắn tiêu rồi.
Hắn ôm đóa lan ngồi xuống, tay chân có chút tê dại, thân thể nóng bừng như nước lũ mùa xuân, ập đến cực kỳ dữ dội.
Tần nội giám trở về phòng bên cạnh, liền đem những gì "xem kỹ" được, thêm mắm thêm muối kể lại với Phù Hoàng.
"Vương gia vui mừng lắm." Tần nội giám nói, "Lão nô biết ngay mà, đóa hoa này đã chạm vào tim vương gia rồi. Bệ hạ nên tự mình đến xem."
Phù Hoàng nói: "Hai ngày tới trẫm sẽ không gặp hắn."
"Hả?"
Tần nội giám không hiểu tâm tư của bệ hạ.
Nhưng bệ hạ trước đây trong quân ngũ từng có mỹ danh "Thường Thắng tướng quân", nghĩ lại cũng phải, mưu lược hơn người, có thể thắng trên chiến trường, tình trường đương nhiên cũng không quá tệ.
"À, vương gia còn nói, những tranh xuân cung bệ hạ ban cho, ngài ấy nói sẽ không xem nữa."
Phù Hoàng khóe môi nhếch lên, nhưng không nói gì.
Tần nội giám: "Thực ra bệ hạ có thể giữ lại vài quyển..."
Phù Hoàng ngẩng mắt nhìn y: "Những chuyện đó, trẫm biết phải làm thế nào."
Tần nội giám: "... Vâng, vâng."
Thì ra là lão lo xa quá!
Phù Hoàng: "Lui xuống đi."
"Còn một việc nữa, lão nô nghĩ nên bẩm báo với bệ hạ."
Phù Hoàng nhìn y: "Chuyện gì?"
"Hôm nay trong Phật Lâm, vương gia đã cúng một ngọn Thiên Phật quang minh đăng." Y nói, "Là cúng cho bệ hạ."
Trường minh đăng có nhiều loại, tùy theo hình dáng mà chia thành Liên Hoa đăng, Cung đăng và Thiên Phật đăng. Loại thứ nhất phổ biến nhất, loại cuối cùng hiếm thấy nhất. Thiên Phật đăng rất lớn, trên trụ đèn hình trụ có nhiều ô nhỏ, mỗi ô cúng một ngọn đèn, tổng cộng 81 ngọn, ngụ ý nghìn vị Phật chiếu rọi, công đức vô lượng.
Mà dựa theo những nguyện vọng khác nhau, trường minh đăng lại chia thành Bình An đăng (cầu bình an), Văn Xương đăng (cầu bảo hộ học hành khoa cử), Nhân Duyên đăng (cầu nhân duyên)... Còn Quang Minh đăng thì cầu tiêu tai giải nạn, diệt trừ tâm ma, tiền đồ rực rỡ.
Lão đứng bên nhìn vương gia viết tên hoàng đế, tự tay thắp sáng ngọn đèn, trong lòng xúc động.
Lão kể chuyện này, vốn muốn làm Phù Hoàng vui.
Không ngờ Phù Hoàng nghe xong lại trầm mặc hồi lâu, chỉ nói: "Trẫm biết rồi."
Kết quả nửa đêm hoàng đế không ngủ, đột nhiên thốt lên một câu: "Trẫm thật không xứng với hắn."
Tần nội giám mơ màng: "Hả?"
Gần như tưởng mình đang mơ, mở mắt nhìn hoàng đế, y đã quay người, khoác lên người chiếc áo màu nâu họa tiết sơn trà của Hoàn Vương.
Ác quỷ là ác quỷ, có lẽ vì biết mình không xứng với tiên nhân, nhưng vẫn muốn cắn một miếng thịt trên người tiên nhân.
Càng cảm thấy không xứng, càng bị tâm ma trói buộc, lại càng muốn ăn.
Sáng hôm sau thức dậy, y sai Tần nội giám: "Nhớ bảo người đi tìm truyện tranh tiểu thuyết mới."
Tần nội giám: "Bệ hạ yên tâm, đã sai tâm phúc đi tìm rồi."
Trong lòng nghĩ, nhìn dáng vẻ của bệ hạ, sợ rằng khó mà tính toán từ từ được.
Có lẽ sẽ nhân lúc Hoàn Vương đêm xuân cô đơn mà đi đòi sủng ái.
Phù Diệp gần đây có chút phiền muộn.
"Có chút phiền, có chút phiền." Phù Diệp lẩm bẩm.
Song Phúc chống cằm hỏi: "Vương gia phiền chuyện gì thế?"
Phù Diệp bật cười: "Đây là một bài ca dao."
Song Phúc nói: "Vương gia đừng phiền nữa, nô tài cũng biết hát nhiều ca dao lắm."
Phù Diệp nói: "Hát vài bài đi."
Song Phúc liền hát cho hắn nghe:
【 Uyên ương thành song ngư thành đối, ngã hữu ca ca đối tình ca.
Ca ca xanh cao ngã thải liên, nhĩ nhất cú lai ngã nhất hòa. 】
【Uyên ương thành đôi cá thành cặp,
Đệ đệ có ca ca hát khúc gọi mời.
Ca chèo thuyền đệ hái sen,
Một câu ca ca một câu đệ hòa】.
Phù Diệp: "......"
Á á á á á.
Song Phúc: "Vương gia không thích nghe bài này sao?"
"Không muốn nghe tình ca."
Song Phúc nói: "Vương gia chưa nghe hết mà."
Rồi tiếp tục hát:
【 Ca ca khoa ngã tái kiều nga,
Ngã dữ ca ca thuyền thượng ngọa,
Thuyền bản chi nha khiếu bất đình ai,
Hoảng đắc na nguyệt lượng toái thành mạt 】.
【Ca khen đệ đẹp như tiên,
Đệ cùng ca đây nằm yên trên thuyền,
Ván thuyền kẽo kẹt suốt đêm thâu,
Đong đưa đến nỗi vần trăng tan mờ.】.
Á á á á á.
Phù Diệp: "Ngươi hát cái dâm từ diễm khúc gì thế!"
Song Phúc hơi đỏ mặt: "Vương gia không thích sao?"
Phù Diệp lắc đầu: "Đổi bài thanh đạm đi!"
Lòng hắn vốn đã bồn chồn, nghe bài hát này xong, đêm nay khỏi ngủ.
"Ngươi... ngươi học ở đâu ra thứ này?"
Song Phúc nói: "Lúc nô tài ở Thần Nữ cung, có một nội quan dạy."
Hắn không chịu nói là ai, rất thận trọng nói: "Nô tài hỏi hắn có tiểu thuyết nam phong không, hắn nói không có, nhưng có một bài ca dao."
Phù Diệp dừng một lúc: "Còn nữa không?"
Song Phúc mắt sáng rỡ.
Hắn biết ngay là vương gia sẽ thích mà!
"Có có có."
Song Phúc lại tiếp tục hát.
Phù Diệp nghĩ, tiêu rồi, đêm nay thật sự không ngủ được.
Nào là màn đỏ rung rinh, nào là vịt trời kêu trong lau sậy...
Người xưa một khi phóng túng rồi thì thật khiến người ta ngượng chết.
Hắn đang khô cổ họng, bỗng nghe thấy tiếng bước chân từ bên ngoài vọng vào.
Song Phúc lập tức xuống giường, đứng sang một bên.
Chỉ nhìn đoàn nội quan xếp hàng đi vào, đã biết ai đến.
Phù Diệp cũng lập tức ngồi thẳng, nhìn Phù Hoàng bước vào.
Về cung đã hai ngày, hai ngày này Phù Hoàng bận việc thi Đình, không đến gặp hắn.
Khiến hắn... cũng hơi nhớ y.
Á á á á á.
Phù Hoàng hôm nay búi tóc, cài trâm ngọc đen, trên trâm có rồng cuộn mạ vàng, áo khoác nhẹ nhàng mùa xuân, càng tôn lên vẻ thanh tú gầy guộc.
Đẹp trai quá.
Quả nhiên trong mắt kẻ si tình, Tây Thi cũng phải chào thua.
Phù Diệp cúi đầu, ổn định tinh thần.
Tiểu Ái: "Giấu cái tình ý của ngươi đi!"
Phù Diệp đoan chính chắp tay: "Hoàng huynh."
Phù Hoàng ánh mắt lướt qua hắn, ngồi xuống đối diện.
Trên bàn sách tấu chồng chất như núi, có cái mới, có cái cũ lật ra từ Tồn Anh điện.
Không phải Phù Diệp nói, hồi cấp ba bận rộn nhất, bàn học của hắn cũng không chất nhiều tài liệu thế này.
Phù Diệp tóc xõa, áo choàng lỏng lẻo, trông có vẻ hơi tiều tụy. Nghe Tần nội giám nói, hai ngày nay hắn luôn bận xem tấu chương, nội quan trong cung mỗi ngày phải chạy đi chạy lại Tồn Anh điện mấy lần.
Phù Hoàng còn mang theo những bài văn của các tân khoa tiến sĩ trong kỳ thi Đình lần này để cho hắn xem.
Bản thân hắn thì trước tiên xem qua những tấu chương mà y đã phê duyệt hôm nay.
Phù Diệp tiến bộ rất nhiều, ngay cả chữ viết cũng đẹp hơn trước.
Xem cách y phê tấu chương, phân tích rất đúng mực thỏa đáng.
Tiết giao mùa xuân hạ, khí hậu thất thường, dễ sinh dịch bệnh. Phù Diệp thông y thuật, nên những tấu chương liên quan đến lĩnh vực này y phê duyệt đặc biệt cẩn thận, trong đó có một bản phúc đáp của y dài hơn cả báo cáo của quan châu.
Cung nữ bước vào dâng trà, Tần nội giám liền hỏi Phù Diệp: "Có cần lão nô điều thêm một đồ đệ đến đây không?"
Khánh Hỷ gần đây bị ốm, đã dời ra ngoài dưỡng bệnh.
Đứa bé tội nghiệp, có lẽ là do bị hoảng sợ.
Phù Diệp nói: "Không cần, chỉ hai ba ngày nữa Khánh Hỷ khỏi bệnh là quay lại."
Không ngờ Phù Hoàng nghe thấy liền ngẩng đầu hỏi: "Bị ốm?"
Sắc mặt y đột nhiên nghiêm túc, nói: "Bệnh gì vậy? Đừng để lây sang ngươi."
Tần nội giám vội đáp: "Hai ngày trước bị cảm nhẹ, đã dời đến Xương Khánh Cung rồi."
Phù Hoàng liền nói: "Gần đây trong kinh thành có rất nhiều người mắc bệnh cảm, thể chất ngươi yếu, cần đặc biệt chú ý."
Điều này Phù Diệp cũng đã thấy trong tấu chương.
Nhắc đến đây, hắn lập tức đưa cho Phù Hoàng mấy phương thuốc mà hắn đã viết.
Phù Hoàng hỏi: "Đây là gì?"
"Tiết cuối xuân mà xuất hiện tượng hạ, dễ sinh dịch bệnh. Ta những ngày này đã lật hết y thư tìm được mấy phương thuốc trị cảm thời khí. Ta định đem những phương thuốc này ban bố rộng rãi để phòng bất trắc."
Phù Hoàng nói: "Vậy cứ lấy danh nghĩa của ngươi mà ban bố đi."
"Ta muốn hoàng huynh tự hạ chỉ ban bố." Phù Diệp vừa nói vừa xắn tay áo, đưa bút cho Phù Hoàng.
Phù Hoàng trầm ngâm giây lát, liền viết một đạo thánh chỉ.
Phù Diệp cầm lên xem, trên đó viết:
"Nay tiết cuối xuân, xuất hiện tượng hạ, e rằng dịch bệnh sẽ sinh, nguy hại đến sức khỏe bách tính. Hoàn vương lòng lo cho dân, chuyên tâm nghiên cứu y thư, dâng lên trẫm mấy phương thuốc trị cảm thời khí. Đặc mệnh các địa phương quan phủ, nếu gặp dịch bệnh, lập tức theo phương thuốc này sắc thuốc, để bách tính tránh khỏi nạn dịch. Các quan lại các cấp phải chăm chỉ tận tâm, không được lơ là. Nếu có kẻ lười nhác trễ nải, tất sẽ bị trừng trị nghiêm khắc."
Rốt cuộc vẫn phải đem cái danh tiếng tốt này cho hắn.
Hắn thật sự rất phiền não.
Hắn nghĩ, bản thân có cần danh tiếng này hay không không quan trọng, nhưng thanh danh của Phù Hoàng lại cực kỳ cần được cải thiện.
Hắn hy vọng Phù Hoàng có thể trở thành một minh quân được mọi người ca ngợi, giống như khi những người xung quanh nhắc đến Minh Tông hoàng đế vậy.
Chỉ nghĩ đến thôi, hắn đã cảm thấy vui mừng.
Tiểu Ái: "Hừ, có tấm lòng lớn đấy."
Phù Diệp: "... Ngươi gần đây rảnh rỗi à?"
Tiểu Ái: "Bận chết đi được! Không phải lo lắng cho ngươi sao?"
Phù Diệp nói: "Tuy ta tâm ý rối bời, nhưng vẫn nắm chừng mực. Biết rõ nặng nhẹ."
Hắn muốn trở thành trung thần đáng tin cậy nhất bên cạnh Phù Hoàng, đi cùng y đến khi không thể đi cùng nữa. Tuyệt đối không để người thứ ba ngoài y và Tiểu Ái nhìn thấy tình ý không thể giãi bày của mình.
Chỉ là...
Đến khi đêm khuya thanh vắng, Tần nội giám và những người khác đã ra ngoài hầu hạ, chỉ còn lại hắn và hoàng đế.
Hoàng đế bỗng hỏi hắn: "Ngươi đã thắp trường minh đăng cho ta?"
Phù Diệp giật mình, tay run lên, chữ "duyệt" kéo dài một nét ngắn, như thể vô tình lộ ra nhịp tim đập loạn.
Hắn ngồi thẳng người, "Ừ" một tiếng.
Không dám ngẩng đầu nhìn Phù Hoàng.
Đột nhiên cảm thấy vô cùng căng thẳng.
Phù Hoàng cũng không nói gì.
Hắn tự giải thích: "Đệ thấy người khác cũng thắp, dù sao cũng không có hại gì."
Phù Hoàng nói: "Kiếp này ta gặp được ngươi ở bên, trời đã đối với ta không bạc, có lẽ nên thắp một ngọn hoàn nguyện đăng."
Phù Diệp: "..."
Tiểu Ái: "Chừng mực, chừng mực."
Lại nói: "Quả nhiên lực sát thương của hoàng đế rất lớn, ta nghe cứ như lời tỏ tình vậy."
Phù Diệp: "!!"
Đừng thêm rắc rối cho hắn nữa!
Phù Diệp hơi cúi mắt, làm ra vẻ thờ ơ: "Đây là gì, sau này sẽ còn tốt hơn."
Không ngờ Phù Hoàng lại nói: "Ta cũng nghĩ, như vậy có phải là quá ích kỷ."
"Hả?" Phù Diệp ngẩng đầu.
"Lục đệ tuổi trẻ tài cao, dung mạo không ai sánh bằng, lẽ ra nên có được thiên hạ mỹ nam, nhưng vì ta mà bị giam cầm trong cung này."
Phù Diệp lại cúi mắt, tay sắp xếp tấu chương: "Đệ tự nguyện."
"Lục đệ rất ngoan, ta biết."
Phù Diệp mím môi.
Tiểu Ái: "Sắp lộ rồi!"
Phù Diệp: "Im đi."
Phù Hoàng nhìn về phía Tần nội giám, Tần nội giám vỗ tay, lập tức có thái quan khiêng một cái rương đến.
"Đây là tập tranh mới có được từ bên ngoài."
Phù Diệp: "... Đa tạ hoàng huynh."
Phù Hoàng đứng dậy, nói: "Không cần cảm ơn, bây giờ chỉ có thể cho ngươi những thứ này, sau này sẽ cho ngươi thứ tốt hơn."
Tần nội giám chắp tay, thật sự khâm phục bệ hạ đến năm vóc sát đất!
Trong mắt mọi người là một bạo quân, nhưng khi nói lời tình tứ lại cũng có một bộ.
Hắn thấy Hoàn vương điện hạ khó lòng thoát khỏi lòng bàn tay của hoàng đế.
Hoàn vương điện hạ trông vô cùng thuần phục.
Hoàng đế nói xong liền rời đi, như thể để lại thời gian cho hắn xem tập tranh.
Song Phúc ngáp dài đến hầu, thấy cái rương đặt dưới đất, hỏi: "Đây là gì vậy?"
"Tứ thư ngũ kinh." Phù Diệp nói, "Để cùng với cái rương trước đó."
Song Phúc lập tức truyền người đến khiêng, lại nói: "Bệ hạ thật không hiểu lòng điện hạ, chi bằng cho điện hạ thêm mấy quyển tiểu thoại bản."
Phù Diệp cảm thấy cái rương đó toàn là yêu ma, chỉ cần hắn mở ra, chúng sẽ bay ra tứ tung.
Hắn phải khóa thật chặt.
Nhưng có lẽ vì khóa quá chặt.
Hắn lại mơ thấy Phù Hoàng.
Trong mơ, Phù Hoàng dựa vào điện của hắn xem tấu chương, Tần nội giám và những người khác đều không có, chỉ có hai người họ.
Giấc mơ rất chân thật, trong mơ hắn cũng tinh thần căng thẳng, tim đập nhanh không ngừng. Ban đầu chỉ xem tấu chương, phê tấu chương, không hiểu sao cảnh tượng chuyển đổi, Phù Hoàng đã dựa sau lưng hắn, nói: "Tập tranh ta cho Lục đệ, sao Lục đệ không xem?"
Lại nói: "Không muốn xem tranh, muốn xem người thật?"
Trong mơ hắn thật sự rất phóng túng, mặt đỏ bừng nói: "Không muốn xem."
Rồi ngẩng đầu nhìn Phù Hoàng, dường như khó kiềm chế tình cảm, nói: "Muốn ăn."
Tỉnh dậy phát hiện q.uần l.ót ướt đẫm.
May là ở trong cung của mình.
Hắn bồn chồn đứng dậy, lại bị Tiểu Ái giáo huấn: "Chừng mực đâu?"
Phù Diệp đỏ mặt: "... Mơ thì ai kiểm soát được."
"Nghĩ gì thì mơ nấy. Ta thấy ngươi bình thường cũng không ít lần nghĩ về y."
Dù chỉ là giấc mơ, cũng khiến hắn xấu hổ cả nửa ngày.
Lại nghĩ nếu việc này thật sự xảy ra, có lẽ hắn sẽ xấu hổ không dám ngẩng đầu, hắn chỉ giỏi nói miệng, thực ra là một kẻ chưa từng có kinh nghiệm yêu đương, không thể nào tham ăn như trong mơ.
Nhưng...
Phù Hoàng đúng là đã xoa đầu hắn, cũng không chỉ một lần khen hắn rất ngoan.
Chỉ là không giống trong mơ, thấy hắn ăn khó khăn, ấn đầu hắn xuống nói: "Lục đệ rất ngoan."
A a a a a.
Phù Diệp vô cùng xấu hổ, mãi sau mới bình tĩnh lại, chỉ có thể dùng việc chính sự để lấp đầy bản thân.
May là hôm nay hắn có việc lớn.
Hôm nay có yến Quỳnh Lâm. Phù Hoàng bảo hắn cùng đi.
Từ sáng sớm hắn đã đi tắm rửa thay quần áo, Phù Diệp hôm nay tắm rất lâu, rửa sạch sẽ đến mức không thể sạch hơn.
Tắm xong lại xông hương cả nửa ngày.
Hôm nay hắn tham dự một dịp trọng đại, nên mặc trang phục vô cùng trang trọng, đang mặc quần áo, bỗng ngoài cửa thông báo, Tôn Cung Chính đến.
Không lâu sau, Tôn Cung Chính bước vào, dẫn theo một đoàn nữ quan từ Từ Ân Cung.
Như những chiếc bình hoa mai hồng miệng nhỏ, đứng thành hàng, trên tay đều bưng đồ vật.
Tôn Cung Chính nói: "Thái hậu nương nương nói, điện hạ từng cống hiến thất bảo anh lạc ở Phật Lâm, tấm lòng đáng khen, nay ban cho điện hạ một số anh lạc để điểm trang."
Những chuỗi anh lạc được ban có loại đeo ở eo, có loại đeo ở cổ tay, lớn nhất là một chuỗi anh lạc bằng pha lê và hổ phách, pha lê đỏ và hổ phách chạm nổi màu vàng đỏ lẫn lộn, rủ xuống đến ngực, lộng lẫy sang trọng.
Thái hậu đặc biệt dặn dò, bảo hắn đeo chuỗi anh lạc này tham dự yến Quỳnh Lâm, để thể hiện uy nghi của hoàng gia.
Ngoài ra lại ban cho hắn một chiếc trâm lá vàng, bảo hắn đeo trong yến Quỳnh Lâm.
Yến Quỳnh Lâm của triều Đại Chu có tục "trâm lá", trong yến tiệc mọi người đều cài lá phong đỏ lên mũ, gọi là [mỹ nhân đeo hoa, quân tử trâm lá].
Trên người hắn vốn đã mặc áo choàng trang trọng, đeo thêm chuỗi anh lạc pha lê hổ phách, càng thêm lộng lẫy không dám nhìn thẳng. Phù Hoàng nhìn thấy hắn cũng giật mình.
Hắn nhìn thấy Phù Hoàng, lại có chút ngại ngùng.
Người càng thêm cung kính, chỉnh tề làm một lễ.
Cảm nhận Phù Hoàng ngắm hắn cả nửa ngày, sắp khiến mặt hắn đỏ lên, mới nghe y nhận xét: "Rất hợp với ngươi."
Phù Diệp không dám nhìn Phù Hoàng, nói: "Là Thái hậu nương nương bảo đệ đeo đó."
Eo hắn còn đeo tấm bài ngọc màu đen vẽ rồng mà Phù Hoàng cho.
Hôm nay hắn đặc biệt đeo ra ngoài.
Coi như là một chút xuân t.ình nhỏ bé của hắn.
Không ngờ Phù Hoàng để ý, đưa tay vuốt sợi tua đen trên tấm bài ngọc, dường như vô cùng hài lòng.
Phù Diệp như bị y chạm vào xuân tâm, mặt liền đỏ bừng.
Phù Hoàng khóe môi nhếch lên, nói: "Như vậy mới ngoan, sau này cứ đeo như thế."
Phù Diệp chân mềm nhũn.
Suýt nữa vấp ngã.
Hắn nghĩ, quả nhiên người ta nói trên đời chỉ có tình yêu và ho là không thể giấu được, lúc này xem ra đúng là thật.
Hắn khép miệng lại, nhưng tình ý lại biến thành vệt đỏ, bò lên gương mặt.
Không biết hắn có phòng thủ được không.
Yến Quỳnh Lâm được tổ chức ở Phụng Xuân Cung trong vườn ngự uyển, cung này nối liền với vườn ngự uyển, phong cảnh đẹp nhất trong các cung, lúc này các tân khoa tiến sĩ tụ hội đông đủ, cung nhân qua lại tấp nập, từ xa đã nghe thấy tiếng tơ trúc không ngớt.
Cảnh tượng này rất hiếm thấy trong cung.
Hắn chưa từng thấy ca vũ trong cung.
Lại thấy phía trước cung nữ bưng rượu Quỳnh mùa xuân năm nay đi từ từ.
Phù Diệp nghĩ, hôm nay yến Quỳnh Lâm, tuyệt đối không thể uống rượu.