Vương Gia Giả Mạo - Công Tử Vu Ca

Chương 53

Sau khi Hoàng đế và Vương gia vào phủ, Kim tổng quản cùng người trong phủ lo tiếp đón đoàn tùy tùng.

Đám đông hiếu kỳ đứng xem những cung nữ xinh đẹp áo gấm bưng từng hộp châu báu vào phủ.

Cung nữ thì thầm: "Lâu lắm rồi mới được mang giày thêu ngọc tua rua thế này. Trang phục từ thời Võ Tông đã lâu không dùng, hôm nay lại được lấy ra."

"Cung nữ đẹp quá! Đồ họ mang chắc là trân bảo hiếm có!"

Phía sau còn có thái giám khiêng hòm lớn.

Tiếc là không thấy bên trong, không biết chính xác là bảo vật gì.

Nhưng họ đã thấy một ngọn núi ngọc khổng lồ.

Ngọn núi ngọc này nổi tiếng khắp thiên hạ, tương truyền là tác phẩm điêu khắc ngọc lớn nhất, khắc bản đồ vạn lý giang sơn, là bảo vật trấn cung!

Chỉ xem một món này đã biết những thứ khác đẳng cấp thế nào.

"Bệ hạ đối với Hoàn vương quá hào phóng, chẳng lẽ muốn tôn hắn làm tiểu hoàng đế?"

Thánh giá đã vào phủ, nhưng đám đông vẫn không muốn giải tán, tiếp tục bàn tán về hoàng đế:

"Nhìn cũng không đáng sợ lắm."

"Chỉ là gầy quá."

"Nắm tay Hoàn vương, huynh hữu đệ cung lắm mà."

"Khác Hoàn vương nhiều, không giống cùng mẹ."

"Nghe nói hoàng thượng không phải con ruột Chiêu Dương phu nhân..."

"Muốn chết à, dám nói bậy!"

"Long sinh cửu tử, tử tử bất đồng!"

"Vẫn là tiểu vương biết nói."

Tiêu Dật Trần nghe lời đàm tiếu, nghĩ bầu không khí kinh thành đã khác xưa, ngày trước ai dám nói thế?

Quay sang hỏi Vi Tư Mặc: "Chưa đi à?"

Vi Tư Mặc đỏ mặt: "Vương gia hôm nay đẹp quá."

Tiêu Dật Trần: "Vương gia đội mũ ngọc thập nhất lưu rồi, biết ý nghĩa không?"

Vi Tư Mặc: "Vương gia vốn là người trên trời."

Tiêu Dật Trần nhìn gương mặt thanh tú của hắn, bật cười.

---

"Trong phủ Hoàn Vương."

Lễ nhạc vừa dứt.

Phù Hoàng ngồi ở chính điện, nhận lễ bái của phủ đệ.

Phù Diệp chưa có mạc khách thực thụ, trong phủ chỉ có tổng quản, trưởng sử, tư mã, ký thất, cùng mấy môn khách và thầy giảng.

Còn lại là tỳ nữ, thái giám hầu hạ nội viện, tổng cộng hơn trăm người.

Đây là lần đầu Phù Hoàng gặp những người này.

Xem xong, y phán: "Thưởng."

Mấy thái giám bưng khay sơn son, trên đặt đầy lá vàng mỏng như cánh ve, mép khắc vân văn tinh xảo.

Hoàng đế ban cho mỗi người một nắm lá vàng.

Lá vàng ngự ban, ý nghĩa phi thường, có thể đem về thờ!

Cả phủ cảm động rơi nước mắt.

Quan khởi cư chú đứng bên ghi chép.

Phù Diệp vốn không để ý mấy vị này, xem như tùy tùng thông thường, hôm nay chợt thấy, bèn nghiêng người xem.

Vị quan trẻ tuổi thấy vậy, đỏ mặt đưa sổ cho hắn xem: "...Hoàng thượng vào phủ, tiếp kiến mọi người ở Tam Phúc điện, ban lá vàng, tôi tớ đều được, ân sủng hiếm có, sủng ái dành cho Hoàn vương thật không gì sánh bằng."

Ái chà.

Hắn chợt nghĩ, những chuyện giữa mình và Phù Hoàng, có phải đều bị ghi lại?

Như lúc ở Thần Nữ cung, lúc đi săn xuân...

Á à à à à.

Mặt hắn đỏ bừng, vừa ngại ngùng, lại vừa tò mò không biết những chuyện này có vào sử sách không. Dù sau này họ không còn trên đời, nhưng nếu sử sách còn ghi một câu "Hoàn vương cực kỳ được sủng ái", thì hắn và y sẽ cùng tồn tại đến nghìn năm vạn năm.

Nghĩ đến đó, tình cảm trào dâng, hắn nhìn sang Phù Hoàng - uy nghiêm mà ôn hòa, cử chỉ đế vương, lại càng mong y trở thành minh quân lưu danh sử sách.

Nhưng hoàng đế đến phủ thần hạ có quy trình nhất định: tham quan, yến tiệc, quan viên tùy tùng, quan khởi cư chú ghi chép. Hắn đành kìm nén lòng mình, càng thêm cung kính, liên tục gọi "hoàng huynh", lễ độ đúng mực.

Chỉ là tình ý ngập tràn này, người khác có thể không nhận ra, nhưng Phù Hoàng chắc chắn biết.

---

Phù Hoàng cũng nhận ra.

Giữa chốn đông người, hắn dùng ánh mắt d.âm đ.ãng nhìn y.

Như muốn lập tức giải tán mọi người, kéo y vào phòng.

Ít nhất cũng phải kiềm chế chứ!

Nhìn mà... khiến y muốn dạy hắn một bài học.

Không biết trời cao đất dày, đã yếu đuối thế kia rồi, lần trước chỉ ôm chặt một chút đã như sắp gãy xương.

Hôm tỏ tình, Phù Diệp cứ cọ má vào y, rõ ràng muốn thân mật, chỉ là ngại ngùng. Y sợ bệnh ho truyền nhiễm nên đã kiềm chế.

Hay là hắn chỉ thấy y gầy yếu, tưởng y không đủ sức?

Hoặc cho rằng y là chính nhân quân tử?

Dù chuyến thăm đột ngột, Phù Diệp vẫn chuẩn bị ca vũ, tạp kỹ, đặc biệt là món cua hấp cam, anh đào bích la, cá đá nhồi... những món dân gian hắn luôn muốn y thử.

Hắn có quá nhiều thứ muốn cho y xem, cho y ăn.

Phù Hoàng sống trong cung, có cả thiên hạ, nhưng niềm vui thực sự lại quá ít. Hắn như ôm đầy bảo vật, không biết nên đưa thứ nào trước.

Tần nội giám đứng bên suýt rơi nước mắt!

Phục hoàng thượng kiên nhẫn.

Y luôn kiên nhẫn trước mặt Hoàn vương. Có lẽ muốn làm đại trượng phu trong mắt hắn.

Đàn ông gặp người mình thích, đều muốn làm đại trượng phu.

Trong lòng không biết thỏa mãn thế nào.

---

Thời khắc cả hai luôn chờ đợi.

Sắp đến giờ hồi cung.

Phù Diệp không giả vờ nữa, hỏi: "Tường sau hậu trác lâu có tranh gạch cổ, hiếm thấy lắm, hoàng huynh muốn xem không?"

Phù Hoàng đứng dậy.

Lần này vào nội viện, chỉ có Song Phúc, Tần nội giám, Lý Thuẫn đi theo.

Qua hành lang, Lý Thuẫn dừng ở cửa.

Tranh gạch đã lỗi thời, bức tường dài hơn chục mét này chạm khắc tinh xảo, hình Tây Vương Mẫu, dưới có bàn thờ.

Chỗ này rẽ vào Vĩnh Ninh các - nơi ở của hắn.

Phù Diệp không thể đợi thêm, xem qua rồi nói: "Ta dẫn hoàng huynh lên lầu, mọi người đợi ở dưới."

Tần nội giám cúi đầu, nén cười.

Nghĩ thầm: "Vẫn là Hoàn vương có khí phách!"

---

"Trên Vĩnh Ninh các."

Phù Diệp đi trước, ngoảnh lại nhìn Phù Hoàng.

Y theo hắn lên lầu.

Nhịn nửa ngày, cuối cùng cũng đến lúc này, tim Phù Diệp như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.

Ăn vụng!

Ăn vụng mới kíc.h thí.ch!

Hắn nhìn qua cửa sổ, thấy Tần nội giám đứng dưới vườn hoa, quan khởi cư chú trẻ tuổi ngẩng đầu nhìn lên.

Càng thêm kíc.h th.ích.

Phòng ở giữa tầng hai, Phù Diệp mở cửa, tựa khung cửa nhìn Phù Hoàng.

Nội thất xa hoa hơn Xuân Triều đường.

Mười hai bình phong tử đàn khảm xà cừ, đèn lồng tơ hồng, giường ngủ thêu hoa mẫu đơn, bức "Lý phu nhân cài hoa" treo tường, bình ngọc cắm đầy hoa tươi.

Dọn dẹp rất đẹp.

Phù Hoàng bước vào, Phù Diệp đóng cửa.

Phù Hoàng nói: "Ta bị ho chưa khỏi, em thu lại tà niệm đi."

Phù Diệp: "......"

Không ngờ y thẳng thắn thế, hắn đỏ mặt.

Phù Hoàng quan sát phòng hắn, thấy chậu lan xanh hắn tặng đặt dưới cửa sổ, chăm sóc rất tốt, so với một tháng trước cao hơn nhiều, lúc này ánh hoàng hôn chiếu vào, tươi tốt.

Hắn đi đến bàn viết, trên bàn đặt một ấm trà ngũ sắc, một bình nước tích hồng song tử, tinh xảo đáng yêu vô cùng.

Khiến Phù Hoàng tràn đầy yêu thích.

Rất hợp tính cách Phù Diệp. Hắn thích những món đồ nhỏ xinh xắn lộng lẫy như vậy.

Y lại xem bản thảo trên bàn viết.

Mùi mực rất nồng, chắc mới viết. Chữ của Phù Diệp tiến bộ rất nhiều, dạo này hắn thích chữ của Liễu Công, phong thái phi phàm, rất hợp tính cách phóng khoáng của hắn.

Hắn còn làm một giá sách bên cạnh, trên đó đặt rất nhiều sách.

Y hỏi: "Không có tạp thư sao?"

Phù Diệp: "Tạp thư gì?"

Phù Hoàng: "Tranh xuân cung."

Phù Diệp: "Không có."

"Người em yếu, xem ít thôi."

"Trước huynh còn tìm cho đệ mà ?"

"Lúc đó sợ em ra ngoài quyến rũ."

"Còn bây giờ?"

"Bây giờ đã có ta."

Phù Diệp đỏ mặt: "Có huynh cũng như không."

Phù Hoàng nhìn hắn: "Đã bảo ta còn ho."

"Đệ xem mạch cho huynh."

Hắn định bắt mạch, Phù Hoàng đưa tay.

Cổ tay y gân guốc, ngón tay thon dài, vết máu do bắn cung rõ ràng.

Phù Diệp nắm cổ tay y không buông: "Nhịp tim huynh nhanh quá."

Thật không biết sống chết!

---

Nụ hôn đầu.

Phù Hoàng tiến một bước.

Phù Diệp ngẩng đầu, ánh mắt d.âm đ.ãng không che giấu.

"Bên trong đệ mặc áo của huynh."

Phù Hoàng dùng hai ngón tay kéo cổ áo hắn.

Bên trong lộ ra áo lót thêu rồng vàng.

Giữa nghi thức trọng đại, hắn dám mặc áo của y!

Phù Hoàng cúi mắt, thần sắc biến đổi.

Không khí trở nên ngột ngạt, chỉ có gió hè nóng bức thổi qua cửa hoa.

"Môi huynh khô quá." Phù Diệp nói.

Phù Hoàng khó lòng từ chối: "Ngậm miệng lại."

Phù Diệp đỏ mặt, ngậm miệng.

Dáng vẻ đón nhận mưa móc này đẹp quá.

Y biết hắn sẽ khiến người ta điên cuồng.

Phù Hoàng dùng tay xoa môi hắn.

"Trong quân ngũ, có lính mới hay khoác lác, nhưng ra trận lại chạy nhanh nhất. Còn kẻ trầm lặng, có khi lại dũng cảm."

Phù Diệp hé môi, như mời gọi.

Môi hắn mềm mại, đỏ như cánh hoa. Y xoa xoa, rồi cho ngón tay vào miệng hắn.

Phù Diệp cắn nhẹ.

"Loại như em, còn trinh nguyên, ta nghĩ khả năng 'Diệp công hiếu long' rất lớn. Thực sự cho ăn, chưa chắc đã thích."

("Diệp Công hiếu long" là một câu thành ngữ dùng để chỉ người bề ngoài thì tỏ ra rất say mê một sự vật nào đó, nhưng thực tế lại không thực lòng)

Phù Diệp thấy quá đáng.

Dùng khuôn mặt lạnh lùng gầy gò nói lời khiêu khích thế này.

Hắn dùng răng trắng nhai nhẹ ngón tay y.

Không say còn quyến rũ hơn lúc say.

Phù Hoàng cúi xuống, hôn lên môi hắn.

Phù Diệp nghĩ: Nửa hôn vào ngón tay, tính là gì?

Nhưng y đã dùng tay mở rộng miệng hắn, rồi đột ngột ôm mặt hắn, hung hãn hôn lên.

Lưỡi y xâm nhập, cuốn lấy lưỡi hắn.

Không kỹ thuật, chỉ có xâm chiếm.

Phù Diệp chân mềm nhũn, được Phù Hoàng một tay ôm eo.

Hơi thở đắng cay của y tràn ngập, tay bóp cằm hắn, không ngừng càn quét.

Hắn sắp ngạt thở, vỗ cổ y, nhưng không được thương xót.

Khi Phù Hoàng buông ra, mép hắn ướt nhẹp.

Mặt đỏ như hoa hải đường dưới mưa nắng.

Phù Hoàng lại cho ngón tay vào miệng hắn, mắt hắn đẫm lệ.

Ánh mắt y tối sâu, môi khô giờ cũng đỏ, y véo đầu lưỡi hắn:

"Muốn thành thân không? Ta làm phu quân của em, làm hỏng em. Có phải em muốn ta làm hỏng em không?"

Phù Diệp không nói nên lời, ánh mắt mơ hồ.

Không dám cắn ngón tay nữa.

Hắn thấy Phù Hoàng có vẻ hơi điên.

Y nhìn hắn, mặt lạnh: "Truyền bệnh trong lòng cho em nhé?"

Nói rồi bế hắn lên giường, đè xu.ống hôn.

---

Sau nụ hôn, Phù Diệp cảm thấy như bị một con rồng đen quấn lấy.

Hắn quá yếu ớt, gần như bị áo bào đen che khuất tầm mắt.

Hắn phát hiện Phù Hoàng dù gầy nhưng lực khí rất lớn, chỉ cần áp chế là hắn không nhúc nhích được.

Bình thường ngang ngược, giờ lại mềm như dây leo.

Một lúc sau, Phù Hoàng hỏi: "Ổn không?"

Phù Diệp gật đầu, vẫn còn đờ đẫn.

Chỉ một nụ hôn.

Mà hắn đã... ướt đẫm.

"Ngoan."

Phù Hoàng kéo cổ áo hắn: "Sau này áo ta mặc xong cho em mặc luôn nhé?"

Phù Diệp: "Ừ."

"Sao em khóc?"

"Đệ... không khóc, là huynh làm đệ..."

"Quá khó chịu?"

"Một chút."

"Phải quen đi." Phù Hoàng nói. "Ta không giỏi hôn."

Một lúc sau y lại hỏi: "Lần đầu bị hôn?"

Phù Diệp gật đầu.

"Thích không?"

Người hắn đỏ bừng.

Phù Hoàng nhìn hắn, mắt tối sâu: "Ta chưa từng nói với em, em thật sự rất đẹp."

Rồi lại hôn lên.

Lần này còn hung bạo hơn, như muốn nuốt chửng hắn, trói buộc linh hồn hắn, khiến hắn nhớ mãi khoảnh khắc này.

---

Trở về cung.

Tần nội giám đứng dưới vườn hoa, thấy hai người xuống lầu.

Ánh hoàng hôn chiếu rọi, quần áo chỉnh tề, nhưng sao Hoàn vương như vừa khóc?

Da hắn trắng, mỏng, đuôi mắt đỏ, còn vệt lệ.

Trời ơi, chuyện gì xảy ra?

Không dám hỏi, theo đoàn qua cửa hoa, người theo sau ngày càng đông.

Phù Hoàng nói với Phù Diệp: "Ngày mai nhớ vào cung tạ ơn."

Theo quy củ, vương gia phải vào cung tạ ơn sau khi hoàng đế đến phủ.

Lý do rất hợp lý, Thái hậu không thể nói gì.

Phù Diệp gật đầu.

Hắn ngoan ngoãn khác thường, áo đỏ eo thon, đẹp như đóa mẫu đơn.

Kim loan xa đã đợi ở cổng, đám đông vẫn đứng xem, có người gọi hoàng thượng, có người gọi vương gia.

Phù Hoàng không để ý, lên xe.

Tần nội giám hỏi nhỏ Phù Diệp: "Vương gia, có chuyện gì?"

Phù Diệp lắc đầu: "Không có gì."

Giọng khàn vì khóc.

Người như mất hồn!

Như bị ma hút tinh khí!

Tần nội giám đành theo hoàng đế về cung.

---

"Xuân Triều Đường."

Tần nội giám hỏi: "Bệ hạ có muốn tắm?"

Phù Hoàng: "Hôm nay không tắm. Nấu thuốc."

Y nằm trên sập, không xem tấu chương, chỉ thẫn thờ.

Tần nội giám hỏi: "Bệ hạ và vương gia cãi nhau?"

Phù Hoàng: "Không."

Một lúc sau nói: "Đệ ấy từng nói thích bạo liệt."

Tần nội giám: "Hả?"

"Bệ hạ... không đủ bạo?"

Phù Hoàng: "Ta nghĩ đệ ấy có lẽ là Diệp công hiếu long."

Tần nội giám: "Hả?"

Vậy là... quá bạo?

Ôi Hoàn vương yếu ớt của ta!

Phù Hoàng khoanh chân: "Nhưng giờ đệ ấy không còn lựa chọn."

Một lúc sau y lại nói: "Truyền hai thái y đến Hoàn vương phủ. Ta sợ đệ ấy bị lây bệnh."

Y... đã vào rất sâu.

Tần nội giám vội đi sắp xếp.

Muốn tự mình chạy đến an ủi Hoàn vương.

Phù Hoàng nằm dài, hương hoa tường vi từ cửa sổ bay vào, áo long bào đen được ánh hoàng hôn chiếu rọi, sợi vàng thêu rồng như biến thành đỏ, trong gió chiều như sống dậy.

Người ta hồi tưởng, mặt cũng nóng bừng.

Cuối cùng, ánh hoàng hôn tắt hẳn, Tần nội giám thắp đèn, thấy Phù Hoàng mặc áo đen nằm đó, xương cốt thon dài, như một con rồng đen nửa ngủ nửa thức, bệnh khí tiêu tan, lộ ra vẻ nguy hiểm.

Bình Luận (0)
Comment