Vương Gia Giả Mạo - Công Tử Vu Ca

Chương 7

Phù Diệp vừa trở về đã phát hiện trong điện của hắn lại thêm mấy người mới.

Hắn nhìn về Khánh Hỷ, Khánh Hỷ mặc áo xanh, khom lưng hơi vẫy tay ra hiệu phía sau. Trong số người mới, có một tiểu thái giám đầu tròn trịa bước lên, dẫn theo những người khác quỳ xuống, cúi đầu nói: "Nô tài Song Phúc cùng mọi người kính bái kiến Lục điện hạ. Chúng nô tài phụng mệnh Thái hậu nương nương đến hầu hạ điện hạ."

Hắn đã biết Thái hậu sẽ sai người đến.

Trước đây, Thái hậu còn dặn hắn phải đề phòng những người hoàng thượng sắp xếp, nói rằng Khánh Hỷ là "tên nô tài trung thành nhất của hoàng thượng", và muốn cho hắn mấy "người của mình".

Chỉ có điều, như vậy số người hầu hạ trong cung của hắn lại quá nhiều.

Những người mới do Thái hậu ban tặng không thể ở hết được ở Đông Khóa viện, phải sắp xếp thêm ở Xương Khánh Cung bên cạnh.

Hắn không biết trong cung, số lượng người hầu hạ cho mỗi người có quy định hay không. Nếu có, chắc chắn hắn đã vượt quá.

Bởi vì bên cạnh Phù Hoàng, số người hầu hạ chắc chắn không nhiều như thế.

Nhưng mẹ con họ tranh đấu, hắn cũng chỉ có thể đứng trung lập.

Phù Diệp gật đầu, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt của tiểu thái giám tên Song Phúc.

Gương mặt rất đáng yêu, tạo nên sự tương phản rõ rệt với Khánh Hỷ bên cạnh.

Khánh Hỷ chỉ có cái tên may mắn, nhưng bản thân chưa bao giờ thấy hắn cười, cực kỳ trầm lặng, khuôn mặt gần như không có biểu cảm, lúc nào cũng khom lưng, tùy gọi tùy đến.

Song Phúc rõ ràng non nớt hơn nhiều, mím môi lén liếc nhìn hắn, thấy hắn đang quan sát mình lại vội cúi đầu xuống, cắn môi dưới, tỏ ra rất căng thẳng.

Ít nhất cũng sống động hơn những người từ Thanh Nguyên Cung đến.

Phù Diệp cảm thấy mệt mỏi, nhưng không buồn ngủ, lại đọc thêm nhiều sách y học liên quan đến chứng mất ngủ.

Hắn lại bảo Tiểu Ái tìm cho hắn những kiến thức y học tiên tiến nhất liên quan đến vấn đề này.

Với kho tàng kiến thức y học tích lũy năm nghìn năm, hắn tự tin kỹ thuật châm cứu của mình vượt trội hơn tất cả thái y trong cung. Nhưng vấn đề giấc ngủ cũng như chứng đau đầu, đều khó chữa. Chứng đau đầu của Phù Hoàng, có lẽ là do độc tố, cùng với vấn đề giấc ngủ và tâm lý tích tụ lâu năm, tạo thành một vòng luẩn quẩn phức tạp. Một khi đã rơi vào vòng luẩn quẩn này, ngoài biện pháp y học, trị liệu tinh thần cũng rất quan trọng. Tinh thần của Phù Hoàng rõ ràng cũng có vấn đề.

Đến ngày thứ hai, Tần nội giám lại đến mời hắn một cách ngầm hiểu. Hắn xách hộp thuốc đi theo.

Lần này, Phù Hoàng hợp tác hơn nhiều, có lẽ vì đau đầu quá mức chịu đựng, y từ đầu đến cuối không nói một lời.

Sau khi châm cứu, cơn đau đầu của y có lẽ đã giảm bớt.

Nói là "có lẽ", bởi vì người này trông như kiểu người độc ác với người khác, còn với bản thân thì càng độc hơn. Nếu không đến mức không thể chịu đựng được, y sẽ không biểu lộ ra.

Chỉ là hai ngày nay, nếp nhăn giữa lông mày của y sâu hơn, trông càng thêm âm trầm.

Phù Diệp trước đây từng nghĩ y là nhân vật như quỷ dữ, tính tình thất thường, lại có vẻ ngoài dữ tợn, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể lấy mạng người khác. Giờ tận mắt thấy y bị chứng đau đầu hành hạ, hắn có cảm giác bạo quân cũng chỉ là phàm nhân bằng xương bằng thịt.

Năm đó hắn thi vào ngành y, chính là vì có tấm lòng cứu người. Thầy giáo từng dạy họ, nhiệm vụ của người thầy thuốc là chữa bệnh cứu người, trong mắt chỉ nên có sinh mệnh, không phân biệt tốt xấu, giàu nghèo.

Nhưng thầy cũng nói, làm được điều này rất khó, thực hiện được điều này càng khó hơn.

Tiểu Ái nói: "Ta thấy dù có người muốn giết ngươi, ngươi cũng sẽ cứu thôi."

Phù Diệp đáp: "Ta cũng không vĩ đại đến thế, đây chỉ là đang tạo thiện cảm giúp bản thân thôi."

Theo lý mà nói, Phù Hoàng bây giờ đã đối xử với hắn tốt hơn một chút, nhưng hắn không cảm nhận được chút nào.

Đồ ăn hàng ngày vẫn như cũ, đều là do Thái hậu ban cho. Thực ra hắn không thiếu mấy món ăn đó, nhưng trong cung, ban thức ăn là một cách biểu đạt tình cảm, giống như lời quan tâm kiểu "phải ăn nhiều vào". Thái hậu chưa bao giờ ban thức ăn cho hoàng thượng, hoàng thượng cũng không gửi đồ cho Thái hậu.

Những Hắc Giáp vệ trong cung của hắn vẫn rất nhiều, mỗi ngày thay phiên nhau nghỉ ngơi. Hắc Giáp vệ không đẹp bằng Kim Giáp vệ, đôi khi nửa đêm nhìn thoáng qua còn bị giật mình, như bóng ma đứng ngoài kia.

Hoàng thượng vẫn không cho hắn ra ngoài, tam cung lục viện rộng lớn như thế, hắn chưa từng được dạo qua.

Nhưng dạo này trời càng lạnh, không ra ngoài cũng được, cũng tiết kiệm được việc mỗi ngày phải đi vấn an.

Đến ngày thứ ba, Tần nội giám không đến mời hắn nữa, có lẽ chứng đau đầu của Phù Hoàng đã giảm bớt.

Những người trong cung của hắn, Khánh Hỷ làm việc tỉ mỉ, rất biết đọc ý người khác, nhưng không thích nói chuyện, như kẻ câm nửa mồm, nên hắn trò chuyện với Song Phúc nhiều hơn. Song Phúc là một nội quan hiếm hoi sống động trong cung cấm tĩnh lặng này, xứng đáng là bản sao của Tiểu Ái.

Song Phúc vào cung chưa lâu, nhưng biết rất nhiều chuyện.

"Bệ hạ thích yên tĩnh, nên những người hầu hạ bên cạnh hầu hết đều là nô tài câm. Họ đều được huấn luyện đặc biệt, biết đọc biết viết, có thể giúp bệ hạ phê duyệt tấu chương, bổng lộc cũng cao hơn chúng ta rất nhiều."

"Vậy trong cung lấy đâu ra nhiều nô tài câm như thế?"

Không lẽ là cố tình làm cho họ thành câm sao?

Bạo ngược!

"Năm đó bệ hạ chinh chiến đến Tưu châu, những nhà giàu có ở đó coi việc nuôi nô tài câm như là trào lưu. Sau khi thu phục Tưu châu, vì những nô tài câm này thân thể đều không lành lặn, không có nơi nào để đi, nên được đưa đến kinh thành, phân vào các nhà quý tộc hoàng thân làm nội thị."

Thiến người ta chưa đủ, còn đầu độc cho câm nữa, thật là tàn nhẫn.

"Ở đó còn có cả nô lệ Côn Lôn nữa. Nghe nói nô lệ Côn Lôn là do ác quỷ sinh ra."

"Cũng là người, chỉ là da đen hơn thôi." Phù Diệp nói.

Theo ghi chép lịch sử, quý tộc nhà Đường có người thích nuôi nô lệ Côn Lôn, Tân La tỳ và Bồ Tát Man, coi họ như một thứ thời trang của nhà giàu.

Vì là người từ cung Thái hậu đến, Song Phúc thích nói tốt cho Thái hậu hơn. Khi kể chuyện, giọng hắn lên xuống nhịp nhàng, rất lôi cuốn.

Hắn nói Chương Thái hậu xuất thân từ họ Chương Hà Đông, triều Đại Chu lập quốc trăm năm, nhưng vinh quang của họ Chương Hà Đông có thể truy ngược về hai trăm năm trước. Cha của Thái hậu là Vũ Bình hầu Chương Tủng, chiến công hiển hách, mẹ là Hoài Dương quận chúa. Nghe nói khi quận chúa mang thai, bà mơ thấy Xương Bồ ở sân trước nở hoa, hái nuốt vào rồi có thai sinh ra Thái hậu. Lại nói khi Thái hậu ra đời, cả phòng tràn ngập ánh sáng đỏ, lớn lên các thầy tướng số đều nói tướng mạo của bà rất quý.

Thái hậu từ nhỏ đã thể hiện sự trầm tĩnh và hiếu thảo vượt trội so với bạn cùng lứa. Năm bà sáu tuổi, Vũ Bình hầu qua đời, sau khi ông mất mấy tháng, Thái hậu thường một mình khóc trong phòng, người bên cạnh thấy không ai là không cảm động. Năm mười sáu tuổi, bà gả cho Tiên đế trở thành vương phi, cử chỉ đúng mực, được ca ngợi rộng rãi trong hoàng tộc, đặc biệt được Nhân Tông và vợ ông yêu quý. Sau khi Tiên đế lên ngôi, ngày càng buông thả, lúc đó còn là hoàng hậu, bà thường khuyên can, vì thế bị Tiên đế ghét, nhưng bà không oán hận. Sau đó, người Hồ xâm lược, hoàng đế dẫn đại quân chạy về nam, mỗi lần dừng chân nghỉ đêm, Thái hậu luôn cầm kiếm đứng trước mặt hoàng đế. Khi đóng quân, bà còn tự mình dẫn các cung tần may áo, nấu cơm cho binh sĩ.

Phù Diệp nghe xong, cảm tình với Chương Thái hậu tăng vọt.

Khen xong Thái hậu, hắn lại khen Tôn cung chính.

"Cung chính đại nhân xuất thân danh môn, là con gái của Anh quốc công, gả cho An Bình hầu, được phong nhất phẩm mệnh phụ. Từ nhỏ bà đã nổi tiếng tài giỏi, học rộng nhớ lâu, từng dựa vào trí nhớ viết lại hàng trăm cuốn sách gia truyền bị đốt cháy trong loạn người Hồ. Phong thái dung mạo của bà càng là mẫu mực cho các mệnh phụ, vì thế được Thái hậu triệu vào cung, tự coi sóc việc văn thư. Cuốn 'Nữ sử châm ký' do bà viết nổi tiếng khắp thiên hạ, giữ chức cung chính, là nữ quan đứng đầu hậu cung." Nói đến đây, Song Phúc xen vào một câu, "À, nô tài nghe các tỳ nữ bên cạnh cung chính nói, năm nay lễ tết, Thái hậu định dẫn điện hạ đến Thái Miếu tế tổ. Thượng y ti đang gấp rút may y phục mới cho điện hạ."

Vì hắn trở về đột ngột, quần áo hiện tại đều không vừa vặn, cũng không đúng lễ chế.

"Điện hạ tuy chưa được chính thức sắc phong làm vương, nhưng cũng là thân phận hoàng tử. Hoàng tử vương gia triều ta thường mặc áo bào tím hoặc đỏ sẫm thêu rồng, trên cổ áo có hoa văn mặt trời mặt trăng và sao, mới thể hiện được địa vị tôn quý của điện hạ."

Hóa ra mấy ngày nay luôn có người từ Thượng y ti đến đo kích thước may quần áo cho hắn.

"Nhưng tế tổ phải đến Thái Miếu ở ngoại ô kinh thành, đường xá xa xôi không nói, nghi lễ cũng rất phiền phức. Nghe nói lễ phục mặc khi tế tổ nặng đến mức cần có nội quan nâng đỡ. Mấy ngày tới điện hạ phải dưỡng sức cho tốt, sẽ rất mệt đấy."

Cuộc sống của Phù Diệp dường như đột nhiên ổn định. Thân phận hoàng tử đã được xác nhận, Song Phúc nói sau lễ tế tổ, hắn có lẽ sẽ được phong vương, ra khỏi cung xây phủ.

Là người đệ đệ duy nhất của hoàng thượng hiện tại, hắn sẽ trở thành vương gia tôn quý bậc nhất triều đình.

Đã có thân phận tôn quý, những thứ khác cũng phải tương xứng.

Thái hậu cử Thượng tẩm và Tư thiết đến, muốn trang trí tẩm điện cho hắn.

Sự tôn quý của hoàng gia cũng như sự quyết đoán sát phạt của Phù Hoàng, là một cách tuyên dương quyền lực khác. Người quý tộc quý ở chỗ này, phải có khí phách thiên gia. Nhưng Phù Hoàng không thích những thứ này, xem cung của y trống trơn đến mức nào!

Hoàng đế thế nào, bà không quản được, nhưng Phù Diệp vừa trở về, rất cần những thứ này để làm đẹp bề ngoài.

Thái hậu kiên quyết tin rằng, khí chất quý phái có thể được tạo ra từ vàng bạc châu báu!

Tư thiết dẫn theo các nữ quan dưới quyền mang đến một loạt sổ sách và bản vẽ đồ nội thất, trân phẩm để hắn lựa chọn.

Đúng lúc Phù Diệp đang rảnh rỗi, hắn cũng thích cái đẹp, nghĩ rằng cái danh vương gia giả mạo này không biết có thể giữ được bao lâu, cứ coi như chơi kịch bản, hắn muốn trải nghiệm một chút sự giàu sang của hoàng gia.

Thế là hắn bắt đầu thiết kế tẩm điện của mình.

Màn trướng trên giường của hắn được thay bằng màn sao thêu hoa văn bảo tướng, đặt một bộ bình phong mười hai tấm khắc sơn đỏ, trên vẽ cảnh các phi tần cung nữ sinh hoạt, vui chơi hàng ngày, cực kỳ tao nhã lộng lẫy, dùng làm vách ngăn phòng thay đồ rất tốt. Trước giường đặt một bình phong dài khảm ngọc hoa bách hợp đón xuân.

Trên cửa sổ, hắn đặt một chiếc bàn nhỏ bằng gỗ hoàng hoa lê khảm xà cừ, dưới cửa sổ đặt một bình ngọc bích hình chân voi. Ban đầu hắn định cắm hoa, nhưng trong cung này gần như không có hoa để cắm, nghe nói hoa mai trong cung vẫn chưa nở.

Ngoài ra, hắn còn thêm vào một chiếc bàn dài bằng gỗ tử đàn khảm xà cừ hoa văn dây leo, giá sách nhiều ngăn sơn đỏ khảm xà cừ, kỷ hương hình hoa mai có chân cong... Hắn đặc biệt chú ý đến những đồ trang trí nhỏ, trong cung cũng không thiếu những thứ này, như chiếc cốc vàng chạm hoa văn tròn đính ngọc quý, gương cầm tay vẽ men ngọc, bút lọng cắm hoa hình tay Phật bằng ngọc mật, đèn bàn hình giỏ hoa làm từ ngọc bích, mã não... Hắn thậm chí còn đổi cả màu dây buộc màn trướng.

Đẹp một cách phô trương, chủ yếu thể hiện sự giàu sang lộng lẫy.

Tần nội giám thấy các cung nhân qua lại ở điện bên cạnh, đi xem một chút rồi về bẩm báo với hoàng thượng, có nên gửi tặng vật gì đó không.

"Điện hạ trang trí Đông điện trông như chốn tiên cảnh vậy!"

Hắn cho rằng hoàng thượng nên học tập, xem Lục hoàng tử hưởng thụ thế nào!

Kết quả Phù Hoàng nói: "Gọi hắn đến một chút."

Phù Diệp đang phân vân không biết có nên thay giấy dán cửa sổ không, bỗng có tiểu thái giám bước vào: "Điện hạ, bệ hạ truyên triệu."

Hắn mấy ngày không gặp Phù Hoàng, cũng không nghe nói y lên cơn bệnh.

Nhưng Phù Hoàng vẫn như cũ, trông âm trầm, ngồi đó xem tấu chương.

Đây là Tây điện, trông giống như Ngự Thư phòng hơn, được chia làm hai bằng một tấm bình phong. Bình phong cực kỳ đẹp, khung gỗ đàn hương đỏ khảm ngọc lục, ngọc chạm khắc hình non sông vạn dặm, phô trương quý phái. Phía sau bình phong, thoáng thấy một nhóm nội quan mặc áo đỏ đang phê duyệt tấu chương trên bàn, trông rất giống một văn phòng tập thể.

Hắn nhớ Song Phúc từng nói, hoàng thượng nuôi một nhóm nô tài câm thay y làm việc. Những nô tài này được huấn luyện đặc biệt, hoàn toàn trở thành bộ não thay thế y, làm việc không khác gì y.

Tên tư bản bóc lột.

Nhưng tại sao y không nuôi ra hoạn quan hại nước hại dân?

Hắn thấy bên cạnh Phù Hoàng, nội thị có sức ảnh hưởng chỉ có Tần nội giám. Tần nội giám ngoài việc chăm sóc hoàng thượng, dường như không có quyền lực gì khác, đối đãi với người khác cũng rất hòa nhã, không giống loại gian thần thích ra oai.

Nhưng Phù Hoàng là người như thế, chắc chắn không cho phép ai dám lộng hành trước mặt y, sếp này chắc có phương pháp cai trị rất cao siêu.

Nhưng sếp gọi hắn đến làm gì?

Mãi không thèm để ý đến hắn.

Phù Diệp đứng mỏi chân, ánh mắt liếc nhìn xung quanh, không thấy bóng dáng hộ vệ, chỉ thấy Phù Hoàng, thân hình như cây cung, gân cốt rắn chắc, cao gần tám thước, tuy gầy gò bệnh tật, nhưng trông không thể lại gần.

"Biết chữ không?" Phù Hoàng đột nhiên lên tiếng hỏi.

Nói thật thì, hắn cũng là sinh viên đại học, không chỉ biết chữ!

Tiểu Ái: "Ngươi tốt nhất đừng thể hiện quá nổi bật. Hơn nữa ngươi lưu lạc ngoại bang nhiều năm, học vấn không nên quá cao."

Phù Diệp: "Biết vài chữ."

"Biết viết không?"

Phù Diệp khiêm tốn: "Một chút."

"Chép một đoạn."

Phù Diệp nhẹ nhàng bước lên xem.

"... Kính trình sinh bạch lễ tề, chỉ tiến tuế sự... phục duy thánh đức, di mưu yến dực..."

(...Kính dâng thịt lễ, lụa trắng, rượu tinh khiết; thành kính dâng lễ theo nghi thức năm... Cúi trông ơn Thánh, mưu kế sẵn ban, che chở phù trì...)

Phù Diệp đoán y muốn kiểm tra trình độ văn hóa của mình, bèn xắn tay áo, cầm bút lông bắt đầu chép. Chữ xấu muốn viết đẹp không dễ, nhưng người như hắn, chữ đẹp mà cố viết nguệch ngoạc lại không khó.

Chép đến cuối, phát hiện đây có lẽ là một bài văn liên quan đến tế lễ.

Phù Hoàng đi sang phòng bên, hắn thỉnh thoảng liếc nhìn, thấy y đang xem một bản tấu chương.

Y vẫn mặc quần áo lỏng lẻo, tóc cũng không buộc, những nội quan kia lại chỉnh tề gọn gàng, im lặng đáng sợ, như một đám bù nhìn không có linh hồn, hoàn toàn là cỗ máy làm việc.

Khi hắn chép xong, đứng im một chỗ.

Phù Hoàng có khả năng khiến người khác phải cẩn thận một cách kỳ lạ.

Phù Hoàng đột nhiên ném một bản tấu chương lên bàn, lập tức có một nội quan lớn tuổi trông như lãnh đạo nhỏ hai tay nâng lên xem, ngay sau đó có một tiểu thái giám quỳ xuống, cúi đầu sát đất.

Môi trường làm việc thật ngột ngạt! Kiểm tra không đạt hả?

"Bệ hạ." Tần nội quan đột nhiên lên tiếng, nói nhẹ, "Điện hạ đã chép xong."

Phù Hoàng bước ra, nhìn nét chữ nguệch ngoạc của hắn, ném lên bàn.

Phù Hoàng trông rất khó tính, Phù Diệp tưởng y sẽ nói "xấu quá".

Nhưng y không nói, chỉ nói: "Mang về học thuộc."

......

Cứu mạng.

Phù Diệp muốn nhanh chóng rời khỏi đây, hai tay cầm bài văn tế đã chép, cúi người: "Vậy hoàng huynh, thần đệ xin cáo lui."

Nói xong cung kính lùi ra, đến cửa mới quay người đi.

Hắn quá ngoan ngoãn, ngược lại có vẻ ngỗ ngược, không thật sự thuần phục.

Bởi vì trong cung này, không thiếu những nô tài thật sự khuất phục.

Hắn là kẻ dị biệt duy nhất trong cung. Tần nội giám cũng nhận ra, nhưng vẫn nói tốt cho Phù Diệp: "Điện hạ ở ngoại bang lâu, tính tình tự nhiên phóng khoáng."

Phù Diệp trở về viện của mình, thoải mái hơn nhiều. Các nữ quan từ Thượng y ti lại đến, bảo hắn chọn hoa văn trên quần áo. Ngoài quần áo mặc trong dịp trọng đại có quy định cố định, thường phục có nhiều chỗ hắn có thể tự chọn.

Phù Diệp khoác vải vóc đứng trước gương đồng, quần áo sặc sỡ khiến hắn trông như vương tôn tuấn tú, phong lưu tiêu sái.

Song Phúc bưng vải nói: "Đến ngày đại lễ tế tổ, điện hạ mặc bộ này, họ mới biết thế nào là long chương phượng tư!"

("Long chương phượng tư" (龍章鳳姿) là một thành ngữ cổ trong Hán ngữ, thường dùng để miêu tả dáng vẻ uy nghi, đường bệ, toát lên khí chất cao quý như rồng phượng.)

Vì việc hắn tham gia đại lễ tế tổ đã được quyết định, ngày hôm sau hắn được phép ra ngoài. Bởi vì hắn phải đến chỗ Thái hậu học lễ nghi.

Lễ nghi hoàng gia rất phiền phức, vì hoàng thượng quá phóng túng, hoàng gia có xu hướng lễ nhạc băng hoại, nên Thái hậu yêu cầu hắn rất nghiêm khắc, dặn dò nghiêm nghị: "Hiện nay thanh danh của Minh Tông nhất mạch không còn như xưa, ngươi nhất định phải cố gắng."

Lại nói: "Đại lễ tế tổ là ngày ngươi chính thức nhận tổ quy tông, lúc đó chục ngàn hạng người, ngươi phải cho thiên hạ thấy phong thái của con cháu họ Phù!"

Rõ ràng đã khai trừ Phù Hoàng khỏi dòng máu hoàng tộc.

Nhắc đến hoàng thượng, Chương Thái hậu lạnh lùng nói: "Y tuy là hoàng thượng, nhưng đại lễ tế tổ năm nay, ngươi mới là người duy nhất được thiên hạ chú ý."

Và ngầm ám chỉ hắn phải vượt mặt hoàng thượng.

Thái hậu à, người rất nguy hiểm đấy, Phù Hoàng là hoàng đế có quyền lực cực mạnh, làm sao cho phép có một người đệ đệ danh tiếng hơn mình chứ?

Hắn nghi ngờ tình yêu thương của Thái hậu dành cho mình có thật hay không.

Nhưng hắn đã nhận ra sự căm ghét của Thái hậu dành cho Phù Hoàng, không hề che giấu. Nếu bây giờ có người lật đổ Phù Hoàng, Thái hậu chắc là người đầu tiên ban chỉ đồng ý.

Bình Luận (0)
Comment