Vương Gia Giả Mạo - Công Tử Vu Ca

Chương 72

Tiết Hoa Triều, vạn dân cầu phúc.

Mười hai tháng hai, tiết Hoa Triều, thành Kiến Đài rực rỡ khoe sắc, người người cài hoa lên đầu, gọi là: "Bách hoa đản nhật khai lương thần, vạn phương trâm đầu đới nhất xuân."

(Trăm hoa nở đúng ngày lành, muôn hương kết nhụy điểm cành xuân tươi.)

Hôm ấy cũng là sinh nhật Phù Hoàng. Nghe tin cả thành đua nhau cài hoa, Phù Diệp đương nhiên không chịu thua kém.

Hôm nay hắn xuất cung đi cầu "Đầu Long giản", việc này kinh thành ai cũng biết, ắt sẽ có vạn người chiêm ngưỡng. Giờ đây, nguyện cầu cho Phù Hoàng đâu chỉ mình hắn. Hắn dẫn đầu, người dân theo gương càng nhiều, vạn dân cầu chúc, có hơn nghìn vạn kim giản.

Vì thế, hôm nay hắn đội mũ Kim Ty, trên mũ cài một nhành hoa nghênh xuân.

Nguyện Phù Hoàng người như hoa tươi thắm.

Hoa nghênh xuân cũng màu vàng kim, là sắc yêu thích của Phù Hoàng.

Bởi năm ngoái tiết Hoa Triều, hắn tặng y chính là một nhành nghênh xuân.

Nhành hoa vàng trên mũ Kim Ty không quá lộng lẫy, nhưng hòa làm một với chiếc mũ, lại càng thêm cao nhã tôn quý.

Hắn vốn định rủ Phù Hoàng cùng cài hoa. Không phô trương, đẹp biết bao!

Nhưng Phù Hoàng không chịu, bảo thành Kiến Đài không có tục đàn ông cài hoa.

Phù Hoàng quả thật mang tư tưởng phong kiến đại nam nhân.

Không thịnh hành?

Vậy năm nay hắn sẽ khiến tục đàn ông cài hoa trở nên thịnh hành!

Giờ Tỵ, hắn và Phù Hoàng cùng ngồi kiệu hoàng gia, dọc đường dân chúng ném đầy hoa xuống Thiên Nhai.

Con đường như biến thành lối hoa, hương thơm ngào ngạt, sắc màu rực rỡ.

Phù Hoàng trước kia sống trong cung cấm không màu, giờ đây được ái thê bên cạnh, lại được bách tính ném hoa chúc mừng sinh nhật, cảm thấy đời này đã viên mãn.

Đây là sinh nhật đáng nhớ thứ hai trong hai mươi bảy năm của y.

Còn lần đầu, dĩ nhiên là năm ngoái, khiến y thao thức mấy đêm, lòng đầy hoa nghênh xuân.

Vi Tư Mặc chen trong đám đông, hưng phấn ném hoa khắp Thiên Nhai, phía sau Tiêu Dật Trần ôm một giỏ hoa lớn, mặt mày vô hồn.

Hắn cảm thấy Vi Tư Mặc đối với Hoàn vương không chỉ đơn thuần là ngưỡng mộ.

Mà là "cuồng nhiệt" rồi.

Đây là thuật ngữ trong giới kịch nghệ thành Kiến Đài, dùng để miêu tả những hành vi mất lý trí như uống thuốc mê.

Vi Tư Mặc chính là như vậy.

Sắp phải lên đường nhậm chức nơi xa, trước khi đi cứ chiều hắn ta một lần thôi.

Nhóm quan lại trẻ mới nhậm chức này khá đông, cùng đi với hắn còn có Tạ Lương Bích.

Hôm nay hình như không thấy hắn ta tới.

Tạ Lương Bích này cũng kỳ lạ. Đêm trừ tịch trong cung, hắn ta vẫn không từ bỏ ý đồ xấu, ánh mắt không rời Hoàn vương. Mấy hôm trước Hoàn vương đến giảng học ở y quán, mấy người họ cũng ghé qua, không vì gì khác, chỉ muốn gặp Hoàn vương một lần trước khi rời kinh, nhưng từ đầu đến cuối không thấy Tạ Lương Bích đâu.

Hôm qua đến Lại bộ ký tên, lại gặp hắn ta, người gầy đi trông thấy, mặt lạnh như băng, chẳng nói chẳng rằng.

Nhưng hắn ta lập công lớn ở Song Loan thành, giờ rời kinh nhậm chức, lại cùng với Trương Quỳ - người đỗ trạng nguyên, đến Song Loan thành - một cựu đô phồn hoa, đủ thấy được trọng dụng. Gia thế hắn ta lại tốt, còn có Tạ tướng làm cha, trong nhóm họ, tương lai có lẽ hắn ta sẽ thăng tiến nhất.

Nói đi nói lại, hắn nghĩ Vi Tư Mặc nên chăm chỉ đọc sách, thi đỗ công danh, tương lai cùng bọn họ, cùng Hoàng đế và Hoàn vương gây dựng thịnh thế!

Ba tấm kim giản được đặt ở những nơi cách xa nhau, Phù Diệp thành tâm, đều tự mình đi cầu. Vì nghi thức bí mật, họ chỉ mang theo tùy tùng thân tín. Đầu tiên lên đỉnh núi Vĩnh Xương, sau đến sông Định, cuối cùng ra ngoại ô kinh thành, chôn tấm kim giản cuối cùng ở đạo quán Thông Vân.

Việc này kéo dài suốt ngày, tối không kịp về cung, họ nghỉ lại ở chùa Pháp Hoa.

Thái hậu hiện vẫn tu hành tại chùa Pháp Hoa, đã đến đây, không thể không gặp.

Phù Diệp nói: "Em đi bái kiến Thái hậu."

Phù Hoàng có lẽ do tâm tình tốt, nói: "Ta đi cùng em."

Họ nhân lúc màn đêm buông xuống, đến gặp Thái hậu.

Đã có nội quan đến báo trước, nên Tôn Cung Chính đứng đợi ở cổng viện. Qua làn sương mỏng, bà thấy Hoàn vương mặc áo xuân màu hồng, cùng đoàn Hắc Giáp vệ và nội quan tiến lại gần, mà bên cạnh y lại là Hoàng đế đã lâu không gặp.

Bà không ngờ Hoàng đế cũng đến, vội vào bẩm báo Thái hậu. Thái hậu đang quỳ tụng kinh, nghe tin Hoàng đế tới, vội đứng dậy bước ra, thấy hai người cùng vào.

Lâu ngày không gặp, Thái hậu thấy hai người, lòng dạ phức tạp.

Phù Diệp dường như càng thêm diễm lệ, vạt áo như nở hoa, giữa màn đêm vẫn rực rỡ như nắng, vẫn rất ngoan, đối với bà rất cung kính, còn hành đại lễ.

Có lẽ do thời gian ăn chay niệm Phật, lòng bà mềm hơn trước, nghĩ sao đi nữa, Phù Diệp rất hiếu thuận, lần này đến vẫn sai nội quan bên cạnh mang hoa nghênh xuân đầu mùa tặng bà.

Song Phúc mập mạp mặc áo xanh, ôm hoa nghênh xuân vàng rực, rất đẹp.

Thái hậu gọi Phù Diệp vào phật thất.

Bắt hắn lạy đầu, lại bảo hắn dâng một nhành hoa nghênh xuân lên Phật.

Tôn Cung Chính mặc áo tăng màu trắng đứng gác cửa, cửa không đóng, Phù Hoàng mặc áo đen đứng dưới hiên, gần như hòa vào màn đêm, dáng người có vẻ cao lớn hơn trước, vẫn ít nói, phía sau mọi người cúi đầu đứng im, trông y như một con ác long ngang ngược giữa chốn Phật môn.

Từ sân Thái hậu đi ra, Phù Diệp khẽ nói với Phù Hoàng: "Em nghĩ Thái hậu hẳn đã đồng ý rồi."

Phù Hoàng nghĩ, Phù Diệp như vậy, hiền hòa nhân hiếu, Thái hậu không nhận mới là thiệt thòi của bà.

Lúc này đêm đã khuya, chùa Pháp Hoa yên tĩnh, bốn phía chỉ còn tiếng gió và tiếng tụng kinh. Vì sân tối om, nên những ngọn đèn trên đồi nơi ni cô chùa Sùng Hoa ở lại càng nổi bật, giữa rừng núi như những đốm lửa lập lòe.

Phù Diệp liếc nhìn, có lẽ do hôm nay là sinh nhật Phù Hoàng, hắn chợt nghĩ đến Sở quốc phu nhân đang sống trên đồi.

Nhưng Phù Hoàng không hề nhìn lên đó.

Chùa Pháp Hoa là danh lam thắng cảnh hoàng tộc thường lui tới, đã chuẩn bị sẵn hành cung đón Hoàng đế.

Phù Diệp nghĩ, đây là đất Phật, phải giữ tâm thanh tịnh, không được làm chuyện ô uế.

Hắn quay sang Phù Hoàng: "Huynh đừng để kim giản hôm nay của em thành vô ích."

Phù Hoàng nói: "Em tự kiềm chế mình là được."

Trong chùa dọn cơm chay, Tần nội giám đang bận bày bàn, chợt thấy một vị tăng trẻ bước nhanh tới.

Tần nội giám đi ra một lát, mặt tái mét quay vào.

Phù Diệp hỏi: "Có chuyện gì?"

Tần nội giám liếc nhìn Phù Hoàng, nói: "Có ni cô bên Sở quốc phu nhân đến báo, phu nhân bệnh nặng, muốn gặp bệ hạ một lần."

Phù Diệp giật mình, quay sang Phù Hoàng.

Phù Hoàng cũng ngẩn người.

Trong phòng tĩnh lặng đến mức nghe rõ tiếng tụng kinh của các tăng nhân ngoài cửa, Phật âm bao trùm lấy họ.

Lúc này đêm đã khuya, không cả ánh trăng. Nơi ni cô chùa Sùng Hoa ở cũng thuộc chùa Pháp Hoa, chỉ vì nam nữ khác biệt, cổng giữa khóa chặt, muốn lên phải đi từ cổng hẹp của chùa Pháp Hoa, men theo con đường nhỏ quanh co lên núi.

Nội quan cầm đèn lồng đi trước, Hắc Giáp vệ cầm kiếm hộ tống phía sau, Phù Diệp đột nhiên căng thẳng, nắm chặt tay Phù Hoàng.

Nhiều ni cô quỳ bên ngoài phòng Sở quốc phu nhân tụng kinh, thấy họ đến cũng không dừng, chỉ cúi đầu. Họ bước qua, vào trong phòng.

Sở quốc phu nhân mặc áo trắng nằm trên giường.

Phù Diệp bước tới bắt mạch, xem bệnh tình.

Mạch phu nhân đã rất yếu.

Lúc này bà tiều tụy, nhưng tóc dày mượt, không chút rối, da trắng như tuyết, càng không giống người trần.

Bà nhìn Hoàng đế, ánh mắt thâm thúy, như có tình lại như vô tình, khẽ nói: "Nghiệp chướng tiêu tan, ta có thể đi rồi."

Bà gặp Hoàng đế không phải để nhận con, mà là để kết thúc nhân duyên nghiệp chướng, được giải thoát.

Phù Diệp nhìn Phù Hoàng, thấy ánh mắt y xao động dưới ánh nến.

Đây là lần đầu tiên sau bao năm, y chính thức gặp mẫu thân.

Mà đối phương chỉ muốn xóa bỏ nghiệp này.

Tiếng chuông vang lên giữa đêm. Thái hậu trong chùa Pháp Hoa nghe tin cũng bước ra.

Chẳng mấy chốc tin Sở quốc phu nhân qua đời lan khắp nơi.

Bà tuy không danh phận đế mẫu, nhưng nhiều người trong chùa biết quan hệ của bà với Hoàng đế, nên các cao tăng và ni cô chùa Sùng Hoa đều tới siêu độ. Trong chốc lát, tiếng tụng kinh vang khắp núi.

Phù Diệp cùng Phù Hoàng trở về hành cung, dọc đường gặp nhiều tăng ni, thấy Phù Hoàng đều vội quỳ xuống.

Như đang thương xót cho y.

Phù Diệp trong tiếng tụng kinh nhìn Phù Hoàng.

Bà với y là người thân xa lạ nhất, mang đến cho y hận, bi, ái, khổ không thể nói thành lời, giờ đây lại mang đi tất cả, chỉ để lại cho y một thân thanh tịnh.

Dứt khoát.

Phù Hoàng ngồi yên trong phòng, lâu sau mới nói: "Như vậy cũng tốt, bà ấy được tự tại rồi."

Y nhìn Phù Diệp, Phù Diệp ngẩng đầu nhìn y, rồi gục đầu lên đùi y, lát sau lại bò dậy, quỳ trên đùi Phù Hoàng, ôm đầu y vào lòng.

Hắn đau lòng đến mức không biết nói gì.

Bên ngoài, Tần nội giám gõ cửa, khẽ nói: "Bệ hạ, điện hạ, Thái hậu nương nương đến."

Phù Hoàng vỗ nhẹ hắn, rồi đứng dậy ra gặp Thái hậu.

Thái hậu sắc mặt đau buồn, gặp Phù Hoàng cũng không biết an ủi thế nào.

Hoàng đế dường như không có nhiều cảm xúc, chỉ sai Tần nội giám: "Sở quốc phu nhân băng hà, triệu các quan Lễ bộ đến."

Trong sân bắt đầu tất bật, Thái hậu mặt lạnh, bàn với Phù Hoàng việc hậu sự của Sở quốc phu nhân.

Phù Hoàng không quá đau buồn, nhưng Phù Diệp lại trốn vào một góc khóc tức tưởi. Khóc không chỉ vì một cái chết, mà vì những gió sương đắng cay cô độc trong đời Phù Hoàng.

Vì việc của Sở quốc phu nhân, họ ở lại chùa Pháp Hoa mấy ngày. Thái hậu nhiều lần đến thăm Hoàng đế, cùng mọi người trong chùa cầu nguyện.

Sở quốc phu nhân được an táng với thân phận thê tử góa của Minh Ý Thái tử, chôn cất bên cạnh phu quân và con mình.

Hai ngày sau, họ khởi giá hồi cung.

Phù Hoàng nhìn xa xăm, đột nhiên nói: "Chỗ này gần lăng mộ chúng xây cho ta, em muốn đi xem không?"

Phù Diệp gật đầu.

Phù Hoàng đưa Phù Diệp đến hoàng lăng gần đó.

Dọc đường lác đác nhiều giấy tiền vàng mã, cũng có hoa xuân nở rộ.

Tới hoàng lăng, Phù Hoàng không cho ai theo.

Song Phúc lén đi thăm Khánh Hỷ đang trông lăng.

Họ đổi một con ngựa cao lớn, cùng cưỡi.

Đây là khu hoàng lăng nhà Chu, lăng mộ của Phù Hoàng nằm riêng ở góc đông bắc, cách xa các lăng khác.

Mấy ngày nay Phù Diệp nhìn Phù Hoàng, luôn thấy xung quanh y mênh mông, lòng đau như cắt, rất khó chịu.

Giờ thấy lăng mộ của Phù Hoàng đang xây, bỗng thấy bình yên.

Hắn nghĩ, đây sẽ là nơi họ yên nghỉ nghìn thu.

Thế giới này với hắn vốn không thân không thích, nơi này với hắn vốn bốn bề trống vắng, nhưng vì là chốn họ cùng nhau an giấc, nên không thấy đáng sợ, chỉ thấy núi xanh trùng điệp, nghĩ ngàn năm sau, không biết nơi đây sẽ đông khách tham quan, hay đã thành bình địa.

Nếu là trường hợp đầu, có lẽ họ sẽ lưu lại vài câu chuyện, rằng Hoàng đế và Hoàn vương chung một lăng, xưa nay chỉ có một.

Nếu là trường hợp sau, cũng tốt, yên tĩnh không ai quấy rầy, là nơi họ bên nhau mãi mãi.

Có hắn ở đây.

Hắn sẽ luôn ở bên y.

Hắn thực sự mong được ở bên y mãi mãi.

Họ cùng cưỡi ngựa đứng trên đồi cỏ non, gió xuân lạnh lẽo thổi vào mặt. Phù Hoàng dùng áo choàng bọc kín hắn, ôm vào lòng.

"Em thấy những thứ này, có buồn không?" Phù Hoàng hỏi, "Ta nhìn thấy, lại thấy bình yên, vì có em, sống chết đều có mong đợi, nên không sợ hãi."

Chăn gối vui vẻ, chỉ là hai thân xác, nhưng yêu thương thực sự, là cùng nhau trải qua gió mưa, đầu bạc răng long, sống chung chăn, chết chung mộ, nghìn thu vạn đại, xương cốt bên nhau.

Nghĩ đến đây, Phù Diệp cảm thấy chuyện quá khứ không cần đau lòng, chuyện tương lai không cần sợ hãi.

Hắn sẽ đồng hành cùng y đến cuối đời, sống bên nhau, chết chung mộ, kiếp sau nếu có, nguyện được gặp lại.

Lúc này mặt trời từ sau mây dày ló ra, trong chốc lát ánh sáng tràn ngập. Trên đồi có một cây ngọc lan trăm tuổi khổng lồ, như trải ra một biển hương thơm ngào ngạt, thực sự là một rừng hoa trắng che kín bầu trời.

Họ ngồi trên ngựa, giơ tay như có thể chạm tới. Hắn với tay, nhưng còn thiếu một chút, Phù Hoàng cười, bẻ cho hắn một nhành ngọc lan.

Phù Diệp nói: "May mà có huynh."

Hắn đưa hoa cho Phù Hoàng ngửi.

Phù Hoàng đầy khí phách đế vương nói: "Sau này có thể bảo họ trồng toàn hoa ở đây."

Khắp núi đồi đều là hoa.

Xưa nay hoàng lăng đều trồng tùng bách. Họ có thể khác biệt.

Bản thân họ vốn đã khác biệt.

Phù Diệp nghĩ, lăng mộ ngập tràn hoa, hẳn sẽ rất đẹp.

Nếu có vài cây sống nghìn năm, hậu thế có lẽ cũng có người thông qua đóa hoa mùa xuân, thấy được tình yêu của một hoàng đế.

Nghĩ cũng rất lãng mạn.

Vẫn nên nghĩ đến điều tốt đẹp, nghĩ về phong nguyệt nhân gian, mong ngày mai gặp xuân.

Xuân còn lạnh, như nhân thế lúc ấm lúc lạnh, nhưng Phù Diệp ôm nhành ngọc lan, như ôm cả mùa xuân, Phù Hoàng ôm hắn, cũng như ôm cả mùa xuân, cùng nhau phi ngựa giữa nhân gian, hòa vào bình minh mùa xuân.

(Hết chính văn, còn ngoại truyện)

Bình Luận (0)
Comment