Vương Gia, Hãy Để Ta Bảo Vệ Ngươi

Chương 10.2

Có tiếng động khe khẽ từ đâu vọng lại khiến Phụng Phi Vũ giật mình tỉnh giấc. Một màn đau đớn vừa qua nhanh chóng hiện về trong trí nhớ, hắn còn chưa kịp nhận biết gì đã vội bật mình trở dậy, tung chăn lên định kiểm tra chỗ độc chất trong cơ thể. Không ngờ tay hắn đang cầm chặt một vật gì đó nên thuận đà kéo luôn vật đó ngã lên giường.

“Vật đó” phát ra một tiếng “A” giật mình khe khẽ rồi ngã dúi dụi lên giường hắn, nằm vắt vẻo ngang người hắn chẳng khác gì tấm chăn. Phụng Phi Vũ cũng bị dọa, bản năng thò tay xuống gối định rút kiếm đâm đối phương, nhưng khi ngửi thấy một mùi hương quen thuộc phát ra từ cái vật mềm nhũn kia thì tay hắn cũng liền dừng lại.

“Hồ Hiểu Minh, ngươi làm gì ở đây?”

Hồ Hiểu Minh đang ngủ gật gà gật gù thì bị kéo ngã, đến giờ vẫn còn mơ mơ màng màng, chật vật chống tay ngồi dậy, dùng ánh mắt còn ngái ngủ của mình nhìn hắn, cười ngây ngốc.

“Ha, Vương Gia, hi.”

Phụng Phi Vũ nhìn Hồ Hiểu Minh lồm cồm bò xuống giường, xoay xoay cánh tay bị hắn giữ suốt một đêm đến tê rần của mình, cũng chẳng màn trước mặt là vương gia cao quý, vươn vai ngáp dài một cái đầy mệt mỏi rồi mới lên tiếng.

“Hôm qua lúc ngất đi huynh giữ chặt tay đệ không chịu buông, gỡ cách nào cũng không được nên đệ đành đến đây canh chừng cho huynh ngủ thôi.”

Vẻ mặt Phụng Phi Vũ thoáng chốc chuyển sang thâm trầm, bàn tay to lớn có chút chai sạn khẽ vươn ra trước mặt nàng chờ đợi. Hồ Hiểu Minh lại một lần nữa vô thức đặt tay mình vào tay hắn, đến khi thấy hắn cẩn thận vén ống tay áo lên xem xét mới lại giật mình thầm mắng bản thân dạo này điên điên khùng khùng, đứng trước Phụng Phi Vũ mà cứ như bị thôi miên, toàn làm ra những hành động ngớ ngẩn không đâu.

Ngón tay thon dài ấm áp của hắn chạm khẽ lên da thịt khiến nàng khẽ rùng mình một cái, Phụng Phi Vũ lại nghĩ nàng bị đau liền rụt tay về, trầm giọng.

“Lát nữa ta sẽ bảo Bạch Hổ mang thuốc đến, đệ nhớ bôi đấy.”

“Được, được, tạ ơn Vương…”

Hồ Hiểu Minh rụt tay về, vừa gật đầu vừa nói cảm ơn thì tay liền đã bị hắn giữ lại, nàng vừa ngẩng lên đã chạm phải đôi mắt phượng tràn ngập lo lắng lại thoáng chút giận dữ của hắn. 

“Trừ khi cần thiết, hãy gọi ta là Phượng huynh.”

Tay hắn ấm áp phủ lên tay nàng, nhưng sự ấm áp ấy lúc này với nàng chẳng khác gì lò lửa, nàng vội vàng giật tay về, trả lời qua quýt rồi nhanh chóng rời khỏi. Phụng Phi Vũ vẫn ngồi trên giường nhìn bóng dáng cao gầy của Hồ Hiểu Minh biến mất sau cửa rồi cúi đầu nhìn xuống lòng bàn tay, độ ấm của tay Hồ tiểu tử vẫn còn động lại trong tay hắn, ấm áp đến bỏng rát.

--- ------ ------ ------ ---------

Tùng thành sau lễ hội hoa đăng liền khôi phục lại dáng vẻ yên lặng vốn có, những con đường không còn nêm chật những người là người, cuộc sống bình lặng lại tiếp diễn. Vân Thuận Đế cùng Phụng Phi Vũ cải trang thành hai công tử trung lưu dạo quanh Tùng thành thị sát dân tình. Hồ Hiểu Minh vốn không định đi, nhưng Vân Thuận Đế cho đại hộ vệ Doãn Trực mặt lạnh như tiền lầm lì cầm ngự kiếm đến mời, chẳng khác nào mang dao kề cổ, Hồ Hiểu Minh đang cười méo xẹo, mặc vội một bộ đồ vải thô đơn giản rồi nhanh chóng lên đường.

Vân Thuận Đế rất ít khi vi hành, đa phần nhiệm vụ đó đều giao cho Phụng Phi Vũ, dịp này ra ngoài, lại đi cùng hoàng đệ yêu quý, dĩ nhiên hắn phải vui chơi cho thỏa thích. Phụng Phi Vũ mới chữa trị hai ngày mà độc tính đã giảm bớt rất nhiều, những cơn đau không còn hành hạ khiến tâm trạng cũng vui vẻ hơn nhiều.

Tuy cả hai đã cải trang, quần áo cũng không phải lụa là quý giá, nhưng khí chất vương giả cao quý thì khó lòng mà giấu được. Đoàn người mới đi dạo chưa đến một khắc mà số cô nương liếc mắt đưa tình đã nhiều hơn số ngón tay trên bàn tay, đó là chưa kể những cô nương bạo gan chạy theo dúi vào tay Phụng Phi Thiên cùng Phụng Phi Vũ những bông hoa nở rộ hãy còn ngậm sương. Cả Doãn Trực và Phi Hổ cũng chật vật ôm mớ khăn tay tẩm hương thơm ngát trên tay, chẳng biết cất vào đâu, khuôn mặt vốn nghiêm nghị có chút méo mó trông buồn cười vô cùng.

Hồ Hiểu Minh nhìn hai gã tướng tá cao to, mặt mày lạnh te lúng ta lúng túng mà vui trên nổi khổ của kẻ khác, hả miệng cười ha ha đầy sảng khoái, nàng còn vung vẩy hai bàn tay không cố tình trêu tức cả hai. Phi Hổ bị cười thì nổi cáu, túm áo nàng lại nhét một đống khăn đủ màu sắc vào tay nàng, gầm gừ.

“Cầm lấy.”

“Huynh làm thế là phụ lòng các cô nương đấy. Nam nhân xấu!”

Câu cuối nàng cố tình hét to lên khiến các cô nương ở hai bên đường đều nghe thấy, hàng chục cặp mặt đổ dồn vào khiến Phi Hổ có chút ngượng ngùng, lừ mắt với nàng một cái rồi bực bội thu đống khăn rắc rối về cầm ngắc ngứ trên tay. Hồ Hiểu Minh được dịp càng cười tợn, đến nỗi không để ý hai nam nhân cao quý đi trước đã dừng lại từ lúc nào, cứ thế cắm đầu ngã thẳng vào một vòng tay vững chải quen thuộc, giọng nói trầm thấp của Phụng Phi Vũ truyền xuống từ đỉnh đầu nàng.

“Cẩn thận một chút!”

Hồ Hiểu Minh sợ đến giật bắn mình, nhanh như chớp né ra, cười gượng gạo cố đè nén nhịp tim đang đập như điên trong lồng ngực, cũng may nàng đã bôi một lớp trang điểm tối màu nên không ai nhận ra khuôn mặt đang ửng đỏ đến nóng ran của mình.

Phụng Phi Thiên đứng cạnh quan sát mọi chuyện bằng một ánh mắt tràn ngập thích thú cùng ẩn ý. Lúc thấy Phụng Phi Vũ đưa tay ra đỡ tiểu tử kia, cử chỉ vô cùng dịu dàng, nâng niu, hắn bất giác nở một nụ cười ranh mãnh, đôi mắt vốn hiền hậu chợt lóe lên một tia nhìn đầy thưởng thức.

“Chúng ta đi thuyền đi.”

Phụng Phi Thiên đảo mắt nhìn con sông Thụy Khuê êm đềm chảy ngang Tùng thành giây lát rồi đề nghị. Thế là chưa đầy một khắc sau, Hồ Hiểu Minh đã an vị đứng trên mũi một con thuyền hoa sang trọng chậm rãi xuôi theo dòng Thụy Khuê trôi về phía khu rừng tùng cổ thụ nổi tiếng.

Vân Thuận Đế có vẻ là người thích náo nhiệt, hắn lên thuyền cũng không quên thuê thêm một đám ca kỹ xinh đẹp đi cùng cho đỡ buồn. Các cô nương xinh đẹp thướt tha trong những bộ váy áo bằng lụa mỏng, bộ ngực được cố tình nâng cao cứ rung rinh theo từng nhịp di chuyển quả thật vô cùng bắt mắt. Phụng Phi Vũ mang một vẻ mặt chán ghét thấy rõ, chỉ ngồi lại trong khoang giây lát rồi bỏ ra ngoài đứng cùng Hồ Hiểu Minh.
Bình Luận (0)
Comment