Vương Gia, Hãy Để Ta Bảo Vệ Ngươi

Chương 27

Lạc Thiên quốc trong một ngày liền xôn xao đủ thứ chuyện hay ho hấp dẫn. Đầu tiên là Triệu gia thông cáo tội trạng thông dâm cùng độc hại phu quân của Triệu đại tiểu thư, hoàng thượng nghĩ tình Triệu gia là họ ngoại lại thêm công trạng của Triệu tướng quân, chỉ thu lại ấn tướng, lột mũ quan, cho cáo lão hồi hương, gia tộc đời đời không được làm quan. Phương Tử Nam đầu độc hoàng tộc, cửu tộc bị trảm ngang lưng, riêng Phương Tử Nam bị đem ra tùng xẻo đúng 999 nhát mới được ban cho cái chết.

Tin hay ho tiếp theo chính là hoàng bảng do chính hoàng thượng ngự bút, trong đó ca ngợi Hồ Thủy Linh, cháu gái của tộc trưởng Thanh Miêu, có công cứu mạng Định Vương, lan tâm huệ chất, ban chỉ tứ hôn, hai tháng sau lập tức tổ chức hôn lễ.

Hai tin tức gây chấn động ấy lấn áp cả không khí hừng hực của đại hội võ lâm năm năm một lần được tổ chức tại Thủy Viên trấn cách kinh thành không xa. Khắp các tửu lâu, trà quán, dân chúng hào hứng bàn tán không ngớt, mấy kẻ có mặt ở Mỹ Nhân lâu xem kịch vui của Triệu đại tiểu thư lúc trước lại được dịp khoa môi múa mép. Nếu trước đây còn vì uy của Triệu tướng quân mà chỉ dám thầm thì, giờ thì đàng hoàng đem ra bàn luận chỉ trích Triệu Lệ Chi, nhà nhà còn mang nàng ra làm bài học răn đe cho tiểu nữ nhà mình, cả đời Triệu Lệ Chi chỉ e không còn ai dám lấy nàng, đến chết vẫn còn mang nhơ danh mà không nhắm nổi mắt. 

Dân chúng bàn chuyện Triệu gia chán, lại bàn sang vị cô nương người Thanh Miêu chưa ai biết mặt kia. Bá tính bình thường chẳng mấy ai có dịp gặp qua tộc người Thanh Miêu vốn ít giao du bên ngoài, trong mắt họ, người Thanh Miêu sống trên sa mạc nắng nóng, da chắc chắn đen nhẻm, tóc tai cháy nắng vàng rực, ăn to nói lớn, vân vân và mây mây. Cho nên hình tượng Hồ Thủy Linh sau một hồi được mang ra bàn tán thì biến thành đủ thứ dị dạng. Ai cũng tự cho mình là đúng, nói hươu nói vượn một hồi, chỉ tiếc không cắm thêm vài cái sừng, vài cái vảy cho ra hình thú quý hiếm.

Hội hóng chuyện càng bàn càng hăng say, nước miếng bay tứ tung, câu chuyện vẫn chưa đến hồi kết thúc thì bỗng từ đâu một thiếu niên dáng người cao gầy, khuôn mặt thanh tú sáng lạng sà tới. Hai mắt hắn mở to đầy háo hức, còn không để đám người kia kịp hiểu chuyện, vung môi múa mép.

“Các vị, các vị, tại hạ nãy giờ ngồi nghe mọi người bàn luận, thấy hào hứng quá nên chạy đến góp vui.”

“Tiểu tử nhà ngươi thì biết gì mà nói?”

Một kẻ thấy người đến tuổi chỉ khoảng 16, 17 thì có chút xem thường, khinh mặt nói. Tiểu thiếu niên nhe răng cười đến ranh mãnh, lắc lắc ngón tay thon dài hồng hồng, ra điều kẻ cả.

“Ta biết gì, dĩ nhiên là biết nhiều hơn các vị rồi. Đại ca của ta là thuộc hạ của Định Vương đấy, ta từng may mắn được gặp nữ nhân đó rồi nhé.”

Một lời vang lên, cả đám đông ngay lập tức tụ quanh thiếu niên kia, hàng trăm con mắt vừa tò mò vừa mong đợi, chẳng mấy ai để ý ở một góc của tửu lâu, có hai nam nhân đang ngồi, một người há hốc mồm đủ nhét một củ khoai vào, một người chỉ đạm mạc lắc đầu cười khổ.

Tiểu thiếu niên thấy cả đám người nhào đến thì ra vẻ khoái chí, nhấc ghế ngồi xuống, uống một tách trà nóng rồi mới chậm rãi nói.

“Nữ nhân này… đúng như mọi người nói. Da nàng ta đen nhẻm như than.”

Bốn phía vang lên những tiếng kêu đắc thắng, tiểu thiếu niên ngừng giây lát rồi lại tiếp.

“Tóc nàng ta vô cùng quái dị, ngắn ngủn chưa đến vai, lại còn xơ xác như chổi xể. Mắt con to con nhỏ, mũi thì bè bè, miệng thì ôi trời ơi, môi vừa dày vừa thâm. Nói chung là người xấu nhất gặp nàng cũng có thể tự vỗ ngực nói mình đẹp nhất thiên hạ.”

“Vậy thì sao hoàng thượng lại tứ hôn nàng ta cho Định Vương?”

“À, vị huynh đài hỏi quá hay. Nhưng mọi người nghe ta kể về nàng ta đã. Nàng ta hành xử vô cùng thô lỗ, mỗi bữa ăn phải hơn bốn bát to, giọng nói thì ồm ồm như nam nhân. Cái giọng nói ấy đem đi dọa ma thì may ra…”

“Ngươi nói cứ như thật. Ngươi chỉ gặp qua nàng ta, đã tiếp xúc đâu mà biết giọng nàng như thế nào.”

“Ta nói vị huynh đài này, ta nói gặp qua, cũng không nói chưa nói chuyện qua, nàng chỉ ra lệnh cho đại ca ta vài câu là ta đủ hiểu rồi. Bộ dạng vô cùng hách dịch, rất rất đáng ghét a~”

Hồ Thủy Linh tự bôi đen mặt mình một cách khoái chí, thấy mọi người còn đang suy ngẫm lời nói khoa trương của nàng thì liền tiếp tục vẽ rồng vẽ rắn.

“Mọi người có biết Định Vương bị trúng độc gì không? Chính là Bách Độc, là kỳ độc không thuốc giải trong thiên hạ a~ Cho nên nữ nhân như thế dù xấu xí đến ma chê quỷ hờn thì vẫn được xem là vô cùng quý hiếm. Điều kiện để nàng giải độc cho Vương gia chính là ngài phải lấy nàng làm vợ. Hoàng thượng thương Định Vương, cuối cùng đành lắc đầu chấp thuận a~”

Mọi người nghe nàng khoa môi múa mép một hồi, bán tín bán nghi định hỏi thêm vài câu thì đã thấy hai nam nhân cao lớn xuất hiện. Hai nam nhân này thân hình cao lớn lực lưỡng nhưng dáng vẻ vô cùng bình thường, trông có vẻ giống nhân sĩ giang hồ, một người trừng mắt nhìn tiểu thiếu niên, giọng nói đè nén.

“Tiểu đệ, ngươi ở đây lảm nhảm cái gì, mau về.”

Hắn nói xong thì lôi tiểu thiếu niên đi không thương tiếc, để lại sau lưng một trận tranh luận khác về một nữ nhân xấu xí lại đòi làm phượng hoàng cao quý.

Tiểu thiếu niên nhiều chuyện bị nắm áo lôi ra ngoài, khuôn mặt thanh tú khẽ nhăn lại bất bình nhưng cũng chẳng dám phản kháng. Hồ Thủy Linh chu môi kêu lên khe khẽ.

“Phượng huynh, đang vui mà.”

Vân Thuận Đế đi bên cạnh cũng góp tiếng.

“Đúng, đúng, đang vui mà.”

Phụng Phi Vũ hừ lạnh một tiếng, một vẻ đạo mạo nghiêm khắc đứng lại, quay sang trách mắng hai “tiểu hài tử” ham vui kia.

“Hoàng… không, đại ca, Linh Nhi còn nhỏ ham vui, huynh sao lại hùa theo nàng như tiểu hài tử như thế? Nàng đó, muốn người khác nghĩ này nghĩ nọ về nàng như thế mới vui sao? Nàng tại sao phải để người khác nghĩ mình xấu xí, đáng sợ như thế mới được? Ta thực sự rất khó chịu khi có người dám nói loạn thất bát tao về nàng. Dù là nàng tự bêu xấu mặt mình ta cũng không cho phép. Trong lòng ta nàng là đẹp nhất, là đáng trân trọng nhất. Ta không cho phép bất cứ ai, kể cả nàng, nghĩ xấu về thê tử tương lai của ta như thế.”

Vân Thuận Đế và Hồ Thủy Linh nghe Phụng Phi Vũ giảng đạo mà cùng tiu nghỉu cúi đầu chẳng khác gì hai đứa trẻ gây ra họa lớn. Vân Thuận Đế bị hoàng đệ dạy dỗ cũng có chút mất mặt, quay sang liếc Hồ Thủy Linh một cái đầy ẩn ý, tại ngươi đấy. Hồ Thủy Linh bị những lời của Phụng Phi Vũ làm cho xúc động, chẳng thèm để ý đến vẻ bất bình của Vân Thuận Đế, cũng chẳng quản mình đang cải nam trang ôm chầm lấy hắn đầy hạnh phúc, dụi dụi đầu vào cánh tay hắn chẳng khác gì một con mèo nhỏ đang làm nũng.

“Vũ, xin lỗi, từ nay ta không dám nữa, không dám nghĩ xấu, kể xấu, bêu xấu thê tử tương lai của chàng nữa.”

Vân Thuận Đế co rút khóe miệng giật giật mấy cái, hoàng đệ của hắn lúc nào cũng nghiêm chỉnh, lạnh lùng mà lại vô cùng biết cách thuần phục nữ nhân của mình, quả thật… đáng học hỏi a~

“Tiểu quỷ.”

Phụng Phi Vũ điểm nhẹ lên trán nàng một cái, sau đó nắm tay nàng kéo đi. Vân Thuận Đế bị bỏ lại phía sau, ngẩng đầu nhìn trời cảm thán, đúng là có sắc quên huynh đệ mà, rồi nhấc bước ung dung bước theo sau, hướng về nơi đã định trước.

Mỹ Nhân lâu hôm nay đông đúc khác thường, đèn vừa lên, sảnh đường rộng lớn của Mỹ Nhân lâu đã đông nghẹt không còn một chỗ trống. Cả những phòng thượng hạng với giá vé cắt cổ cũng đã được đặt trước từ rất lâu. Thì ra hôm nay là ngày hội hoa khôi của Mỹ Nhân lâu, các mỹ nữ đẹp nhất được tuyển chọn kỹ lưỡng ở các chi nhánh từ Nam chí Bắc của Mỹ Nhân lâu đều tụ tập về đây thi thố tài năng, hoa khôi đứng đầu sẽ được hưởng những đãi ngộ vô cùng lớn, chưa kể nếu lọt mắt xanh một vị công tử hoặc quan viên nào đó còn có thể được chuộc mình. Nhưng quy định của Mỹ Nhân lâu rất nghiêm ngặt, những kỹ nữ đẹp nhất, giỏi nhất thường là những mật thám được huấn luyện từ nhỏ, thu thập vô vàn tin tức về cho Tuyệt Mệnh Môn. Muốn bước ra khỏi Mỹ Nhân lâu phải được sự đồng ý của môn chủ, chấp nhận phế bỏ toàn bộ võ công, còn phải uống một loại độc bí ẩn, hằng tháng phải uống thuốc giải một lần, chỉ cần quá hé lộ bất cứ tin tức gì về Tuyệt Mệnh môn dù là nhỏ nhất sẽ chết bất đắc kỳ tử, thậm chí còn liên lụy đến gia đình nhà chồng. Đổi lại, mỹ nhân đó sẽ được sự bảo trợ suốt đời của Tuyệt Mệnh môn, được phép quay lại Tuyệt Mệnh môn bất cứ lúc nào, dĩ nhiên người đó phải vượt qua vô vàn cuộc điều tra khác nhau để đảm bảo độ tin cậy cùng trung thành. 

Hồ Thủy Linh là môn chủ, dĩ nhiên không thể vắng mặt vào dịp này. Nàng vừa bước vào đã thấy Y Y cùng Y Yên chờ sẵn từ lâu. Nàng kéo tay áo Phụng Phi Vũ nói khẽ vào tai hắn.

“Chàng lên phòng trước, ta đi gặp Nhạc quân sư một chút.”

“Đừng đi lâu quá, ta sẽ rất nhớ nàng.”

Phụng Phi Vũ cũng ghé vào tai nàng thì thầm to nhỏ, còn thuận thế cắn nhẹ một cái lên vành tai tinh tế đáng yêu của nàng. Hồ Thủy Linh hơi ngượng, hai má đỏ hây, lúng túng gật đầu đáp ứng rồi nhanh chóng biến mất sau hành lang. Vân Thuận Đế đi sau nhìn thấy rõ mọi chuyện, vờ rùng mình một cái cảm thán.

“Không ngờ Vũ Nhi của ta cũng biết nói lời ngon ngọt đấy, Vũ Nhi đã trưởng thành rồi, trưởng thành rồi.” 

Phụng Phi Vũ mặt lạnh quay lưng bước đi, mặc Vân Thuận Đế nói nhăng nói cuội, đối với hắn mà nói, chỉ có nữ nhân trong lòng hắn mới được phép thấy những mặt hỉ nộ ái ố thậm chí là trẻ con của hắn, chưa kể người ấy lại là Hồ Thủy Linh, là người yêu hắn một cách vô tư tuyệt đối, hy sinh không cần đòi hỏi, những gì nàng đã làm cho hắn dù hắn đem toàn bộ tình yêu của cả đời mình dồn hết cho nàng, e rằng vẫn còn thiếu hụt, những hành động yêu thương sủng ái kia thì có là gì.

Phụng Phi Vũ bước vào phòng thượng hạng ngồi chờ chưa được một khắc mà vẫn chưa thấy Hồ Thủy Linh xuất hiện, lòng liền có chút nôn nóng, ngón tay gõ liên tiếp lên mặt bàn một cách thiếu kiên nhẫn. Ngay lúc Vân Thuận Đế định phát tác thì cửa phòng chậm rãi mở ra, Hồ Thủy Linh rất nhanh liền bước vào bên trong, bộ váy tím bằng lụa thượng đẳng loạt soạt theo từng bước chân.

“Vũ, đã để chàng đợi lâu.”

Phụng Phi Vũ và Vân Thuận Đế nhìn nàng tiến đến, không hẹn mà cùng ngây ngẩn. Nàng đặc biệt trang điểm nhẹ càng tôn lên những đường nét tinh tế trên khuôn mặt, bộ váy áo được cắt may kỹ lưỡng làm nổi bật những đường cong quyến rũ trên cơ thể khiến Hồ Thủy Linh hôm nay trông xinh đẹp rực rỡ hơn hẳn ngày thường. Thấy hai nam nhân ngây ngốc nhìn mình, nàng hơi xấu hổ, vội vàng ngồi xuống cạnh Phụng Phi Vũ, nắm tay hắn, nép khuôn mặt hơi hồng hồng vào tay áo hắn, nhỏ giọng nói riêng với hắn.

“Vũ, đẹp không? Ta… là đặc biệt mặc cho chàng xem đấy.”

Phụng Phi Vũ nghe nàng nói thế liền hơi nghiêng mình che đi tầm mắt có chút tò mò của Vân Thuận Đế, ích kỷ đem nữ nhân xinh đẹp của mình giấu đi, cúi đến gần tai nàng thầm thì.

“Đẹp lắm, ta rất thích, Linh Nhi.”

Mắt nhìn mắt, tay trong tay, nàng cùng hắn mỉm cười hạnh phúc, thiên ngôn vạn ngữ cũng chẳng còn cần thiết vào giờ phút này. Vân Thuận Đế bị quăng qua một xó thì có chút giận hờn, nhưng rất nhanh hắn đã bị những mỹ nữ bên dưới thu hút sự chú ý, mặc kệ đôi nam nữ đang tình nùng ý mật tay trong tay thì thầm to nhỏ, đôi mắt đào hoa háo hức dõi theo những bóng hồng muôn hình muôn vẻ đang thi thố tài năng bên dưới sảnh đường.

Hồ Thủy Linh dù sao vẫn nắm quyền quyết định cuối cùng trong sự kiện lần này, nàng dĩ nhiên cũng phải dõi mắt quan sát tình hình bên dưới. Nàng bẩm sinh yêu thích cái đẹp, nhìn ngắm một hồi thì so với Vân Thuận Đế lại thành cùng một bộ dạng, lúc trầm trồ thán phục, lúc lại xuýt xoa khen ngợi, chỉ có mỗi Phụng Phi Vũ là điềm tĩnh, an nhiên tự tại ôm nàng trong tay, chậm rãi thưởng rượu ngon, lâu lâu lại đáp lại mấy lời của nàng.

Cuộc thi tài bên dưới kết thúc, Y Y cùng Y Yên kính cẩn cầm một khay bạc đựng những chiếc thẻ tre có ghi tên của năm cô nương được quan khách chọn lựa nhiều nhất bước vào phòng đặt trước mặt Hồ Thủy Linh. Nàng nhìn năm cái tên trên thẻ tre, nghĩ nghĩ rồi đẩy sang cho Vân Thuận Đế ngồi cạnh.

“Hoàng thượng, nói về mỹ nhân e rằng chẳng ai có lòng thưởng thức bằng người, chi bằng ta mạo muội nhờ người quyết định.”

Vân Thuận Đế trưng ra một bộ dạng vô cùng hài lòng, gật gù xem xét đầy hứng thú, dù sao ở Lạc Thiên quốc hắn vẫn là cao nhất, Hồ Thủy Linh cũng phải cho hắn chút mặt mũi mới được. Rất nhanh, hắn đã chọn ra người chiến thắng đưa cho Y Y đứng chờ sẵn, tật đào hoa lại phát tác.

“Y Y, ta nghĩ ngươi nếu chịu tham gia, ta chắc chắn sẽ chọn ngươi làm hoa khôi.”

“Nô tỳ không dám, tạ hoàng thượng coi trọng.”

Y Y cúi người thi lễ đầy khách khí, không vì được khen mà kiêu ngạo, điềm tĩnh như nước chậm rãi lui ra. Hồ Thủy Linh nhìn Vân Thuận Đế phóng điện lung tung thì có chút khinh bỉ, hậu cung nhiều vô số mà vẫn còn muốn nạp thêm sao.

“Hoàng thượng, lát nữa sẽ có phiên đấu giá một đêm cùng các hoa khôi đấy, người có muốn…”

Vân Thuận Đế hai tay vòng trước ngực, đầu ngẩng cao, lưng thẳng tắp, dù đã dịch dung thành một nam nhân bình thường nhưng vẫn tỏa ra anh khí bức người, hắn liếc nàng có chút coi thường.

“Ta cho ngươi hay, ta chỉ cần hô một tiếng, mỹ nữ cỡ nào chẳng có, thậm chí còn quỳ xuống cầu xin được ân sủng của ta, hoa khôi của ngươi có là gì. Ta chưa đòi tiền thì thôi, tại sao lại phải bỏ tiền ra?”

Hồ Thủy Linh bị câu nói cuối cùng và dáng vẻ lưu manh của Vân Thuận Đế chọc cho cười nghiêng ngả. Có bao nhiêu hoàng đế hài hước cùng vô sỉ như Vân Thuận Đế, cũng có bao nhiêu nữ nhân dám cười hoàng đế đến vô tư như nàng. Phụng Phi Vũ nhìn nụ cười rạng rỡ của nàng đầy yêu chiều, hơi xiết nhẹ eo nàng như nhắc nhở. Hồ Thủy Linh ho khụ khụ vài tiếng rồi ngồi ngay ngắn lại trong lòng hắn, hơi ngước mắt nhìn hắn giây lát rồi đánh tiếng hỏi, ngón tay di di vẽ những vòng tròn bất định trước ngực hắn.

“Vũ, theo chàng thì những cô nương kia, ai là người đẹp nhất?”

Phụng Phi Vũ không nhìn nàng, chậm rãi rót cho Vân Thuận Đế một ly rượu rồi mới nói.

“Nàng là đẹp nhất.”

Nhận được câu trả lời như ý, nàng cười càng thêm rạng rỡ, còn không để Phụng Phi Vũ đụng đến chén đã liền đỡ lấy, hai tay dâng rượu đến tận miệng hắn, Phụng Phi Vũ cong cong nét cười đầy hài lòng, cúi đầu uống cạn. Hình ảnh vô cùng ngọt ngào khiến người khác ghen tị.

Vân Thuận Đế nhìn một màn ân ân ái ái chẳng xem ai ra gì kia thì gai ốc nổi đầy mình, cuối cùng cũng hết chịu nổi, phất áo đứng dậy, trước khi ra khỏi phòng thì bực dọc quăng lại một câu.

“Hai người các ngươi kinh tởm! Hừ!”
Bình Luận (0)
Comment