Vương Gia, Hãy Để Ta Bảo Vệ Ngươi

Chương 30.1

Triệu Lệ Chi giả bản thân bị đầu độc mất trí nhớ, những tưởng thân cận được với Phụng Phi Vũ, không ngờ hắn lại bận rộn công vụ, suốt ngày ở trong cung, vài ngày sau sẽ ra ngoài làm nhiệm vụ gì đó. Hắn trước khi đi còn cho công bố khắp nơi bệnh tình vị hôn thê của mình, bất cứ ai chữa được bệnh cho nàng đều sẽ được trọng thưởng hậu hĩnh. Chỉ mới hai, ba ngày mà số người tự xưng danh y đến Định Vương phủ đã nhiều đến không đếm xuể, Lý tổng quản được sự phân phó của Phụng Phi Vũ, cứ thấy ai đưa thuốc gì cũng lấy rồi trọng thưởng hậu hĩnh. 

Triệu Lệ Chi một ngày ăn ba bữa nhưng uống thuốc đến mấy cử, mở mắt uống thuốc, ngồi cũng uống thuốc mà nhắm mắt cũng phải uống thuốc. Mới ba ngày mà nàng đã xanh xao tái nhợt, nghe mùi thuốc thì liền sợ đến mất mật. Chưa kể lúc trước theo dõi Hồ Thủy Linh, biết được nàng thường không mặc áo khoác dù trời rất lạnh nên Triệu Lệ Chi cũng không thể mặc. Vì thế mà ả đa phần chui rúc trong phòng tránh rét, chỉ họa hoằn lắm mới chạy ra ngoài, sau đó lại ôm một mặt xanh mướt rét run mà chạy về. Càng nghĩ lại càng không thể hiểu được vì sao nữ nhân kia có thể ăn mặc mỏng manh mà đi lại bên ngoài như không như thế.

Cuối cùng, chịu đựng không nổi, vào ngày Phụng Phi Vũ chuẩn bị ra ngoài, nàng liền đến gặp hắn, mắt hoen lệ nóng, năn nỉ.

“Vũ, ta uống nhiều loại thuốc như vậy, sợ là trí nhớ chưa lấy lại được thì đã mất mạng. Chàng cứ để từ từ, ta sẽ nhớ lại mà, ta sợ uống thuốc lắm rồi.”

Phụng Phi Vũ nhìn nàng qua mặt nạ bạc, ánh mắt ẩn ẩn ý cười nhàn nhạt, âu yếm vuốt khuôn mặt tái xanh vì lạnh của ả.

“Linh Nhi, không được, ta đã cho người kiểm tra thuốc cẩn thận, làm sao mà khiến nàng mất mạng được. Nàng phải chăm chỉ uống thuốc, khi ta về nàng nhất định phải nhớ lại để chúng ta còn thành hôn nữa. Ngoan.”

Triệu Lệ Chi ngẩn ngơ đứng nhìn Phụng Phi Vũ cưỡi ngựa đi mất, nghĩ nghĩ giây lát rồi quyết định tiến cung gặp Triệu Thái hậu. Sau một màn khóc lóc kể lể, cuối cùng Triệu Thái hậu cũng quyết định cùng Triệu Lệ Chi đi gặp Hồ Thủy Linh. Trong buồng giam tranh tối tranh sáng, Hồ Thủy Linh đã bị trói vào cột từ trước, đầu gục xuống một bên, trên người là bộ váy áo bằng vải thô cũ kỹ, mấy ngày chưa thay nên đã bắt đầu có mùi hôi khó chịu. Triệu Lệ Chi cùng Triệu Thái hậu ngồi xuống hai chiếc ghê để sẵn, mặt mày nhăn nhó vì sự dơ bẩn cùng mùi nấm mốc tràn ngập khắp nơi. Triệu Thái hậu chán ghét lấy khăn bịt mũi, ra lệnh cho gã thuộc hạ của mình.

“Đại Toàn, dội nước cho ả tỉnh.”

Một gàu nước lạnh ngay lập tức dội vào, Hồ Thủy Linh hơi giật mình, mơ hồ ngẩng đầu lên nhìn, ánh mắt hoang man lo sợ nhìn hai nữ nhân đắc chí đang ngồi cách đó không xa.

“Hồ Thủy Linh, những chuyện giữa ngươi và Phi Vũ, mau mau kể hết ra cho bổn cung, bổn cung sẽ tha cho ngươi một mạng.”

Triệu Thái hậu lạnh nhạt lên tiếng. Hồ Thủy Linh lắc đầu, run rẩy nói.

“Không, ta không bao giờ làm thế. Chết cũng không.” 

“Hừ, tiện nhân ngu ngốc. Đánh cho ta.”

Tên Đại Toàn đã đứng sẵn, vừa nghe lệnh thì ngọn roi trong tay hắn vung lên, quật túi bụi lên lưng nàng. Buồng giam vốn yên tĩnh giờ đây vang vang tiếng la hét, rên rỉ vì đau của nàng. Lớp vải sau lưng vì bị đánh mà rách tươm, lộ ra mảng lưng chằng chịt vết roi, máu chảy thấm ướt cả vạt váy bên dưới.

Triệu Thái hậu cùng Triệu Lệ Chi tra tấn, đánh đập nàng đến mấy lượt, ngất đi liền bị dội nước cho tỉnh nhưng chẳng khai thác được gì ngoài mấy câu chửi mắng mà chỉ cần nghe thì bao nhiêu lửa giận trong người lại càng sôi sục. Mất cả ngày trời vẫn chẳng được gì, cuối cùng Triệu Thái hậu cùng Triệu Lệ Chi tức giận rời đi, cũng không quên nhìn thân hình bị đánh đến mê man bất tỉnh bị quăng vào một xó kia, vứt lại một câu.

“Đại Toàn, mai lại tiếp tục, cho đến khi ả chịu phun ra mới thôi.”

Buồng giam thoáng chốc lại chìm vào yên tĩnh. Ngọn đèn bão leo loét lay lắt phản chiếu lên khuôn mặt có chút mệt mỏi vì mất nhiều máu của Hồ Thủy Linh. Chưa đầy một khắc, Nhạc Vô Thường cùng Hải Nguyệt đã xuất hiện. Hải Nguyệt thấy thảm trạng của Hồ Thủy Linh thì vừa hận vừa xót, tay bôi thuốc cũng vì chút giận mà mạnh tay.

“Tỷ tỷ à, tuy cảm giác của ngươi kém nhưng mà mất máu cũng chết đó. Tội tình gì mà để các ả hành hạ mình như thế.”

“Ta tuy cảm giác kém nhưng cũng biết ngươi đang mạnh tay đấy, Hải Nguyệt.”

Hồ Thủy Linh nằm úp sấp trên giường rơm, hai mắt nhắm chặt hơi xao động, dù cơn đau chỉ hơi nhoi nhói nhưng quả thực cũng vô cùng khó chịu. Cũng may ngày xưa nàng từng quen bị tra tấn rồi, có khi còn kinh khủng hơn thế này, chỉ là lúc đó không có cảm giác gì hết nên vượt qua cũng dễ dàng hơn lúc này. 

Nhạc Vô Thường đang đứng quay lưng canh trước buồng giam chợt hô lên khe khẽ.

“Hải Nguyệt, mau đi, có người đến.”

Lời hắn vừa dứt thì từ xa đã vang lên tiếng bước chân khe khẽ đang bước xuống bậc thang. Hải Nguyệt nhanh như chớp chạy ra, Nhạc Vô Thường liền ôm lấy nàng, biến mất vào bóng tối.

Hồ Thủy Linh vẫn nằm dài trên giường rơm, cơ thể có chút mệt mỏi nên cũng lười mở mắt xem ai đến. Dù sao kẻ đến địa phương này cũng chẳng phải người tốt. Tiếng bước chân rất khẽ, rõ ràng người đến là một cao thủ, chắc chắn không phải là gã Đại Toàn thô tục kia. Hồ Thủy Linh có chút ngạc nhiên, hơi hé mắt ra nhìn. Trong ánh sáng yếu ớt của ngọn đèn bão, bóng dáng cao lớn mặc trường bào gấm đen dần hiện ra rõ ràng. Hồ Thủy Linh trong cơn mơ hồ cũng bị người đó dọa cho tỉnh hẳn.
Bình Luận (0)
Comment