Mịch Chi ngủ dậy, uốn éo cơ thể mệt mỏi vài cái, đầu óc cảm thấy khá ê ẩm. Đêm qua, trong lúc cô mơ màng đã trông thấy một người ngồi bên cạnh cô, người đó chỉ ngồi yên và có vẻ như đang nhìn cô không rời mắt.
-Là mơ sao?
Mịch Chi nghĩ ngợi rồi thốt lên nhỏ xíu, lúc này Tiểu Hồng Tiểu Mai bước vào tay bê chậu nước chuẩn bị cho cô rửa mặt, súc miệng.
Sau khi thay đổi xiêm y, trong lúc Tiểu Hồng đang chải tóc cho cô, Mịch Chi lòng không khỏi thắc mắc buộc miệng lên tiếng.
-À đêm qua đa tạ cô đã chăm sóc ta nhé Tiểu Hồng! Thật phiền cô quá!
Bất chợt Tiểu Hồng ngớ người, mặt mũi ngây ngốc chả hiểu cô đang nói cái gì. Mịch Chi trông thấy bộ dạng đó của cô liền quay sang Tiểu Mai.
-Vậy ra là Tiểu Mai à? Cảm ơn...à đa tạ cô!
Lần này thì tới Tiểu Mai ngờ nghệch cả mặt mũi, thật sự hai nha hoàn không hiểu vị Nương Nương của họ đang nói gì cả.
Mịch Chi cau mày suy nghĩ, sao họ lại mang phản ứng đó, vậy xem ra đúng thật là cô nằm mơ rồi còn gì.
Cô nhún vai một cái, vẻ mặt thư thả nhưng chợt Tiểu Hồng nghĩ đến điều gì đó rồi reo lên.
-Nương Nương! Có phải người nói đến việc đêm qua khi người đột nhiên lên cơn sốt cao....
-Sốt cao?
Mịch Chi kinh ngạc xen ngang vào, hai mắt tròn xoe nhìn lấy Tiểu Hồng.
-Đêm qua ngọc thể của Nương Nương nóng bừng, là Vương gia đã thức suốt đêm để chăm sóc cho người.
Mịch Chi nghe đến đây đánh rơi luôn cây trâm cài mình đang cầm trên tay, cánh môi run run mấp mấy va vào nhau, đồng tử bất động mắt không chớp lấy một cái.
Cô không thể tin được những gì mình vừa nghe. Đêm qua Tử Lạc hắn chăm sóc cho cô? Vậy ra cái bóng người mờ ảo mà cô thấy chính là hắn. Vậy ra không phải là mơ? Cái quái gì vậy chứ? Rốt cuộc Tử Lạc hắn đang mưu tính gì trong đầu nữa? Hắn muốn đổi phương hướng tấn công cô bằng cách khác sao?
Mịch Chi đầu óc suy nghĩ muốn rối loạn cả lên, cô bây giờ chỉ muốn ra ngoài hít thở một chút khí trời cho thông thoáng. Thế là cô nghĩ đến Đồng Đồng, cô đã hứa đến thăm nó vậy mà cô vẫn chưa đi. Chắc hẳn nó đang trách cô làm người lớn lại nuốt lời.
Tiểu Hồng và Tiểu Mai đi cạnh cô, dẫn bước cô đi đến nơi mẹ con Đồng Đồng ở.
Bất chợt hai nha hoàn lập tức dừng lại, lui người lại phía sau một chút như tránh để ai đó thấy.
Mịch Chi thoáng khó hiểu, liền tiến đến trước một chút để xem xét. Hai mắt cô tròn xoe, nét mặt sững sốt.
Trước mắt cô, Tử Lạc đang ngồi đó chơi đùa với Đồng Đồng, trông họ rất vui vẻ. Và nhìn Đồng Đồng cũng rất mến hắn ta.
Chuyện gì nữa đây? Tên Vương gia tàn bạo kia lại có thể có lúc trở nên hiền lành, ôn tồn, hoà nhã như bây giờ sao?
Chợt trái tim nhỏ của cô nhảy loạn nhịp khi nhìn thấy nụ cười của nam nhân phía trước. Hắn cười, hắn cười rất tươi, rất sảng khoái, nụ cười không tồn đọng một chút ý niệm xấu xa hay xảo trá nào cả.
Mịch Chi hai má đỏ bừng, cô chớp chớp mắt vài cái, tay đưa lên ấn mạnh lên lồng ngực. Cô phải trấn tĩnh lại, nhất định phải trấn tĩnh. Tuyệt đối không được để cái vẻ tuấn tú, điềm đạm kia của hắn làm cho dao động. Toàn là giả thôi, tất cả là giả!
Bỗng dưng Tử Lạc thoáng trông thấy cô, bốn mắt vô tình chạm nhau khiến phút chốc Mịch Chi như bị một luồng điện chạy dài cả sóng lưng làm cô giật bắn người.
Mịch Chi hít một hơi thật sâu, cố gắng làm ra điệu bộ bình tĩnh nhất mà chậm rãi tiến thẳng về phía trước.
-Tỷ Tỷ!
Đồng Đồng vừa trông thấy Mịch Chi liền nhảy khỏi tay Tử Lạc mà chạy ù đến ôm chằm lấy cô.
Mịch Chi hai tay bế lấy nó, không ngừng véo nhẹ vào hai cái màn thầu nhỏ hồng hào trên mặt nó.
Rồi cô quay sang nhìn Tử Lạc, giọng điệu và vẻ mặt bất cần.
-Không ngờ Vương gia cũng thích trẻ con đến vậy?
Hắn nhìn cô, đồng tử hắn dao động sang nơi khác một chút rồi lập tức trở về nhìn lấy cô.
-Vương Phi vừa khỏi bệnh, tốt nhất vẫn nên ở yên trong phòng không nên ra ngoài hứng gió quá nhiều.
Tử Lạc ngưng lại một chút rồi hai tay chắp sau lưng lướt nhẹ qua cô.
-Hai ngươi chăm sóc Nương Nương cẩn thận!
Hắn đi rồi, chỉ có vậy! Hắn chỉ nói với cô bấy nhiêu là đi khỏi. Hôm nay Tử Lạc hắn sao vậy chứ? Tại sao con người hắn lại mỗi lúc mỗi trở nên khó hiểu như vậy?
-Đồng Đồng ngoan! Nói cho Tỷ Tỷ biết vị Vương gia lúc nãy có phải lâu lâu mới như vậy không?
Đồng Đồng hai bàn tay nhỏ xíu ve vỡn với cây trâm cài tóc có sợi ngọc đong đưa tòn ten trên đầu Mịch Chi, nó vô tư hồn nhiên trả lời.
-Tỷ Tỷ nói Tử Lạc Ca Ca?
Mịch Chi thoáng ngạc nhiên, thằng nhóc con này lại gọi hắn thân mật như vậy sao?
-Ca ca?
-Đúng rồi! Là Tử Lạc Ca Ca.
Mịch Chi đặt Đồng Đồng xuống đất, rồi cô ngồi xuống trước mặt nó tiêp tục thắc mắc.
-Đồng Đồng nè! Bộ....em rất thân với Ca ca đó sao hả?
-Ca ca rất thương Đồng Đồng. Ca ca rất tốt! - Đồng Đồng cười híp cả mắt.
Mịch Chi như bị sốc. Lần đầu tiên cô mới nghe có người nói răng Tử Lạc là người tốt! Cô hầu như không thể tin nổi, nhưng đây lại là lời nói phát ra từ một đứa trẻ, vốn dĩ nó có biết nói dối đâu.
Lúc này cô còn đang bối rối nghĩ ngợi lung tung không biết nói gì thì bên kia mẹ của Đồng Đồng chạy đến.
-Trời ạ! Con ở đây mà khiến mẹ đi kiếm mãi! Đồng Đồng hư quá.
Vừa thấy người bên cạnh con trai mình là ai, bà liền cúi người thi lễ.
Mịch Chi đứng dậy, tay nắm lấy Đồng Đồng rồi không ngừng xoa đầu nó đi đến phía trước.
-Mẹ Đồng Đồng nè, cô có thể cho ta hỏi một số việc được không?
Tử Lạc ngồi trong xe ngựa, cõi lòng hắn hiện giờ đang mâu thuẫn nhau cùng cực.
Đêm qua khi Xuyên Nhi sốt cao, hắn đã đuổi lấy hai nha hoàn lui ra ngoài, một mình hắn tận tay chăm sóc cho nàng ta.
Trong lúc mơ màng nàng ta luôn miệng gọi lấy cha mẹ, rồi gọi tên của ai đó nghe rất lạ. Sau đó lại khóc, nước mắt cứ vương ra khoé mắt rồi lăn dài hai bên má.
Lúc đó hắn nghĩ cô nhớ phụ mẫu của mình, nhưng rồi lại nghĩ có thể nào là do hắn đã quá bức ép nàng. Khiến nàng gánh chịu uất ức tột cùng, đến nỗi nàng phải kêu khóc đau thương trong mộng thế này?
Tử Lạc càng nghĩ càng khó hiểu, ngay từ đầu khi nghe chiếu chỉ ban hôn từ Hoàng thượng, hắn một lòng đã không hề thiện ý với việc này.
Hắn căn bản đã phong lưu, không thích sự trói buộc. Dù biết nam nhân tam thê tứ thiếp là chuyện thường tình, nhưng hắn đã chứng kiến thê thiếp tranh sủng nhau trong hoàng triều hắn đã rất chướng mắt rồi.
Bởi thế ngày kiệu hoa đón Uông Mẫn Xuyên về Vương phủ, hắn một lòng đã quyết chẳng màn đến sự hiện diện của nàng. Dù nàng danh phận Vương Phi, hắn không hề có cảm tình hắn không muốn đụng đến.
Hắn nghĩ sau khi nàng ta bước chân vào Vương phủ, hắn sẽ để nàng an phận mà làm một Vương phi không hơn không kém. Nhưng tại sao? Tại sao nàng ta lại thay đổi một cách chóng mặt như vậy?
Từ một đại tiểu thư đoan chính, thục nữ của Uông gia, rất kiệm lời không thích giao tiếp với người lạ. Bây giờ thì lại trở thành một nữ nhân ương bướng, cứng đầu và tính tình cứ như một cường nữ.
Hơn nữa, hắn trước đó cũng đã nghe nói Uông Mẫn Xuyên vốn đã có ý trung nhân từ lâu. Họ tâm đầu ý hợp, định ngày tác thành lương duyên. Nhưng thời thế đảo lộn, một thoáng tình xuân chóng lụi tàn khi nàng lại được ban hôn cho hắn. Uông Mẫn Xuyên lại không hề có một chút nào tỏ ra là thương nhớ, tham luyến tình cũ.
Ngày diễn ra lễ thân nghinh (*), sau khi rước nàng vào cửa phủ, cùng nhau khấu đầu tam quy (*) nàng ta đã lẻn đi trong lúc được đưa vào hỷ phòng.
[thân nghinh: gọi là lễ rước dâu]
[tam quy: ba lạy trong hôn lễ ngày xưa. Nhất bái thiên địa, nhị bái cao đường, phu thê giao bái]
Cuối cùng không rõ vì cớ sự gì lại rơi vào Vạn Xuân Hoa trở thành ngọc nữ bị dân tình rao bán.
Rồi từ lúc cứu được nàng khỏi đó, cũng là lúc con người nàng thay đổi hoàn toàn. Khiến đầu óc hắn như quay cuồng, càng lúc càng trở nên điên loạn.
Nàng ta đặc biệt như vậy, khác biệt như vậy thật hắn dù đã quyết không để tâm đến cũng không được. Nàng lúc nào cũng khiến hắn phải để tâm đến, khiến hắn luôn cuộn trào ý niệm chiếm hữu không ngừng.
Có lẽ hắn đã quá thô bạo, dù nàng ta có thay đổi, có cường hào bao nhiêu thì căn bản cũng chỉ là một nữ nhi.
Hắn đã không khống chế được bản thân mà khiến nàng khổ sở. Thật sự càng nghĩ đầu óc hắn càng muốn nổ tung. Đúng là một nữ nhân không tầm thường! Tử Lạc hắn đây rốt cuộc còn phải tốn bao nhiêu thời gian nữa mới tường tận con người nàng đây?
-Vậy ra! Tử Lạc hắn..à Vương gia người ấy rất thương mẹ con cô sao?
Mịch Chi sững sốt thốt lên, cô thật không tin được vào những gì mình nghe mẹ Đồng Đồng nói tự nãy giờ.
Mẹ Đồng Đồng bảo phu quân của bà vốn là chỗ quen biết thâm tình với Vương gia. Dù khác nhau về giai cấp, chênh lệch địa vị nhưng Tử Lạc lúc nào cũng xem phu quân bà là hảo hữu. Sớm tối bầu bạn đàm tửu đánh cờ cùng nhau.
Nhưng khi triều đình khởi binh đánh giặc, thân là một binh lính hoàng triều phu quân bà không tránh khỏi số phận bi thương mà tử trận. Đến cả xác cũng không thể được tìm thấy nguyên vẹn mà mang về cúng bái.
Kể từ đó Tử Lạc hết lòng quan tâm đến cuộc sống của mẹ con bà. Hắn xem Đồng Đồng như đệ đệ ruột thịt, luôn kính trọng bà với cương vị như một vị đại tẩu. Bất kể ốm đau bệnh hoạn, lúc nào Tử Lạc cũng ra tay giúp đỡ mẹ con bà đến cùng.
Mịch Chi bần thần trở về phòng, cô ngồi phịch xuống giường. Hai mắt trơ ra không động.
Loạn rồi! Loạn thật rồi! Tử Lạc Vương gia mà cô biết từ đầu rõ ràng là một tên máu lạnh, tàn nhẫn biến thái, hoạn dâm cơ mà! Bây giờ khi không ở đâu lòi ra thêm mặt tốt về hắn thế này. Mẹ Đồng Đồng nói về hắn như thế há chẳng phải....hắn là một chính nhân quân tử sao chứ?
Nghĩ đến đây Mịch Chi mệt mỏi thở dài, cô nằm ngã ra giường thật mạnh khiến đầu va vào gối sứ một cái "cốp" đau điếng hồn.
Cửa miệng la lên khiến hai nha hoàn bên ngoài hốt hoảng phải đẩy cửa mà chạy vào.
Mịch Chi cô cuối cùng lại phải sắp hứng thêm một "thiên tai" gì nữa sao? Càng lúc cuộc đời cô càng cảm tượng cứ tối đen như đít nồi thế này!