Vương Gia Lạnh Lùng Chỉ Sủng Vương Phi Bị Bỏ

Chương 45

Bình minh, ánh rạng đông kéo đi tấm lụa mỏng của màn đêm, toả ra ánh ban mai rực rỡ sáng lạn, nghênh đón một ngày mới.

Vừa mới nhú ra, bình minh giống như một đứa trẻ con non mềm hồng hào, rung động rung động ở nơi dày đặc nước đọng.

Mặt trời mới mọc khoác lên mùi rượu mãnh liệt tăng cao, đem vô hạn men say hướng đồng ruộng bát ngát, bầu trời thích chí tản ra xa......

Trời dần dần tản sáng, bầu trời màu xanh nhạt được khảm mấy ngôi sao chưa lặn, toàn bộ hoàng cung mờ mờ ảo ảo, giống như bao phủ bởi tấm lụa mỏng màu xám bạc.

“Liệt Càng Cung” là cung điện riêng của hoàng đế —— Liệt Tuấn, là tẩm cung dành riêng cho Liệt Tuấn, không được Liệt Tuấn ban lệnh bài, bất luận kẻ nào cũng không có cách nào bước vào Liệt Càng Cung nửa bước.

Liệt Quốc tồn tại một môn phái, là người bảo hộ dành riêng cho hoàng thất Liệt Quốc - ‘Ám Ảnh Môn’. Bọn họ tương ứng chỉ nghe theo lệnh bài huyết mạch hoàng thất, gặp lệnh bài giống như gặp người hoàng tộc, trong Ám Ảnh môn có bốn vị —— Ám Thiên, Ám Địa, Ám Huyền, Ám Hoàng, đều là ám vệ của Hạo Vương. Mà bốn người khác —— Ám Vô, Ám Cực, Ám Tôn, Ám Giả, cùng là ám vệ của Liệt Quốc vạn dân Chí Tôn Hoàng đế —— Liệt Tuấn.

Những cao thủ Ám Ảnh Môn khác còn có tám người theo thứ là ám vệ của Tĩnh Nam Vương cùng Nam Long Vương.

"Ý tứ của trẫm các ngươi đã hiểu chưa?"

"Ám Ảnh tứ vệ hiểu được! Thỉnh Hoàng Thượng yên tâm!"

"Ừ, trẫm tạm thời tin tưởng các ngươi, phải biết rằng các ngươi là ám vệ của trẫm, lần này mạng các ngươi phải làm tốt không xảy ra sai sót, bằng không…" Ánh mắt lạnh lẽo của Liệt Tuấn lộ ra sát ý.

Ám Ảnh —— Vô Cực Tôn Giả bốn người trong long đều hoảng sợ.

________________________________

Tiếu Tuyết từ giấc ngủ tỉnh lại, tấm chăn nhung tơ trượt xuống bên hông, nhìn thân thể hầu như loã lồ ra ngoài, sắc mặt khẽ biến thành hồng.

"Hạo…" nghi hoặc nhìn thấy tấm đệm bên người sớm lạnh như băng.

Nháy mắt mặc nội y. "Tình nhi…"

Tình nhi đẩy cửa tiến vào, kích động nhìn tiểu thư nhà mình.

"Tiểu thư?"

Trên cổ Tiếu Tuyết đầy những kí hiệu Liệt Hạo tối hôm qua ‘yêu’, ngượng ngùng cúi đầu hỏi Tình nhi.

"Hạo Vương gia…."

Tình nhi bừng tỉnh đại ngộ "Tiểu thư, Hạo Vương gia lúc phân phó Tình nhi hầu hạ, bằng không chờ Hạo Vương trở về là lúc Tình nhi bị phạt."

Nhìn bộ dáng Tình nhi ủy khuất, Tiếu Tuyết nói

"Tình nhi, tỷ cũng không phải tiểu hài tử, hơn nữa Hạo Vương gia cũng chỉ là hù dọa muội thôi, có tỷ ở đây muội yên tâm, tỷ sẽ không để cho ai khi dễ muội!" Tiếu Tuyết mỉm cười nói. Nghĩ muốn an ủi ý nghĩ bất an của Tình nhi.

"Tiểu thư!" Tình nhi cảm động, lệ rơi đầy hốc mắt.

"Tỷ nói Tình nhi nha, muội theo ta thời gian lâu như vậy, tuy rằng trước kia tỷ như thế nào cũng không nhớ rõ, nhưng là hiện tại muội nếu bị ủy khuất, cũng là trách nhiệm của tỷ, nếu ngay cả nha đầu của mình mà tỷ cũng bảo hộ không được, tỷ đây sao là chủ tử tốt được chứ?"

Nói xong Tiếu Tuyết thật chăm chú nhìn Tình nhi, ánh mắt vô cùng kiên định.

Tình nhi nhìn Tiểu Tuyết, từ khi gặp chuyện không may ở Hạo Vương Phủ, chủ tử thay đổi cực kì, kiếp này chủ tử đối đãi với chính mình thân như tỷ muội, tương lai cho dù muốn liều mình bảo hộ, cũng kiên quyết không cho tiểu thư gặp chuyện không may, là Hạo Vương gia, đối với mình, cũng là hứa hẹn với tiểu thư.

Tiếu Tuyết rửa mặt chải đầu xong rất nhanh, liền vội vã hỏi Tình nhi

"Hạo Vương gia bị phái đi hòa thân rồi sao?"

"Đúng vậy tiểu thư."

"Nhưng mà, Hạo cũng không nói gì cho tỷ biết?" Tiếu Tuyết buồn bực nghĩ, vì sao không nói ra!

"Tiểu thư, lần này hòa thân là chuyện đại sự Liệt Quốc, cho nên mới tạm thời quyết định để Hạo Vương hộ tống đội hòa thân."

"Vậy phải bao lâu mới xong?" Tiếu Tuyết khổ sở hỏi.

"Tiểu thư, Vương gia sợ người không đành lòng mới không cùng người nói lời từ biệt."

Tình nhi trong lòng không đành lòng nhìn tiểu thư, biết tiểu thư cùng Vương gia là thật tâm yêu nhau, đối với bọn họ Tình nhi thật tâm chúc phúc!

"Nhưng là…" Tiếu Tuyết trong lòng nghĩ đến Liệt Hạo là Vương gia của một đất nước, tất nhiên là không thể sống theo cách sống của bản thân, chính mình nên thông cảm với hắn mới đúng.

Tâm, bỗng nhiên sáng tối, suy nghĩ như từng cái kén, cuối cùng đến khi nào mới có thể tìm tới ngọn nguồn!
Bình Luận (0)
Comment