Trong tiếng chúc phúc của mọi ngài, tân lang tân nương được đưa vào động phòng.
Liệt Hạo nhịn không được quay đầu nhìn về phía Tiếu Tuyết, trong lòng lẩm nhẩm "Tuyết nhi, bổn vương chỉ yêu nàng, chỉ cần nàng… nhất định phải chờ bổn vương!"
Si ngốc nhìn lại, thẳng đến khi biến mất khỏi đại điện.
Lệ từ khoé mắt Tiếu Tuyết chảy xuống, đành cúi đầu che đậy đôi mắt. Nhưng trong mắt lại tràn đầy đau đớn cùng tuyệt vọng. Đó là sự tuyệt vọng với cuộc sống, với niềm hi vọng mong manh bị dập tắt.
"Tiểu thư, Tình nhi đưa người trở về được không?" Tình nhi đè thấp tiếng nói.
Tiếu Tuyết gật đầu, không nói một câu, bởi vì lệ mà cổ họng như nghẹn lại, không muốn để cho người ngoài chê cười.
Nhưng một màn này lại bị Tĩnh Nam Vương thấy rõ hết thảy!
Rời khỏi ‘Hạo Vương Phủ’, suy nghĩ Tiếu Tuyết như chết lặng, trái tim nguội lạnh, nàng rất mong mình có thể rời khỏi hoàng cung này, có thể giống như loài chim bay lượn trên trời xanh, không có ưu phiền, hoặc là một loại dược thuỷ thần kỳ gọi là ‘vong tình’ có thể làm cho nam nữ thế gian quên mất hết thảy tình duyên hồng trần. Nhưng đó chỉ là mơ mộng, có một số việc không phải người muốn quên liền có thể quên, mà nó càng ngày càng rõ ràng.
Hai người họ hiện tại đang uống ly rượu giao bôi sao? Hay họ đang làm cái gì?
Tiếu Tuyết nghĩ đến liền đau đớn kịch liệt, trái tim quặn đau như bị cắt xẻ, vết thương đã mở miệng, huyết dục chảy ra.
‘Phốc…’ một ngụm máu tươi phun ra.
"A! Tiểu thư, ngươi đừng dọa Tình nhi, tiểu thư, người sao vậy?" Tình nhi kinh hô ra tiếng, rơi lệ đầy mặt.
"Tình nhi đừng kêu, muội muốn nhiều người biết sao?" Sắc mặt Tiếu Tuyết khẩn trương, lấy tay che miệng Tình nhi, ý bảo Tình nhi không cần ra tiếng,
Dắt Tình nhi đi đến dưới tàng cây, hiện tại sắc trời đã tối, ánh trăng lờ mờ, cung nữ thái giám đều tự bận rộn, không có ai chú ý đến Tiếu Tuyết cùng Tình nhi, lúc này Tiếu Tuyết mới có thể thả lỏng tâm tư.
Tiếu Tuyết dùng tay, khẽ lau máu tươi nơi khoé miệng, sắc mặt trắng bệch.
"Tình nhi, tỷ không sao, muội đừng lo lắng, chuyện hôm nay không thể nói ra, biết không?" Tiếu Tuyết nhìn Tình nhi.
"Tiểu thư… nhưng là người… Tình nhi rất sợ…" Tình nhi sợ đến choáng váng khuôn mặt. Thân thể run rẩy không kềm chế được.
"Không có việc gì, thật sự!" Tiếu Tuyết nở nụ cười.
"Tiểu thư, chúng ta trở về đi, Tình nhi gọi Thái y xem cho người được không?" Tình nhi lo lắng hỏi.
"Không cần, tỷ còn muốn lưu lại đây." Tiếu Tuyết nhìn chằm chằm theo hướng tân phòng, mơ hồ có thể thấy được nơi đó.
"Tiểu thư, người đừng như vậy, như vậy càng đau đớn hơn, người cùng Tình nhi trở về, được không?" Tình nhi lau nước mắt, cảm giác đau lòng.
"Tình nhi, tỷ cũng muốn thế, nhưng hiện tại tỷ mệt mỏi quá, mệt mỏi quá, muội cứ mặc kệ tỷ, tỷ nghĩ im lặng đứng đây cũng sẽ không có chuyện gì, thật sự."
"Nhưng là…" nhìn ánh mắt kiên định của Tiếu Tuyết, Tình nhi biết nhiều lời vô ích "Tiểu thư, Tình nhi vẫn là không yên lòng về người, Tình nhi cũng biết hiện tại nói cái gì người cũng sẽ không nghe, Tình nhi chỉ có thể ở ngoài cung chờ đợi, như vậy Tình nhi mới có thể yên tâm."
Tình nhi nói xong, từng bước từng bước đi tiêu sái ra ‘Hạo Vương phủ’. Trong đôi mắt ẩn giấu không cam lòng cùng khổ sở.
"A…" Tiếu Tuyết từ lúc Tình nhi rời khỏi liền đau đớn khóc thành tiếng, áp lực tình cảm dồn nén một khi bùng nổ, không thể ngăn cản.
Tiếu Tuyết khóc, hai tay ôm mặt, mặc cho nước mắt tùy ý rơi xuống.
"Mị Vương phi, vừa nãy trên đại điện không phải còn rất kiên cường, lúc này sao lại vụng trộm khóc đây?"
Tiếu Tuyết khắc chế nước mắt mãnh liệt, ngẩng đầu!
Kinh ngạc...
"Như thế nào? Nàng ở trong này khóc cũng sẽ không có ai biết, Hoàng huynh càng không biết, tội gì phải như thế?" Đơi mắt tà mị của Liệt Tuấn, hiện ra đau đớn, nàng tình nguyện chính mình vụng trộm khóc sao? Nhìn nàng thống khổ cùng tuyệt vọng như vậy, có chút hối hận, trẫm có phải đã làm sai hay không, hối hận đột nhiên tràn ra dọa Liệt Tuấn nhảy dựng, hắn là Thiên Tử, là Hoàng Thượng, chưa từng bao giờ hối hận, nhưng hôm nay là làm sao vậy, ở trên đại điện, thấy bộ dáng nàng ẩn nhẫn kiên cường, hung hăng đánh vào sâu nội tâm hắn.
Rất muốn bất chấp tất cả ôm vào lòng an ủi để nàng, nhưng thân là Hoàng Thượng nhất định ẩn nhẫn bỏ qua.
Lúc nhìn thấy Ngụy Quốc Công Chúa, hắn cũng không có cảm xúc gì, tuy rằng khiến người trìu mến, có dáng vẻ tuyệt sắc. Nhưng trong lòng mình chỉ chứa Lý Mị Nhi, nàng là không thể thay thế. Có thể thấy được, Hoàng huynh cũng thế như thế.
Tiếu tuyết hơi chút kinh ngạc, rồi bình tĩnh lại rất nhanh.
"Hoàng Thượng, Lý Mị Nhi rất mệt, không có tinh lực thỉnh an ngài, thỉnh Hoàng Thượng thứ tội." Ngữ khí lạnh như băng. Vẻ mặt cứng nhắc, hoàn toàn chọc giận Liệt Tuấn.
"Ha ha ha… tốt, tốt lắm, Mị Vương phi, nàng hẳn không phải là người dễ quên?" Liệt Tuấn không khống chế tức giận được, đôi mắt nổi lên bão táp.
Tiếu Tuyết không hiểu ý trong lời nói của Hoàng Thượng, thần sắc ngưng trọng.
"Trẫm đã nói qua, chính thái độ của nàng đã thúc đẩy trẫm cùng Hoàng huynh tuyên chiến, nàng không hiểu sao? Hôm nay chính là hòa thân Công Chúa, lần sau thì không biết là gì?" Liệt Tuấn cười đến kì lạ.
Tiếu Tuyết đột nhiên có loại cảm giác sởn tóc gáy "Có ý tứ gì?" Tiếu Tuyết gấp gáp, không thể tin nhìn Hoàng Thượng.
"Mị Vương phi, nàng là người thông minh, chẳng lẽ không biết? Ha ha! Trẫm là Thiên Tử, nàng cho là mỗi Ngụy Quốc, trẫm liền thúc thủ chịu trói, vậy nàng cũng quá xem nhẹ năng lực trẫm, bất quá cho dù là Hoàng huynh cũng không hiểu được thực lực của trẫm."
"Ý Hoàng Thượng là, không cần hòa thân? Hạo không cần thú Công Chúa? Liệt Quốc không có quốc khố hư không? Chuyện này hết thảy đều là ngài sắp đặt?" Tiếu Tuyết không thể tin nhìn nam nhân quỷ mị này, tâm nàng rơi vào vực sâu vạn trượng.
"Ha ha ha… Mị phi cũng không ngốc đâu." Liệt Tuấn ngẩng đầu cười dài, phát tiết buồn bực trong lòng.
Tiếu Tuyết đột nhiên sáng tỏ, người nam nhân này sẽ không để cho nàng dễ dàng hạnh phúc, thậm chí hắn muốn huỷ đi hạnh phúc cùng mộng mơ của nàng.
Tại cổ đại này, nếu đắc tội nam nhân trước mắt, sống không bằng chết, Tiếu Tuyết đã hiểu rõ, thậm chí cảm thấy nàng vốn không nên đến hoàng cung này, không nên gặp nam nhân này, có lẽ kết cục hôm nay sẽ không phải như thế.
"Hoàng Thượng đã đạt được mục đích, ngài nên an tâm!" Tiếu Tuyết châm chọc nhìn nam nhân trước mặt.
"Lý Mị Nhi, nàng không cần chọc giận trẫm, nàng có biết kết cục khi chọc giận trẫm, cho dù Hoàng huynh muốn bảo vệ nàng cũng khó, thậm chí Hoàng huynh cũng khó thoát khỏi bị chỉ trích, vẫn là nên thức thời đi!" Liệt Tuấn chính là thấy bất mãn với ánh mắt lạnh nhạt cùng quyết tuyệt của Tiếu Tuyết, nghiến răng nghiến lợi nói.
"Hoàng Thượng, Lý Mị Nhi không muốn chọc giận ngài, cũng không phải không biết phân biệt, ngài là đang suy nghĩ nhiều rồi, Lý Mị Nhi mệt mỏi, cáo từ!" Tiếu Tuyết nói xong đầu cúi xuống, hành lễ, cũng không quay đầu lại tiêu sái rời khỏi ‘Hạo Vương Phủ’, phía sau mơ hồ còn nghe thấy, tiếng rống giận dữ, tựa như sư tử cuồng ngạo rống lên.
Trái tim tan nát, đi ra cửa cung, thấy Tình nhi đang đứng đợi, mà lúc này Tiếu Tuyết ai cũng không muốn thấy, thầm nghĩ lẳng lặng chữa vết thương lòng.
Tâm loạn như ma, suy nghĩ ngàn vạn, lại không thể làm rõ, quay lưng lại với Tình nhi đi về một hướng cửa cung khác!